Chương 56
Giang Yêm Đạo
21/08/2020
Khách sạn Hoắc Dương ở cách chỗ Dư Lạc hai bến tàu.
"Em đưa anh về trước." Hoắc Dương mân mê phần mềm đặt khách sạn trên điện thoại.
"Ừ." Dư Lạc không ngồi cạnh hắn mà bám vào tay vịn, đưa mắt nhìn màn hình đang chuyển động ở phía trên.
Khách sạn quanh chỗ Dư Lạc đều kín hết, chỉ có nơi anh ở còn vài phòng suite cho khách VIP. Lúc thấy giá phòng tối thiểu 300 bảng, Hoắc Dương liếc về phía Dư Lạc, mà anh cũng vừa lúc cúi đầu nhìn hắn.
"Em...muốn đổi khách sạn."
"Đến chỗ anh đi, anh được trường giảm giá." Dư Lạc cười rộ. "Em không định ở suite đấy chứ. Anh không có ưu đãi đấy đâu."
"Vậy... Đêm nay em phải về rồi." Hoắc Dương cúi đầu nhìn giày.
Dư Lạc xoa cái xoáy trên đầu hắn. Thấy mấy lọn tóc khó bảo cứ dựng hết cả lên, anh bèn ấn nhẹ cho xẹp xuống.
Lúc trời vừa tối, tiệm cafe cũng trở nên đông đúc. Đi một đoạn dọc con đường trồng nhãn sẽ thấy được cửa sổ phòng Dư Lạc.
"Em về đi, trời tối không an toàn." Dư Lạc nhìn hắn với nụ cười nhẹ nhàng.
"Ừm..." Hoắc Dương đi thẳng về phía trước tới khi đứng cạnh anh.
"Hử?" Dư Lạc cười rồi ho khan. "Em muốn lên không?"
Hoắc Dương bước lại thật gần. Hắn dựa nửa người lên thân cây, đứng bằng một chân còn chân kia hơi cong lên, mũi chân gõ từng nhịp trên nền đất. Khi được Dư Lạc kéo qua, nửa người còn lại bèn tựa vào ngực anh. Dư Lạc ôm hắn rất chặt. "Hôm nay cấp trên họp ở tầng của anh, sáng mai em chuyển đến đi."
"Được." Cái tay đang đặt bên cây vươn ra rồi chạm lên tay Dư Lạc.
Khi hắn buông ra để đứng thẳng người, Dư Lạc bất chợt giữ lấy bàn tay kia. "Em nghĩ kĩ chưa?"
Sau một thoáng sửng sốt, Hoắc Dương vừa nhìn Dư Lạc vừa nắm chặt tay anh. "Em nghĩ kĩ rồi."
Vẻ mặt Dư Lạc không thay đổi, đôi mắt cũng tránh nhìn về phía hắn mà chỉ chăm chăm vào cái tay bị nắm tới trắng bệch.
"Được." Anh quay người lên tầng, bỏ lại cánh cửa trước sân đong đưa vài lần rồi đứng yên. Hoắc Dương cau mày, lặng yên hút hết điếu thuốc vừa châm rồi mới bước về phía lề đường, đi lên chuyến xe cuối cùng.
Bên cạnh khung cửa sáng đèn, rèm cửa trong một căn phòng tối tăm khác khẽ nhúc nhích, ẩn giấu một đôi mắt biến mất ở phía sau.
Bạch Dã Côn vừa kéo rèm vừa uống một ngụm cafe đá, trên gương mặt là nụ cười khẩy và đôi mắt vô cảm.
Dư Lạc đóng cửa, không bật đèn mà tới trước gương nhìn chính mình. So với vài năm trước, tuy anh vẫn trẻ trung nhưng khuôn mặt không còn nét hăng hái của thiếu niên, thay vào đó là vẻ chín chắn và điềm tĩnh. Anh rót ly vang đỏ rồi dựa trên sofa xem điện thoại. Anh nhớ người thầy đã qua đời từng nói, trải nghiệm một đời người cuối cùng đều in hằn lên gương mặt, say đắm, khao khát, tham lam.
Không toại nguyện, không như ý, không trọn vẹn.
Chín giờ hai mươi ba phút, Dư Lạc đăng một bài post, ngày hôm nay ngỡ như giấc mộng không biết bao giờ sẽ tỉnh, làm tôi sợ cả đồng hồ báo thức.
Hoắc Dương lăn qua lăn lại xem Weibo của Từ Văn vô số lần. Thấy Dư Lạc đăng Weibo mà chẳng nhắn tin cho mình, hắn thở dài tắt điện thoại. Sau khi cởi áo khoác rồi lăn lộn trên giường thêm vài vòng, hắn lại cầm điện thoại lên để mở Wechat.
"Em chỉ sợ nói nhiều quá lại thành kẻ đa tình mà thiếu nghiêm túc."
"Nhưng anh có thể khẳng định trên thế giới này em là của anh."
Điện thoại của Dư Lạc rung lên. Anh mở tin nhắn rồi mỉm cười và nhắn lại một câu: "Được."
Dư Lạc chẳng mấy đã phải quay lại làm việc. Ban ngày phải họp rất nhiều, chiều còn hay có toạ đàm ngành Toán nên anh bận tối tăm mặt mũi. Để dạy khoá học giao lưu kéo dài một tuần cho sinh viên đại học bên này, lượng bài vở cần chuẩn bị phải gấp đôi bình thường.
"Dư Lạc, anh ngủ một lát đi. Anh còn mệt hơn cả cố vấn trường nữa." Hoắc Dương bưng cốc kem trong bếp khách sạn đặt lên bàn Dư Lạc. "Em có thể tham gia tiết buổi chiều không?"
"Sợ là em không vào được đâu." Dư Lạc tra thử yêu cầu để được vào lớp. "Mấy ngày nữa thôi là về nước rồi. Mọi người đều muốn mau mau xong việc."
"Ồ..." Hoắc Dương lè lưỡi rồi đứng ra sau sofa bóp vai cho Dư Lạc.
"Em không có gì để làm hả? Công việc của em thì sao?" Dư Lạc quay đầu nhìn hắn.
"À... Em chỉ đi nghiên cứu sơ bộ thôi, đi ăn uống thử là được mà..."
"Ồ." Dư Lạc gật đầu, không hề nghi ngờ hắn đang nói láo.
Bạch Dã Côn vẫn thích hỏi Dư Lạc đủ thứ như trước, cứ như chuyện không vui hôm trước chưa từng xảy ra. Dư Lạc chỉ còn cách xuôi theo rồi cố hết sức tránh mặt y. Nhưng vì cả thảy chẳng có mấy người mà họ còn chung tổ, về cơ bản ngày nào cũng phải nói chuyện.
"Lại là tên đó." Hoắc Dương nhìn noti bắn ra trên điện thoại của Dư Lạc.
"Em đừng để tâm, thực sự không tiện nói gì." Dư Lạc cau mày bất đắc dĩ, nhấn vào thì thấy mail nhờ anh kí quy trình chuẩn bị cho cuộc họp sau.
"Cái này phải gửi trực tiếp cho chủ nhiệm chứ nhỉ?" Dư Lạc nhắn lại.
"Đàn anh, hiệu trưởng Trương bảo anh kí luôn là được." Dư Lạc nhíu mày rồi ngẩng đầu nhìn Hoắc Dương.
"Hiệu trưởng gì ở đây? Anh kí tên là phải chịu trách nhiệm mà." Hoắc Dương bĩu môi, lấy tờ giấy còn ấm từ cái máy in.
"Chỉ là cuộc họp nhỏ thôi, không có gì to tát đâu." Dư Lạc nhanh chóng viết tên mình lên. "Nếu là chuyện lớn cậu ta chẳng dám làm vậy đâu."
Sau khi họp xong, cũng như nộp những bản báo cáo họp và báo cáo tập huấn cuối cùng, việc của nhóm Dư Lạc coi như hoàn thành 90%. Vì được phép nghỉ ngơi vài ngày trước khi về nước, mấy giáo viên nữ định đi shopping một ngày, chơi thêm mấy ngày nữa rồi mới về. Trong khi đó, Dư Lạc báo trước với hiệu trưởng Trương để về nước luôn.
Anh đã uống hết thuốc, nhưng ở nước ngoài, việc mua thuốc kê đơn bất tiện vô cùng. Mấy ngày nay, chứng mất ngủ lại trở nặng, có khi anh sẽ bừng tỉnh lúc ba giờ sáng, người vã mồ hôi lạnh vì ngỡ như mình còn ở trên chiếc xe bị lật bất ngờ, thế rồi phải vọt vào phòng vệ sinh để nôn khan. Sau một lúc lâu, Dư Lạc rửa mặt trước gương, nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng thở ra. Cảm thấy mắt nhức mỏi và khô khốc như mài trên giấy nhám.
Vì Anh chênh tám tiếng nên ở trong nước bây giờ đã sắp tới trưa. Anh dựa vào đầu giường, uống một ngụm nước rồi gọi cho Từ Văn.
"Bây giờ tốt nhất là cậu mau mau trở về." Từ Văn nghe chuyện thì rất lo lắng. "Không thể ngưng thuốc tùy tiện được, nếu không có thể bị triệu chứng rất nghiêm trọng (1)."
(1) Ngưng thuốc chống trầm cảm đột ngột có thể khiến bệnh tái phát và gây ra các triệu chứng tương tự với khi cai thuốc. Thông tin về bệnh trầm cảm có trong chú thích ngoài mục lục.
"Được." Dư Lạc nhìn bầu trời lúc hơn bốn giờ. Trời chưa sáng hẳn mà chỉ có vài tia nắng le lói như chùm sáng len lỏi qua tấm rèm.
"Đợt này tôi hơi bận. Cậu cứ đặt vé trước rồi có gì đêm nay tôi gọi được không?"
"Được, cảm ơn bác sĩ Từ."
"Em đưa anh về trước." Hoắc Dương mân mê phần mềm đặt khách sạn trên điện thoại.
"Ừ." Dư Lạc không ngồi cạnh hắn mà bám vào tay vịn, đưa mắt nhìn màn hình đang chuyển động ở phía trên.
Khách sạn quanh chỗ Dư Lạc đều kín hết, chỉ có nơi anh ở còn vài phòng suite cho khách VIP. Lúc thấy giá phòng tối thiểu 300 bảng, Hoắc Dương liếc về phía Dư Lạc, mà anh cũng vừa lúc cúi đầu nhìn hắn.
"Em...muốn đổi khách sạn."
"Đến chỗ anh đi, anh được trường giảm giá." Dư Lạc cười rộ. "Em không định ở suite đấy chứ. Anh không có ưu đãi đấy đâu."
"Vậy... Đêm nay em phải về rồi." Hoắc Dương cúi đầu nhìn giày.
Dư Lạc xoa cái xoáy trên đầu hắn. Thấy mấy lọn tóc khó bảo cứ dựng hết cả lên, anh bèn ấn nhẹ cho xẹp xuống.
Lúc trời vừa tối, tiệm cafe cũng trở nên đông đúc. Đi một đoạn dọc con đường trồng nhãn sẽ thấy được cửa sổ phòng Dư Lạc.
"Em về đi, trời tối không an toàn." Dư Lạc nhìn hắn với nụ cười nhẹ nhàng.
"Ừm..." Hoắc Dương đi thẳng về phía trước tới khi đứng cạnh anh.
"Hử?" Dư Lạc cười rồi ho khan. "Em muốn lên không?"
Hoắc Dương bước lại thật gần. Hắn dựa nửa người lên thân cây, đứng bằng một chân còn chân kia hơi cong lên, mũi chân gõ từng nhịp trên nền đất. Khi được Dư Lạc kéo qua, nửa người còn lại bèn tựa vào ngực anh. Dư Lạc ôm hắn rất chặt. "Hôm nay cấp trên họp ở tầng của anh, sáng mai em chuyển đến đi."
"Được." Cái tay đang đặt bên cây vươn ra rồi chạm lên tay Dư Lạc.
Khi hắn buông ra để đứng thẳng người, Dư Lạc bất chợt giữ lấy bàn tay kia. "Em nghĩ kĩ chưa?"
Sau một thoáng sửng sốt, Hoắc Dương vừa nhìn Dư Lạc vừa nắm chặt tay anh. "Em nghĩ kĩ rồi."
Vẻ mặt Dư Lạc không thay đổi, đôi mắt cũng tránh nhìn về phía hắn mà chỉ chăm chăm vào cái tay bị nắm tới trắng bệch.
"Được." Anh quay người lên tầng, bỏ lại cánh cửa trước sân đong đưa vài lần rồi đứng yên. Hoắc Dương cau mày, lặng yên hút hết điếu thuốc vừa châm rồi mới bước về phía lề đường, đi lên chuyến xe cuối cùng.
Bên cạnh khung cửa sáng đèn, rèm cửa trong một căn phòng tối tăm khác khẽ nhúc nhích, ẩn giấu một đôi mắt biến mất ở phía sau.
Bạch Dã Côn vừa kéo rèm vừa uống một ngụm cafe đá, trên gương mặt là nụ cười khẩy và đôi mắt vô cảm.
Dư Lạc đóng cửa, không bật đèn mà tới trước gương nhìn chính mình. So với vài năm trước, tuy anh vẫn trẻ trung nhưng khuôn mặt không còn nét hăng hái của thiếu niên, thay vào đó là vẻ chín chắn và điềm tĩnh. Anh rót ly vang đỏ rồi dựa trên sofa xem điện thoại. Anh nhớ người thầy đã qua đời từng nói, trải nghiệm một đời người cuối cùng đều in hằn lên gương mặt, say đắm, khao khát, tham lam.
Không toại nguyện, không như ý, không trọn vẹn.
Chín giờ hai mươi ba phút, Dư Lạc đăng một bài post, ngày hôm nay ngỡ như giấc mộng không biết bao giờ sẽ tỉnh, làm tôi sợ cả đồng hồ báo thức.
Hoắc Dương lăn qua lăn lại xem Weibo của Từ Văn vô số lần. Thấy Dư Lạc đăng Weibo mà chẳng nhắn tin cho mình, hắn thở dài tắt điện thoại. Sau khi cởi áo khoác rồi lăn lộn trên giường thêm vài vòng, hắn lại cầm điện thoại lên để mở Wechat.
"Em chỉ sợ nói nhiều quá lại thành kẻ đa tình mà thiếu nghiêm túc."
"Nhưng anh có thể khẳng định trên thế giới này em là của anh."
Điện thoại của Dư Lạc rung lên. Anh mở tin nhắn rồi mỉm cười và nhắn lại một câu: "Được."
Dư Lạc chẳng mấy đã phải quay lại làm việc. Ban ngày phải họp rất nhiều, chiều còn hay có toạ đàm ngành Toán nên anh bận tối tăm mặt mũi. Để dạy khoá học giao lưu kéo dài một tuần cho sinh viên đại học bên này, lượng bài vở cần chuẩn bị phải gấp đôi bình thường.
"Dư Lạc, anh ngủ một lát đi. Anh còn mệt hơn cả cố vấn trường nữa." Hoắc Dương bưng cốc kem trong bếp khách sạn đặt lên bàn Dư Lạc. "Em có thể tham gia tiết buổi chiều không?"
"Sợ là em không vào được đâu." Dư Lạc tra thử yêu cầu để được vào lớp. "Mấy ngày nữa thôi là về nước rồi. Mọi người đều muốn mau mau xong việc."
"Ồ..." Hoắc Dương lè lưỡi rồi đứng ra sau sofa bóp vai cho Dư Lạc.
"Em không có gì để làm hả? Công việc của em thì sao?" Dư Lạc quay đầu nhìn hắn.
"À... Em chỉ đi nghiên cứu sơ bộ thôi, đi ăn uống thử là được mà..."
"Ồ." Dư Lạc gật đầu, không hề nghi ngờ hắn đang nói láo.
Bạch Dã Côn vẫn thích hỏi Dư Lạc đủ thứ như trước, cứ như chuyện không vui hôm trước chưa từng xảy ra. Dư Lạc chỉ còn cách xuôi theo rồi cố hết sức tránh mặt y. Nhưng vì cả thảy chẳng có mấy người mà họ còn chung tổ, về cơ bản ngày nào cũng phải nói chuyện.
"Lại là tên đó." Hoắc Dương nhìn noti bắn ra trên điện thoại của Dư Lạc.
"Em đừng để tâm, thực sự không tiện nói gì." Dư Lạc cau mày bất đắc dĩ, nhấn vào thì thấy mail nhờ anh kí quy trình chuẩn bị cho cuộc họp sau.
"Cái này phải gửi trực tiếp cho chủ nhiệm chứ nhỉ?" Dư Lạc nhắn lại.
"Đàn anh, hiệu trưởng Trương bảo anh kí luôn là được." Dư Lạc nhíu mày rồi ngẩng đầu nhìn Hoắc Dương.
"Hiệu trưởng gì ở đây? Anh kí tên là phải chịu trách nhiệm mà." Hoắc Dương bĩu môi, lấy tờ giấy còn ấm từ cái máy in.
"Chỉ là cuộc họp nhỏ thôi, không có gì to tát đâu." Dư Lạc nhanh chóng viết tên mình lên. "Nếu là chuyện lớn cậu ta chẳng dám làm vậy đâu."
Sau khi họp xong, cũng như nộp những bản báo cáo họp và báo cáo tập huấn cuối cùng, việc của nhóm Dư Lạc coi như hoàn thành 90%. Vì được phép nghỉ ngơi vài ngày trước khi về nước, mấy giáo viên nữ định đi shopping một ngày, chơi thêm mấy ngày nữa rồi mới về. Trong khi đó, Dư Lạc báo trước với hiệu trưởng Trương để về nước luôn.
Anh đã uống hết thuốc, nhưng ở nước ngoài, việc mua thuốc kê đơn bất tiện vô cùng. Mấy ngày nay, chứng mất ngủ lại trở nặng, có khi anh sẽ bừng tỉnh lúc ba giờ sáng, người vã mồ hôi lạnh vì ngỡ như mình còn ở trên chiếc xe bị lật bất ngờ, thế rồi phải vọt vào phòng vệ sinh để nôn khan. Sau một lúc lâu, Dư Lạc rửa mặt trước gương, nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng thở ra. Cảm thấy mắt nhức mỏi và khô khốc như mài trên giấy nhám.
Vì Anh chênh tám tiếng nên ở trong nước bây giờ đã sắp tới trưa. Anh dựa vào đầu giường, uống một ngụm nước rồi gọi cho Từ Văn.
"Bây giờ tốt nhất là cậu mau mau trở về." Từ Văn nghe chuyện thì rất lo lắng. "Không thể ngưng thuốc tùy tiện được, nếu không có thể bị triệu chứng rất nghiêm trọng (1)."
(1) Ngưng thuốc chống trầm cảm đột ngột có thể khiến bệnh tái phát và gây ra các triệu chứng tương tự với khi cai thuốc. Thông tin về bệnh trầm cảm có trong chú thích ngoài mục lục.
"Được." Dư Lạc nhìn bầu trời lúc hơn bốn giờ. Trời chưa sáng hẳn mà chỉ có vài tia nắng le lói như chùm sáng len lỏi qua tấm rèm.
"Đợt này tôi hơi bận. Cậu cứ đặt vé trước rồi có gì đêm nay tôi gọi được không?"
"Được, cảm ơn bác sĩ Từ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.