Chương 157
657
10/07/2024
Hàn Vũ dẫn Nguyễn Tinh Vãn vào trong phòng riêng, bên trong có vài vị lãnh đạo của Hàn Vũ, cấp bậc đều rất cao, Hàn Vũ giới thiệu từng người một cho Nguyễn Tinh Vãn làm quen.
Sau khi Hàn Vũ giới thiệu xong, người lãnh đạo trực tiếp của Hàn Vũ cười nói:
“ Từ lâu đã nghe Hàn Vũ nhắc về cô Nguyễn, quả nhiên là một đại mĩ nhân.”
Vừa nói người lãnh đạo đó vừa vỗ vai Hàn Vũ, thì thầm nhỏ tiếng chỉ có hai người nghe được:
“ Cậu nhóc, có phúc đấy “
Hàn Vũ cười ngượng ngùng.
Những lãnh đạo khác có lẽ cũng đã nghe nói về Nguyễn Tinh Vãn,liền bắt đầu khen ngợi Hàn Vũ tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng.
Trong tình huống này, Nguyễn Tinh Vãn cũng không tiện làm mất mặt các vị ãnh đạo, hơn nữa cô đã nói rõ ràng với Hàn Vũ từ hôm qua, nên cô chỉ đáp lời:
“Tôi cũng thấy anh ấy rất tốt.”
Cô vừa dứt lời, căn phòng bỗng nhiên trở nên im lặng.
Lãnh đạo trực tiếp của Hàn Vũ trực tiếp bước tới cửa:
“Chào Chu tổng “
Nguyễn Tinh Vãn:
“...............................”
Các vị lãnh đạo khác cũng lần lượt bước tới chào hỏi.
Chu Từ Thâm thái độ không lạnh không nhạt, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Nguyễn Tinh Vãn.
Một vị lãnh đạo nói:
“Chu tổng, đây là cư dân mới tới của phố An Kiều Tường, tiểu Nguyễn, cũng là hàng xóm của tiểu Hàn.
Chu Từ Thâm chỉ ừ một tiếng rồi lướt qua cô, bước đi thẳng về hướng trong phòng.
Lãnh đạo khẽ ho một tiếng, rồi bước theo sau:
“ Chu tổng, mời ngồi bên này. “
Trên bàn tròn, Chu Từ Thâm ngồi ở vị trí chính giữa, hai bên trái phải đều là các vị lãnh đạo cấp cao, theo thứ tự lần lượt ngồi xuống.
Nguyễn Tinh Vãn ngồi bên cạnh Hàn Vũ.
Trong bữa ăn, Hàn Vũ thấy Nguyễn Tinh Vãn gần như không động đũa, liền liên tục gắp thức ăn cho cô:
“ Tinh Vãn, em ăn món này đi, món này là món nổi tiếng nhất ở đây đó, vô cùng ngon.” Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu mỉm cười:
“ Cảm ơn “
“ Đừng khách sáo “
Vừa nói, Hàn Vũ vừa gắp thức ăn cho cô
“ Món này cũng rất là ngon, em thử xem “
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Nguyễn Tinh Vãn cứ cảm thấy như có ai đó đang lạnh lùng nhìn mình, khiến cô toàn thân cảm thấy không thoải mái.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, lại thấy Chu Từ Thâm đang nói chuyện với những người xung quanh, không có biểu hiện khác thường gì.
Nguyễn Tinh Vãn sờ nhẹ lên mũi, tự cười bản thân, cô vậy mà lại nghĩ Chu Từ Thâm đang nhìn mình, thật sự là suy nghĩ viển vông.
Lúc này lãnh đạo trực tiếp của Hàn Vũ nói:
“ Tiểu Hàn, cậu chỉ chăm chú tiếp đón tiểu Nguyễn như thế là không được đâu, mọi người đang nhìn cậu kìa. “
Nói là trách móc, nhưng thực ra là trêu chọc.
Hàn Vũ cần ly rượu đứng dậy:
“Thật xin lỗi mọi người, tôi tự phạt một ly.”
Thế là mọi người lại bất ngờ bước vào màn nâng ly.
Nguyễn Tinh Vãn ngồi ở đó, buồn chán tới mức muốn ngủ gật luôn. Lúc này, không biết ai đó lên tiếng:
“Tiểu Nguyễn, nào, tôi mời cô một ly “
Nguyễn Tinh Vãn định thần lại, thấy người đó là người đàn ông ngồi đối diện, cô vừa định nói, thì Hàn Vũ đã nhanh chóng lên tiếng:
“ Trưởng phòng Trương, Tinh Vãn không uống được rượu, ly này tôi uống thay cô ấy.”
Có lẽ đã uống nhiều, người đàn ông nói với giọng hơi men:
“ Ôi chao! tôi uống với cậu thì có gì vui cơ chứ, tiểu Nguyễn, tôi cũng không làm khó cô, chỉ một ly thôi, tôi cạn, còn cô tùy ý nhé.”
Khi người đàn ông cầm ly rượu lên, Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng nói:
“ Thật ngại quá, tôi đang mang thai, không thể uống rượu. “
Nghe xong, mọi người trên bàn ăn nhìn nhau, duy chỉ có Chu Từ Thâm ngồi đó, vẻ mặt không chút thay đổi gì.
Sau khi Hàn Vũ giới thiệu xong, người lãnh đạo trực tiếp của Hàn Vũ cười nói:
“ Từ lâu đã nghe Hàn Vũ nhắc về cô Nguyễn, quả nhiên là một đại mĩ nhân.”
Vừa nói người lãnh đạo đó vừa vỗ vai Hàn Vũ, thì thầm nhỏ tiếng chỉ có hai người nghe được:
“ Cậu nhóc, có phúc đấy “
Hàn Vũ cười ngượng ngùng.
Những lãnh đạo khác có lẽ cũng đã nghe nói về Nguyễn Tinh Vãn,liền bắt đầu khen ngợi Hàn Vũ tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng.
Trong tình huống này, Nguyễn Tinh Vãn cũng không tiện làm mất mặt các vị ãnh đạo, hơn nữa cô đã nói rõ ràng với Hàn Vũ từ hôm qua, nên cô chỉ đáp lời:
“Tôi cũng thấy anh ấy rất tốt.”
Cô vừa dứt lời, căn phòng bỗng nhiên trở nên im lặng.
Lãnh đạo trực tiếp của Hàn Vũ trực tiếp bước tới cửa:
“Chào Chu tổng “
Nguyễn Tinh Vãn:
“...............................”
Các vị lãnh đạo khác cũng lần lượt bước tới chào hỏi.
Chu Từ Thâm thái độ không lạnh không nhạt, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Nguyễn Tinh Vãn.
Một vị lãnh đạo nói:
“Chu tổng, đây là cư dân mới tới của phố An Kiều Tường, tiểu Nguyễn, cũng là hàng xóm của tiểu Hàn.
Chu Từ Thâm chỉ ừ một tiếng rồi lướt qua cô, bước đi thẳng về hướng trong phòng.
Lãnh đạo khẽ ho một tiếng, rồi bước theo sau:
“ Chu tổng, mời ngồi bên này. “
Trên bàn tròn, Chu Từ Thâm ngồi ở vị trí chính giữa, hai bên trái phải đều là các vị lãnh đạo cấp cao, theo thứ tự lần lượt ngồi xuống.
Nguyễn Tinh Vãn ngồi bên cạnh Hàn Vũ.
Trong bữa ăn, Hàn Vũ thấy Nguyễn Tinh Vãn gần như không động đũa, liền liên tục gắp thức ăn cho cô:
“ Tinh Vãn, em ăn món này đi, món này là món nổi tiếng nhất ở đây đó, vô cùng ngon.” Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu mỉm cười:
“ Cảm ơn “
“ Đừng khách sáo “
Vừa nói, Hàn Vũ vừa gắp thức ăn cho cô
“ Món này cũng rất là ngon, em thử xem “
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Nguyễn Tinh Vãn cứ cảm thấy như có ai đó đang lạnh lùng nhìn mình, khiến cô toàn thân cảm thấy không thoải mái.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, lại thấy Chu Từ Thâm đang nói chuyện với những người xung quanh, không có biểu hiện khác thường gì.
Nguyễn Tinh Vãn sờ nhẹ lên mũi, tự cười bản thân, cô vậy mà lại nghĩ Chu Từ Thâm đang nhìn mình, thật sự là suy nghĩ viển vông.
Lúc này lãnh đạo trực tiếp của Hàn Vũ nói:
“ Tiểu Hàn, cậu chỉ chăm chú tiếp đón tiểu Nguyễn như thế là không được đâu, mọi người đang nhìn cậu kìa. “
Nói là trách móc, nhưng thực ra là trêu chọc.
Hàn Vũ cần ly rượu đứng dậy:
“Thật xin lỗi mọi người, tôi tự phạt một ly.”
Thế là mọi người lại bất ngờ bước vào màn nâng ly.
Nguyễn Tinh Vãn ngồi ở đó, buồn chán tới mức muốn ngủ gật luôn. Lúc này, không biết ai đó lên tiếng:
“Tiểu Nguyễn, nào, tôi mời cô một ly “
Nguyễn Tinh Vãn định thần lại, thấy người đó là người đàn ông ngồi đối diện, cô vừa định nói, thì Hàn Vũ đã nhanh chóng lên tiếng:
“ Trưởng phòng Trương, Tinh Vãn không uống được rượu, ly này tôi uống thay cô ấy.”
Có lẽ đã uống nhiều, người đàn ông nói với giọng hơi men:
“ Ôi chao! tôi uống với cậu thì có gì vui cơ chứ, tiểu Nguyễn, tôi cũng không làm khó cô, chỉ một ly thôi, tôi cạn, còn cô tùy ý nhé.”
Khi người đàn ông cầm ly rượu lên, Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng nói:
“ Thật ngại quá, tôi đang mang thai, không thể uống rượu. “
Nghe xong, mọi người trên bàn ăn nhìn nhau, duy chỉ có Chu Từ Thâm ngồi đó, vẻ mặt không chút thay đổi gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.