[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu (18+)
Chương 129: Chuyển nhượng
Nhan_Trann
02/11/2019
Tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi, Tường Vy giật mình ngoái đầu nhìn ra
phía cổng lớn, liền nheo mắt nhìn người đàn ông với dáng vẻ lịch thiệp
đang đứng ngay đó.
- Cô là Nguyễn Tường Vy, con gái của ông Nguyễn Phúc Thạch phải không? - Người đàn ông ấy cất giọng trầm trầm mà hỏi người con gái đang chập chững bước về phía này.
- Phải, ông là...? - Cô đứng sau song sắt cổng lớn mà nhíu mày nhìn ông.
- Tôi là An Đông, luật sư đại diện cho ông Nguyễn Phúc Thạch, cựu chủ tịch của Venela, đồng thời cũng là bố cô. - Ông lấy ra từ trong ví một chiếc card visit rồi đưa cho cô, sau đó liền giơ tay ẩn kính lên mà nói với vẻ nghiêm túc, cầm lấy chiếc card rồi đọc được vậy, Tường Vy lập tức mở cổng cho ông.
- Mời ông vào. - Cô mở to cánh cổng ra và mời ông vào trong.
Ông Đông ngồi xuống chiếc ghế sofa rộng lớn trong phòng khách, người con gái ấy đặt chiếc túi xách tay lên ghế rồi bước vào trong bếp với vẻ vội vã.
- Tôi xin lỗi, quản gia nhà tôi hôm nay xin nghỉ nên chưa có ai pha trà, chờ tôi một chút, sẽ nhanh thôi. - Cô nói vọng ra ngoài, mắt vẫn không ngừng tìm kiếm xung quanh trong lo lắng, cô miệng nói vậy nhưng thực chất đâu biết mấy cái trò pha trò đó.
- Không cần đâu, tôi tới đây vì có thứ quan trọng cần phải cho cô xem, sẽ nhanh thôi. - Ông liền trả lời khiến cô tiểu thư thở ra nhẹ nhõm, nhưng cũng tò mò vô cùng, liền trở ra ngoài.
Luật sư An Đông mở chiếc cặp của mình ra và tìm kiếm trong số giấy tờ, một lúc sau rút ra một tập tài liệu màu xanh rồi đưa ra truớc mặt cô, Tường Vy ngơ ngác nhìn tập tài liệu ấy trên tay mà vẫn chưa hiểu chuyện gì.
- Đây là bản chuyển nhượng cổ phần, với người chuyển nhượng là ông Nguyễn Phúc Thạch, và đối tượng chuyển nhượng là cô Tường Vy. - Ông giải thích, lúc này Tường Vy ngạc nhiên vô cùng, cô liền mở tập tài liệu đang cầm trong tay ra và nhìn vào tờ giấy đang được kẹp trong đó, đúng như những gì vị luật sư kia nói, đây đúng là một bản chuyển nhượng cổ phần. Cô tròn mắt nhìn xuống từng dòng chữ trong bản hợp đồng ấy, số cổ phần mà bố cô quyết định chuyển nhượng cho cô là... 20%? Cô chỉ còn biết há hốc mồm ngạc nhiên, toàn bộ số cổ phần mà ông đang nắm trong tay hay sao...?
- Tôi biết cô định hỏi gì, nhưng chính xác là ông ấy muốn chuyển nhượng toàn bộ số cổ phần mình có sang cho cô. - Ông gạt nhẹ đầu khi thấy cô tiểu thư ấy ngước đôi mắt đầy vẻ bàng hoàng ấy lên mà nhìn mình.
- Nh... nhưng sao lại là chuyển hết cơ chứ?! Vậy lúc ba tôi trở lại thì ông ấy không hề có một chút cổ phần nào của chính tâm huyết lớn nhất đời ông ấy hay sao?! - Cô trợn tròn mắt mà vẫn không khỏi băn khoăn, điều này thật sự quá sốc.
Nhưng ngay sau câu hỏi ấy của cô thì vị luật sư kia lại thể hiện một nét mặt bối rối, hai tay ông đan lại, dừng như có điều gì khó nói khiến ông phải cứng họng lại.
- Ba tôi sẽ sớm được thả ra, phải không? - Cô chau mày lại hỏi ông nhưng sao ngữ điệu lại có thể rõ ràng nhạn ra được rằng cô đang run lên vì sợ hãi.
Ông An Đông ngẩng mặt nhìn cô gái trẻ mà liền thở dài đầy khó xử.
- Mọi chuyện đang dần trở nên khó khăn... chúng ta không thể nói trước được chuyện gì được... - Ông nói ra những lời giải thích cho cô mà cũng khó khăn vô cùng.
- Ba tôi thế nào rồi?! Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với ông! - Cô bắt đầu lớn tiếng vì mất bình tĩnh, mọi chuyện đang rối tung lên trong đầu cô.
- Ông ấy vẫn đang trong quá trình bị giữ tạm giam và tiến hành thẩm vấn, ngoài công an ra thì chỉ có tôi là luật sư đại diện mới có thể gặp và giao tiếp với ông ấy trong thời gian này, mong cô giữ bình tĩnh, đừng làm mọi chuyện rối thêm. - Ông nói với vẻ bình tĩnh, cố gắng kiềm chế cô lại.
Tường Vy ngồi xuống và hít một hơi thật sâu, cố giữ lấy bình tĩnh, đôi mày vẫn chau lại, khẽ đưa mắt nhìn xuống bản chuyển nhượng đang cầm trên tay.
- Cuộc chuyển nhượng sẽ chỉ được diễn ra khi cô kí vào phần xác nhận dưới kia. - Ông An Đông chỉ tay vào tờ giấy đó, Tường Vy cũng đưa mắt nhìn xuống theo, chữ kí của ba cô cũng đã ở đây rồi, chỗ trống còn lại này là của cô, với tư cách là đối tượng chuyển nhượng.
Cô lặng người nhìn phần trống đó một hồi lâu rồi mới quyết định cất tiếng.
- Ba tôi sẽ không sao chứ? - Cô cúi gầm mặt xuống mà nói với với ngữ điệu có phần ủ rũ đầy tuyệt vọng.
- Chuyện này... - Ông trả lời có phần ấp úng.
Chưa kịp để ông nói hết câu, Tường Vy đã cầm chiếc bút được kẹp sẵn trong đó và kí vào phần giấy còn trống kia, ngay sau đó liền gập lại rồi đưa cho người đàn ông ấy, ánh mắt và lời nói lúc này có phần tự tin hơn, nhưng chỉ là nén cảm xúc vào trong mà thôi.
- Nhờ ông nhắn lại với ba tôi... là đừng lo lắng về những chuyện bên ngoài, hãy chỉ lo cho những vấn đề của ông ấy thôi... vì tôi sẽ làm ông ấy tự hào. - Tường Vy bặm môi mà nói đầy kiên quyết, ông luật sư cũng gật gù ghi nhớ rồi đứng dậy ngay sau đó.
- Được, tôi sẽ nhắn lại cho ông ấy. - Luật sư An Đông trả lời rồi cũng ra về, Tường Vy không quên tiễn ông ra tới tận cửa.
Khi vị khách ấy ra về rồi, cả căn biệt thự rộng lớn chỉ còn có mỗi cô, Tường Vy mới ngồi thụp xuống chiếc sofa, hai tay vò lấy mái tóc mượt mà ấy thành xù tung lên, thở dài đầy mệt nhọc vì không những đau đầu bởi chuyện ba cô đang bị tạm giam và thẩm vấn, mà còn vì việc tiền bồi thường cho những hộ dân ở khu chung cư Golden Star và thêm vài khoản tiền để giải quyết một số vấn đề mới phát sinh, cô đã tính tổng cộng ra là hơn 200 tỷ đồng. Một số tiền lớn như vậy, cô biết kiếm ở đâu ra đây...
Chiếc xe của luật sư An Đông đã lăn bánh được một lúc, cũng đã khá xa với căn biệt thự của ông Phúc Thạch, lúc này ông mới kết nối điện thoại với ô tô, liền bấm máy gọi điện. Sau hai hồi chuông, cuối cùng đầu dây bên kia cũng có người bắt máy.
- Alo, cậu Alpha, tôi có lời nhắn từ ông Phúc Thạch tới cho cậu. - Vị luật sư cất giọng.
Alpha đứng ở hành lang bệnh viện, tay cầm điện thoại áp vào tai đầy vẻ nghe ngóng, vẫn không hiểu ông Phúc Thạch muốn gì khi rõ ràng giữa hai người chẳng còn ràng buộc gì, anh đã không còn là con rối của ông nữa rồi cơ mà...
- Ngày 5 tháng 8 cậu bắt buộc phải giữ cô Tường Vy lại, không được rời mắt khỏi cô ấy, không được để cô ấy đi đâu hết.
Nghe lời đề nghị ấy, anh chợt cảm thấy khó hiểu hơn nữa, liền cười khẩy đầy mỉa mai trước lời căn dặn của vị luật sư.
- Tôi có thể biết lí do không? - Alpha nhíu mày.
- Đó là ngày diễn ra phiên tòa xét xử vụ án của ông Nguyễn Phúc Thạch, công an đã quyết định đưa vụ án ra xét xử trên tòa rồi. - Ngữ điệu của ông An Đông có phần trầm xuống đầy bất lực.
- Sao?! - Alpha sốc vô cùng, dường như chưa thể tin vào những gì tai mình nghe được, tiến trình cuộc điều tra những vụ việc ấy diễn ra quá nhanh, ông mới chỉ bị tạm giam vào hôm qua, trải qua hai cuộc thẩm vấn kéo dài hơn 10 tiếng đồng hồ, vậy mà nay đã có quyết định đưa ra xét xử trên tòa, xem ra vụ việc lần này thật sự rất căng thẳng...
- Hôm nay vừa mới ra quyết định, chắc chiều tối nay thì thông tin sẽ được đăng tải trên các trang báo thôi... - Ông An Đông bất lực nói tiếp.
Alpha lặng người thở dài, tiếng bước chân người dọc hành lang bệnh viện cũng khiến lòng anh thêm rối bời, anh có thể ngăn cản cô tới tòa án vào ngày hôm đó, nhưng không thể ngăn cô biết được thông tin ấy khi giờ đây là thời đại công nghệ 4.0, có điều gì trên thế giới này mà không biết được cơ chứ?
- Thôi được rồi... cảm ơn ông... - Alpha thở dài vào chiếc điện thoại, tay vuốt mặt một cái đầy mệt mỏi rồi cũng tắt máy. Anh xoay người đứng tựa lưng vào lan can, hai khuỷu tay chống lên lan can ngang người, hai tay để thõng xuống dưới mà ngẫm nghĩ rất lâu. Anh đã từng vẽ ra một bản kế hoạch hoàn hảo cho sự thăng tiến lên chức chủ tịch của Tường Vy được thuận lợi, nếu cuộc điều tra lần này không đem lại kết quả thuận lợi cho phía công an, tức là không đủ bằng chứng để kết tội ông Phúc Thạch thì ông sẽ được thoát tội, lúc đó Tường Vy chỉ việc lo số tiền bồi thường cho các hộ gia đình ở khu chung cư Golden Star để làm dịu lòng dư luận, sau đó tiếp tục theo kế hoạch của anh để chiếm được sự ủng hộ của các cổ đông, đưa tập đoàn đi lên ròi có thể ngang nhiên ngồi lên ghế chủ tịch.
Nhưng có một điều mà anh đã không thể ngờ tới với một con người có nhiều mối quan hệ rộng và quyền lực như ông Phúc Thạch lại có thể dễ dàng bị tóm như vậy, không chỉ vậy mà còn bị quyết định đưa ra tòa xét xử một cách gấp gáp như vậy, chắc hẳn là ông có rất nhiều tội trạng, thậm chí là rất nặng, và ắt hẳn là có người đã cung cấp chứng cứ cho công an một cách rõ ràng và cụ thể nhất về tội trạng của ông. Álpha nắm chặt hai tay lại mà nghiến răng ken két, trước kia anh chỉ vì ép buộc nên mới phải làm theo lệnh ông, dù bất kể là chuyện gì thì cũng phải làm nhưng thực chất anh lại chẳng bao giờ muốn để tâm tới những chuyện riêng của ông, nên những chuyện công việc của tập đoàn anh cũng không bao giờ muốn tìm hiểu sâu thêm, để giờ mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn được như thế này.
Vì anh cũng chưa từng nghĩ tới, bây giờ anh có thể tiếp tục không quan tâm tới những chuyện của ông nữa vì sợi dây ràng buộc giữa hai người cuối cùng cũng bị cắt đứt, nhưng trong chuyện này, người đau khổ nhất sẽ là Tường Vy, người con gái mà anh yêu. Anh cũng biết ông ta muốn anh ngăn không cho cô trực tiếp xem cuộc xét xử, bởi cô sẽ rất đau, với con người nhỏ bé ấy, có lẽ sẽ không chịu nổi mất. Lúc mới nghe thì tưởng như là ra lệnh, nhưng giờ đây anh có thể hiểu rằng nó giống như một lời nhờ vả hơn, bởi cả hai người họ đều đang quan tâm đến cùng một người con gái.
Anh vò đầu bứt tóc một hồi đầy đắn đo, vậy là giờ đây Tường Vy phải nhanh chóng có được số tiền khổng lồ ấy để ông Phúc Thạch có thể trả tiền bồi thường cho người dân, bởi chắc chắn quan tòa sẽ kết tội ông, phạt tù và bắt buộc ông phải trả tiền bồi thường cho người bị hại, nếu không thì có lẽ mức phạt sẽ nặng hơn rất nhiều.
____
Tường Vy ngồi trước chiếc két sắt trong thư phòng của ông Phúc Thạch mà thẫn thờ người, hai tay vòng qua ôm lấy đầu gối, ánh mắt rủ xuống đượm buồn. Cô đã ngồi đây mò mã két hơn chục lần rồi, nhưng quả thật không dễ đoán như mật khẩu điện thoại của ông. Chợt cô nghe có tiếng mở cổng lớn, liền giật mình đứng phắt dậy và chạy ra ngoài thật nhanh, chỉ có bác Lâm, cô và ba cô là biết được mật khẩu cổng lớn, không chừng là ba cô đã được về, trong lòng cô cứ nơm nớp vội mừng.
Nhưng dáng người hơi gầy cùng với mái tóc bạc trắng ấy bước vào nhà qua cửa chính khiến cô có phần hụt hẫng.
- Ồ, chào tiểu thư! - Bác Lâm nhìn thấy cô liền cúi đầu chào.
Cô tiểu thư đứng hình nhìn người đàn ông có tuổi ấy rồi cúi gằm mặt xuống đất như còn vướng bận gì đó trong lòng chưa thể nói ra ngay được.
- Tiểu thư đã ăn tối chưa? Để tôi vào bếp nấu nhanh cho tiểu thư nhé, hãy chờ tôi một lúc thôi. - Bác Lâm cầm túi đồ trong tay rồi chạy nhanh vào trong bếp.
- Bác Lâm. - Cô cất giọng khiến ông ngoái đầu lại nhìn đầy ngạc nhiên.
- Tiểu thư gọi tôi sao? - Ông ngơ ngác.
- Bác nghỉ việc đi... - Cô vẫn cúi gằm mặt xuống mà mấp máy môi đầy khó xử.
- T... tiểu thư? - Ông tròn mắt ngạc nhiên.
- Cháu nói là bác hãy nghỉ việc đi... - Cô ngẩng mặt lên và dùng đôi mắt long lanh ấy để nhìn ông.
Bác Lâm nhíu mày lại nhìn cô dường như vẫn chưa hiểu chuyện, ánh mắt ông hơi rủ xuống đượm buồn.
- Bác cũng biết những chuyện rắc rối của nhà cháu gần đây rồi đấy... Cháu đang rất cần tiền... một khoản tiền lớn... có thể cháu sẽ phải bán cả ngôi nhà này.. nên bác... - Cô lúng túng đến mức lời nói ra cũng trở nên ngập ngừng, khó hiểu, nhưng bác Lâm cũng có thể hiểu được phần nào ý cô muốn nói.
- Tiểu thư... định bán căn nhà này đi sao? - Ông ngạc nhiên vô cùng khi nghe thấy câu nói ấy được thốt ra từ chính miệng cô.
Tường Vy cắn chặt môi, khó khăn gật đầu hai cái.
- Nhưng đây là nơi đã gắn bó với gia đình tiểu thư từ rất lâu rồi, nó chứa đầy kỉ niệm, vui buồn có, hạnh phúc hay đau khổ cũng đều có... Tiểu thư, chúng ta có thể tìm cách khác mà... không nhất thiết phải dùng tới cách đó... - Ông hạ giọng xuống mà cố trấn tĩnh cô, ông biết quyết định này được đưa ra lúc cô còn chưa thấu đáo vì mất bình tĩnh.
- Nhưng cháu thật sự không biết phải kiếm số tiền đó ở đâu ra... - Cô run run giọng thốt lên đầy khó khăn, cảm xúc trong cô đang dần hỗn loạn.
- Chúng ta sẽ cùng tìm cách khác mà... - Ông vẫn tiếp tục an ủi cô, ánh mắt ông nhìn xuống người con gái thật đầy sự bảo bọc, che chở.
- Còn về phần tôi... tiểu thư không phải lo đâu. Tôi đã làm việc ở đây hơn 20 năm rồi, ở bên tiểu thư từ nhỏ tới lớn nữa, ít nhiều trong tôi cũng đã nảy sinh ra tình cảm với căn nhà này và cả mọi người trong gia đình này nữa. Nên dù có thế nào tôi cũng sẽ không rời đi kể cả khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hết sức, tôi ở đây vì nghĩa tình, chứ không phải vì đồng lương hàng tháng, tiểu thư đừng lo nữa... - Người đàn ông ấy vẫn hạ giọng xuống mà an ủi cô, Tường Vy lúc này đã phát ra vài tiếng thút thít.
- Nên tiểu thư đừng nghĩ tới việc bán căn nhà này, nó và tập đoàn là tâm nguyện cả đời của ông chủ mà...
Lúc này trong cô như dần sực tỉnh, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, Tường Vy ngẩng mặt lên, hai mắt tròn xoe nhìn ông.
- Đúng rồi... tại sao cháu không nghĩ ra nhỉ? - Cô nói rồi lập tức chạy vào thư phòng trước sự ngạc nhiên của bác Lâm.
Cô ngồi thụp xuống bên cạnh chiếc két sắt, một tay cầm điện thoại và tìm hiểu lại những thông tin quan trọng từ những trang báo và cả từ quyển sổ ghi chép những thứ quan trọng nằm trong ngăn kéo bàn làm việc của ông. Tường Vy đã nhập cả ngày thành lập ra Venela, hay ngay cả ngày xây nên căn biệt thự này từ khi nó còn là một căn nhà lụp xụp, nhưng tất cả đều không được. Cô đặt tay chống lên trán mà vắt óc ra suy nghĩ, đó là những điểu có khả thi nhất rồi, nhưng vãn không phải. Tường Vy cố gắng nghĩ thêm một chút nữa, lúc này mới nhớ ngờ ngợ ra, lẽ nào... là ngày thành lập V?
- Cô là Nguyễn Tường Vy, con gái của ông Nguyễn Phúc Thạch phải không? - Người đàn ông ấy cất giọng trầm trầm mà hỏi người con gái đang chập chững bước về phía này.
- Phải, ông là...? - Cô đứng sau song sắt cổng lớn mà nhíu mày nhìn ông.
- Tôi là An Đông, luật sư đại diện cho ông Nguyễn Phúc Thạch, cựu chủ tịch của Venela, đồng thời cũng là bố cô. - Ông lấy ra từ trong ví một chiếc card visit rồi đưa cho cô, sau đó liền giơ tay ẩn kính lên mà nói với vẻ nghiêm túc, cầm lấy chiếc card rồi đọc được vậy, Tường Vy lập tức mở cổng cho ông.
- Mời ông vào. - Cô mở to cánh cổng ra và mời ông vào trong.
Ông Đông ngồi xuống chiếc ghế sofa rộng lớn trong phòng khách, người con gái ấy đặt chiếc túi xách tay lên ghế rồi bước vào trong bếp với vẻ vội vã.
- Tôi xin lỗi, quản gia nhà tôi hôm nay xin nghỉ nên chưa có ai pha trà, chờ tôi một chút, sẽ nhanh thôi. - Cô nói vọng ra ngoài, mắt vẫn không ngừng tìm kiếm xung quanh trong lo lắng, cô miệng nói vậy nhưng thực chất đâu biết mấy cái trò pha trò đó.
- Không cần đâu, tôi tới đây vì có thứ quan trọng cần phải cho cô xem, sẽ nhanh thôi. - Ông liền trả lời khiến cô tiểu thư thở ra nhẹ nhõm, nhưng cũng tò mò vô cùng, liền trở ra ngoài.
Luật sư An Đông mở chiếc cặp của mình ra và tìm kiếm trong số giấy tờ, một lúc sau rút ra một tập tài liệu màu xanh rồi đưa ra truớc mặt cô, Tường Vy ngơ ngác nhìn tập tài liệu ấy trên tay mà vẫn chưa hiểu chuyện gì.
- Đây là bản chuyển nhượng cổ phần, với người chuyển nhượng là ông Nguyễn Phúc Thạch, và đối tượng chuyển nhượng là cô Tường Vy. - Ông giải thích, lúc này Tường Vy ngạc nhiên vô cùng, cô liền mở tập tài liệu đang cầm trong tay ra và nhìn vào tờ giấy đang được kẹp trong đó, đúng như những gì vị luật sư kia nói, đây đúng là một bản chuyển nhượng cổ phần. Cô tròn mắt nhìn xuống từng dòng chữ trong bản hợp đồng ấy, số cổ phần mà bố cô quyết định chuyển nhượng cho cô là... 20%? Cô chỉ còn biết há hốc mồm ngạc nhiên, toàn bộ số cổ phần mà ông đang nắm trong tay hay sao...?
- Tôi biết cô định hỏi gì, nhưng chính xác là ông ấy muốn chuyển nhượng toàn bộ số cổ phần mình có sang cho cô. - Ông gạt nhẹ đầu khi thấy cô tiểu thư ấy ngước đôi mắt đầy vẻ bàng hoàng ấy lên mà nhìn mình.
- Nh... nhưng sao lại là chuyển hết cơ chứ?! Vậy lúc ba tôi trở lại thì ông ấy không hề có một chút cổ phần nào của chính tâm huyết lớn nhất đời ông ấy hay sao?! - Cô trợn tròn mắt mà vẫn không khỏi băn khoăn, điều này thật sự quá sốc.
Nhưng ngay sau câu hỏi ấy của cô thì vị luật sư kia lại thể hiện một nét mặt bối rối, hai tay ông đan lại, dừng như có điều gì khó nói khiến ông phải cứng họng lại.
- Ba tôi sẽ sớm được thả ra, phải không? - Cô chau mày lại hỏi ông nhưng sao ngữ điệu lại có thể rõ ràng nhạn ra được rằng cô đang run lên vì sợ hãi.
Ông An Đông ngẩng mặt nhìn cô gái trẻ mà liền thở dài đầy khó xử.
- Mọi chuyện đang dần trở nên khó khăn... chúng ta không thể nói trước được chuyện gì được... - Ông nói ra những lời giải thích cho cô mà cũng khó khăn vô cùng.
- Ba tôi thế nào rồi?! Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với ông! - Cô bắt đầu lớn tiếng vì mất bình tĩnh, mọi chuyện đang rối tung lên trong đầu cô.
- Ông ấy vẫn đang trong quá trình bị giữ tạm giam và tiến hành thẩm vấn, ngoài công an ra thì chỉ có tôi là luật sư đại diện mới có thể gặp và giao tiếp với ông ấy trong thời gian này, mong cô giữ bình tĩnh, đừng làm mọi chuyện rối thêm. - Ông nói với vẻ bình tĩnh, cố gắng kiềm chế cô lại.
Tường Vy ngồi xuống và hít một hơi thật sâu, cố giữ lấy bình tĩnh, đôi mày vẫn chau lại, khẽ đưa mắt nhìn xuống bản chuyển nhượng đang cầm trên tay.
- Cuộc chuyển nhượng sẽ chỉ được diễn ra khi cô kí vào phần xác nhận dưới kia. - Ông An Đông chỉ tay vào tờ giấy đó, Tường Vy cũng đưa mắt nhìn xuống theo, chữ kí của ba cô cũng đã ở đây rồi, chỗ trống còn lại này là của cô, với tư cách là đối tượng chuyển nhượng.
Cô lặng người nhìn phần trống đó một hồi lâu rồi mới quyết định cất tiếng.
- Ba tôi sẽ không sao chứ? - Cô cúi gầm mặt xuống mà nói với với ngữ điệu có phần ủ rũ đầy tuyệt vọng.
- Chuyện này... - Ông trả lời có phần ấp úng.
Chưa kịp để ông nói hết câu, Tường Vy đã cầm chiếc bút được kẹp sẵn trong đó và kí vào phần giấy còn trống kia, ngay sau đó liền gập lại rồi đưa cho người đàn ông ấy, ánh mắt và lời nói lúc này có phần tự tin hơn, nhưng chỉ là nén cảm xúc vào trong mà thôi.
- Nhờ ông nhắn lại với ba tôi... là đừng lo lắng về những chuyện bên ngoài, hãy chỉ lo cho những vấn đề của ông ấy thôi... vì tôi sẽ làm ông ấy tự hào. - Tường Vy bặm môi mà nói đầy kiên quyết, ông luật sư cũng gật gù ghi nhớ rồi đứng dậy ngay sau đó.
- Được, tôi sẽ nhắn lại cho ông ấy. - Luật sư An Đông trả lời rồi cũng ra về, Tường Vy không quên tiễn ông ra tới tận cửa.
Khi vị khách ấy ra về rồi, cả căn biệt thự rộng lớn chỉ còn có mỗi cô, Tường Vy mới ngồi thụp xuống chiếc sofa, hai tay vò lấy mái tóc mượt mà ấy thành xù tung lên, thở dài đầy mệt nhọc vì không những đau đầu bởi chuyện ba cô đang bị tạm giam và thẩm vấn, mà còn vì việc tiền bồi thường cho những hộ dân ở khu chung cư Golden Star và thêm vài khoản tiền để giải quyết một số vấn đề mới phát sinh, cô đã tính tổng cộng ra là hơn 200 tỷ đồng. Một số tiền lớn như vậy, cô biết kiếm ở đâu ra đây...
Chiếc xe của luật sư An Đông đã lăn bánh được một lúc, cũng đã khá xa với căn biệt thự của ông Phúc Thạch, lúc này ông mới kết nối điện thoại với ô tô, liền bấm máy gọi điện. Sau hai hồi chuông, cuối cùng đầu dây bên kia cũng có người bắt máy.
- Alo, cậu Alpha, tôi có lời nhắn từ ông Phúc Thạch tới cho cậu. - Vị luật sư cất giọng.
Alpha đứng ở hành lang bệnh viện, tay cầm điện thoại áp vào tai đầy vẻ nghe ngóng, vẫn không hiểu ông Phúc Thạch muốn gì khi rõ ràng giữa hai người chẳng còn ràng buộc gì, anh đã không còn là con rối của ông nữa rồi cơ mà...
- Ngày 5 tháng 8 cậu bắt buộc phải giữ cô Tường Vy lại, không được rời mắt khỏi cô ấy, không được để cô ấy đi đâu hết.
Nghe lời đề nghị ấy, anh chợt cảm thấy khó hiểu hơn nữa, liền cười khẩy đầy mỉa mai trước lời căn dặn của vị luật sư.
- Tôi có thể biết lí do không? - Alpha nhíu mày.
- Đó là ngày diễn ra phiên tòa xét xử vụ án của ông Nguyễn Phúc Thạch, công an đã quyết định đưa vụ án ra xét xử trên tòa rồi. - Ngữ điệu của ông An Đông có phần trầm xuống đầy bất lực.
- Sao?! - Alpha sốc vô cùng, dường như chưa thể tin vào những gì tai mình nghe được, tiến trình cuộc điều tra những vụ việc ấy diễn ra quá nhanh, ông mới chỉ bị tạm giam vào hôm qua, trải qua hai cuộc thẩm vấn kéo dài hơn 10 tiếng đồng hồ, vậy mà nay đã có quyết định đưa ra xét xử trên tòa, xem ra vụ việc lần này thật sự rất căng thẳng...
- Hôm nay vừa mới ra quyết định, chắc chiều tối nay thì thông tin sẽ được đăng tải trên các trang báo thôi... - Ông An Đông bất lực nói tiếp.
Alpha lặng người thở dài, tiếng bước chân người dọc hành lang bệnh viện cũng khiến lòng anh thêm rối bời, anh có thể ngăn cản cô tới tòa án vào ngày hôm đó, nhưng không thể ngăn cô biết được thông tin ấy khi giờ đây là thời đại công nghệ 4.0, có điều gì trên thế giới này mà không biết được cơ chứ?
- Thôi được rồi... cảm ơn ông... - Alpha thở dài vào chiếc điện thoại, tay vuốt mặt một cái đầy mệt mỏi rồi cũng tắt máy. Anh xoay người đứng tựa lưng vào lan can, hai khuỷu tay chống lên lan can ngang người, hai tay để thõng xuống dưới mà ngẫm nghĩ rất lâu. Anh đã từng vẽ ra một bản kế hoạch hoàn hảo cho sự thăng tiến lên chức chủ tịch của Tường Vy được thuận lợi, nếu cuộc điều tra lần này không đem lại kết quả thuận lợi cho phía công an, tức là không đủ bằng chứng để kết tội ông Phúc Thạch thì ông sẽ được thoát tội, lúc đó Tường Vy chỉ việc lo số tiền bồi thường cho các hộ gia đình ở khu chung cư Golden Star để làm dịu lòng dư luận, sau đó tiếp tục theo kế hoạch của anh để chiếm được sự ủng hộ của các cổ đông, đưa tập đoàn đi lên ròi có thể ngang nhiên ngồi lên ghế chủ tịch.
Nhưng có một điều mà anh đã không thể ngờ tới với một con người có nhiều mối quan hệ rộng và quyền lực như ông Phúc Thạch lại có thể dễ dàng bị tóm như vậy, không chỉ vậy mà còn bị quyết định đưa ra tòa xét xử một cách gấp gáp như vậy, chắc hẳn là ông có rất nhiều tội trạng, thậm chí là rất nặng, và ắt hẳn là có người đã cung cấp chứng cứ cho công an một cách rõ ràng và cụ thể nhất về tội trạng của ông. Álpha nắm chặt hai tay lại mà nghiến răng ken két, trước kia anh chỉ vì ép buộc nên mới phải làm theo lệnh ông, dù bất kể là chuyện gì thì cũng phải làm nhưng thực chất anh lại chẳng bao giờ muốn để tâm tới những chuyện riêng của ông, nên những chuyện công việc của tập đoàn anh cũng không bao giờ muốn tìm hiểu sâu thêm, để giờ mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn được như thế này.
Vì anh cũng chưa từng nghĩ tới, bây giờ anh có thể tiếp tục không quan tâm tới những chuyện của ông nữa vì sợi dây ràng buộc giữa hai người cuối cùng cũng bị cắt đứt, nhưng trong chuyện này, người đau khổ nhất sẽ là Tường Vy, người con gái mà anh yêu. Anh cũng biết ông ta muốn anh ngăn không cho cô trực tiếp xem cuộc xét xử, bởi cô sẽ rất đau, với con người nhỏ bé ấy, có lẽ sẽ không chịu nổi mất. Lúc mới nghe thì tưởng như là ra lệnh, nhưng giờ đây anh có thể hiểu rằng nó giống như một lời nhờ vả hơn, bởi cả hai người họ đều đang quan tâm đến cùng một người con gái.
Anh vò đầu bứt tóc một hồi đầy đắn đo, vậy là giờ đây Tường Vy phải nhanh chóng có được số tiền khổng lồ ấy để ông Phúc Thạch có thể trả tiền bồi thường cho người dân, bởi chắc chắn quan tòa sẽ kết tội ông, phạt tù và bắt buộc ông phải trả tiền bồi thường cho người bị hại, nếu không thì có lẽ mức phạt sẽ nặng hơn rất nhiều.
____
Tường Vy ngồi trước chiếc két sắt trong thư phòng của ông Phúc Thạch mà thẫn thờ người, hai tay vòng qua ôm lấy đầu gối, ánh mắt rủ xuống đượm buồn. Cô đã ngồi đây mò mã két hơn chục lần rồi, nhưng quả thật không dễ đoán như mật khẩu điện thoại của ông. Chợt cô nghe có tiếng mở cổng lớn, liền giật mình đứng phắt dậy và chạy ra ngoài thật nhanh, chỉ có bác Lâm, cô và ba cô là biết được mật khẩu cổng lớn, không chừng là ba cô đã được về, trong lòng cô cứ nơm nớp vội mừng.
Nhưng dáng người hơi gầy cùng với mái tóc bạc trắng ấy bước vào nhà qua cửa chính khiến cô có phần hụt hẫng.
- Ồ, chào tiểu thư! - Bác Lâm nhìn thấy cô liền cúi đầu chào.
Cô tiểu thư đứng hình nhìn người đàn ông có tuổi ấy rồi cúi gằm mặt xuống đất như còn vướng bận gì đó trong lòng chưa thể nói ra ngay được.
- Tiểu thư đã ăn tối chưa? Để tôi vào bếp nấu nhanh cho tiểu thư nhé, hãy chờ tôi một lúc thôi. - Bác Lâm cầm túi đồ trong tay rồi chạy nhanh vào trong bếp.
- Bác Lâm. - Cô cất giọng khiến ông ngoái đầu lại nhìn đầy ngạc nhiên.
- Tiểu thư gọi tôi sao? - Ông ngơ ngác.
- Bác nghỉ việc đi... - Cô vẫn cúi gằm mặt xuống mà mấp máy môi đầy khó xử.
- T... tiểu thư? - Ông tròn mắt ngạc nhiên.
- Cháu nói là bác hãy nghỉ việc đi... - Cô ngẩng mặt lên và dùng đôi mắt long lanh ấy để nhìn ông.
Bác Lâm nhíu mày lại nhìn cô dường như vẫn chưa hiểu chuyện, ánh mắt ông hơi rủ xuống đượm buồn.
- Bác cũng biết những chuyện rắc rối của nhà cháu gần đây rồi đấy... Cháu đang rất cần tiền... một khoản tiền lớn... có thể cháu sẽ phải bán cả ngôi nhà này.. nên bác... - Cô lúng túng đến mức lời nói ra cũng trở nên ngập ngừng, khó hiểu, nhưng bác Lâm cũng có thể hiểu được phần nào ý cô muốn nói.
- Tiểu thư... định bán căn nhà này đi sao? - Ông ngạc nhiên vô cùng khi nghe thấy câu nói ấy được thốt ra từ chính miệng cô.
Tường Vy cắn chặt môi, khó khăn gật đầu hai cái.
- Nhưng đây là nơi đã gắn bó với gia đình tiểu thư từ rất lâu rồi, nó chứa đầy kỉ niệm, vui buồn có, hạnh phúc hay đau khổ cũng đều có... Tiểu thư, chúng ta có thể tìm cách khác mà... không nhất thiết phải dùng tới cách đó... - Ông hạ giọng xuống mà cố trấn tĩnh cô, ông biết quyết định này được đưa ra lúc cô còn chưa thấu đáo vì mất bình tĩnh.
- Nhưng cháu thật sự không biết phải kiếm số tiền đó ở đâu ra... - Cô run run giọng thốt lên đầy khó khăn, cảm xúc trong cô đang dần hỗn loạn.
- Chúng ta sẽ cùng tìm cách khác mà... - Ông vẫn tiếp tục an ủi cô, ánh mắt ông nhìn xuống người con gái thật đầy sự bảo bọc, che chở.
- Còn về phần tôi... tiểu thư không phải lo đâu. Tôi đã làm việc ở đây hơn 20 năm rồi, ở bên tiểu thư từ nhỏ tới lớn nữa, ít nhiều trong tôi cũng đã nảy sinh ra tình cảm với căn nhà này và cả mọi người trong gia đình này nữa. Nên dù có thế nào tôi cũng sẽ không rời đi kể cả khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hết sức, tôi ở đây vì nghĩa tình, chứ không phải vì đồng lương hàng tháng, tiểu thư đừng lo nữa... - Người đàn ông ấy vẫn hạ giọng xuống mà an ủi cô, Tường Vy lúc này đã phát ra vài tiếng thút thít.
- Nên tiểu thư đừng nghĩ tới việc bán căn nhà này, nó và tập đoàn là tâm nguyện cả đời của ông chủ mà...
Lúc này trong cô như dần sực tỉnh, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, Tường Vy ngẩng mặt lên, hai mắt tròn xoe nhìn ông.
- Đúng rồi... tại sao cháu không nghĩ ra nhỉ? - Cô nói rồi lập tức chạy vào thư phòng trước sự ngạc nhiên của bác Lâm.
Cô ngồi thụp xuống bên cạnh chiếc két sắt, một tay cầm điện thoại và tìm hiểu lại những thông tin quan trọng từ những trang báo và cả từ quyển sổ ghi chép những thứ quan trọng nằm trong ngăn kéo bàn làm việc của ông. Tường Vy đã nhập cả ngày thành lập ra Venela, hay ngay cả ngày xây nên căn biệt thự này từ khi nó còn là một căn nhà lụp xụp, nhưng tất cả đều không được. Cô đặt tay chống lên trán mà vắt óc ra suy nghĩ, đó là những điểu có khả thi nhất rồi, nhưng vãn không phải. Tường Vy cố gắng nghĩ thêm một chút nữa, lúc này mới nhớ ngờ ngợ ra, lẽ nào... là ngày thành lập V?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.