Tình Yêu Gian Nan Của Nữ Tài Xế Cùng Nữ Lão Bản

Chương 5

Hậu Vũ Đẳng Thiên Tình

16/05/2021

Đích đến lần này của chúng tôi là một khu resort, suốt quãng đường di chuyển tôi liên tục nghe thấy cô ấy phải trả lời các cuộc điện thoại thúc giục. Khác với mọi khi, lần này cô ấy lại muốn tôi theo cô ấy cùng vào. Hiển nhiên, gương mặt xinh đẹp của cô ấy đã thành một biểu tượng của Côn Bằng. Vừa thấy cô ấy xuất hiện, nhân viên lễ tân đã vội vã cúi chào. Chúng tôi theo nhân viên phục vụ đi đến một phòng riêng, cửa phòng mở ra, quang cảnh bên trong liền hiện rõ, ba người đàn ông vừa đánh mạt chược vừa trò chuyện với nhau. Thấy giám đốc tiến vào, bọn họ vội vàng tươi cười chào đón:

"Ôi chao, nghe đồn Hầu tổng là một mỹ nhân, hôm nay rốt cuộc cũng được tận mắt chứng kiến."

"Giám đốc Lưu, quá khen rồi. Thật xin lỗi mọi người vì đã tới trễ." Giám đốc cười bắt tay ông ấy và nói.

"Không trễ không trễ, chúng tôi cũng vừa tới mà thôi. Nào nào cùng tới đây, hôm nay thử xem vận may của Hầu tổng ra sao?" Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh khách sáo nói.

"Lí cục trưởng, ngài làm vậy rõ ràng muốn khi dễ tôi rồi? Tôi không chơi trò này đã nhiều năm, làm sao còn vận may?"

"Ha ha, không thể nói như vậy, người không rành mới dễ gặp may. Trước đây chúng tôi rủ ba của cô cùng chơi, hắn cũng nói không biết, sau đó thì sao?! Tiền của bọn tôi đều bị hắn ăn sạch." Nói xong mọi người cùng nhau cười vang một trận. Cô ấy cũng cười theo. Lúc này một thanh niên mặc trang phục cảnh sát, vẻ ngoài đẹp trai cao ráo cất lời:

"Hầu tổng là một mỹ nữ, người đi bên cạnh cũng xinh đẹp không kém. Đây là..."

"Đây là phó tổng tôi vừa mời được từ một trường danh tiếng, như thế nào, Trương đại đội trưởng, có phải thấy mỹ nữ liền không muốn đi phá án nữa hay không?" Giám đốc trêu ghẹo nói, hai người kia nghe được cũng cười vang. Giây phút nghe được cô ấy giới thiệu tôi với mọi người như thế, trong lòng tôi ngay lập tức hưng phấn, bởi vì điều đó chứng minh sau này mỗi khi đi tụ hội xã giao cô ấy sẽ dẫn theo tôi, sẽ không để tôi một mình ở bên ngoài, như vậy xem như tôi cũng có lập trường và tư cách tham dự vào cuộc sống của cô ấy; có điều ngay sau đó là cảm giác xấu hổ ùa tới, bản thân tôi không đủ sức để sánh vai ngồi ăn cùng cô ấy, ngay cả một chút hư vinh này cũng phải nhờ cô ấy nói dối để có được, lòng tự tôn như một sợi roi mãnh liệt quất vào trái tim tôi, trên thế giới này vốn không có bình đẳng giai cấp, tôn nghiêm của bản thân không phải được người khác ban cho, có lẽ đã đến lúc tôi cần phải suy tính cho tương lai của mình. Giám đốc nhìn thoáng qua tôi rồi mỉm cười nhẹ gật đầu, tôi hiểu được cô ấy đang an ủi và cổ vũ tôi. Cô ấy sợ giới thiệu như vậy sẽ làm tôi cảm thấy áp lực đồng thời cũng sợ lòng tự trọng của tôi bị tổn thương. Tôi hơi mỉm cười gật đầu đáp lại cô ấy.

Bọn họ vừa đánh bài, vừa thay phiên nói chuyện với nhau, nội dung nghe qua tưởng chừng hài hước đơn giản nhưng từng câu từng chữ đều ẩn giấu huyền cơ, không có một lời vô nghĩa, giám đốc cũng uyển chuyển khôi hài phụ họa. Cô ấy sống ở nước ngoài mười năm, chưa quen luật chơi, đánh bài cũng không thuận lợi, qua vài ván đã thua rất nhiều tiền, mấy người đảng viên thật thông minh, biết rõ nhân dân tệ không có giá trị vì thế đều dùng đôla Hồng Kông. Tôi nhìn thấy tiền đặt cược của giám đốc ngày càng vơi đi, không hiểu sao trong lòng có chút căm giận, lén dùng mắt ra hiệu với giám đốc, cô ấy lập tức hiểu được ý đồ của tôi.

"Giám đốc Lưu, Lý cục trưởng, Trương đội trưởng, tôi đi toilet một chút, để phó giám đốc Vương thay tôi đánh mấy ván mọi người không ngại đúng không." Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.

"Không ngại không ngại." Trương đội trưởng là người đáp lời trước tiên.

"Không có gì, nhìn phó giám đốc Vương trẻ tuổi như vậy, hẳn cũng là một nữ cường nhân."

Cô ấy đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tôi, dùng ánh mắt hỏi tôi có ứng phó được hay không, tôi vỗ nhẹ bàn tay của cô ấy đang đặt trên vai mình, thật nhẹ nhàng lắc lắc đầu ý muốn cô ấy an tâm.

Không rảnh nghe lời khen ngợi của bọn họ, tôi chỉ tập trung đánh bài của mình, tôi không thể để tiền của giám đốc bị những người mồm miệng trơn tru này ăn hết. Suốt quá trình, đội trưởng Trương vẫn hỏi thăm tôi không biết mệt, hỏi tôi tốt nghiệp từ trường đại học nào, học ngành gì, tôi một mực trả lời bâng quơ cho có. Hiện giờ tôi đang mang danh phó tổng, mặc kệ là do giám đốc có ý làm thật hay nổi hứng nhất thời, tôi đều phải diễn tới cùng. Có thể nhận ra tên họ Trương kia rất nhường nhịn tôi, cố ý thả bài, nếu cậu đã cố ý tôi liền cảm kích nhận lấy, ngay từ đầu mục tiêu của tôi đã rất rõ ràng. Vài ván trôi qua, tiền thắng được càng lúc càng nhiều, bọn họ không ngừng khen tôi không chỉ xinh đẹp mà đánh bài còn rất giỏi, có bằng cấp, lại có thực lực. Đối với những lời hoa mỹ đó tôi chỉ nghe nhưng không muốn để tâm, tôi vốn là một người bình thường, chỉ vì mang danh phó tổng mới được bọn họ nể tình cho chút mặt mũi, liên tiếp thua tiền vẫn còn tươi cười nói chuyện, nếu lúc trước giám đốc nói tôi là tài xế của cô ấy, không chừng hiện giờ đã bị bọn họ khinh bỉ đuổi ra. Có lẽ cô ấy chưa từng ngờ được tôi thật sự có thể giúp cô ấy ăn tiền từ trong vòng vây của một đám lão hồ ly, bởi vì khi quay trở lại phòng tôi bắt gặp cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt rất kinh ngạc và vui mừng. Tôi nhanh chóng trả lại vị trí cho cô ấy, nghe bọn họ bắt đầu ai oán lên án cô ấy có được một phó tổng rất lợi hại, cô ấy nghe vậy cười hết sức sáng lạng.

Sau khi cuộc chơi kết thúc, cục trưởng Lý nói phải mở tiệc chiêu đãi giám đốc, giám đốc tất nhiên không thể từ chối. Mọi người cùng nhau đến một nhà hàng 5 sao. Đến nơi, phục vụ viên cúi chào chúng tôi sau đó một mạch dẫn đường, tiến vào trong phòng ăn, tôi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Nhà hàng tự sắp xếp thực đơn vì thế chúng tôi không cần kêu món, đồ ăn đưa lên đều là những món quý giá và tốt nhất. Lý cục trưởng liên tục mời cô ấy uống rượu, mỗi lần đều cạn ly, giám đốc từ chối thì bất kính nên chỉ có thể uống. Giám đốc Lưu và Trương đội trưởng cũng không buông tha cô ấy. Tôi nhìn thấy cô ấy nhíu lại chân mày, cùng với mồ hôi thấm ra trên trán, cô ấy chưa ăn gì đã uống rượu chắc chắn lại đau bao tử. Tôi biết không thể tiếp tục như vậy nữa, không thể trơ mắt nhìn cô ấy đau thêm một phút, không cần lại suy nghĩ mình có phải lái xe hay không, say rượu không thể lái xe có thể đi bộ, nhưng tôi quyết không thể lại để cho cô ấy tiếp tục chịu cơn đau tra tấn. Hôm nay tôi là phó tổng, tôi có vốn liếng để diễn trò. Tôi đứng lên, cầm ly rượu trên tay, trước tiên hướng đến Lý cục trưởng, cảm ơn hắn chiếu cố người trẻ tuổi như tôi, sau đó lại quay sang giám đốc Lưu, mong hắn về sau chỉ giáo nhiều hơn, cuối cùng xoay qua Trương đội trưởng, cảm ơn lời khen ngợi và khiêm nhượng, tôi từng ly đều uống cạn, mấy người đàn ông nhìn thấy tôi là một cô gái còn "dũng mãnh" như vậy cũng ngại ngùng không thể không nhận. Khoảng thời gian còn lại bọn họ đều nhằm vào tôi mời rượu, đặc biệt là đội trưởng Trương, không ngừng nâng chén, nhìn thấy giám đốc muốn đi lên giúp tôi chắn rượu, tôi liền lén đưa tay xuống dưới bàn cầm chặt lấy tay cô ấy, ghé sát vào lỗ tai cô ấy nói nhỏ:

"Vũ Tình, đi ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi, mua chút thuốc giải rượu uống vào rồi hãy quay trở lại. Tối nay chắc là em không thể lái xe..."

"Tử Nhan...?" Cô ấy nhìn tôi đầy lo lắng.

"Em không sao, Vũ Tình, nhớ mua chút đồ nóng uống vào, uống xong bao tử sẽ bớt đau." Đội trưởng Trương lại nâng ly mời rượu, giám đốc ôn nhu nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy cảm động và không nỡ.

"Tử Nhan, em..."

"Vũ Tình, trong hai người chúng ta cần một người tỉnh táo đúng không?! Xem ra đêm nay chị phải làm tài xế cho em rồi... Đi đi, em không sao, đừng lo lắng" Tôi cười nói với cô ấy.

"Được. Chị lập tức đi rồi về ngay. Chờ chị..." Cô ấy do dự một lúc cuối cùng cũng đồng ý, nói vài câu với mọi người sau đó cầm túi xách ra khỏi phòng. Không có giám đốc ở đây tôi càng trở thành đối tượng bị "Công kích", tôi bất chấp mọi thứ, lần lượt uống cạn từng ly. Một hòm rượu Ngũ Lương bị chúng tôi uống không còn sót lại bao nhiêu, tôi thấy bao tử mình cuồn cuộn, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Tôi vọt tới toilet nôn hết tất cả mọi thứ trong bụng, đầu óc xoay vòng, nôn đến không còn gì để nôn vẫn không khống chế được tiếp tục nôn khan, nôn đến bao tử bắt đầu phát đau, dường như tôi có thể cảm thấy được màng dạ dày của mình đang bong ra. Đầu đau như nứt, chân nhũn ra không nghe theo sự điều khiển, chật vật ngồi bệt trên mặt đất, tôi không muốn nhúc nhích cũng không muốn mở mắt. Tôi vốn không quen uống rượu cho dù là trong trường hợp cần thiết, một là vì rượu đối với cơ thể rất có hại, uống nhiều sẽ đau đầu, hai là tôi không thích cảm giác suy nghĩ trở nên hỗn độn. Thế nhưng hôm nay bao tử của tôi lại trực tiếp hấp thụ hơn một cân rượu Ngũ Lương.

Trong lúc mê man nghe được có ngưởi gọi tên mình, tôi gian nan đứng dậy đẩy ra cửa toilet.

"Tử Nhan?! Tử Nhan..." Giám đốc xông lên đỡ lấy tôi, nhìn gương mặt xinh đẹp thường ngày của cô ấy giờ phút này không giấu được sự lo lắng, đột nhiên tôi cảm thấy trong lòng ấm áp và hạnh phúc. Tôi muốn nói gì đó với cô ấy, lại nhận ra đầu lưỡi của mình đã hoàn toàn tê liệt.

"Tử Nhan, em sao rồi? Chị đã mua thuốc giải rượu, mau uống vào. Uống xong sẽ dễ chịu hơn một chút..." Cô ấy cầm thuốc nhét vào miệng tôi, tôi không rõ cô ấy cho tôi uống thuốc gì, bất quá vào lúc đó cho dù là thuốc độc tôi cũng sẽ nuốt xuống không chút do dự. Cô ấy dìu tôi trở về phòng ăn, dù đã rất say nhưng tôi vẫn còn sót lại một chút ý thức, thấy được mấy người còn lại cũng say khướt, được tài xế của bọn họ đỡ về. Tôi nằm sấp trên bàn, muốn cho đầu óc mình tỉnh táo lại một chút, cô ấy vẫn ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vuốt lưng tôi, tôi dùng đầu lưỡi cứng ngắc của mình cố gắng nói ra mấy chữ:

"Vũ Tình...Bao tử chị... còn đau... không?"

"Không đau... Tử Nhan... Có phải rất khó chịu?" Âm thanh của Giám đốc thật êm ái thật yên bình, làm cho tôi rất muốn ngủ.

"... Không.. khó chịu.... em... không sao"

"Tử Nhan, em ngồi nghỉ một lát, đợi thuốc có tác dụng em cảm thấy dễ chịu hơn, rồi chúng ta trở về nhà..."

"Dạ.." Tôi không giải nghĩa được lời nói của cô ấy, chỉ nghe được "chúng ta về nhà", bốn chữ ấy liền khiến tôi cảm thấy thật an tâm. Đợi một lúc sau, đến khi tôi cảm thấy đầu óc của mình đã tỉnh táo hơn, bao tử cũng không còn đau như trước nữa, giám đốc liền đỡ tôi rời nhà hàng. Vào trong xe, rốt cuộc tôi không thể kiên trì chống chọi mà lăn ra ngủ say, những chuyện sau đó tôi hoàn toàn không biết gì nữa.

Đến khi tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao ba sào, chịu đựng cơn đau nơi thái dương, chống người ngồi dậy, lúc này tôi mới nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường vô cùng mềm mại, trên người chỉ mặc độc nhất một chiếc áo thun khổ rộng, chiếc áo này tôi vẫn còn nhớ rõ...là áo của cô ấy. Tôi hoảng hồn vội kéo qua chăn muốn che lại hai chân trống trơn của mình, ai ngờ vừa nhấc chăn lên, tôi thế nhưng thấy được giám đốc chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót đang cuộn mình nằm ở bên trong! Tôi giật mình đến mức nhảy bật từ trên giường xuống đất, thật không dám tin rằng tình huống thường xuyên xuất hiện trên phim truyền hình nay lại phát sinh với mình, rốt cuộc chúng tôi đã làm những gì?! Cố gắng ép bản thân nhớ lại tình cảnh tối qua, chỉ nhớ được sau khi lên đến xe tôi liền ngủ, vậy tại sao tôi lại đến đây?! Sao lại ngủ trên giường của cô ấy, còn mặc quần áo của cô ấy?! Làm cách nào mà cô ấy lại gần như lõa thể ngủ bên cạnh tôi được chứ?! Tôi cứ sững sờ đứng ở bên giường suy nghĩ nửa ngày, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nghĩ không ra nguyên nhân. Ước chi lúc này có một cái lỗ để cho tôi chui vào. Đau đầu, đau bao tử giờ phút này đã trở thành những vấn đề nhỏ nhặt không đáng bận tâm. Cô ấy bị một loạt hành động của tôi đánh thức, mở đôi mắt nhập nhèm ra lẩm nhẩm:

"Tử Nhan... em tỉnh rồi..."

"A...Vũ Tình... chúng ta...."

Cô ấy xoay người nằm nghiêng, kéo chăn qua che khuất cơ thể, chỉ để lại bờ vai trắng nõn lộ ra ngoài, những lọn tóc thật dài như thác nước đổ xuống, một tay chống đầu nhìn tôi hỏi: "Chúng ta?... Chúng ta làm sao?"

"A...chính là... Sao em lại ở nhà của chị...?" Vốn dĩ tôi muốn hỏi hôm qua chúng tôi đã xảy ra chuyện gì, có điều hỏi một câu chỉ cần nghĩ tới đã đỏ mặt như vậy tôi làm sao hỏi ra cho được.

"Tối qua em ngủ say trên xe, cho nên chị không đánh thức em. Lúc đó trời cũng đã tối đưa em về nhà lại sợ sẽ đánh thức Tiểu Hiểu, vì thế liền chở em về nhà của chị. Có vấn đề gì sao?"

"Không có gì không có gì...Tối qua em uống nhiều...Không nhớ được gì cả..." Tôi xấu hổ cúi đầu nắm tóc, suy nghĩ làm sao hỏi tiếp.

"Tử Nhan..."

"Hả?"

"Em không lạnh sao?" Tôi vẫn đứng đó đấu tranh tư tưởng, cho đến khi nghe được giọng cô ấy trêu trọc mới kịp nhìn lại mình. Vốn tôi cao hơn cô ấy một chút, mặc vào áo thun của cô ấy chỉ che khuất được nửa cái mông, cả cặp đùi đều lộ ra ngoài, bây giờ thấy cô ấy vẫn một mực nhìn chăm chú vào mình, mặt của tôi nháy mắt nóng rần lên.

"Tử Nhan, em đỏ mặt..."

Cô ấy lại nói thêm một câu khiến tôi không cách nào trả lời, máu trong người đều dồn lên mặt, đứng cũng không được, mà ngồi cũng không xong. Thấy tôi khó xử như vậy cô ấy mới bật cười nói:

"Lên giường đi, đứng trên sàn rất lạnh. Quần áo của em chị đã giúp em giặt rồi, đang treo ngoài ban công."

"Dạ". Tôi cương cứng một bộ mặt nghiêm túc, cúi đầu chui vào chăn nằm sóng vai với cô ấy. Duy trì khoảng cách nửa người với cô ấy, tôi không dám động đậy, cũng không dám nhìn cô ấy. Bởi vì giờ phút này nửa người trên của cô ấy là hoàn toàn trần trụi. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập liên hồi của mình, trong tình cảnh mê hoặc quyến rũ như thế này cho dù là Liễu Hạ Huệ cũng không tránh khỏi bị hấp dẫn, huống chi là một phàm phu tục tử như tôi.

Tôi thừa nhận mình yêu cô ấy, có điều giờ phút này tôi cũng không muốn làm ra bất kỳ hành vi thân thiết quá đáng nào. Trong giá trị quan của tôi, tình dục và tình yêu không nhất thiết phải đi cùng với nhau, cho dù chính tôi cũng có lúc mong muốn chiếm giữ cô ấy. Đối với tôi tình yêu rất thiêng liêng, mà cô ấy tựa như một thánh vật, không cho phép làm vấy bẩn. Tôi cảm thấy chỉ khi nào tình dục xuất phát dựa trên tình yêu mới có thể thoát ly xấu xa, hiện trong lòng tôi có cô ấy, lại hoàn toàn không biết tình cảm cô ấy dành cho mình ra sao. Mặc dù tôi có thể cảm nhận được sự dịu dàng và quan tâm của cô ấy, nhưng đó cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, phần lớn thời gian còn lại cô ấy đều bình tĩnh và lạnh nhạt với tôi. Tôi biết rõ tình cảm giữa chúng tôi còn chưa chạm mức tình yêu. Tôi thích tình yêu đến một cách tự nhiên chậm rãi mà khiến người khắc cốt ghi tâm, tôi không hy vọng chúng tôi đến với nhau vì nhân tố nào khác ngoài tình yêu thật sự. Tôi không muốn giống như một đứa trẻ quấn quít lấy cô ấy, nói với cô ấy tôi yêu cô ấy nhiều như thế nào, như vậy tôi không làm được, càng không muốn tạo thêm áp lực cho cô ấy. Con người của tôi không giỏi thể hiện cảm xúc, chỉ thầm mong dùng một phương pháp lặng im nhắn gửi tình yêu của mình đến cô ấy, đối với Tiểu Tuyết đã từng như vậy, đối với cô ấy hiển nhiên cũng thế. Một khi đặt hết tình cảm vào một việc, tôi sẽ trở nên hết sức kiên nhẫn không hề vội vàng, thậm chí còn có chút yếu đuối. Có lẽ thời gian dài đằng đẵng chờ đợi đã hoàn toàn thay đổi tôi, cũng có thể bởi vì trời sinh tôi là một người cứng nhắc và bảo thủ. Tôi không thể nào bắt chước người khác chuẩn bị những màn tỏ tình lãng mạn hay nói ra những lời hứa hẹn cảm động lòng người, cũng theo không kịp trào lưu hay quan niệm tình yêu hiện đại. Tôi thấy mình tựa như một tảng đá cố chấp vẫn tồn tại trên đời, không biết khiêu vũ, cũng không hiểu âm nhạc, không thích xem TV cũng không thích lên mạng, không đi quán bar càng không tới vũ trường. Tôi vẫn như cũ thích văn học cổ điển, vẫn kiên trì tình yêu nhẹ nhàng im lặng, cũng một mực tin rằng chỉ có trải qua thử thách, trải qua sự lắng đọng của thời gian tình yêu mới trở nên bền vững, cuối cùng có được kết quả tốt.

"Vũ Tình... Em... để em đi lấy cho chị bộ đồ, chị ngủ như vậy rất dễ cảm lạnh." Lúc này bờ vai của cô ấy vẫn lộ ra ngoài chăn.

"Không cần, chị có thói quen ngủ trần." Cô ấy nhắm mắt nói, âm thanh thật nhẹ lại có chút lười biếng. Nghe được đáp án này tâm tình của tôi nhanh chóng bình tĩnh lại. Nói vậy, sở dĩ cô ấy không mặc quần áo là bởi vì cô ấy có thói quen ngủ trần, mà không phải vì lý do khác. Nghĩ đến đây tôi bắt đầu thoải mái hơn nhiều.

"À... Vũ Tình...Chuyện là, tối hôm qua thật sự đã làm phiền chị rồi."

"Tối qua bởi vì giúp chị cản rượu em mới uống say như vậy, sao lại nói là phiền toái?"

"Em nặng như vậy, một mình chị đỡ em lên nhà nhất định là rất mệt."

"Ừhm, không sao, em không nặng." Cô ấy chậm rãi mở to mắt nhìn tôi nói: " Em rất gầy...Tối qua khi chị giúp em tắm, gần như có thể thấy rõ xương sườn..."

"Chị... chị, chị giúp em tắm?" Tôi sợ đến mức trừng to mắt, cảm thấy gương mặt vừa hạ nhiệt của mình bởi vì câu nói này của cô ấy lại bắt đầu nóng lên.

"Quần áo của em đều bẩn, lại ngủ say kêu mãi không tỉnh vì thế chị chỉ còn cách giúp em tắm..." Cô ấy còn tỏ ra không hề hứng thú nhướn mi bỉu môi nói thêm một câu: "Vả lại, em cũng không có gì đáng nhìn, việc gì phải ngượng ngùng chứ..."

Bị cô ấy nói vậy tôi lập tức nghẹn không ra lời, ngay cả lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên. Đến khi nghe được cô ấy trốn ở trong chăn bật cười tôi mới phát hiện, nguyên lai bình thường cô ấy thích nói năng nghiêm túc thật ra cũng có lúc giỏi trêu đùa người khác. Tôi tằng hắng một cái, bày ra vẻ mặt nghiêm trang cố ý nói sang chuyện khác:

"Vũ Tình, một lát lại tiếp tục đi ra ngoài sao?"

"Ừ, phải đi đánh bài với Lý cục trưởng."

Nghe vậy tôi không khỏi nhíu mày một chút, lại không hỏi thêm gì nữa, cô ấy làm như vậy chắc chắn có mục đích của cô ấy, thông minh như cô ấy hẳn sẽ không làm chuyện gì thua thiệt.

"Ông ấy là cục trưởng cục quản lý đất đai, là người phê duyệt tất cả các mặt bằng dự án của Côn Bằng."

"Vậy sao." Không nghĩ tới cô ấy sẽ giải thích với tôi. Nói vậy người này là một nhân vật quan trọng, bằng không cô ấy cũng sẽ không nể nang ông ta như vậy.

"Tử Nhan?"

"Hả?"

"Mười một tháng này có bận việc gì không?"

"Không có. Còn chị thì sao?"

"Chị... Có thể chị phải đi Mỹ một chuyến." Cô ấy do dự nói: "Lúc về nước chị đi rất vội vàng, còn một số vấn đề chưa kịp giải quyết."

Tim của tôi như hụt lại nửa nhịp, trong lòng mãnh liệt trào lên cảm giác không muốn. Cô ấy muốn đi bao lâu? Khi nào sẽ trở lại? Là chuyện quan trọng gì mà cần đến cô ấy tự mình đi giải quyết? Trong đầu xuất hiện vô số câu hỏi, nhưng đến miệng lại không thể hỏi ra.

"Ừ...Vậy khi nào xuất phát?"

"Ngày mốt triển lãm bất động sản kết thúc chị sẽ xuất phát." Nói xong cô ấy nhắm mắt lại, thấy cô ấy không muốn nói nhiều tôi cũng không tiếp tục hỏi. Tôi nằm ngơ ngác nhìn trần nhà, đầu óc vô cùng hỗn loạn, trong lòng có một dự cảm, lần đi này của cô ấy tuyệt đối không đơn giản chỉ vì xử lý những công việc còn sót lại ở nước ngoài. Có lẽ hết thảy đều có liên quan đến cuộc điện thoại từ nước ngoài mà cô ấy đã nhận. Khoảng thời gian mười năm xuất ngoại của cô ấy rốt cuộc là một đoạn quá khứ như thế nào?! Một cô gái vừa ưu tú lại xinh đẹp như cô ấy vì sao không có chàng trai nào theo đuổi?! Vì sao gần ba mươi tuổi mà vẫn còn sống độc thân?! Nhìn dung nhan xinh đẹp bên cạnh, nội tâm của tôi thật lâu không thể bình tĩnh lại. Tôi thật cẩn thận vén chăn xuống giường, vào phòng tắm xối nước cho những suy nghĩ lung tung này lắng xuống. Đi đến ban công cầm lấy quần áo của mình, mặt trên phảng phất một mùi thơm ngát. Đưa tay vuốt lên bộ quần áo sạch sẽ, quay đầu nhìn lại gương mặt dù im lặng ngủ say vẫn hết sức xinh đẹp của cô ấy, tôi cảm thấy an tâm và hạnh phúc hơn bao giờ hết, nếu có thể như vậy cả đời thì tốt biết bao.

Tôi mặc xong quần áo sau đó mở cửa ra khỏi phòng, đi vòng vo nửa ngày rốt cuộc tìm ra lối cầu thang dẫn xuống phòng bếp. Thử mở tủ lạnh ra mới thấy bên trong ngoại trừ sữa tươi, bánh mì, và trứng không còn thứ gì khác. Tôi quyết định mang giày ra ngoài mua đồ ăn sáng. Lúc mở cửa chợt nhớ ra mình không có chìa khóa, lúc này nếu tôi đi ra đến khi trở về bấm chuông chắc chắn sẽ đánh thức cô ấy. Vậy là tôi lại cởi giày ra, trở về phòng bếp dùng nồi hâm nóng sữa tươi. Đang tính đi đến tủ lạnh lấy tiếp trứng gà thì nhận ra cô ấy đang khoanh tay tựa cửa nhìn tôi từ lúc nào, trên người mặc áo tắm màu trắng, tóc vẫn còn ẩm ướt.

"Thức dậy rồi sao Vũ Tình?"

"Ừ"

"Đói lắm phải không. Đợi một lát, bữa sáng ngay lập tức sẽ làm xong. Không có nguyên liệu khác...Cho nên em chỉ có thể làm chút điểm tâm đơn giản." Tôi vừa nói với cô ấy vừa tiếp tục công việc nấu nướng trên tay.

"Tử Nhan, em biết nấu cơm?"

"Ừ, lúc nhỏ em thường sống xa nhà cho nên cũng biết một chút." Tiếng trứng chiên trong chảo vang lên, tôi tiếp tục cao giọng nhắc nhở: "Vũ Tình chị ra ngoài đi, chỗ này nhiều khói dầu."

Đợi nửa ngày cũng không nghe được tiếng cô ấy trả lời, tôi quay đầu lại xem thử, thấy cô ấy vẫn còn đứng đó nhìn mình, thấy tôi quay đầu nhìn lại cô ấy mới cười nhẹ rời đi.

Chiên trứng xong, tôi dọn tất cả lên bàn cùng với bánh mì và sữa. Vừa lúc cô ấy cũng bước xuống lầu, ngồi vào bàn, chúng tôi lẳng lặng mà ăn không nói với nhau lời nào. Ăn xong bữa sáng đơn giản, tôi đi dọn dẹp phòng bếp, sau đó mang giày vào, ra cửa, lên xe.

Đưa Giám đốc đến resort, chúng tôi cùng nhau xuống xe, giám đốc bước đằng trước, tôi lặng lẽ theo sau. Hôm nay cô ấy diện một chiếc vest lửng màu xám, tay áo xắn cao đến khuỷu, bên trong là áo thun cổ chữ V, phía dưới là chiếc quần bò ôm sát đôi chân dài thẳng tắp của cô ấy, dưới chân mang giày cao gót màu đen, tóc cô ấy cao cao buộc thành đuôi ngựa, một tay khoác túi LV, cả người tràn đầy sức sống trẻ trung mãnh liệt. Đi đến trước cửa xoay tôi vừa lúc đứng bên cạnh cô ấy, bỗng nhiên nhận thấy tay mình bị cô ấy vô cùng tự nhiên khoác lấy. Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, trong lòng có một vị ngọt lan tràn.

Buổi chiều hôm đó trôi qua một cách bình lặng, mọi người vẫn như trước cùng nói chuyện xã giao, khách sáo khen ngợi lẫn nhau. Tôi ngồi trên salon phía sau, không để tâm lời khen ngợi khoa trương của mọi người dành cho vị "Phó tổng" nào đó, chỉ một mình lặng lẽ hưởng thụ khoảng thời gian hiếm hoi được ngắm nhìn cô ấy. Bởi vì giờ phút này đây, tôi không cần lại vì không thể gặp cô ấy mà trở nên dày vò khổ sở, cũng không cần liên tục nhớ nhung cô ấy trong suy nghĩ, rốt cuộc tôi có thể cảm giác, thậm chí là chạm vào cô ấy, rốt cuộc có thể ở bên cạnh cảm thụ nhịp đập trái tim nhau...

Đến tối, cô ấy viện cớ công ty có việc dẫn tôi cùng nhau rời khỏi. Nếu hôm nay tiếp tục nhận lời mời cơm của Lý cục trưởng chắc chắn chúng tôi sẽ bị xử rất thảm, hôm qua hắn mới bị tôi chuốc say đến bất tỉnh nhân sự.



"Tử Nhan, chúng ta về nhà thăm mẹ đi..."

Tôi hơi giật mình nhìn cô ấy, cô ấy vẫn nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài không hề xoay lại.

"Ừ"

Về đến nhà, chúng tôi vừa mở cửa đã nghe được âm thanh ồn ào náo nhiệt. Giám đốc vừa mới đặt một chân vào cửa tôi còn không kịp bước vào đã thấy Tiểu Hiểu tóc tai bù xù ló đầu ra nhìn, nhận ra là chúng tôi đến liền cất tiếng gào to:

"Mẹ mẹ mẹ! mau ra xem ai tới kìa?!"

Lão thái thái từ trong phòng đi ra, con mắt trực tiếp bỏ qua tôi không thèm nhìn đến

"Mẹ"

"Là Vũ Tình đến đây sao, mau vào." Giám đốc bị mẹ kéo vào nhà, bỏ lại tôi đứng trước cửa không ai ngó ngàng. Tôi đành lặng lẽ đổi giày đi vào, tiếp tục bị quang cảnh trong phòng khách làm sợ hãi. Lúc này Tiểu Hiểu đang bắt chéo chân nằm trên sopha xem tivi, Lộ Diêu thì ngồi xếp bằng một bên cắn hạt dưa. Về phần giám đốc và lão thái thái, hai người nắm tay nhau nói chuyện vui quên trời đất, hoàn toàn không có chỗ dành cho tôi. Lộ Diêu thấy tôi đứng đó liền trắng mắt liếc tôi một cái, không thèm để ý. Tôi bước đến đạp Tiểu Hiểu sang bên, đặt mông lên sopha, một tay bốc hạt dưa bắt đầu cắn.

Tôi nhỏ giọng hỏi Tiểu Hiểu: ""Hai người các cậu sao lại đến đây?"

"U, cậu hỏi thừa, mẹ mình ở chỗ này, mình tới đây không phải lẽ tất nhiên hay sao?" Tiểu Hiểu trả lời, ánh mắt không rời màn hình TV.

"Bớt tào lao, nói tiếng người."

"Mình còn chưa hỏi cậu, cậu ngược lại hỏi mình. Tối qua cả đêm không về, là chuyện gì?!" Tiểu Hiểu híp mắt ý xấu nhìn vào tôi hỏi ngược.

"Mình?...Mình thì có chuyện gì chứ, có công việc phải đi cùng Vũ Tình mà thôi." Nói xong tôi nhanh chóng cúi đầu.

"Thật vậy sao?" Tiểu Hiểu vẫn một mực nhìn tôi hỏi.

" Trăng sao cái gì. Thành thật trả lời, hai con chuột nhà cậu rủ nhau tới đây làm chi?"

"Thì không phải ngày quốc khánh sắp tới rồi sao, đến đây bàn bạc với nhau tính đi đâu?!"

"Dự định đi nơi nào? Không phải hai ngày trước cậu đã bàn bạc tốt rồi sao?" Nghe Tiểu Hiểu nói vậy tôi lại nhớ tới trận khẩu chiến trong điện thoại lần trước, liền bật cười thành tiếng. Tiểu Hiểu lập tức cho tôi một cước mắng:

"Cút đi. Cậu chỉ biết kiếm chuyện để cười."

Nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Tiểu Hiểu, tôi cũng tức giận bỏ đi tới trước mặt Lộ Diêu kiếm một vị trí ngồi xuống. Lộ Diêu đang cầm di động chơi game, tôi lấy tay đẩy đẩy cô ấy hỏi:

"Bà tám chết tiệt, cậu cùng Nhạc chuông tính đi đâu?"

"Còn chưa xác định, liên quan gì cậu?"

"Như vậy...dẫn theo mình nữa. Quốc khánh này mình không bận chuyện gì."

"Ôi cha, mình không có nghe lầm chứ, cậu là người rất bận rộn mà, không cần đi theo giám đốc ăn chơi thác loạn sao." Lộ Diêu ngay cả đầu cũng không thèm nâng một chút, cả người lắc qua lắc lại theo trò chơi.

"Mình chỉ là lính lác đi theo người ta kiếm ăn thôi. Làm sao sánh bằng Lộ bác sĩ được, ngày ngày chỉ cần báo danh liền có tiền. Túi tiền đều sắp căng nổ." Tôi lại bốc lên một nắm hột dưa, Lộ Diêu ném di động qua bàn trà, chống đầu dựa vào sopha hỏi tôi:

"Cậu không cần đi theo Vũ Tình à?"

"Ừ... 1 tháng 10 cô ấy phải đi Mỹ"

Lộ Diêu giống như nghe thấy tin động trời gì đó, bật người ngồi dậy, lớn tiếng rống "Vũ Tình, cậu phải đi Mỹ?!" Mọi người bị tiếng rống bất ngờ của cô ấy làm cho giật mình, ngay cả giám đốc đang ngồi nói chuyện vui vẻ cũng bị hoảng sợ.

"Ừ, mình phải sang Mỹ xử lý chút việc, xử lý xong rồi sẽ quay lại."

Tiểu Hiểu vừa nghe cũng không bình tĩnh được, nhanh chóng lẻn đến bên cạnh hỏi:

" Vũ Tình, vậy cậu tính đi bao lâu?"

"Còn chưa biết, xem tình huống thế nào đã."

"À, Vũ Tình, mình nghe nói mỹ phẩm ở nước ngoài cực kỳ tốt, quần áo cũng đặc biệt đẹp, cho nên, Hắc hắc... Cậu..." Tiểu Hiểu túm lấy cánh tay giám đốc không buông, giám đốc "A~~~" một tiếng thật dài, ý cười xấu xa nói.

"Nguyên lai là muốn mình mua đồ mang về, hoàn toàn có thể, có điều là..."

"Có điều cái gì?!" Giám đốc đột nhiên mặt mày nghiêm túc dọa Tiểu Hiểu chết khiếp.

"Có điều... Căn hộ cậu chuẩn bị mua ở Côn Bằng..."

"Căn hộ đó thì sao?"

"Chính là, căn hộ đó phải để mình giảm cho cậu 8%..." Giám đốc nhìn bộ dạng đáng thương hề hề của Tiểu Hiểu bỗng nhiên bật cười nói.

"Hả?! Vũ Tình, cậu nói cái gì?! Giảm 8%?" Tiểu Hiểu bấm ngón tay một bên trợn mắt một bên tính nhẩm, còn vừa tính vừa lẩm bẩm " Bốn mươi lăm vạn...nhân tám chia 100... năm lần tám bốn mươi...bốn lần tám ba mươi hai, ba mươi hai cộng bốn là ba mươi sáu vạn... bốn mươi lăm vạn, ba mươi sáu vạn.....Mẹ ơi, ôi mẹ ơi."

"Làm sao vậy, có phải cảm thấy giảm còn chưa đủ?" Giám đốc quơ quơ ngón tay trước khuôn mặt dại ra của Tiểu Hiểu

"Đủ đủ đủ... má ơi, chỉ còn ba mươi sáu vạn."Tiểu Hiểu chậm rãi quay đầu nhìn giám đốc nói, " Vũ Tình, kiếp này mình làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp được đại ân đại đức của cậu a, một câu nói của cậu liền cho mình xóa 10 vạn nhân dân tệ...ôi mẹ ơi, kiếp trước mình làm chuyện gì tốt cho nên kiếp này gặp được quý nhân như cậu a... Vũ Tình, cậu yên tâm, từ nay về sau chuyện của cậu chính là chuyện của mình, mình vì cậu có thể lên núi đao xuống biển lửa, cho dù đầu rơi máu chảy, phải chết trăm lần cũng không chối từ. Tất cả gia sản của mình đều là của cậu, công ty là của cậu, nhà ở cũng là của cậu, ngay cả thân thể mình cũng là của cậu..." Tôi và Lộ Diêu nhìn thấy Tiểu Hiểu càng chạy càng xa, càng nói càng thái quá, Lộ Diêu thật sự không thể nghe nổi phải nắm vỏ hạt dưa ném vào trên mặt Tiểu Hiểu ngăn lại:

"Dừng dừng dừng, đừng có đắc ý quá. Có phải cậu ngay cả mình họ gì cũng không nhớ luôn rồi?"

"Nhớ à, mình họ Lưu." Tiểu Hiểu còn ôm tay Giám đốc chép miệng nói.

"Cậu họ Lưu?! Có nhớ sai không, cậu không phải họ Thải hay sao?" Nói xong Lộ Diêu nhìn liếc tôi, chúng tôi cùng nhau cười gập cả người.

"Lộ Diêu!!! Cậu còn nói nữa tôi liền xé xác cậu!!!" Tiểu Hiểu đứng lên từ sopha trực tiếp nhảy tới bóp cổ Lộ Diêu, làm cho Lộ Diêu sợ hãi lập tức gào khóc kêu to, nói xong lại đem ta xử lý.

"Còn có cậu, Vương Tử Nhan, cậu là đồ xấu xa, là đồ hai mặt, chuyên đâm bị thóc chọc bị gạo. Bữa nào không xử lý cậu, cậu liền khó chịu..."

"A, đau. Mẹ, mau tới dạy dỗ con gái bảo bối của mẹ nhanh, A đau đau..." Tôi bị ép đến trong góc mà vẫn không trốn được sự "đuổi giết" của cô ấy.

Mẹ tôi nãy giờ vẫn ở một bên xem hết sức vui vẻ, vừa nghe thấy lời "Cầu cứu" của tôi lại lập tức giả bộ ưu sầu:

"Mấy đứa nhỏ này, đều ba mươi tuổi đầu tại sao còn có thể đùa giỡn giống tụi trẻ con như vậy. Trong đám tụi bây mẹ thích nhất là Vũ Tình, không những chững chạc hiểu biết còn hiếu thảo. Nhìn lại tụi bây xem, ai..."

Lộ Diêu ngồi bên cạnh không đồng ý nói:

"Mẹ, mẹ nên xử sự công bằng a. Tụi con đều là con gái cưng của mẹ, không thể thiên vị..."

"Đâu có, mẹ sao có thể là người như vậy?! Không hề..." Mẹ vội giải thích trấn an, tôi chen ngang cầm lấy nắm tay vừa đấm xuống mặt bàn của Tiểu Hiểu nói:

"Cậu vận động nhiều như vậy không thấy đói sao?"

"Ừ, đúng là có hơi đói. Đi! Đi ăn cơm thôi, hôm nay mình mời mọi người." Nói xong nhảy từ trên người tôi xuống, vuốt bụng, tuyên bố hùng hồn.

"Hả, cậu mời mọi người?! Mọi người nhanh chân lên. Hiếm khi thấy Nhạc chuông hào phóng, cần phải tranh thủ..." Lộ Diêu đứng lên, hóa thân thành người lãnh đạo phân công mọi người.

Đoán chừng Tiểu Hiểu chưa kịp phản ứng, đứng lên mặc thêm quần áo. Giám đốc hé miệng cười, không nói lời nào.

Chúng tôi đi xuống quán mạt chược đón cha của tôi, mọi người quyết định đi ăn nhà hàng. Vũ Tình muốn cha mẹ cùng đi chung, cho nên chúng tôi được dịp chứng kiến cha mẹ yêu dấu của mình bị Tiểu Hiểu nhét vào trong xe. Cứ như vậy tôi và giám đốc một xe, Lộ Diêu một người một xe, Tiểu Hiểu chở hai lão nhân lái xe dẫn đầu. Tôi lái xe theo sau một lúc liền nhận được điện thoại của Lộ Diêu, bình thường lái xe cho giám đốc tôi có thói quen không nghe điện thoại vì thế dù thấy màn hình di động lóe sáng cũng không để ý đến, giám đốc cầm di động của tôi lên xem qua sau đó mở chế độ loa ngoài. Lập tức không gian tĩnh lặng trong xe bị âm thanh chói tai làm chấn động:

"Rùa con, rốt cuộc Nhạc chuông muốn đi đâu hả?"

"Ai biết, đi theo là được."

" Biết là hỏi cậu cũng như không mà, cậu chính là cái đồ nhà quê ngu si đần độn."

"Vậy cậu trực tiếp gọi Tiểu Hiểu mà hỏi, hỏi mình làm chi."

"Lười nói chuyện với tên đó, à đúng rồi, cậu chuyển di động cho Vũ Tình đi."

" Đang mở loa ngoài, có chuyện gì cậu cứ nói đi."

"Vậy à, Vũ Tình?" Nhắc đến Vũ Tình, Lộ Diêu lập tức đổi giọng dịu hiền, thật khiến người ta nổi da gà.

"Ừ, Xa Xa, có chuyện gì?"

"Không có gì, chỉ là muốn hỏi cậu, làm sao cậu biết được Nhạc chuông mua nhà ở Côn Bằng?"

"Trong phòng tiêu thụ không phải có ghi lại thông tin của Tiểu Hiểu hay sao..."

"Có điều Nhạc chuông không đăng ký dưới tên Lưu Hiểu, làm sao cậu biết đó là cô ấy?"

"Ngày trước mình từng có dịp cùng Tiểu Hiểu đi y dược thương ký hợp đồng, lúc đó có thấy qua chữ viết của cô ấy."

"Như vậy cũng được?!! Vũ Tình, người mà ở cổ đại, Võ Tắc Thiên đều không có chỗ đứng..."

"A a, không khoa trương như vậy. Thật ra cũng do mình đoán thôi."

"Đều như nhau... aizz đợi một chút, Nhạc chuông gọi điện đến, nhớ đợi một chút..." lập tức màn hình di động tối đen, tôi đột nhiên cảm thấy chưa bao giờ căm hận di động của mình như bây giờ.

"Ê? Nhạc chuông, gọi làm quái gì đó?" Giọng điệu khinh người của Lộ Diêu thật sự rất đáng ăn đòn.

"Cha mẹ đang ở trên xe mình không tiện giết người, cậu cứ đợi đấy... Mẹ nói muốn ăn lẩu, cậu không phải là lẩu tinh hay sau, giới thiệt một chỗ đi."

"Cái này cậu hỏi đúng người, tiệm lẩu trong thành phố này từ lớn đến nhỏ không chỗ nào là mình không biết. Cậu, mau né qua một bên, để đó mình mở đường." Lộ Diêu lại bắt đầu đắc ý, Tiểu Hiểu né sang bên nhường đường cho Lộ Diêu sau đó cùng với tôi lái ở phía sau. Tôi nghe một tiếng "Tít" màn hình đang tối đột nhiên sáng lên,

"Ha ha, Rùa con, mình giờ đang có giấy thông hàng, BMW cũng phải đi theo sau, Sagitar cũng không có cửa vượt qua... Ha ha ha." Tôi cảm giác di động sắp nhảy lên,

"Bớt đắc ý, cẩn thận BMW hôn cậu. Nhanh chạy đi, mọi người đều đói."

"OK—cậu bám theo cho chắc, tỷ phải tăng tốc." Chỉ nghe một tiếng tắt điện thoại, tôi còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe màu đỏ đã nhanh như chớp lướt đi. Tôi nhanh chóng tăng tốc đuổi theo, Tiểu Hiểu cũng nhanh chóng theo kịp. Tôi nhìn chằm chằm đuôi xe màu hồng, không khỏi lảm nhảm:

" Thật là một mụ điên"



"Xa Xa trước giờ đều như vậy, không đầu không đuôi."

"Lại thêm một Tiểu Hiểu, càng vô địch"

"Ân, hai người bọn họ thật sự rất có sức phá hoại." Thay phiên nhau nói xong chúng tôi đều cười lên.

Sau khi theo đuôi Lộ Diêu quẹo trái quẹo phải, cuối cùng chúng tôi dừng lại trước cổng hiệu thật lớn. Lộ Diêu xuống xe liền chạy đến hỏi Tiểu Hiểu:

" Thấy sao Nhạc chuông? Nơi này phải tới mấy sao, đủ tiêu chuẩn chưa?!"

Tiểu Hiểu không trả lời cô ấy, ngẩng đầu ưỡn ngực nhanh chóng đi tới. Vào trong phòng ăn, Lộ Diêu lớn giọng gọi phục vụ viên, bắt đầu chọn món, chuyên nhằm món đắt tiền mà gọi, gọi đầy một bàn. Đợi món ăn dọn lên hết Tiểu Hiểu liền ăn vù vù, đầu không nâng, mắt không nhắm. Tôi thì phần lớn thời gian đều phục vụ hai lão nhân. Có tôi ở đây, cha mẹ cơ bản đều không cần bận tâm gắp đồ ăn vào chén, bình thường cũng là như vậy, đến giờ cũng đều quen. Những chuyện tôi có thể làm cho họ thật sự không nhiều lắm, có lẽ cũng chỉ còn chút chuyện này mà thôi. Bữa cơm này ăn hết sức ấm áp, hai quả địa lôi cũng kỳ lạ không có phát sinh nổ mạnh, ngược lại hai tên ấy đột nhiên có hứng thú với chuyện tình sử của hai lão nhân, mẹ thì có người hỏi liền trả lời, dẫn đến bầu không khí hết sức vui vẻ. Cha vẫn cười ngây ngô không ngừng, thỉnh thoảng còn đỏ mặt một chút, có thể thấy được trên mặt ông là đắc ý và kiêu ngạo. Cha của tôi là người đặc biệt hướng nội, ở nhà cũng rất ít khi nói chuyện. Còn nhớ rõ thời điểm tôi lên đại học, có rất nhiều lần về thăm nhà lại thấy ông bò ra lau sàn, vẻ mặt còn mỉm cười. Ông ấy thấy tôi trở về, cũng không hề nói câu gì, chỉ cười cười với tôi sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục lau. Mỗi khi tôi muốn giúp đỡ đều sẽ bị đẩy qua một bên bắt ngồi. Tôi vẫn cố nói với ông là làm như vậy rất dễ tổn thương thắt lưng, có điều ông ấy vẫn một mực kiên trì tiếp tục làm. Ông nói rằng lau như vậy mới sạch sẽ. Thời khắc đó tôi cảm thấy mình trở nên kiên định,kiên định chưa từng có. Tôi cảm thấy được hai người họ là toàn bộ cuộc sống của tôi, cũng là động lực cho tôi cố gắng cả đời này!! Tôi từng suy nghĩ tương lai nhất định phải gả cho một người đàn ông giống như cha! Là người sẽ không nói những lời hư vô mờ mịt, dối trá hoang đường, không phải loại người chỉ biết đến những ý nghĩ không hề thiết thực hay có một trái tim bất an! Đi theo người đó có thể không nghe được những lời ngon tiếng ngọt hay thề non hẹn biển, có thể hắn không có được tâm tư lãng mạn nhưng hắn phải là người cho tôi cảm giác an toàn ấm áp, kiên định vững vàng. Lúc đó tôi cho rằng mình sẽ giống như vô số cô gái khác, lên đại học, tìm công việc, nói chuyện yêu đương, kết hôn, sau đó bình thản an nhàn trải qua cả cuộc đời. Chỉ có điều sự đời khó đoán, những gì tưởng tượng thường tốt đẹp hơn thực tế diễn ra. Giữa lúc tôi từng bước từng bước đi lên con đường mà vô số người đều bước tới ấy, số phận lại an bài tôi gặp được Tiểu Tuyết, cũng là thời khắc thay đổi hoàn toàn vận mệnh của tôi.

Ăn cơm xong Tiểu Hiểu đưa hai lão nhân về nhà, Lộ Diêu một người trở về, tôi chở giám đốc về Đế Hào. Ở trên xe hai người chúng tôi câu có câu không trò chuyện với nhau, thật nhẹ nhàng cũng thật thoải mái. Những lúc cô ấy cười lên rất đẹp, có cảm giác cuốn hút lòng người. Tuy nhiên tôi lại có thể từ trong ánh mắt cô ấy nhận ra một khoảng sâu không thể với tới, nơi đó tôi không đến được cũng không chạm vào được. Cô ấy tựa như giấc mộng lúc ẩn lúc hiện, làm cho tôi cảm thấy mình khi thì như lạc vào một quang cảnh lạ kỳ, khi thì như vừa tỉnh mộng. Có lúc cô ấy ngẫu nhiên dịu dàng quan tâm sẽ làm tôi sinh ra ảo giác, làm cho tôi cảm thấy trong thế giới của cô ấy có tôi, mà cô ấy thường xuyên bình tĩnh lạnh lùng lại làm cho tôi cảm thấy cô ấy rất xa vời, vĩnh viễn không thể với tới.

Đưa giám đốc về xong tôi cũng trở về. Tôi về đến nhà thì thấy Tiểu Hiểu đang ngồi trên ghế tròn mắt nhìn chằm chằm máy tính. Thấy cô ấy tập trung như vậy tôi cũng không muốn quấy rầy, chỉ nhanh chóng tắm rửa sau đó liền ngủ.

Sáng hôm sau tôi tới sớm để chở cô ấy đến triễn lãm cho kịp buổi lễ bế mạc. Thật ra đến tận bây giờ tôi vẫn không biết bằng cách nào cô ấy thấy được bản ghi chép của phòng tiêu thụ. Bởi vì từ hôm đó đến nay, tôi gần như ở bên cạnh cô ấy nửa bước không rời, tôi còn chưa từng nghe được người nào báo cáo với cô ấy về chuyện đó. Cô gái này không chỉ thông minh tuyệt đỉnh mà còn thần thông quảng đại. Triển lãm lần này đã diễn ra hết sức thành công, hai khu biệt thự với khuôn viên đã hoàn toàn bán hết, mấy khu biệt thự khác cũng bán được tám phần, ngay cả hai tòa chung cư cao tầng chưa hoàn thành tính sơ cũng được đặt mua trước hơn phân nửa. Thu về được lượng lớn lượng vốn đầu tư ban đầu, bộ phận tài chính bận tối tăm mặt mày. Tâm tình của Giám đốc tự nhiên cũng tốt lên, vừa trở về công ty liền ra lệnh "Đại xá thiên hạ", tất cả nhân viên theo luật được cho nghỉ bảy ngày, tiền thưởng tăng thêm 15%. Mọi người nghe tin hoan hô dậy sóng, tựa như lũ chim vừa thoát khỏi lồng, chỉ hận không thể ngay lập tức được bay lên trời, ngay lập tức ríu ra ríu rít rủ nhau bàn luận xem nên đi chỗ nào du sơn ngoạn thủy. Tình cảnh này không hề thua kém cái ngày Trung Quốc được giải phóng năm 1949. Nhưng mà không khí vui mừng này cũng không có phần của tôi, bởi vì cô ấy liền phải rời khỏi mảnh đất này, bay đến ngàn dặm xa xôi nơi đất khách quê người. Vừa nghĩ tới việc cô ấy phải một mình chịu đựng đau đớn, một mình đối mặt mưa gió, tôi tự nhiên lại cảm thấy đau lòng. Xuyên thấu qua khuôn mặt tươi cười thường ngày ấy, điều tôi thấy được chỉ là cô ấy đang ôm tay đứng bên cửa sổ, vẻ mặt cô đơn như đang suy nghĩ điều gì. Tôi ngồi ở văn phòng nhìn cô ấy, cô ấy đứng nơi đó nhìn ra cửa sổ. Tình cảnh này làm cho tôi nhớ tới một đoạn thơ:

"Em đứng trên cầu ngắm cảnh quan,

Người ngắm phong cảnh lại ngắm em.

Cửa sổ phòng em trăng tô điểm,

Mà em tô điểm mộng người xem."

Một lát sau, cô ấy chậm rãi xoay người ngồi lại trên ghế, bấm nút nội bộ, điện thoại của tôi ở phòng bên cạnh liền vang lên. Lập tức tôi có chút hoảng hốt.

"Tử Nhan, qua đây một chút."

"...Vâng" Tôi mặc vào áo khoác đi qua văn phòng cô ấy.

"Vũ Tình."

"Tử Nhan, ngồi đi." Tôi nghe lời ngồi xuống sopha, cô ấy đứng lên bước đến ngồi đối diện tôi nói:

" Tử Nhan, mấy hôm trước chị có mua chiếc xe mới... Em giúp chị lái thử nó đi.... Còn có.. Chị có thể.." Tôi có thể cảm giác được sự bất an của cô ấy, mười ngón tay của cô ấy lúc này đan chặt vào nhau đặt ở trên đùi, ngón tay bị nắm có chút trắng bệch, nói chuyện cũng đứt quãng. Tôi chưa từng thấy cô ấy như vậy bao giờ, cô ấy từng đàm phán những hạng mục trị giá mấy ngàn vạn mà vẫn ứng đối lưu loát, thong dong bình tĩnh, vậy mà giờ phút này, cô ấy hoàn toàn khác biệt so với hình tượng giám đốc quản lý tập đoàn khổng lồ, thành thục ổn trọng hàng ngày.

"Vũ Tình, làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe?"

"Không có gì... chỉ là hơi lo lắng, mỗi lần đi xa chị đều như vậy. Cũng thành thói quen..." Cô ấy nhẹ nhàng bâng quơ nói xong.

"Lại là thói quen, Vũ Tình, rốt cuộc chị có bao nhiêu loại "thói quen" này? Nhiều năm ở nước ngoài rốt cuộc làm cho chị bị bao nhiêu bệnh?" Cơn đau trong lòng tôi chuyển hóa thành lo âu oán trách, tôi biết lúc này tôi không nên nói những lời như vậy, có điều phản xạ của tôi lại nhanh hơn suy nghĩ của tôi nửa nhịp. Đau bao tử thành thói quen, mất ngủ thành thói quen, lo lắng cũng thành thói quen... Tôi không thể tưởng tượng rốt cuộc cô ấy đã chịu bao nhiêu đau đớn và tra tấn, tôi cảm giác tâm của mình bị vò thành một khối, giống như tất cả những đau đớn mà cô ấy gánh chịu đều đang chuyển qua tôi.

"Tử Nhan... Chị không sao..." Cô ấy nghiêm túc nhìn tôi nói. Tôi hít vào một hơi thật sâu, sau đó im lặng thở ra cố giúp cho mình bình tĩnh lại, gật đầu nói:

"Ừhm, không sao là tốt rồi...Chiều nay, bay chuyến mấy giờ?"

Cô ấy nhìn đồng hồ rồi nói:

" Tám giờ, đầu tiên bay đến Bắc Kinh, sau đó lại đổi chuyến... Tử Nhan, đưa chị về nhà thu dọn hành lý một chút đi."

"Dạ."

Chúng tôi về đến Đế hào là khi thời gian vẫn còn sớm. Cô ấy lấy mấy bộ quần áo và đồ vật cần thiết xếp vào trong valy, sau đó không ngừng đi qua đi lại trong phòng khách, liên tục nhìn đồng hồ, không ngừng hít thở sâu.

"Vũ Tình."

"Ừ?"

"Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, vẫn còn sớm."

"Không cần, như vầy được rồi."

Tôi đi tới kéo cô ấy ngồi xuống, cô ấy muốn đứng lên nhưng vẫn bị tôi bắt buộc ngồi yên trở lại, vì vậy cô ấy liền dùng ánh mắt sắc bén giận dữ nhìn tôi.

"Vũ Tình, chị đang lo sợ cái gì?... Không có chuyện gì hết, đừng lo lắng..." Tôi cố dùng giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh an ủi cô ấy,

" Nếu máy bay hết xăng chị liền gọi điện thoại cho em, em đem tới cho chị. Chừng nào đến Mĩ nhớ báo cho em biết, em lớn chừng này tuổi còn chưa có dịp gọi điện thoại quốc tế. Trên đường phải chú ý an toàn, nhất định phải nhớ đeo kính râm, chị nhìn xinh đẹp như vậy, nhỡ đâu bị mấy tên háo sắc để ý sẽ rất nguy hiểm. Nếu bắt buộc phải gỡ kính, vậy thì chị ngay lâp tức lấy khẩu trang mang vào, tóm lại không thể lộ cả gương mặt. Biết không?" Cô ấy bỗng nhiên nhìn tôi bật cười, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai tôi, cất tiếng nói nỉ non:

"Tử Nhan... Em luôn làm chị cảm thấy thật an tâm..." Tôi ngửi mùi hương thơm mát độc đáo từ trên cơ thể cô ấy, tâm trạng phập phồng dần dần bình tĩnh lại. Tôi muốn nói cho cô ấy biết là cô ấy cũng làm cho tôi cảm thấy thật an tâm. Nhưng rồi tôi cũng chỉ cười cười, không có nói ra.

"Vũ Tình."

"Ừ?"

"Em có thể hỏi chị một chuyện hay không?"

"Được. Em hỏi đi."

"Vì sao chị lại lo lắng như vậy?"

Cô ấy im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng cất tiếng bên tai tôi, hơi thở mềm mại nói:

"...Lúc chị vừa hơn mười tuổi đã bị cha đưa ra nước ngoài, chị vốn không muốn đi, nhưng lại không thể không đi, chuyện ông ấy đã quyết định không ai có thể thay đổi... Ông ấy bận rộn nhiều việc không có cách nào đến tiễn chị, lần đó là lần đầu tiên chị ngồi máy bay, hơn nữa lại đi một mình, chị sợ hãi muốn chết, lên máy bay liền bắt đầu nôn ra, bao tử đều bị nôn sạch...Sau đó hôn mê bất tỉnh ngay trên máy bay....Từ đó về sau, mỗi lần ngồi máy bay bao tử của chị đều sẽ bắt đầu đau, cho nên lần nào trước khi bay chị cũng đều trở nên như vậy, cảm thấy sợ hãi, khẩn trương..."

"Vũ Tình...Không sao." Lòng tôi đau đến tột cùng, nguyên lai gương mặt đau khổ cùng với cảm giác vô cùng lo lắng trên máy bay lần trước của cô ấy đều là do bóng ma thời thơ ấu để lại... Nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô ấy, cô ấy im lặng không nói, không còn vẻ bày mưu tính kế bình tĩnh mạnh mẽ như thường ngày, giờ đây cô ấy tựa như một đứa trẻ bị tổn thương, trong lòng có vô tận cô độc cùng khổ sở. cô ấy vẫn tựa vào người tôi như vậy, không nói lời nào cũng không còn lo lắng. Thế giới bỗng chốc trở nên im lặng, giống như chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều và tiếng tim đập của hai chúng tôi. Thật lâu sau đó, cô ấy mới nhẹ nhàng đứng lên nói:

"Tử Nhan, đi thôi."

"Vâng."

Khóa cửa kỹ càng, tôi chở cô ấy đến sân bay. Suốt quãng đường đi chúng tôi không ai nói chuyện với ai, cô ấy vẫn ngả mình lên ghế, nghiêng đầu nhìn phong cảnh lướt qua ngoài khung cửa...Chạy đến sân bay, tôi đậu xe an toàn, sau đó mở cốp xe lấy valy, lôi kéo tay cầm đi theo phía sau cô ấy. Đi tới cửa, cô ấy lại dừng lại nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay tôi, một lần nữa tôi lại bị cảm giác ngọt ngào bao phủ. Đi đến sảnh lớn tôi đặt valy vào tay cô ấy, cô ấy nhìn gương mặt tôi hỏi nhẹ:

" Tử Nhan. Không có gì muốn nói với chị sao?"

Tôi bị câu hỏi đột ngột của cô ấy làm cho tâm thần rối loạn

"Ừhm... Em... Chị chăm sóc tốt bản thân. Em chờ chị trở về."

"Ừ, em cũng vậy." Cô ấy bất đắc dĩ cười cười, chỉ nói một câu, sau đó kéo theo hành lý một mạch bước đi không quay đầu lại. Nhìn thấy bóng dáng cao gầy cùng bước đi kiên quyết của cô ấy, tâm của tôi bỗng nhiên mất đi một khối. Tôi muốn nói với cô ấy có thể đừng rời xa hay không, đừng đi về Mĩ hay không. Nhưng mà bản tính yếu đuối cản trở tôi đưa tay giữ cô ấy lại. Ở trước mặt cô ấy, tận sâu trong nội tâm của tôi luôn cảm thấy mình thấp kém, tôi không có năng lực mang lại hạnh phúc cho cô ấy, đừng nói chi có được dũng khí để thẳng thắn tỏ bày. Tôi không muốn để cô ấy phải sống trong những vết màu u ám của thế tục, tôi hi vọng cô ấy vẫn sống hạnh phúc dưới ánh mặt trời sáng lạng, cho dù như vậy tôi sẽ vĩnh viễn không thể nói ra tình yêu của mình, nhưng chỉ cần có thể lặng yên đứng cạnh bên cô ấy, vậy đã tốt lắm rồi.

Về đến nhà, tôi nhìn thấy Lộ Diêu cùng Tiểu Hiểu đang ngồi trên sopha khoa tay múa chân với nhau, bộ dạng nghiêm túc chẳng khác gì đang kiểm kê tài chính.

"Hai người các cậu đang làm gì đó?"

"Rùa con, cậu về thật đúng lúc. Nhạc chuông muốn đưa thuốc của cô ấy vào bệnh viện tiêu thụ, cậu mau giúp cô ấy nghĩ cách."

"Đúng đúng, Tử Nhan, mau lại đây."

"Bệnh viện?!" Tôi đổi giày, thảy chìa khóa lên bàn trà sau đó ngồi xuống bắt đầu hỏi, "Nhạc chuông, chỗ của cậu bán những loại thuốc gì mới được?!"

"Thuốc gì cũng có, nào là thuốc trị tiêu chảy, thuốc xổ, thuốc ho, thuốc cảm, chống u, kháng viêm, còn có thuốc tránh thai... Chỉ có cậu không thể tưởng tượng ra, không có thuốc mình không thể bán." Tiểu Hiểu bắt đầu khoa trương đắc ý, bị Lộ Diêu dùng ánh mắt sắc lẻm hung hăng nhìn, cô ấy mới ngay lập tức đứng đắn nói:

"Ặc...Tình hình là, mình nghĩ tạm thời nên đưa vào mấy loại thuốc có tác dụng phổ biến, đợi nguồn tiêu thụ từ bệnh viện lớn dần lại bán thêm những loại thuốc mới."

"Vậy sao... Cho dù như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng."

"Mình cũng biết là không dễ dàng?! Dễ dàng mình còn tìm các cậu bàn bạc cái con khỉ."

"Những chuyện này đều do chủ nhiệm khoa quyết định, muốn đưa thuốc vào bệnh viện, đầu tiên phải nhắm vào mấy người đó mà xuống tay!"

"Rùa con, cậu đừng nói mấy chuyện vô nghĩa. Ba người ở đây đều từ bệnh viện lăn lộn đi ra ai chẳng biết mấy việc này. Cậu chỉ cần nói phải ra tay với khoa nào trước tiên!"

"Khoa của cậu khẳng định không được, lỡ có chuyện gì làm trở ngại cậu thăng chức sẽ không tốt." Tôi giả bộ bày ra dáng vẻ người lãnh đạo, nghiêm túc phân tích tình hình.

"Khoa lúc trước mình làm cũng khó, chủ nhiệm khoa rất thành thật... Người từng hướng dẫn mình cũng không được, lá gan quá nhỏ..."

"Thôi thôi thôi, cút qua một bên đi. Cậu chính là đồ vô dụng, không có một chút tác dụng nào." Tiểu Hiểu đạp tôi một cước, tôi vỗ vỗ ống quần bị cô ấy đá bẩn nói:

"Vậy thì bắt đầu từ khoa lúc trước mình làm đi. Vị chủ nhiệm khoa đó chuẩn bị về hưu, chắc chắn muốn thừa dịp trước khi về hưu vơ vét một phen."

"Ha ha, mình chính là chờ cậu nói câu này. Cậu phụ trách quyến rũ, mình và Nhạc chuông giúp cậu dọn dẹp." Lộ Diêu hí hửng vỗ bàn một cái. Tôi có cảm giác mình đã bị trúng kế, sững sờ tại chỗ.

"Có ý gì?"

"Ý là cậu hẹn hắn ra ngoài nói chuyện! Sử dụng trí tuệ và sắc đẹp của cậu." Tiểu Hiểu vuốt đầu tôi, cười giả dối. Tôi đẩy cô ấy ra phản đối:

" Vì sao? Đâu phải mình bán thuốc..."

"Vì sao? ~~ai da~~~ nếu cậu chịu giúp mình làm xong chuyện này mình liền tiết lộ cho cậu một chút chuyện của Vũ Tình..." Tiểu Hiểu cất cao giọng, bắt chéo chân, bộ dáng cao ngạo tựa như nắm chắc phần thắng trong tay. Nghe cô ấy nhắc đến Vũ Tình tâm của tôi lại bắt đầu thấp thỏm

"Vũ Tình? Vũ Tình như thế nào?"

"Chậc chậc, vừa mới nhắc tới Vũ Tình cậu liền khẩn trương như vậy?! Vũ Tình không có sao, không phải cậu vẫn luôn muốn biết Vũ Tình ở nước ngoài từng trải qua chuyện gì hay sao? Chờ cậu làm tốt việc này sau đó mình sẽ nói cho cậu." Tiểu Hiểu đứng lên vỗ vỗ vai tôi, cười gian trá nói, " Đi thôi, theo mình đến công ty kiểm tra thuốc đi." Nói rồi liền cầm lấy túi xách nhảy nhót xuống lầu. Tôi vỗ trán mình một cái than thở:

"Bà tám chết tiệt, cậu và Nhạc chuông thông đồng nhau bày mưu tính kế mình. Cậu ở bệnh viện còn quen thuộc hơn mình, nếu phải làm việc này cũng không tới lượt mình... Vì sao mình lại bị sắc đẹp mê hoặc chứ."

Lộ Diêu bật người đứng dậy, nhấc lên túi xách, lạnh lùng nói:

"Có thể dùng sắc đẹp mê hoặc cậu cũng chỉ có một người mà thôi..." Nói xong liền bước đi một mạch.

Tôi biết người mà Lộ Diêu muốn ám chỉ chính là giám đốc, ngay khi Tiểu Hiểu vừa nhắc đến tên cô ấy, tâm của tôi đã không thể khống chế được trở nên hoảng loạn, gấp rút muốn biết mọi chuyện về cô ấy. Cứ như vậy tôi liền liên tục tự mình hoài nghi giãy giụa để rồi không thể kìm chế càng lún càng sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Gian Nan Của Nữ Tài Xế Cùng Nữ Lão Bản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook