Chương 6: Lưu luyến
Khánh Huyền Trần
04/01/2021
Uyển Sam nhìn thấy anh, đúng là vừa tắm xong, trên đầu còn đắp một khăn bông, cơ thể mặc lên áo tắm dài. Vẻ mặt anh đểu cáng nhìn vật nhỏ, có vẻ rất thích thú mỗi lần châm chọc cô. Uyển Sam khách sáo nói:
\- Em chào anh... Em mới tới
Vu Quân cười nhẹ, hỏi:
\- Sao lại lạc vào phòng anh thế này?
Uyển Sam chưa kịp giải thích đã bị nam nhân ngắt lời:
\- Hay.. Em gái thích ở đây cùng anh
Uyển Sam méo xệch mặt, vội nói:
\- Không.. Không phải mà... Em bị lạc..
Vu Quân cười phá lên thích thú, đưa tay lên nhéo mạnh hai má mềm của "em gái", nhẹ nhàng đáp:
\- Ra ghế ngồi đi... Tí anh chỉ phòng cho
Cô ngoan ngoãn nghe lời, ngồi thu lu một góc nhỏ như con mèo ngoan, Vu Quân đi sang ngách bên cạnh, mặc lên cho mình bộ vest đen quen thuộc. Đến lúc cài calavat, Vu Quân toan đưa lên cổ, lại nghĩ ra trò này, nói lớn:
\- Uyển Sam, vào đây
Cô lật đậy chạy vào, nhìn bên trong này choáng ngợp bởi rất nhiều quần áo, giày Tây, phụ kiện như đồng hồ, mắt kính, calavat hay thắt lưng. Cô thầm thì nói:
\- Nhiều quá
Vu Quân nghe thấy thì cười phì, anh đáp:
\- Mau cài calavat hộ anh
Uyển Sam cầm lấy, hồi nhỏ trong côi nhi viện, có lần chơi đồ hàng cô được biết cách cài. Vu Quân mạnh bạo kéo cô áp vào người mình, hai tay anh vòng ôm chặt eo Uyển Sam. Cô giật bắn mình lên ngước nhìn anh, ngược lại trông anh rất điềm tĩnh, chờ đợi vật nhỏ. Uyển Sam run run đưa calavat vòng ra sau cổ áo, thành thạo thắt cho anh. Xong xuôi cô nhẹ nhàng đáp:
\- Xong rồi ạ
Vu Quân chưa có ý định buông hai tay khỏi eo cô. Chỉ biết được gần Uyển Sam, động chạm cơ thể cô khiến anh rạo rực và muốn gần cô hơn bao giờ hết. Vu Quân xoay người cô lại trước gương, cả hai cùng nhìn nhau trong gương. Uyển Sam mới để ý Vu Quân anh cao thực, cô chỉ đứng đến gần vai anh, nếu nhớ không nhầm Uyển Sam 1m6, chắc Vu Quân là 1m9 hoặc có thể hơn. Cơ thể anh cũng rất chắc xương, dựa vào lực bóp cổ hôm trước có thể biết anh có lực khỏe như nào. Vu Quân lên tiếng hỏi:
\- Em có thấy mình như con mèo nhỏ trong lòng anh không?
Uyển Sam khó hiểu, hơi hoang mang thì bất giác Vu Quân vòng hai tay ôm xuống eo cô, kéo sát khoảng cách hai người áp vào nhau. Uyển Sam nảy mình lên, khó hiểu quay lên nhìn anh, Vu Quân cúi xuống hôn chụt lên đầu mũi vật nhỏ. Dĩ nhiên cô không đồng ý chuyện này, lắp bắp hỏi:
\- Anh..anh làm gì vậy?
Một tay ôm eo, một tay Vu Quân đưa lên sờ vào bên vai bị thương của cô, đánh trống lảng:
\- Vai của em sao rồi? Vẫn phải dùng băng gạc một thời gian nữa nhỉ?
Cô khó chịu, hơi ẩn anh ra, nhì nhèo:
\- Anh...bỏ em ra trước...
Vẻ mặt Vu Quân thay đổi, vừa là sự thoải mái, nay chuyển sang cau lại, giọng anh ban nãy nhẹ nhàng, giờ trầm mặc và lớn tiếng:
\- Em cố tình phớt lờ lời nói tôi sao?
Tiếng anh nói như tiếng gầm bên tai cô, như một con sói đang hằm hè với con mồi. Uyển Sam chuyển sang sự sợ hãi tột độ, co rúm người lại, đầu cúi xuống, cả cơ thể run lên bần bật trong lòng anh, lồng ngực đang phập phồng lên căng thẳng, thỏ thẻ đáp:
\- Em...không ạ...
Vu Quân hài lòng với biểu cảm này hơn, dáng vẻ phục tùng anh hiện ra khiến anh trở nên như một bậc đế vương. Nam nhân cúi xuống vành tai cô, hít hà xung quanh, nhỏ tiếng trở lại:
\- Vai em đỡ đau chưa?
Uyển Sam gật đầu lia lịa, rụt rè đáp:
\- Rồi... rồi ạ
Môi lạnh anh hôn sâu dưới vành tai, hôn dưới dái tai, mút mát đến mê man, vòng xuống dọc theo đốt xương cổ cô, cơ thể Uyển Sam có sự kích thích mà chưa bao giờ được trải qua. Cổ rướn cao lên, miệng nhỏ mở ra hô hấp lấy khí.
Vu Quân từ từ rời môi khỏi thớ da ngọt ngào ấy. Sự lưu luyến hiện rõ trên khuôn mặt anh. Nam nhân đứng thẳng nghiêm mình trước gương, như thể chuyện vừa rồi không có gì bất thường. Ngược lại, Uyển Sam thất thảy suy nghĩ, rốt cuộc anh toan tính làm gì, từ hôm trong viện đến giờ anh đều có những hành động quá giới hạn
Một lúc sau Vu Quân mới chịu đưa cô về phòng, căn phòng không cách là bao, ngay bên cạnh phòng Vu Quân nhưng vì cách một đoạn tường nên đi lại mất thời gian. Cánh cửa phòng bật mở, Uyển Sam lúc này như không tin vào mắt mình. Căn phòng đẹp quá, rộng rãi vô cùng, đồ dùng sách vở của cô được đóng thành một kệ tủ lớn, có ngách phòng bên trong là đầy đủ quần áo, phụ kiện... Vu Quân nói thêm:
\- Ở tủ quần áo này sẽ có lối đi thông sang ngay giữa phòng anh và em
Nói rồi nam nhân mở ra một lối đi nhỏ, ngụy trang như những tủ đổ bình thường
Uyển Sam thắc mắc, hỏi:
\- Nhưng... Sao cần vậy ạ?
Vu Quân đóng lại, nhàn hạ đáp:
\- Chỉ vì... Anh muốn có khoảng cách gần với em hơn.... Đi ngoài hành lang sẽ rất tốn thời gian để đến chỗ em
Uyển Sam gật đầu vờ hiểu dù trong lòng mông lung
Bắt đầu từ nay cô được chuyển đến Trường Liên cấp Quốc tế Eduautumn. Nghe nói học phí ở đây rất đắt, ngôi trường như một sự phân hóa giàu nghèo rõ rệt, những tầng lớp thượng lưu, con cái nhà trọc phú sẽ luôn chơi với nhau, còn các thành phần học sinh thuộc nhận sự quan tâm của xã hội như nhà không có điều kiện nhưng học giỏi, qua các cuộc thi,...được vào thì rất dễ bị bắt nạt
\- Em chào anh... Em mới tới
Vu Quân cười nhẹ, hỏi:
\- Sao lại lạc vào phòng anh thế này?
Uyển Sam chưa kịp giải thích đã bị nam nhân ngắt lời:
\- Hay.. Em gái thích ở đây cùng anh
Uyển Sam méo xệch mặt, vội nói:
\- Không.. Không phải mà... Em bị lạc..
Vu Quân cười phá lên thích thú, đưa tay lên nhéo mạnh hai má mềm của "em gái", nhẹ nhàng đáp:
\- Ra ghế ngồi đi... Tí anh chỉ phòng cho
Cô ngoan ngoãn nghe lời, ngồi thu lu một góc nhỏ như con mèo ngoan, Vu Quân đi sang ngách bên cạnh, mặc lên cho mình bộ vest đen quen thuộc. Đến lúc cài calavat, Vu Quân toan đưa lên cổ, lại nghĩ ra trò này, nói lớn:
\- Uyển Sam, vào đây
Cô lật đậy chạy vào, nhìn bên trong này choáng ngợp bởi rất nhiều quần áo, giày Tây, phụ kiện như đồng hồ, mắt kính, calavat hay thắt lưng. Cô thầm thì nói:
\- Nhiều quá
Vu Quân nghe thấy thì cười phì, anh đáp:
\- Mau cài calavat hộ anh
Uyển Sam cầm lấy, hồi nhỏ trong côi nhi viện, có lần chơi đồ hàng cô được biết cách cài. Vu Quân mạnh bạo kéo cô áp vào người mình, hai tay anh vòng ôm chặt eo Uyển Sam. Cô giật bắn mình lên ngước nhìn anh, ngược lại trông anh rất điềm tĩnh, chờ đợi vật nhỏ. Uyển Sam run run đưa calavat vòng ra sau cổ áo, thành thạo thắt cho anh. Xong xuôi cô nhẹ nhàng đáp:
\- Xong rồi ạ
Vu Quân chưa có ý định buông hai tay khỏi eo cô. Chỉ biết được gần Uyển Sam, động chạm cơ thể cô khiến anh rạo rực và muốn gần cô hơn bao giờ hết. Vu Quân xoay người cô lại trước gương, cả hai cùng nhìn nhau trong gương. Uyển Sam mới để ý Vu Quân anh cao thực, cô chỉ đứng đến gần vai anh, nếu nhớ không nhầm Uyển Sam 1m6, chắc Vu Quân là 1m9 hoặc có thể hơn. Cơ thể anh cũng rất chắc xương, dựa vào lực bóp cổ hôm trước có thể biết anh có lực khỏe như nào. Vu Quân lên tiếng hỏi:
\- Em có thấy mình như con mèo nhỏ trong lòng anh không?
Uyển Sam khó hiểu, hơi hoang mang thì bất giác Vu Quân vòng hai tay ôm xuống eo cô, kéo sát khoảng cách hai người áp vào nhau. Uyển Sam nảy mình lên, khó hiểu quay lên nhìn anh, Vu Quân cúi xuống hôn chụt lên đầu mũi vật nhỏ. Dĩ nhiên cô không đồng ý chuyện này, lắp bắp hỏi:
\- Anh..anh làm gì vậy?
Một tay ôm eo, một tay Vu Quân đưa lên sờ vào bên vai bị thương của cô, đánh trống lảng:
\- Vai của em sao rồi? Vẫn phải dùng băng gạc một thời gian nữa nhỉ?
Cô khó chịu, hơi ẩn anh ra, nhì nhèo:
\- Anh...bỏ em ra trước...
Vẻ mặt Vu Quân thay đổi, vừa là sự thoải mái, nay chuyển sang cau lại, giọng anh ban nãy nhẹ nhàng, giờ trầm mặc và lớn tiếng:
\- Em cố tình phớt lờ lời nói tôi sao?
Tiếng anh nói như tiếng gầm bên tai cô, như một con sói đang hằm hè với con mồi. Uyển Sam chuyển sang sự sợ hãi tột độ, co rúm người lại, đầu cúi xuống, cả cơ thể run lên bần bật trong lòng anh, lồng ngực đang phập phồng lên căng thẳng, thỏ thẻ đáp:
\- Em...không ạ...
Vu Quân hài lòng với biểu cảm này hơn, dáng vẻ phục tùng anh hiện ra khiến anh trở nên như một bậc đế vương. Nam nhân cúi xuống vành tai cô, hít hà xung quanh, nhỏ tiếng trở lại:
\- Vai em đỡ đau chưa?
Uyển Sam gật đầu lia lịa, rụt rè đáp:
\- Rồi... rồi ạ
Môi lạnh anh hôn sâu dưới vành tai, hôn dưới dái tai, mút mát đến mê man, vòng xuống dọc theo đốt xương cổ cô, cơ thể Uyển Sam có sự kích thích mà chưa bao giờ được trải qua. Cổ rướn cao lên, miệng nhỏ mở ra hô hấp lấy khí.
Vu Quân từ từ rời môi khỏi thớ da ngọt ngào ấy. Sự lưu luyến hiện rõ trên khuôn mặt anh. Nam nhân đứng thẳng nghiêm mình trước gương, như thể chuyện vừa rồi không có gì bất thường. Ngược lại, Uyển Sam thất thảy suy nghĩ, rốt cuộc anh toan tính làm gì, từ hôm trong viện đến giờ anh đều có những hành động quá giới hạn
Một lúc sau Vu Quân mới chịu đưa cô về phòng, căn phòng không cách là bao, ngay bên cạnh phòng Vu Quân nhưng vì cách một đoạn tường nên đi lại mất thời gian. Cánh cửa phòng bật mở, Uyển Sam lúc này như không tin vào mắt mình. Căn phòng đẹp quá, rộng rãi vô cùng, đồ dùng sách vở của cô được đóng thành một kệ tủ lớn, có ngách phòng bên trong là đầy đủ quần áo, phụ kiện... Vu Quân nói thêm:
\- Ở tủ quần áo này sẽ có lối đi thông sang ngay giữa phòng anh và em
Nói rồi nam nhân mở ra một lối đi nhỏ, ngụy trang như những tủ đổ bình thường
Uyển Sam thắc mắc, hỏi:
\- Nhưng... Sao cần vậy ạ?
Vu Quân đóng lại, nhàn hạ đáp:
\- Chỉ vì... Anh muốn có khoảng cách gần với em hơn.... Đi ngoài hành lang sẽ rất tốn thời gian để đến chỗ em
Uyển Sam gật đầu vờ hiểu dù trong lòng mông lung
Bắt đầu từ nay cô được chuyển đến Trường Liên cấp Quốc tế Eduautumn. Nghe nói học phí ở đây rất đắt, ngôi trường như một sự phân hóa giàu nghèo rõ rệt, những tầng lớp thượng lưu, con cái nhà trọc phú sẽ luôn chơi với nhau, còn các thành phần học sinh thuộc nhận sự quan tâm của xã hội như nhà không có điều kiện nhưng học giỏi, qua các cuộc thi,...được vào thì rất dễ bị bắt nạt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.