Tn70: Cứu Mạng! Thương Binh Sắp Bị Cô Vợ Xinh Đẹp Dị Năng Làm Tức Điên
Chương 26: Đơn Bỏ Vợ 1
Hạnh Phúc Nịnh Mông
06/05/2024
"Chờ bao giờ phát lương thực, lúc đó đưa đồ vào thành cho nó thì nói sau."
''Vâng."
Ở nhà cũ nhà họ Tống.
Sau khi mọi người rời đi, Kiều Niệm Dao chốt cổng lại.
Cô đổ một chậu nước nóng bưng vào trong nhà.
Tống Thanh Phong nhìn cô, nói: "Em cũng đã nghe lời của ông Mã rồi đó, đời này anh chỉ như thế này mãi thôi, không tốt lên được đâu. Anh cũng sẵn sàng để e đi, không ép em phải ở lại."
Anh đã chấp nhận chuyện mình bị tàn tật cả đời rồi nhưng lại không muốn trì hoãn cô, để cô sống khổ cực với anh cả đời, cuối cùng vì thế mà kiệt sức.
Kiều Niệm Dao đặt chậu nước sang một bên rồi dấp nước ướt đẫm, vắt bớt nước rồi giơ lên mặt, động tác dịu dàng lau mặt cho anh, động tác vô cùng dịu dàng: "Đừng hòng đẩy em ra, em đã bảo em bằng lòng hầu hạ anh rồi, em vui vẻ làm chuyện này, hoàn toàn không miễn cưỡng chút nào."
Tống Thanh Phong cảm nhận được hơi ấm trên mặt thì ngước mắt nhìn nụ cười gần trong gang tấc của cô, không hề dao động chút nào: "Không cần thiết!"
Kiều Niệm Dao làm như không nghe thấy, chỉ chăm chú lau sạch mặt cho anh rồi lại xuống lau tay, vừa lau vừa nói: "Từ lúc anh cứu em ra khỏi ao nước, chuộc thân cho em thì em chính là vợ anh, bây giờ anh thế này thì có sao đâu? Chẳng lẽ em lại ghét bỏ người đàn ông của mình sao?"
Tống Thanh Phong nhìn chằm chằm gương mặt mềm mại, tinh xảo của cô, anh có thể cảm nhận được rất rõ ràng, những lời nói cả cô lúc này đều xuất phát từ trái tim.
Nhưng anh lại không nói một lời.
Sau này cô sẽ biết chăm sóc anh khó khăn thế nào.
Anh không chỉ đã mất sức lao động mà tất cả những vấn đề ăn, uống, ngủ, nghỉ đều cần cô, anh hoàn toàn không có một chút năng lực làm việc nào.
Anh chỉ là một kẻ tàn phế!
Bệnh lâu không có con cái hiếu thuận trước giường, vợ cũng thế, sớm muộn gì cô cũng không chịu nổi thôi.
Vẻ mặt Tống Thanh Phong xám xịt, đờ đẫn.
Kiều Niệm Dao lấy kem dưỡng da ra: "Anh ngẩng mặt lên đi."
Tống Thanh Phong không hiểu gì nhưng cũng ngẩng mặt lên, cô dùng đầu ngón tay lấy kem dưỡng da bôi lên mặt anh, da mặt cảm giác lành lạnh, mùi thơm đặc trưng của kem dưỡng da phải vào mặt.
"Tống Thanh Phong, em đã ở nhà đợi anh suốt hai năm trời, có lẽ anh ở ngoài đã quên trong nhà có một người vợ đang mòn mỏi chờ anh về rồi nhưng em chưa từng quên anh. Hai năm nay, em rất nhớ anh."
Tống Thanh Phong không nhúc nhích, để mặc ngón tay thon dài của cô bôi kem dưỡng cho mình, nghe cô nói vậy, gương mặt anh tuấn cương nghị không hề thay đổi.
''Vâng."
Ở nhà cũ nhà họ Tống.
Sau khi mọi người rời đi, Kiều Niệm Dao chốt cổng lại.
Cô đổ một chậu nước nóng bưng vào trong nhà.
Tống Thanh Phong nhìn cô, nói: "Em cũng đã nghe lời của ông Mã rồi đó, đời này anh chỉ như thế này mãi thôi, không tốt lên được đâu. Anh cũng sẵn sàng để e đi, không ép em phải ở lại."
Anh đã chấp nhận chuyện mình bị tàn tật cả đời rồi nhưng lại không muốn trì hoãn cô, để cô sống khổ cực với anh cả đời, cuối cùng vì thế mà kiệt sức.
Kiều Niệm Dao đặt chậu nước sang một bên rồi dấp nước ướt đẫm, vắt bớt nước rồi giơ lên mặt, động tác dịu dàng lau mặt cho anh, động tác vô cùng dịu dàng: "Đừng hòng đẩy em ra, em đã bảo em bằng lòng hầu hạ anh rồi, em vui vẻ làm chuyện này, hoàn toàn không miễn cưỡng chút nào."
Tống Thanh Phong cảm nhận được hơi ấm trên mặt thì ngước mắt nhìn nụ cười gần trong gang tấc của cô, không hề dao động chút nào: "Không cần thiết!"
Kiều Niệm Dao làm như không nghe thấy, chỉ chăm chú lau sạch mặt cho anh rồi lại xuống lau tay, vừa lau vừa nói: "Từ lúc anh cứu em ra khỏi ao nước, chuộc thân cho em thì em chính là vợ anh, bây giờ anh thế này thì có sao đâu? Chẳng lẽ em lại ghét bỏ người đàn ông của mình sao?"
Tống Thanh Phong nhìn chằm chằm gương mặt mềm mại, tinh xảo của cô, anh có thể cảm nhận được rất rõ ràng, những lời nói cả cô lúc này đều xuất phát từ trái tim.
Nhưng anh lại không nói một lời.
Sau này cô sẽ biết chăm sóc anh khó khăn thế nào.
Anh không chỉ đã mất sức lao động mà tất cả những vấn đề ăn, uống, ngủ, nghỉ đều cần cô, anh hoàn toàn không có một chút năng lực làm việc nào.
Anh chỉ là một kẻ tàn phế!
Bệnh lâu không có con cái hiếu thuận trước giường, vợ cũng thế, sớm muộn gì cô cũng không chịu nổi thôi.
Vẻ mặt Tống Thanh Phong xám xịt, đờ đẫn.
Kiều Niệm Dao lấy kem dưỡng da ra: "Anh ngẩng mặt lên đi."
Tống Thanh Phong không hiểu gì nhưng cũng ngẩng mặt lên, cô dùng đầu ngón tay lấy kem dưỡng da bôi lên mặt anh, da mặt cảm giác lành lạnh, mùi thơm đặc trưng của kem dưỡng da phải vào mặt.
"Tống Thanh Phong, em đã ở nhà đợi anh suốt hai năm trời, có lẽ anh ở ngoài đã quên trong nhà có một người vợ đang mòn mỏi chờ anh về rồi nhưng em chưa từng quên anh. Hai năm nay, em rất nhớ anh."
Tống Thanh Phong không nhúc nhích, để mặc ngón tay thon dài của cô bôi kem dưỡng cho mình, nghe cô nói vậy, gương mặt anh tuấn cương nghị không hề thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.