[Tn80] Đêm Quân Hôn, Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Thủ Trưởng Ấn Tường Dụ Hôn
Chương 34: Dọn Sạch Nhà Họ Lê 2
Tông tịch
12/09/2024
Bà ta vẫn cảm thấy đồ trong bếp giảm đi rất nhiều nhưng lại đống cửi đốt lại không xê dịch gì, cũng không có miếng rác nào. Trương Hồng Mai không có chứng cứ để có thể chứng minh rằng Lê Hân đã ăn trộm đồ, đành phải bỏ qua mà thôi.
Nấu xong bữa sáng, Trương Hồng Mai bưng một chén cháo bắp đến phòng Lê Hân rồi gõ cửa.
"Ê, đồ ăn cho mày tao để ở ngoài, mày có muốn ăn hay không đấy!" Trương Hồng Mai hét vào trong, sau đó để chén cháo bắp ở trước cửa phòng.
Lê Hân hoàn toàn coi thèm ngó ngàng đến chén cháo bắp kia. Tam Mao đã dùng những nguyên liệu nấu ăn mà cô mang về để nấu sữa đậu nành và làm bánh tiêu cho cô rồi, còn nấu cả bánh bao, không phải ngon hơn nhiều cái chén cháo bắp kia sao?
"Lê Hân, thời gian nghỉ ngơi sau khi kết hôn của mày đủ rồi, bắt đầu đi làm được rồi đấy." Lê Kiến Bình trước khi ra đồng thì lại gõ cửa phòng của Lê Hân.
"Ừ, biết rồi." Mấy ngày nay cô cũng quên béng đi chuyện vẫn phải đi làm.
Trương Hồng Mai nhìn chén cháo bắp vẫn còn ở trước cửa phòng thì liền hừ một tiếng rồi cầm lấy nông cụ bước nhanh ra ngoài.
Sau khi hai người họ rời đi, Lê Tuyết Bình cũng nhìn về phía cửa phòng Lê Hân một cái rồi theo sau ra ngoài.
"Chị, chị chờ em một lát!" Lê Chí Sâm đeo cặp sau lưng rồi hớt hải từ trong nhà chạy ra.
Cậu ấy không thể ở đây lâu hơn nữa!
Cậu ấy tình nguyện đi học!
Lê Hân ở trong phòng nghe thấy bốn người kia thay phiên nhau rời đi, cả nhà họ Lê đều không còn ai, chỉ còn lại một mình cô.
"Không phải cơ hội đã tới rồi sao?" Lê Hân cười rạng rỡ mở cửa ra.
Theo nguyên tắc không lãng phí, cầm vẫn cầm chén cháo bắp kia vào trong phòng rồi sau đó đi vào trong phòng Lê Kiến Bình và Trương Hồng Mai.
Phòng của bọn họ không chỉ không khóa cửa mà thậm chí cửa còn không hề đóng, vì thế Lê Hân vào trong rất dễ dàng.
Bày trí trong phòng rất đơn giản, vào niên đại này ở trong nhà sẽ không có mấy thứ như là két sắt hay thứ gì tương tự, chỉ có một vài nơi cất giấu những đồ vật quan trọng.
Lê Hân đi về phía chiếc giường rồi lật hai cái gối lên, đúng như dự đoán quả nhiên có một ít tiền lẻ rớt ra từ trong vỏ gối, không nhiều, chỉ có khoảng mười đồng thôi.
Nhưng thà có ít còn hơn không có gì, Lê Hân tiện tay lấy số tiền đó vào bên trong không gian.
Nấu xong bữa sáng, Trương Hồng Mai bưng một chén cháo bắp đến phòng Lê Hân rồi gõ cửa.
"Ê, đồ ăn cho mày tao để ở ngoài, mày có muốn ăn hay không đấy!" Trương Hồng Mai hét vào trong, sau đó để chén cháo bắp ở trước cửa phòng.
Lê Hân hoàn toàn coi thèm ngó ngàng đến chén cháo bắp kia. Tam Mao đã dùng những nguyên liệu nấu ăn mà cô mang về để nấu sữa đậu nành và làm bánh tiêu cho cô rồi, còn nấu cả bánh bao, không phải ngon hơn nhiều cái chén cháo bắp kia sao?
"Lê Hân, thời gian nghỉ ngơi sau khi kết hôn của mày đủ rồi, bắt đầu đi làm được rồi đấy." Lê Kiến Bình trước khi ra đồng thì lại gõ cửa phòng của Lê Hân.
"Ừ, biết rồi." Mấy ngày nay cô cũng quên béng đi chuyện vẫn phải đi làm.
Trương Hồng Mai nhìn chén cháo bắp vẫn còn ở trước cửa phòng thì liền hừ một tiếng rồi cầm lấy nông cụ bước nhanh ra ngoài.
Sau khi hai người họ rời đi, Lê Tuyết Bình cũng nhìn về phía cửa phòng Lê Hân một cái rồi theo sau ra ngoài.
"Chị, chị chờ em một lát!" Lê Chí Sâm đeo cặp sau lưng rồi hớt hải từ trong nhà chạy ra.
Cậu ấy không thể ở đây lâu hơn nữa!
Cậu ấy tình nguyện đi học!
Lê Hân ở trong phòng nghe thấy bốn người kia thay phiên nhau rời đi, cả nhà họ Lê đều không còn ai, chỉ còn lại một mình cô.
"Không phải cơ hội đã tới rồi sao?" Lê Hân cười rạng rỡ mở cửa ra.
Theo nguyên tắc không lãng phí, cầm vẫn cầm chén cháo bắp kia vào trong phòng rồi sau đó đi vào trong phòng Lê Kiến Bình và Trương Hồng Mai.
Phòng của bọn họ không chỉ không khóa cửa mà thậm chí cửa còn không hề đóng, vì thế Lê Hân vào trong rất dễ dàng.
Bày trí trong phòng rất đơn giản, vào niên đại này ở trong nhà sẽ không có mấy thứ như là két sắt hay thứ gì tương tự, chỉ có một vài nơi cất giấu những đồ vật quan trọng.
Lê Hân đi về phía chiếc giường rồi lật hai cái gối lên, đúng như dự đoán quả nhiên có một ít tiền lẻ rớt ra từ trong vỏ gối, không nhiều, chỉ có khoảng mười đồng thôi.
Nhưng thà có ít còn hơn không có gì, Lê Hân tiện tay lấy số tiền đó vào bên trong không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.