Chương 17: Say rượu
Khánh Huyền Trần
04/01/2021
Trình Cán thắc mắc:
\- Vậy là vị đại thiên kim tiểu thư nào sao? Hay con cái nhà thế lực nào mà khiến anh đăm chiêu nghĩ ngợi...
Vu Quân oải người ra sau, thở phào một hơi dài, hai bên môi cong lên một đường, thầm nghĩ đúng hai tên này chỉ cho việc tay chân thì làm được, ngoài ra cho các việc khác thử sức là y như rằng không ra đâu với đâu
Đêm đó Vu Quân uống một trận say bí tỉ, không hoàn toàn mất tỉnh táo nhưng mặt đỏ ửng lên, cơ thể nồng mùi rượu. A Điền đứng bên ngoài dìu anh ra xe chở về biệt phủ Chương gia.
Đến sảnh nhà, tiếng động cơ xe ngừng rồi A Điền lại dìu anh vào. Phía ban công Uyển Sam chưa đóng lại nên nghe rất rõ, cô mon men tiến lại xem xét sự việc. Cơ thể Vu Quân toàn lực dựa vào A Điền, trông anh ta khó nhọc để đưa nam nhân này vào. Ông Chương giờ chắc đã ngủ, cả căn nhà chỉ còn người gác chứ người làm thì về hết.
Cô chạy ra he hé cửa phòng thấy A Điền đã đưa được anh vào phòng, song lại xuống dưới bếp. Uyển Sam tò mò theo sau xuống dưới bếp, lại thấy A Điền lọ mọ pha chế gì đó, bata giác hỏi:
\- Chú Điền... Chú làm gì vậy?
A Điền quay lại, hắn đã đứng tuổi nhưng thân thể vô cùng sung sức, vẻ mặt bên khóe mắt có vết sẹo dài, trông hung tợn nhưng khuôn mặt luôn bất biến không lộ ra biểu cảm, nhàn hạ đáp lại:
\- Cô chủ à... Cậu Chương hơi say, tôi định pha nước cam giải rượu ấy mà
Uyển Sam bước vào phụ giúp, đúng là có ban ftay phụ nữ, việc gì cũng nhanh hơn hẳn. Xong xuôi cô nói:
\- Chú Điền về nghỉ ngơi đi... Giờ cháu mang nước lên cho
A Điền quay ra liếc nhìn đồng hồ, đã gần 2 giờ sáng, cũng nên về nghỉ rồi nhưng quay ra thắc mắc:
\- Sao cô chủ thức muộn vậy? Ngày mai cô không đi học sao?
Uyển Sam ngây ngốc cười:
\- Cháu đang làm dở bài, mà vừa làm vừa chơi thành ra như này đó... Nhưng không sao, cháu sắp xong rồi
A Điền gật gù rồi rời về. Uyển Sam bê cốc nước cam, nhẹ nhàng mở cửa phòng sang bên Vu Quân. Tuy là say nhưng anh chưa thiếp đi hẳn, chỉ gật gù nằm đó. Uyển Sam đi lại rón rén, cố dùng sức nâng người Vu Quân ngồi dậy. Nam nhân thấy có người, tưởng A Điền nên bâng quơ hỏi:
\- Anh còn chưa về sao?
Uyển Sam chỉ lẳng lặng, hai mắt Vu Quân nhắm nghiền, đầu ngửa lên trần nhà. Cô đưa cốc nước cam lại gần thì ngay tức khắc Vu Quân nốc một hơi đã cạn sạch. Nước cam có vẻ giải rượu rất tốt hay do sự tỉnh táo của anh rất nhanh. Vu Quân sau đó bình tĩnh ngồi thẳng dậy, thấy cô liền thắc mắc:
\- Uyển Sam?
Cô thở dài, vốn dĩ đang không muốn gặp mặt hay trò chuyện một tí nào, lại bị anh phát hiện, đành trả lời qua loa:
\- Anh uống nước cam rồi nghỉ đi... Em về phòng ngủ đây
Toan quay đi bất giác lực kéo mạnh từ sau, Vu Quân nắm chặt cổ tay cô rồi kéo lại ấp vào lòng mình. Hai bắp tay anh ôm chặt cả người cô, mặt lại rúc xuống hõm cổ hít hà thứ hương thơm dễ nghiện. Uyển Sam bất giác cựa quậy, nhăn mặt nói:
\- Vu Quân... Anh say rồi còn không mau nghỉ đi... Buông em ra
Cô càng giãy mạnh bao nhiêu thì lực siết trong vòng tay anh mạnh bấy nhiêu. Uyển Sam cứ thế cho đến khi đuối sức hẳn, ngồi thở hổn hển trong lòng nam nhân. Lúc này anh đưa miệng lên áp vào tai cô, răng cạ cạ vào vành tai, phả từng đợt hơi thở ấm nóng vào trong. Sau cùng anh thủ thỉ:
\- Uyển Sam... Đừng giận anh nữa...
Cô thở dài, nhẹ nhàng nói:
\- Vậy giờ thả em ra... Rồi anh nghỉ ngơi đi, mai chúng ta nói chuyện... Có được không?
Lời cô nhẹ nhàng dỗ dành, vậy xong nam nhân hệt như đứa trẻ, nới vòng tay ra thả cô đi. Uyển Sam kê gối cho anh nằm đắp hờ chăn lên, rồi quay về phòng mình.
Sáng hôm sau...
Hai mắt cô hơi ủ rũ, đêm qua thức muộn đây mà. Giờ Uyển Sam chỉ ước hôm nay được nghỉ để bù lại giấc. Cô xuống ăn sáng muộn hơn chút, đã thấy ông Chương và Vu Quân ngồi đó, chắc sắp xong bữa. Ông Chương thấy Uyển Sam thì hơi lo lắng, hỏi:
\- Uyển Sam... Con sao vậy? Hai mắt hệt như gấu trúc không?
Cô cười khì, lấy sức châm chọc:
\- Con mà gấu trúc thì có phải ba là một con gấu đen to bự không?
Cô bước đến ngồi phịch xuống bên cạnh Vu Quân. Anh hẫng lại một nhịp, mắt liếc sang nhìn cô rồi tiếp tục dùng bữa. Vẻ lúng túng vài giây của Vu Quân không qua khỏi mắt Chương Cảnh Điền. Ông rời đi ngay sau đó, nói lớn:
\- Ta đến tập đoàn trước... Chút Vu Quân chở Uyển Sam đi học rồi qua chỗ làm sau
Uyển Sam gật gù không nghe rõ, mắt nhắm nghiền rồi lẩm nhẩm:
\- Vâng...chào ba..aaa
Ngay sau đó cô ngáp một hơi dài. Đưa tay dụi mắt rồi dùng bữa của mình. Vu Quân bên cạnh giờ thẳng thừng nhìn cô, nói:
\- Buồn ngủ lắm sao?
Uyển Sam không biết do quá ngái ngủ, thần trí mê loạn hay ngu ngốc mà vô tư nói:
\- Rất buồn ngủ... Hôm qua tự nhiên lại đi pha nước cam cho một tên say bèm nhèm...
Vu Quân chưa từng bị ai nói vậy, sắc mặt anh đen kịt lại nhưng không phải tức giận mà xấu hổ tột cùng. Anh hỏi tiếp:
\- Vậy..vậy à?
Cô cao giọng, tiếp tục dùng bữa mà không biết mình đang tiếp chuyện với ai, ngây ngô đáp:
\- Chứ sao? Người nồng mùi rượu, tinh thần thì không ổn định... Lại chả cảm ơn người ta được câu nào, còn lao vào nói nhăng cuội nữa...
Cô nghĩ lại thấy tức cơn buồn ngủ, quay sang đối diện với Vu Quân, nói lớn:
\- Anh nói xem...anh ta có đáng chết không?
Vu Quân nghệt mặt ra, hai hàng lông mày rậm nam tính nhíu lại, môi mỏng lại vẽ một đường cong lên. Bỗng Uyển Sam căng mắt ra nhìn người trước mặt, đưa hai tay vỗ bên má mình cho tỉnh táo. Sau cùng lắp bắp hỏi:
\- Anh...
\- Vậy là vị đại thiên kim tiểu thư nào sao? Hay con cái nhà thế lực nào mà khiến anh đăm chiêu nghĩ ngợi...
Vu Quân oải người ra sau, thở phào một hơi dài, hai bên môi cong lên một đường, thầm nghĩ đúng hai tên này chỉ cho việc tay chân thì làm được, ngoài ra cho các việc khác thử sức là y như rằng không ra đâu với đâu
Đêm đó Vu Quân uống một trận say bí tỉ, không hoàn toàn mất tỉnh táo nhưng mặt đỏ ửng lên, cơ thể nồng mùi rượu. A Điền đứng bên ngoài dìu anh ra xe chở về biệt phủ Chương gia.
Đến sảnh nhà, tiếng động cơ xe ngừng rồi A Điền lại dìu anh vào. Phía ban công Uyển Sam chưa đóng lại nên nghe rất rõ, cô mon men tiến lại xem xét sự việc. Cơ thể Vu Quân toàn lực dựa vào A Điền, trông anh ta khó nhọc để đưa nam nhân này vào. Ông Chương giờ chắc đã ngủ, cả căn nhà chỉ còn người gác chứ người làm thì về hết.
Cô chạy ra he hé cửa phòng thấy A Điền đã đưa được anh vào phòng, song lại xuống dưới bếp. Uyển Sam tò mò theo sau xuống dưới bếp, lại thấy A Điền lọ mọ pha chế gì đó, bata giác hỏi:
\- Chú Điền... Chú làm gì vậy?
A Điền quay lại, hắn đã đứng tuổi nhưng thân thể vô cùng sung sức, vẻ mặt bên khóe mắt có vết sẹo dài, trông hung tợn nhưng khuôn mặt luôn bất biến không lộ ra biểu cảm, nhàn hạ đáp lại:
\- Cô chủ à... Cậu Chương hơi say, tôi định pha nước cam giải rượu ấy mà
Uyển Sam bước vào phụ giúp, đúng là có ban ftay phụ nữ, việc gì cũng nhanh hơn hẳn. Xong xuôi cô nói:
\- Chú Điền về nghỉ ngơi đi... Giờ cháu mang nước lên cho
A Điền quay ra liếc nhìn đồng hồ, đã gần 2 giờ sáng, cũng nên về nghỉ rồi nhưng quay ra thắc mắc:
\- Sao cô chủ thức muộn vậy? Ngày mai cô không đi học sao?
Uyển Sam ngây ngốc cười:
\- Cháu đang làm dở bài, mà vừa làm vừa chơi thành ra như này đó... Nhưng không sao, cháu sắp xong rồi
A Điền gật gù rồi rời về. Uyển Sam bê cốc nước cam, nhẹ nhàng mở cửa phòng sang bên Vu Quân. Tuy là say nhưng anh chưa thiếp đi hẳn, chỉ gật gù nằm đó. Uyển Sam đi lại rón rén, cố dùng sức nâng người Vu Quân ngồi dậy. Nam nhân thấy có người, tưởng A Điền nên bâng quơ hỏi:
\- Anh còn chưa về sao?
Uyển Sam chỉ lẳng lặng, hai mắt Vu Quân nhắm nghiền, đầu ngửa lên trần nhà. Cô đưa cốc nước cam lại gần thì ngay tức khắc Vu Quân nốc một hơi đã cạn sạch. Nước cam có vẻ giải rượu rất tốt hay do sự tỉnh táo của anh rất nhanh. Vu Quân sau đó bình tĩnh ngồi thẳng dậy, thấy cô liền thắc mắc:
\- Uyển Sam?
Cô thở dài, vốn dĩ đang không muốn gặp mặt hay trò chuyện một tí nào, lại bị anh phát hiện, đành trả lời qua loa:
\- Anh uống nước cam rồi nghỉ đi... Em về phòng ngủ đây
Toan quay đi bất giác lực kéo mạnh từ sau, Vu Quân nắm chặt cổ tay cô rồi kéo lại ấp vào lòng mình. Hai bắp tay anh ôm chặt cả người cô, mặt lại rúc xuống hõm cổ hít hà thứ hương thơm dễ nghiện. Uyển Sam bất giác cựa quậy, nhăn mặt nói:
\- Vu Quân... Anh say rồi còn không mau nghỉ đi... Buông em ra
Cô càng giãy mạnh bao nhiêu thì lực siết trong vòng tay anh mạnh bấy nhiêu. Uyển Sam cứ thế cho đến khi đuối sức hẳn, ngồi thở hổn hển trong lòng nam nhân. Lúc này anh đưa miệng lên áp vào tai cô, răng cạ cạ vào vành tai, phả từng đợt hơi thở ấm nóng vào trong. Sau cùng anh thủ thỉ:
\- Uyển Sam... Đừng giận anh nữa...
Cô thở dài, nhẹ nhàng nói:
\- Vậy giờ thả em ra... Rồi anh nghỉ ngơi đi, mai chúng ta nói chuyện... Có được không?
Lời cô nhẹ nhàng dỗ dành, vậy xong nam nhân hệt như đứa trẻ, nới vòng tay ra thả cô đi. Uyển Sam kê gối cho anh nằm đắp hờ chăn lên, rồi quay về phòng mình.
Sáng hôm sau...
Hai mắt cô hơi ủ rũ, đêm qua thức muộn đây mà. Giờ Uyển Sam chỉ ước hôm nay được nghỉ để bù lại giấc. Cô xuống ăn sáng muộn hơn chút, đã thấy ông Chương và Vu Quân ngồi đó, chắc sắp xong bữa. Ông Chương thấy Uyển Sam thì hơi lo lắng, hỏi:
\- Uyển Sam... Con sao vậy? Hai mắt hệt như gấu trúc không?
Cô cười khì, lấy sức châm chọc:
\- Con mà gấu trúc thì có phải ba là một con gấu đen to bự không?
Cô bước đến ngồi phịch xuống bên cạnh Vu Quân. Anh hẫng lại một nhịp, mắt liếc sang nhìn cô rồi tiếp tục dùng bữa. Vẻ lúng túng vài giây của Vu Quân không qua khỏi mắt Chương Cảnh Điền. Ông rời đi ngay sau đó, nói lớn:
\- Ta đến tập đoàn trước... Chút Vu Quân chở Uyển Sam đi học rồi qua chỗ làm sau
Uyển Sam gật gù không nghe rõ, mắt nhắm nghiền rồi lẩm nhẩm:
\- Vâng...chào ba..aaa
Ngay sau đó cô ngáp một hơi dài. Đưa tay dụi mắt rồi dùng bữa của mình. Vu Quân bên cạnh giờ thẳng thừng nhìn cô, nói:
\- Buồn ngủ lắm sao?
Uyển Sam không biết do quá ngái ngủ, thần trí mê loạn hay ngu ngốc mà vô tư nói:
\- Rất buồn ngủ... Hôm qua tự nhiên lại đi pha nước cam cho một tên say bèm nhèm...
Vu Quân chưa từng bị ai nói vậy, sắc mặt anh đen kịt lại nhưng không phải tức giận mà xấu hổ tột cùng. Anh hỏi tiếp:
\- Vậy..vậy à?
Cô cao giọng, tiếp tục dùng bữa mà không biết mình đang tiếp chuyện với ai, ngây ngô đáp:
\- Chứ sao? Người nồng mùi rượu, tinh thần thì không ổn định... Lại chả cảm ơn người ta được câu nào, còn lao vào nói nhăng cuội nữa...
Cô nghĩ lại thấy tức cơn buồn ngủ, quay sang đối diện với Vu Quân, nói lớn:
\- Anh nói xem...anh ta có đáng chết không?
Vu Quân nghệt mặt ra, hai hàng lông mày rậm nam tính nhíu lại, môi mỏng lại vẽ một đường cong lên. Bỗng Uyển Sam căng mắt ra nhìn người trước mặt, đưa hai tay vỗ bên má mình cho tỉnh táo. Sau cùng lắp bắp hỏi:
\- Anh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.