Chương 39
Bảo Nhung
26/03/2017
Sau một trận bão, mọi thứ dường như im lặng trở lại. Chúng tôi dường như tự lánh mặt nhau trong bữa tối... Thương về phòng nó, khoá trái cửa
lại. Khang và Nguyên hình như đi cùng nhau, tới tận nửa đêm tôi mới thấy hai đứa trở về với bộ dạng như đã uống say quắc cần câu rồi. Khang đưa
Nguyên về phòng, gần như ném hắn lên giường, rồi mới quay ra, nói với
tôi:
- Không sao đâu... Hơi quá chén ấy mà. Thương ổn chứ?
Tôi gật đầu, bước ra để Khang cẩn thận đóng cửa lại. Tôi buồn bã nhìn vào cái tấm bảng treo tên của Nguyên... Yêu và được yêu... sao khổ thế này chứ?
- Giống như một cuộc... đại phẫu... rồi mọi thứ sẽ trở về như cũ, yên ổn với những trật tự như số phận đã định!
- Ừ...
Tôi gật đầu, quay đi. Nhưng Khang đã kéo tay tôi lại, thì thầm:
- Dù biết như thế...
Tôi quay lại, đau đớn nhận ra ánh mắt tim tím buồn lặng của Khang đang chứa đựng một nỗi khát khao gần như điên cuồng rằng có thể thay đổi được trật tự đó. Tôi chút nữa là rơi nước mắt...
-... Đi ngủ đi! - Khang buông tay tôi ra - Ngày mai là một ngày mới... Chỉ cần ngày mai có cậu ở trong cuộc sống của tớ... là bạn tớ thì... ngày mai vẫn là một ngày mới!
Tôi gật đầu và Khang bước đi về phía cửa phòng của cậu ấy. Tôi chờ cho tới khi cánh cửa khép lại sau lưng Khang, mới dám bật khóc... Tôi đã hiểu Nguyên đau đớn như thế nào khi không thể đáp lại tình yêu của Thương...Thật là ích kỷ nếu như cứ muốn trọn vẹn...Phải,... tôi đã là người ích kỷ biết bao!
Không ngủ được, tôi trở dậy, thấy ánh sáng ở chiếu nghỉ tầng hai... Bước thật khẽ đi xuống, tôi nghe tiếng Nguyên trầm trầm.
-Cậu biết tớ thương cậu nhiều như thế nào, phải không Thương?
- Ừ...
- Và cậu cũng biết rằng tớ luôn luôn muốn cậu hạnh phúc?
- Tớ biết!
- Tớ... xin lỗi!
Tôi tưởng Thương khóc, nhưng tôi nghe thấy tiếng bật cười nho nhỏ...Rồi sự dịu dàng đã trở lại trong giọng nói của Thương:
- Người đáng phải xin lỗi là tớ chứ? Chẳng phải ngày xưa tớ hay nói với cậu mỗi khi xem một bộ phim có một cô gái cứ nhằng nhẵng theo đuổi một anh chàng không bao giờ thuộc về cô ấy, rằng tớ ghét cô ta. Cậu cũng nói thế...Không ngờ tớ lại rơi vào hoàn cảnh của cô ấy... Cậu không ghét tớ là may mắn lắm rồi... Tớ xin lỗi!
- Cậu là người bạn quan trọng của tớ...
- Nếu cậu bỏ đi, biến mất trong cuộc sống của tớ thì tớ không sống nổi đâu! Trở lại là bạn với tớ được chứ? Tớ nghĩ là... tớ sẽ...
- Tớ nói rồi mà...
- Không khó chịu với... tình yêu của tớ chứ?
- Không... Phải cảm ơn vì cậu đã yêu tớ chứ? Phải luôn luôn yêu tớ ngay cả khi tớ là một ông già... ăn cơm hai hột, rơi một hột đấy nhé?
Thương lại cười... Và tôi cũng nghe thấy tiếng Nguyên cười, nhẹ nhàng như trước kia...
Tôi ngồi xuống một bậc thềm, tựa đầu vào tay vịn cầu thang, cười vu vơ khi nghe những cậu chuyện phiếm của hai người bạn phía dưới...T ình yêu thì vẫn mãi là tình yêu... Nhưng quan trọng nhất là phải biết cách yêu...
- Sao ngồi đây?
Tôi mở mắt, trước mắt tôi là nụ cười của Nguyên. Hắn đưa tay ra, và tôi đặt tay mình vào đó, rất tin tưởng. Nguyên kéo tôi đứng lên, hôn nhẹ lên trán tôi... Tôi bật cười nho nhỏ...
- Lên trên kia nhé?
Tôi gật đầu...
Trời đã có những vệt sáng... Thu chớm lạnh với cơn gió mơn man có vị của hoa sữa nồng nàn. Nguyên ôm tôi từ đằng sau, hôn nhẹ lên tóc, lên má tôi... Tôi thấy tâm hồn thanh thản lạ lùng. Như Khang nói, ngày mai đã tới, vẫn nguyên vẹn một màu tươi sáng như ngày xưa...
- Không sao đâu... Hơi quá chén ấy mà. Thương ổn chứ?
Tôi gật đầu, bước ra để Khang cẩn thận đóng cửa lại. Tôi buồn bã nhìn vào cái tấm bảng treo tên của Nguyên... Yêu và được yêu... sao khổ thế này chứ?
- Giống như một cuộc... đại phẫu... rồi mọi thứ sẽ trở về như cũ, yên ổn với những trật tự như số phận đã định!
- Ừ...
Tôi gật đầu, quay đi. Nhưng Khang đã kéo tay tôi lại, thì thầm:
- Dù biết như thế...
Tôi quay lại, đau đớn nhận ra ánh mắt tim tím buồn lặng của Khang đang chứa đựng một nỗi khát khao gần như điên cuồng rằng có thể thay đổi được trật tự đó. Tôi chút nữa là rơi nước mắt...
-... Đi ngủ đi! - Khang buông tay tôi ra - Ngày mai là một ngày mới... Chỉ cần ngày mai có cậu ở trong cuộc sống của tớ... là bạn tớ thì... ngày mai vẫn là một ngày mới!
Tôi gật đầu và Khang bước đi về phía cửa phòng của cậu ấy. Tôi chờ cho tới khi cánh cửa khép lại sau lưng Khang, mới dám bật khóc... Tôi đã hiểu Nguyên đau đớn như thế nào khi không thể đáp lại tình yêu của Thương...Thật là ích kỷ nếu như cứ muốn trọn vẹn...Phải,... tôi đã là người ích kỷ biết bao!
Không ngủ được, tôi trở dậy, thấy ánh sáng ở chiếu nghỉ tầng hai... Bước thật khẽ đi xuống, tôi nghe tiếng Nguyên trầm trầm.
-Cậu biết tớ thương cậu nhiều như thế nào, phải không Thương?
- Ừ...
- Và cậu cũng biết rằng tớ luôn luôn muốn cậu hạnh phúc?
- Tớ biết!
- Tớ... xin lỗi!
Tôi tưởng Thương khóc, nhưng tôi nghe thấy tiếng bật cười nho nhỏ...Rồi sự dịu dàng đã trở lại trong giọng nói của Thương:
- Người đáng phải xin lỗi là tớ chứ? Chẳng phải ngày xưa tớ hay nói với cậu mỗi khi xem một bộ phim có một cô gái cứ nhằng nhẵng theo đuổi một anh chàng không bao giờ thuộc về cô ấy, rằng tớ ghét cô ta. Cậu cũng nói thế...Không ngờ tớ lại rơi vào hoàn cảnh của cô ấy... Cậu không ghét tớ là may mắn lắm rồi... Tớ xin lỗi!
- Cậu là người bạn quan trọng của tớ...
- Nếu cậu bỏ đi, biến mất trong cuộc sống của tớ thì tớ không sống nổi đâu! Trở lại là bạn với tớ được chứ? Tớ nghĩ là... tớ sẽ...
- Tớ nói rồi mà...
- Không khó chịu với... tình yêu của tớ chứ?
- Không... Phải cảm ơn vì cậu đã yêu tớ chứ? Phải luôn luôn yêu tớ ngay cả khi tớ là một ông già... ăn cơm hai hột, rơi một hột đấy nhé?
Thương lại cười... Và tôi cũng nghe thấy tiếng Nguyên cười, nhẹ nhàng như trước kia...
Tôi ngồi xuống một bậc thềm, tựa đầu vào tay vịn cầu thang, cười vu vơ khi nghe những cậu chuyện phiếm của hai người bạn phía dưới...T ình yêu thì vẫn mãi là tình yêu... Nhưng quan trọng nhất là phải biết cách yêu...
- Sao ngồi đây?
Tôi mở mắt, trước mắt tôi là nụ cười của Nguyên. Hắn đưa tay ra, và tôi đặt tay mình vào đó, rất tin tưởng. Nguyên kéo tôi đứng lên, hôn nhẹ lên trán tôi... Tôi bật cười nho nhỏ...
- Lên trên kia nhé?
Tôi gật đầu...
Trời đã có những vệt sáng... Thu chớm lạnh với cơn gió mơn man có vị của hoa sữa nồng nàn. Nguyên ôm tôi từ đằng sau, hôn nhẹ lên tóc, lên má tôi... Tôi thấy tâm hồn thanh thản lạ lùng. Như Khang nói, ngày mai đã tới, vẫn nguyên vẹn một màu tươi sáng như ngày xưa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.