Chương 66: Ngột ngạt
Khánh Huyền Trần
04/01/2021
Nói xong cô từ từ gục hẳn xuống, hơi thở yếu dần đi. Thím Liên và A Điền nghe tiếng động lớn chạy ra, thấy Uyển Sam nằm bất động trên sàn nhà. Thím Liên kinh thiên chạy lại, bà nhìn thấy dòng máu đỏ loang ra khắp sàn, sợ hãi quỳ xuống bên cô, lay lay người Uyển Sam:
\- Cô chủ... Cô chủ...
A Điền liếc nhìn lên Vu Quân đứng thất thần trên tầng, cũng ngầm hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Lúc sau Uyển Sam được đưa tới bệnh viện, cấp cứu ngay trong đêm. Bên ngoài phòng, Vu Quân từ nãy đến giờ im lặng, trong đầu nam nhân vang vọng mãi tiếng nói lúc nãy của Uyển Sam:
\- Vu Quân... Anh hại chết con mình rồi...
A Điền kéo thím Liên đang bồn chồn ngoài cửa phòng cấp cứu, hỏi:
\- Thím cho tôi biết... Rốt cuộc cô chủ chấn thương vùng nào mà máu lại...
Thím Liên nghe xong chán nản ngồi xuống hàng ghế, bà khóc lớn lên, ức họng nói từng lời:
\- Cô chủ.... Cô chủ đang có thai...hức hức...
Xong bà quay sang nhìn lấy Vu Quân, đem hết uy quyền của mình mà đi tới, nói một tràng:
\- Cậu chủ... Chính cậu... Đã nhẫn tâm giết chết đứa con của mình... Ngay cả máu mủ cậu cũng tàn độc như vậy sao? Ha, cậu cứ tiếp tục vậy đi, rồi một ngày đế chế Chương thị này sẽ suy tàn nếu cậu không mau chóng ngộ ra sai lầm từ đời Ngài Chương đâu...
Bà nói dứt khoát rồi quay ngắt đi, A Điền nghe xong cũng hơi choáng, ông ta vẻ mặt đầy tội lỗi dựa vào bên cạnh. Về phía Vu Quân, anh không giữ nổi sự bình tĩnh như ban nãy nữa, nghĩ lại cảnh lúc nãy mình đã gián tiếp khiến Uyển Sam ngã lăn từ bậc thang xuống sàn đất, rồi đứa con của hai người... Một ngày tồi tệ, ánh đèn phòng cấp cứu vẫn sáng lên xuyên đêm...
... Sáng hôm sau...
Bác sĩ ra khỏi phòng, mệt mỏi thông báo tin bệnh nhân cho người nhà:
\- Chia buồn với gia đình, cái thai nhỏ lại chịu cú ngã mạnh nên không giữ nổi... Mong gia đình vượt qua và chăm sóc cho cô ấy...
Thím Liên hai mắt quầng đỏ cả đêm qua, nghe xong liền khụy tinh thần, bà liên tục đấm tay vào lồng ngực, mắt giàn giụa khóc rồi lẩm bẩm:
\- Cô chủ ơi cô chủ ơi... Hức hức...
Tối đến Uyển Sam mới từ từ tỉnh dậy, bên trong phòng viện không có ai, mùi băng thuốc sát trùng phảng phất. Cô nhẹ nhàng đưa tay xuống bụng, vẻ mặt không biểu cảm nhưng hai khóe mắt lăn lệ dài xuống gối, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, cổ họng uất nghẹn đến khó thở.
Tiếng cửa phòng bật mở, bước vào là thím Liên,bà cố giữ tinh thần thoải mái, đem bát cháo nóng đặt bên bàn, nói nhỏ:
\- Cô chủ... Mau dậy ăn chút cháo nhé...
Uyển Sam lặng lẽ ăn hết bát cháo ấy, không khí trong phòng ngột ngạt, thím Liên thi thoảng nói vài chuyện phiếm những có vẻ Uyển Sam lại không để ý tới. Bên ngoài, Vu Quân dựa vào cửa phòng, lặng lẽ nghe bên trong rồi lén nhìn qua khe cửa sổ, giờ đây không dám đối mặt với cô nữa, cố kiềm chế vô cùng
... Mấy hôm sau...
Uyển Sam được xuất viện, thím Liên dìu cô ngồi lên, đoàn xe hộ tống Uyển Sam đi trước, đằng sau là Vu Quân lặng lẽ quan sát theo. Từ hôm trong viện đến giờ, Uyển Sam chưa hé miệng nói lởi nào, chỉ gật hay lắc đầu đáp lại. A Điền đỡ cô lên phòng, ông ta cẩn thận hỏi lại:
\- Cô chủ... Nếu... Nếu cần gì giúp... Gọi tôi nhé
Uyển Sam nằm hướng quay ra cửa sổ, hai mắt vô hồn nhìn lấy khung cảnh trước mặt, đợi đến khi trong phòng chỉ còn mình cô, lúc này mới lặng lẽ khóc thút thít, hai môi nữ nhân bặm chặt vào nhau, cả người co quắp ôm lấy bụng nhỏ xẹp lép của mình. Thực chất Vu Quân anh đang đứng góc phòng, nhân lúc A Điền đi ra đã lén vào rồi đóng cửa lại. Trông thấy dáng vẻ thống khổ của cô Vu Quân giờ mới thấu hối hận, đã quá muộn rồi. Anh muốn chạy lại ôm chặt cô trong lòng, thủ thỉ dỗ dành rồi pha trò châm chọc nhưng người trước mặt tưởng như quá xa. Trước đây cả hai có rào cản trả thù chắn ngang, giờ rào cản ấy lại cứng dày hơn vì cái thai mà anh "vô tình" hại mất
... 1 tháng sau...
Uyển Sam ngồi dựa vào thành giường, hai con mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài, bỗng tiếng cửa lại mở ra, lần này bất ngờ là Trình Cán và Tiểu Thiết. Hai tên đó đã biết chuyện, không còn thái độ bài xích như trước với cô, mà nhẹ nhàng hơn. Tiểu Thiết không khéo hơn, nhanh nhanh đi tới bên cạnh, hỏi lớn:
\- Chị cả... Chị cả ngày ủ dột như này mà chịu được sao?
Trình Cán theo đó mà pha trò:
\- Đúng đúng... Hay ra vườn ngắm hoa không cô nương?
Điều này có vẻ thành công thu hút sự chú ý của Uyển Sam, cô quay ra nhìn hai người họ, sau cùng nhẹ nhàng nói:
\- Vu Quân bảo hai người tới đây phải không?
Cả hai tên đó đều tắt ngóm vẻ hớn hở, sau cùng Tiểu Thiết khuyên can:
\- Haiz... Chị cả à, chúng tôi đây là tới thăm sức khỏe chị, sao chị nghĩ ngợi nhiều vậy chứ?
Uyển Sam lắc đầu, từ tốn giải thích:
\- Không phải đến thăm hỏi... Mà là thăm dò, rồi về báo tình hình cho Ngài Chương của các người... Chuyển lời là tôi vẫn ổn, vẫn cơm ba bữa, tắm rửa sạch sẽ và sống mạnh khỏe an toàn
\- Cô chủ... Cô chủ...
A Điền liếc nhìn lên Vu Quân đứng thất thần trên tầng, cũng ngầm hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Lúc sau Uyển Sam được đưa tới bệnh viện, cấp cứu ngay trong đêm. Bên ngoài phòng, Vu Quân từ nãy đến giờ im lặng, trong đầu nam nhân vang vọng mãi tiếng nói lúc nãy của Uyển Sam:
\- Vu Quân... Anh hại chết con mình rồi...
A Điền kéo thím Liên đang bồn chồn ngoài cửa phòng cấp cứu, hỏi:
\- Thím cho tôi biết... Rốt cuộc cô chủ chấn thương vùng nào mà máu lại...
Thím Liên nghe xong chán nản ngồi xuống hàng ghế, bà khóc lớn lên, ức họng nói từng lời:
\- Cô chủ.... Cô chủ đang có thai...hức hức...
Xong bà quay sang nhìn lấy Vu Quân, đem hết uy quyền của mình mà đi tới, nói một tràng:
\- Cậu chủ... Chính cậu... Đã nhẫn tâm giết chết đứa con của mình... Ngay cả máu mủ cậu cũng tàn độc như vậy sao? Ha, cậu cứ tiếp tục vậy đi, rồi một ngày đế chế Chương thị này sẽ suy tàn nếu cậu không mau chóng ngộ ra sai lầm từ đời Ngài Chương đâu...
Bà nói dứt khoát rồi quay ngắt đi, A Điền nghe xong cũng hơi choáng, ông ta vẻ mặt đầy tội lỗi dựa vào bên cạnh. Về phía Vu Quân, anh không giữ nổi sự bình tĩnh như ban nãy nữa, nghĩ lại cảnh lúc nãy mình đã gián tiếp khiến Uyển Sam ngã lăn từ bậc thang xuống sàn đất, rồi đứa con của hai người... Một ngày tồi tệ, ánh đèn phòng cấp cứu vẫn sáng lên xuyên đêm...
... Sáng hôm sau...
Bác sĩ ra khỏi phòng, mệt mỏi thông báo tin bệnh nhân cho người nhà:
\- Chia buồn với gia đình, cái thai nhỏ lại chịu cú ngã mạnh nên không giữ nổi... Mong gia đình vượt qua và chăm sóc cho cô ấy...
Thím Liên hai mắt quầng đỏ cả đêm qua, nghe xong liền khụy tinh thần, bà liên tục đấm tay vào lồng ngực, mắt giàn giụa khóc rồi lẩm bẩm:
\- Cô chủ ơi cô chủ ơi... Hức hức...
Tối đến Uyển Sam mới từ từ tỉnh dậy, bên trong phòng viện không có ai, mùi băng thuốc sát trùng phảng phất. Cô nhẹ nhàng đưa tay xuống bụng, vẻ mặt không biểu cảm nhưng hai khóe mắt lăn lệ dài xuống gối, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, cổ họng uất nghẹn đến khó thở.
Tiếng cửa phòng bật mở, bước vào là thím Liên,bà cố giữ tinh thần thoải mái, đem bát cháo nóng đặt bên bàn, nói nhỏ:
\- Cô chủ... Mau dậy ăn chút cháo nhé...
Uyển Sam lặng lẽ ăn hết bát cháo ấy, không khí trong phòng ngột ngạt, thím Liên thi thoảng nói vài chuyện phiếm những có vẻ Uyển Sam lại không để ý tới. Bên ngoài, Vu Quân dựa vào cửa phòng, lặng lẽ nghe bên trong rồi lén nhìn qua khe cửa sổ, giờ đây không dám đối mặt với cô nữa, cố kiềm chế vô cùng
... Mấy hôm sau...
Uyển Sam được xuất viện, thím Liên dìu cô ngồi lên, đoàn xe hộ tống Uyển Sam đi trước, đằng sau là Vu Quân lặng lẽ quan sát theo. Từ hôm trong viện đến giờ, Uyển Sam chưa hé miệng nói lởi nào, chỉ gật hay lắc đầu đáp lại. A Điền đỡ cô lên phòng, ông ta cẩn thận hỏi lại:
\- Cô chủ... Nếu... Nếu cần gì giúp... Gọi tôi nhé
Uyển Sam nằm hướng quay ra cửa sổ, hai mắt vô hồn nhìn lấy khung cảnh trước mặt, đợi đến khi trong phòng chỉ còn mình cô, lúc này mới lặng lẽ khóc thút thít, hai môi nữ nhân bặm chặt vào nhau, cả người co quắp ôm lấy bụng nhỏ xẹp lép của mình. Thực chất Vu Quân anh đang đứng góc phòng, nhân lúc A Điền đi ra đã lén vào rồi đóng cửa lại. Trông thấy dáng vẻ thống khổ của cô Vu Quân giờ mới thấu hối hận, đã quá muộn rồi. Anh muốn chạy lại ôm chặt cô trong lòng, thủ thỉ dỗ dành rồi pha trò châm chọc nhưng người trước mặt tưởng như quá xa. Trước đây cả hai có rào cản trả thù chắn ngang, giờ rào cản ấy lại cứng dày hơn vì cái thai mà anh "vô tình" hại mất
... 1 tháng sau...
Uyển Sam ngồi dựa vào thành giường, hai con mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài, bỗng tiếng cửa lại mở ra, lần này bất ngờ là Trình Cán và Tiểu Thiết. Hai tên đó đã biết chuyện, không còn thái độ bài xích như trước với cô, mà nhẹ nhàng hơn. Tiểu Thiết không khéo hơn, nhanh nhanh đi tới bên cạnh, hỏi lớn:
\- Chị cả... Chị cả ngày ủ dột như này mà chịu được sao?
Trình Cán theo đó mà pha trò:
\- Đúng đúng... Hay ra vườn ngắm hoa không cô nương?
Điều này có vẻ thành công thu hút sự chú ý của Uyển Sam, cô quay ra nhìn hai người họ, sau cùng nhẹ nhàng nói:
\- Vu Quân bảo hai người tới đây phải không?
Cả hai tên đó đều tắt ngóm vẻ hớn hở, sau cùng Tiểu Thiết khuyên can:
\- Haiz... Chị cả à, chúng tôi đây là tới thăm sức khỏe chị, sao chị nghĩ ngợi nhiều vậy chứ?
Uyển Sam lắc đầu, từ tốn giải thích:
\- Không phải đến thăm hỏi... Mà là thăm dò, rồi về báo tình hình cho Ngài Chương của các người... Chuyển lời là tôi vẫn ổn, vẫn cơm ba bữa, tắm rửa sạch sẽ và sống mạnh khỏe an toàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.