Tn70: Cứu Mạng! Thương Binh Sắp Bị Cô Vợ Xinh Đẹp Dị Năng Làm Tức Điên
Chương 20: Giúp Người Gặp Nạn Trong Thời Gian Ngắn Chứ Không Giúp Người Nghèo Mãi Được 2
Hạnh Phúc Nịnh Mông
06/05/2024
Bọn họ không đợi được, kết quả để cho ông bà nhà họ Kiều hời được cô con gái giá trên trời này!
Nhưng khi đó đau lòng bao nhiêu, bây giờ vui mừng bấy nhiêu.
May mà khi đó bọn họ không đợi được, nếu không bây giờ người ở nhà khóc đã là bọn họ rồi!
Làm ba mẹ không phải cũng vậy sao?
Suýt chút nữa con gái mình đã gả cho Tống Thanh Phong, cũng may là không gả, nếu không bây giờ làm thế nào? Cả đời ở mãi trên giường, ăn uống ngủ nghỉ đều phải ở trên giường, đều phải chờ người ta tới hầu hạ!
Nghĩ cũng không dám nghĩ tới!
Bên ngoài có vui mừng, có trào phúng châm biếm, cũng có đồng tình đáng thương, nhưng những điều này đều không ảnh hưởng tới Kiều Niệm Dao.
Bởi vì thời gian đã không còn sớm.
Mấy người Bác Tống cũng phải trở về.
Bà ấy kéo tay Kiều Niệm Dao nói: "Dao Dao, bác cả biết cháu vất vả rồi, nhân lúc bây giờ bác cả vẫn còn làm việc nổi, bác cả sẽ giúp cháu một tay!"
Sau này không làm nổi nữa thì hết cách rồi, nhưng bây giờ còn làm nổi thì có thể giúp đỡ.
Kiều Niệm Dao lắc đầu: "Cháu là vợ của Thanh Phong, cháu nên chăm sóc anh ấy, bác cả không cần lo lắng, bác có rãnh thì đến nói chuyện với anh ấy là được, anh ấy bây giờ vẫn chưa suy nghĩ thông suốt."
"Bác cả biết, bác cả sẽ cố gắng khuyên nhủ nó, nếu nó dám nói nặng lời với cháu, cháu đừng giận, cứ nói với bác, bác nhất định sẽ dạy dỗ nó!"
"Vâng."
Bác Tống bọn họ liền về nhà.
Vợ của Chu Đại Sơn - Trần Quế Hoa vừa nhìn thấy bọn họ trở về, vội vàng hỏi: "Sao lại đi lâu như vậy, Thanh Phong thế nào rồi? Tôi nghe nói hai cái chân đều tàn phế rồi? Thật hay giả vậy?"
Vừa nói dứt lời, liền bị bác Tống quát liếc mắt một cái: "Con không nói chuyện không ai tưởng con bị câm đâu!"
Trần Quế Hoa bị mắng một trận, đang muốn cãi lại, lại bị Chu Đống ngắt lời: "Mẹ, tâm trạng bà không tốt, mẹ bớt nói hai câu đi."
Trần Quế Hoa ở trước mặt thì không hỏi, nhưng lại không nhịn được đi theo Chu Đại Sơn trở về phòng: "Thế nào rồi? Rốt cuộc là sao vậy?Thật sự không khỏi nữa?"
"Ừm." Chu Đại Sơn thở dài.
Người em họ này mặc dù cách anh ấy một vai, nhưng anh ấy rất rõ cách đối nhân xử thế của anh, xem xem bây giờ, nằm trên giường đã tuyệt vọng đến thế nào rồi.
"Vậy làm thế nào đây?" Trần Quế Hoa lập tức nói: "Như vậy sau này có phải sẽ nhờ cậy vào nhà chúng ta không? Tôi nói cho anh biết nhé, nhà chúng ta cũng không dễ dàng, anh không thể ôm hết chuyện này vào người đó!"
Nhưng khi đó đau lòng bao nhiêu, bây giờ vui mừng bấy nhiêu.
May mà khi đó bọn họ không đợi được, nếu không bây giờ người ở nhà khóc đã là bọn họ rồi!
Làm ba mẹ không phải cũng vậy sao?
Suýt chút nữa con gái mình đã gả cho Tống Thanh Phong, cũng may là không gả, nếu không bây giờ làm thế nào? Cả đời ở mãi trên giường, ăn uống ngủ nghỉ đều phải ở trên giường, đều phải chờ người ta tới hầu hạ!
Nghĩ cũng không dám nghĩ tới!
Bên ngoài có vui mừng, có trào phúng châm biếm, cũng có đồng tình đáng thương, nhưng những điều này đều không ảnh hưởng tới Kiều Niệm Dao.
Bởi vì thời gian đã không còn sớm.
Mấy người Bác Tống cũng phải trở về.
Bà ấy kéo tay Kiều Niệm Dao nói: "Dao Dao, bác cả biết cháu vất vả rồi, nhân lúc bây giờ bác cả vẫn còn làm việc nổi, bác cả sẽ giúp cháu một tay!"
Sau này không làm nổi nữa thì hết cách rồi, nhưng bây giờ còn làm nổi thì có thể giúp đỡ.
Kiều Niệm Dao lắc đầu: "Cháu là vợ của Thanh Phong, cháu nên chăm sóc anh ấy, bác cả không cần lo lắng, bác có rãnh thì đến nói chuyện với anh ấy là được, anh ấy bây giờ vẫn chưa suy nghĩ thông suốt."
"Bác cả biết, bác cả sẽ cố gắng khuyên nhủ nó, nếu nó dám nói nặng lời với cháu, cháu đừng giận, cứ nói với bác, bác nhất định sẽ dạy dỗ nó!"
"Vâng."
Bác Tống bọn họ liền về nhà.
Vợ của Chu Đại Sơn - Trần Quế Hoa vừa nhìn thấy bọn họ trở về, vội vàng hỏi: "Sao lại đi lâu như vậy, Thanh Phong thế nào rồi? Tôi nghe nói hai cái chân đều tàn phế rồi? Thật hay giả vậy?"
Vừa nói dứt lời, liền bị bác Tống quát liếc mắt một cái: "Con không nói chuyện không ai tưởng con bị câm đâu!"
Trần Quế Hoa bị mắng một trận, đang muốn cãi lại, lại bị Chu Đống ngắt lời: "Mẹ, tâm trạng bà không tốt, mẹ bớt nói hai câu đi."
Trần Quế Hoa ở trước mặt thì không hỏi, nhưng lại không nhịn được đi theo Chu Đại Sơn trở về phòng: "Thế nào rồi? Rốt cuộc là sao vậy?Thật sự không khỏi nữa?"
"Ừm." Chu Đại Sơn thở dài.
Người em họ này mặc dù cách anh ấy một vai, nhưng anh ấy rất rõ cách đối nhân xử thế của anh, xem xem bây giờ, nằm trên giường đã tuyệt vọng đến thế nào rồi.
"Vậy làm thế nào đây?" Trần Quế Hoa lập tức nói: "Như vậy sau này có phải sẽ nhờ cậy vào nhà chúng ta không? Tôi nói cho anh biết nhé, nhà chúng ta cũng không dễ dàng, anh không thể ôm hết chuyện này vào người đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.