Chương 125: Vợ chồng ân ái
Mẫn Nhi
11/03/2021
Cô không hiểu biết nhiều về Tiêu Cảnh Hàng, có thể thấy rõ biểu cảm của anh ta chắc có điều muốn nói.
Nếu đã quyết định sử dụng anh ta, thì cần giải quyết mọi việc một lần duy nhất.
Đây cũng là điểm mà Tiêu Cảnh Hàng cực kỳ an tâm, vì Nhan Ôn thật sự rất thông minh, chẳng những có thiên phú về phương diện diễn xuất, mà chỉ số EQ cũng rất cao.
Nếu không như vậy sao chị Hà có thể ở lại bên cạnh cô nhiều năm nay. “Lên xe đi."
Trên đường đi, Tiêu Cảnh Hàng chủ động nói: “Trong quá khứ, tôi và Chương Nhĩ Hòe, Ngụy Lãng đều là bạn bè, nhưng năm năm trước xảy ra một vài chuyện, hiện tại tôi trở về sẽ là kẻ đối địch với bọn họ." "Biết rồi." Nhan Ôn chẳng hỏi nhiều. "Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì mà bọn họ nợ tôi, nhưng cô yên tâm, tôi không lợi dụng cô đâu."
Nhan Ôn nghe nhắc đến việc năm năm trước, cũng biết nếu Tiêu Cảnh Hàng không trải qua những chuyện đó, thì địa vị trong giới giải trí chắc chắn sẽ phi thường, có lẽ để anh ta trở thành người quản lý của mình là một việc tốt. "Hãy chuẩn bị thật tốt cho lễ ký kết hợp đồng sắp tới, Áo Lai tuyệt đối là nơi đáng gia nhập."
Nhan Ôn gật đầu, trên một cách nghĩ nào đó, cô và Trình Vận, Tiêu Cảnh Hàng không bàn mà hợp ý nhau.
Chương Nhĩ Hòe và Ngụy Lãng có địa vị rất cao trong Áo Lai, cô gia nhập Áo Lai tất yếu chịu sức ép của bọn họ, nhưng cô thích thử thách, để cô xem thử bọn người Chương Nhĩ Hòe còn những thủ đoạn nào chưa được tung ra.
Một bên khác, Giang Tùy An ở nơi xa cũng luôn tìm hiểu tình trạng bên đây thông qua chị Hà. “Tuy sau này Tiêu Cảnh Hàng là người quản lý của Nhan Ôn, nhưng người ở cạnh không thể thiếu nhất vẫn là cô."
Chị Hà cười vâng: “Nhưng sao tôi cảm thấy, hiện giờ Nhan Ôn không thể thiếu anh nhất đó? Sau khi tôi đến sân bay đón cô ấy, cô ấy cứ mãi lơ mơ, còn bị Trình Vận hỏi thăm có phải gặp trắc trở trong chuyện tình cảm, tôi nghĩ giờ này Nhan Ôn nhất định chưa ngủ."
Giang Tùy An nhíu chặt đôi mày, cúp máy và trực tiếp gọi điện gặp mặt với Nhan Ôn.
Quả nhiên, cô ấy vẫn chưa ngủ. "Tùy An, kết thúc công việc rồi à?" Nhan Ôn cười tinh nghịch, ngắm nhìn gương mặt điển trai trong màn hình. “Ừ, còn em thì sao? Anh nghe chị Hà kể, hôm nay em đã gặp mặt với bọn họ, cuộc thảo luận có tốt đẹp không?" “Anh đã nghe chị Hà kể rồi, tại sao phải hỏi em thêm lần nữa? Thảo luận rất vui vẻ, nhưng em... rất nhớ anh.” Nhan Ôn hạ thấp giọng nói, thông qua micro, tràn đầy sức quyến rũ.
Giang Tùy An lập tức lên mạng đặt vé máy bay về nước sớm nhất.
Anh không thể chịu đựng việc thiếu Nhan Ôn bên cạnh dù chỉ một phút, sự cố lần này đã được giải quyết xong xuôi, buổi gặp mặt ngày mai không cần anh có mặt.
Nếu bà xã nói nhớ anh, đương nhiên anh phải xuất hiện ngay trước mắt cô ấy rồi.
Hai người tiếp tục trò chuyện rất lâu, mới bịn rịn tắt màn hình.
Nhan Ôn nằm trên chiếc giường lớn ở nhà, hít ngửi mùi hương quen thuộc của tấm chăn và chiếc gối, dần dần chìm vào giấc mộng.
Sự nhớ nhung và dựa dẫm của cô đối với Giang Tùy An, vượt ngoài tầm dự đoán của cô.
Sáng hôm sau, Nhan Ôn chuẩn bị ra cửa, đến chỗ đoàn phim gặp gỡ đạo diễn, nhưng cô vừa xuống nhà liền nghe được tiếng ai đó mở cửa.
Khoảng thời gian này...
Cô vội vàng chạy xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy Giang Tùy An!
Anh mặc chiếc áo khoác màu tối sẫm, phong trần bụi bặm, vừa nhìn thấy cô liền dang rộng đôi tay ôm cô vào lòng. "Tùy An!" "Ôn.."
Hai người ôm chặt đối phương. “Tại sao về trước vậy? Sao không báo em biết, em còn muốn đến sân bay đón anh cơ!” Nhan Ôn bĩu môi. “Bởi vì rất nhớ em."
Giang Tùy An trở tay ôm chặt eo cô, tiếp đó hôn lên đôi môi cô, chậm rãi mài cánh môi của cô, dần dần tiến sâu nụ hôn thương nhớ này. "Em yêu anh.”
Nhan Ôn thốt ra ba chữ này qua kẽ răng.
Chẳng có lời tỏ tình tha thiết nào sánh bằng hành động tràn đầy tình ý của cô. "Anh càng yêu em hơn.”
Giang Tùy An cúi đầu nhìn ngắm cô, anh biết cô từng trải qua rất nhiều sự phản bội đau thương, cô có thể thật sự mở rộng lòng với anh, khiến anh cảm động cực kỳ.
Anh thề với lòng rằng sẽ yêu thương cô, trân trọng cô cả đời.. “Em vẫn còn công việc, đi đi, một lát gặp.”
Giang Tùy An nhẹ giọng nói, tiễn cô rời khỏi.
Nhan Ôn chậm trễ mười mấy phút, vừa đến cổng lên xe, Tiêu Cảnh Hàng liền tối sầm mặt mày: "Cô lãng phí thời gian như vậy, là đang tiêu hao sinh mệnh sự nghiệp diễn xuất của cô, người đàn ông đó đáng để cô bỏ ra như vậy sao?”
Nhan Ôn sững sờ một lát.
Sau đó nghiêm túc gật đầu: "Anh ấy xứng đáng.” “Xem ra, thứ cô cần không phải là vị trí ngôi sao điện ảnh quốc tế, mà là tình yêu nữ nhi, vậy cô cần gì phải ký được hợp đồng của Áo Lai, các công ty quản lý khác càng thích hợp với cô hơn.” "Sao anh biết tôi không muốn đoạt được? Tôi không cảm thấy hai việc này có sự xung đột với nhau."
Tiêu Cảnh Hàng im lặng, trong khoảnh khắc nào đó, anh thảng thốt bắt gặp bóng dáng của một người phụ nữ khác trên người Nhan Ôn.
Năm xưa, Trác Ngọc cũng từng nói những lời như vậy!
Ánh mắt anh lay động, thần sắc phức tạp.
Nhan Ôn nghĩ anh đang nhớ về chuyện xưa, nhưng cô và Giang Tùy An sẽ không chạy vào vết xe cũ đâu. "Tôi biết rõ hiện giờ tôi đang làm cái gì, tôi yêu công việc của tôi, nhưng đồng thời tôi sẽ không bỏ rơi người tôi yêu”
Thấy Nhan Ôn kiên trì như vậy, Tiêu Cảnh Hàng cũng không nói thêm gì nữa: “Vậy phải xem hai người có thể kiên trì được bao lâu, xem cô cất giấu người đàn ông có bản lĩnh lớn cỡ nào, hi vọng tôi chỉ lo lắng thái quá."
Giọng điệu của Nhan Ôn trầm đi vài phần, kiên định đáp: “Nếu không phải vì anh ấy, tôi vốn không thể đi đến ngày hôm nay, nếu tôi thành công mà bên cạnh mất đi anh ấy, thì chẳng thà tôi mất hết tất cả."
Bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh, Tiêu Cảnh Hàng hiểu rõ ý nghĩ của Nhan Ôn.
Thoáng chốc kí ức bị khóa chặt tràn về trong trí óc, anh và Trác Ngọc chỉ là lâu ngày sinh tình, ngay lúc anh chuẩn bị rời khỏi giới giải trí, chuyên tâm ủng hộ sự nghiệp của Trác Ngọc, thì mối tình của bọn họ bị Chương Nhĩ Hòe và Ngụy Lãng phơi bày, khiến Trác Ngọc hiểu lầm anh muốn chia tay, bọn họ đã cãi nhau một trận to, Trác Ngọc liền...
Lúc đó tinh thần cô ấy không ổn định cho lắm, nếu anh sớm phát hiện một bước, sẽ không để mặc cô mang ý niệm quyên sinh.
Rất nhanh đã đến khách sạn cư ngụ của đoàn phim. “Bộ phim này được bấm máy vào tháng sau, quy tụ nhiều nhân vật nổi tiếng, tuy chỉ là vai phụ, nhưng sẽ lên sóng vào khung giờ hoàng kim cuối tuần, có thể giúp cô nâng cao độ phủ sóng, đây cũng là thứ cô thiếu nhất hiện giờ, lấy được vai diễn này, sau đó khắc phục các vấn đề nan giải phía sau, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Nhan Ôn phải tìm được vị trí đứng vững chắc, mới có thể tiếp tục bò lên nơi cao hơn.
Nếu là công việc, thì Nhan Ôn tuyệt đối phối hợp. “Hiện tại điều khiến tôi lo lắng nhất là Chương Nhĩ Hòe cũng sẽ để nghệ sĩ Tiêu Vũ của cô ta tranh giành vai diễn này, và Đồng Khiết do Ngụy Lãng dẫn dắt... Bọn họ đều là đối thủ cạnh tranh của cô, bây giờ việc cô kí hợp đồng với Áo Lai vẫn chưa thể công bố ra bên ngoài, vì vậy chúng ta đang ở thế yếu hơn. “Cộng thêm việc bọn họ có thủ đoạn thấp hèn để chộp lấy cơ hội, trận chiến này không dễ đánh tí nào.” “Tôi đã được chứng kiến qua.” Nhan Ôn chỉ ừ nhẹ một tiếng.
Dù đối thủ mạnh mẽ ra sao, cô cũng sẽ phá vỡ vòng vây!
Nếu đã quyết định sử dụng anh ta, thì cần giải quyết mọi việc một lần duy nhất.
Đây cũng là điểm mà Tiêu Cảnh Hàng cực kỳ an tâm, vì Nhan Ôn thật sự rất thông minh, chẳng những có thiên phú về phương diện diễn xuất, mà chỉ số EQ cũng rất cao.
Nếu không như vậy sao chị Hà có thể ở lại bên cạnh cô nhiều năm nay. “Lên xe đi."
Trên đường đi, Tiêu Cảnh Hàng chủ động nói: “Trong quá khứ, tôi và Chương Nhĩ Hòe, Ngụy Lãng đều là bạn bè, nhưng năm năm trước xảy ra một vài chuyện, hiện tại tôi trở về sẽ là kẻ đối địch với bọn họ." "Biết rồi." Nhan Ôn chẳng hỏi nhiều. "Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì mà bọn họ nợ tôi, nhưng cô yên tâm, tôi không lợi dụng cô đâu."
Nhan Ôn nghe nhắc đến việc năm năm trước, cũng biết nếu Tiêu Cảnh Hàng không trải qua những chuyện đó, thì địa vị trong giới giải trí chắc chắn sẽ phi thường, có lẽ để anh ta trở thành người quản lý của mình là một việc tốt. "Hãy chuẩn bị thật tốt cho lễ ký kết hợp đồng sắp tới, Áo Lai tuyệt đối là nơi đáng gia nhập."
Nhan Ôn gật đầu, trên một cách nghĩ nào đó, cô và Trình Vận, Tiêu Cảnh Hàng không bàn mà hợp ý nhau.
Chương Nhĩ Hòe và Ngụy Lãng có địa vị rất cao trong Áo Lai, cô gia nhập Áo Lai tất yếu chịu sức ép của bọn họ, nhưng cô thích thử thách, để cô xem thử bọn người Chương Nhĩ Hòe còn những thủ đoạn nào chưa được tung ra.
Một bên khác, Giang Tùy An ở nơi xa cũng luôn tìm hiểu tình trạng bên đây thông qua chị Hà. “Tuy sau này Tiêu Cảnh Hàng là người quản lý của Nhan Ôn, nhưng người ở cạnh không thể thiếu nhất vẫn là cô."
Chị Hà cười vâng: “Nhưng sao tôi cảm thấy, hiện giờ Nhan Ôn không thể thiếu anh nhất đó? Sau khi tôi đến sân bay đón cô ấy, cô ấy cứ mãi lơ mơ, còn bị Trình Vận hỏi thăm có phải gặp trắc trở trong chuyện tình cảm, tôi nghĩ giờ này Nhan Ôn nhất định chưa ngủ."
Giang Tùy An nhíu chặt đôi mày, cúp máy và trực tiếp gọi điện gặp mặt với Nhan Ôn.
Quả nhiên, cô ấy vẫn chưa ngủ. "Tùy An, kết thúc công việc rồi à?" Nhan Ôn cười tinh nghịch, ngắm nhìn gương mặt điển trai trong màn hình. “Ừ, còn em thì sao? Anh nghe chị Hà kể, hôm nay em đã gặp mặt với bọn họ, cuộc thảo luận có tốt đẹp không?" “Anh đã nghe chị Hà kể rồi, tại sao phải hỏi em thêm lần nữa? Thảo luận rất vui vẻ, nhưng em... rất nhớ anh.” Nhan Ôn hạ thấp giọng nói, thông qua micro, tràn đầy sức quyến rũ.
Giang Tùy An lập tức lên mạng đặt vé máy bay về nước sớm nhất.
Anh không thể chịu đựng việc thiếu Nhan Ôn bên cạnh dù chỉ một phút, sự cố lần này đã được giải quyết xong xuôi, buổi gặp mặt ngày mai không cần anh có mặt.
Nếu bà xã nói nhớ anh, đương nhiên anh phải xuất hiện ngay trước mắt cô ấy rồi.
Hai người tiếp tục trò chuyện rất lâu, mới bịn rịn tắt màn hình.
Nhan Ôn nằm trên chiếc giường lớn ở nhà, hít ngửi mùi hương quen thuộc của tấm chăn và chiếc gối, dần dần chìm vào giấc mộng.
Sự nhớ nhung và dựa dẫm của cô đối với Giang Tùy An, vượt ngoài tầm dự đoán của cô.
Sáng hôm sau, Nhan Ôn chuẩn bị ra cửa, đến chỗ đoàn phim gặp gỡ đạo diễn, nhưng cô vừa xuống nhà liền nghe được tiếng ai đó mở cửa.
Khoảng thời gian này...
Cô vội vàng chạy xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy Giang Tùy An!
Anh mặc chiếc áo khoác màu tối sẫm, phong trần bụi bặm, vừa nhìn thấy cô liền dang rộng đôi tay ôm cô vào lòng. "Tùy An!" "Ôn.."
Hai người ôm chặt đối phương. “Tại sao về trước vậy? Sao không báo em biết, em còn muốn đến sân bay đón anh cơ!” Nhan Ôn bĩu môi. “Bởi vì rất nhớ em."
Giang Tùy An trở tay ôm chặt eo cô, tiếp đó hôn lên đôi môi cô, chậm rãi mài cánh môi của cô, dần dần tiến sâu nụ hôn thương nhớ này. "Em yêu anh.”
Nhan Ôn thốt ra ba chữ này qua kẽ răng.
Chẳng có lời tỏ tình tha thiết nào sánh bằng hành động tràn đầy tình ý của cô. "Anh càng yêu em hơn.”
Giang Tùy An cúi đầu nhìn ngắm cô, anh biết cô từng trải qua rất nhiều sự phản bội đau thương, cô có thể thật sự mở rộng lòng với anh, khiến anh cảm động cực kỳ.
Anh thề với lòng rằng sẽ yêu thương cô, trân trọng cô cả đời.. “Em vẫn còn công việc, đi đi, một lát gặp.”
Giang Tùy An nhẹ giọng nói, tiễn cô rời khỏi.
Nhan Ôn chậm trễ mười mấy phút, vừa đến cổng lên xe, Tiêu Cảnh Hàng liền tối sầm mặt mày: "Cô lãng phí thời gian như vậy, là đang tiêu hao sinh mệnh sự nghiệp diễn xuất của cô, người đàn ông đó đáng để cô bỏ ra như vậy sao?”
Nhan Ôn sững sờ một lát.
Sau đó nghiêm túc gật đầu: "Anh ấy xứng đáng.” “Xem ra, thứ cô cần không phải là vị trí ngôi sao điện ảnh quốc tế, mà là tình yêu nữ nhi, vậy cô cần gì phải ký được hợp đồng của Áo Lai, các công ty quản lý khác càng thích hợp với cô hơn.” "Sao anh biết tôi không muốn đoạt được? Tôi không cảm thấy hai việc này có sự xung đột với nhau."
Tiêu Cảnh Hàng im lặng, trong khoảnh khắc nào đó, anh thảng thốt bắt gặp bóng dáng của một người phụ nữ khác trên người Nhan Ôn.
Năm xưa, Trác Ngọc cũng từng nói những lời như vậy!
Ánh mắt anh lay động, thần sắc phức tạp.
Nhan Ôn nghĩ anh đang nhớ về chuyện xưa, nhưng cô và Giang Tùy An sẽ không chạy vào vết xe cũ đâu. "Tôi biết rõ hiện giờ tôi đang làm cái gì, tôi yêu công việc của tôi, nhưng đồng thời tôi sẽ không bỏ rơi người tôi yêu”
Thấy Nhan Ôn kiên trì như vậy, Tiêu Cảnh Hàng cũng không nói thêm gì nữa: “Vậy phải xem hai người có thể kiên trì được bao lâu, xem cô cất giấu người đàn ông có bản lĩnh lớn cỡ nào, hi vọng tôi chỉ lo lắng thái quá."
Giọng điệu của Nhan Ôn trầm đi vài phần, kiên định đáp: “Nếu không phải vì anh ấy, tôi vốn không thể đi đến ngày hôm nay, nếu tôi thành công mà bên cạnh mất đi anh ấy, thì chẳng thà tôi mất hết tất cả."
Bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh, Tiêu Cảnh Hàng hiểu rõ ý nghĩ của Nhan Ôn.
Thoáng chốc kí ức bị khóa chặt tràn về trong trí óc, anh và Trác Ngọc chỉ là lâu ngày sinh tình, ngay lúc anh chuẩn bị rời khỏi giới giải trí, chuyên tâm ủng hộ sự nghiệp của Trác Ngọc, thì mối tình của bọn họ bị Chương Nhĩ Hòe và Ngụy Lãng phơi bày, khiến Trác Ngọc hiểu lầm anh muốn chia tay, bọn họ đã cãi nhau một trận to, Trác Ngọc liền...
Lúc đó tinh thần cô ấy không ổn định cho lắm, nếu anh sớm phát hiện một bước, sẽ không để mặc cô mang ý niệm quyên sinh.
Rất nhanh đã đến khách sạn cư ngụ của đoàn phim. “Bộ phim này được bấm máy vào tháng sau, quy tụ nhiều nhân vật nổi tiếng, tuy chỉ là vai phụ, nhưng sẽ lên sóng vào khung giờ hoàng kim cuối tuần, có thể giúp cô nâng cao độ phủ sóng, đây cũng là thứ cô thiếu nhất hiện giờ, lấy được vai diễn này, sau đó khắc phục các vấn đề nan giải phía sau, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Nhan Ôn phải tìm được vị trí đứng vững chắc, mới có thể tiếp tục bò lên nơi cao hơn.
Nếu là công việc, thì Nhan Ôn tuyệt đối phối hợp. “Hiện tại điều khiến tôi lo lắng nhất là Chương Nhĩ Hòe cũng sẽ để nghệ sĩ Tiêu Vũ của cô ta tranh giành vai diễn này, và Đồng Khiết do Ngụy Lãng dẫn dắt... Bọn họ đều là đối thủ cạnh tranh của cô, bây giờ việc cô kí hợp đồng với Áo Lai vẫn chưa thể công bố ra bên ngoài, vì vậy chúng ta đang ở thế yếu hơn. “Cộng thêm việc bọn họ có thủ đoạn thấp hèn để chộp lấy cơ hội, trận chiến này không dễ đánh tí nào.” “Tôi đã được chứng kiến qua.” Nhan Ôn chỉ ừ nhẹ một tiếng.
Dù đối thủ mạnh mẽ ra sao, cô cũng sẽ phá vỡ vòng vây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.