[Tn80] Đêm Quân Hôn, Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Thủ Trưởng Ấn Tường Dụ Hôn
Chương 47: Đùa Giỡn Thất Đức, Sao Không Bưng Cái Lu Đi Luôn Đi 3
Tông tịch
12/09/2024
Nhưng cậu ấy lúc này khi vừa mới bước vào cửa thì liền nhìn thấy tình trạng hỗn loạn bên trong, Lê Chí Sâm nhất thời hoảng loạn, ngây ngốc đứng trong sân.
"Ăn ăn ăn! Em chỉ có biết ăn thôi! Nhà mình bị trộm đấy có biết không hả!" Lê Tuyết Bình không chịu nổi mà nói, lần đầu tiên cô ấy cảm thấy đứa em trai này phiền phức đến vậy.
"Có ăn trộm sao?" Lê Chí Sâm tỉnh hồn lại rồi vội vàng chạy vào trong phòng mình.
Không thể không nói là phản ứng của mấy người nhà này lại giống nhau đến khác thường, vừa nghe đến chuyện có ăn trộm là trước tiên phải chạy về phòng mình kiểm tra đã.
Trương Hồng Mai nhớ đến lời hô hoán khi nãy của Lê Chí Sâm thì liền nhớ đến bà ta vẫn chưa kiểm tra phòng bếp, thế là bà ta nhanh chóng đi vào bếp.
Trong bếp giống như là bị châu chấu bay qua vậy, toàn bộ số thức ăn và thịt vốn dĩ đầy ắp giờ lại biến mất không thấy đâu nữa. Ngay cả bột gạo và gia vị cũng đều bị trộm sạch, đặc biệt là số gạo trong lu gạo đều không còn một hạt nào.
"Chơi cái trò thất đức, sao lại không bưng cả cái lu đi luôn đi chứ!" Trương Hồng Mai cảm thấy máu không ngừng dồn lên đỉnh đầu, suýt chút nữa thì đã không thở nổi mà bất tỉnh lần nữa rồi.
"A a a a đồ chơi cũng mất rồi! Cây cung của con, viên bi của con, giường của con..." Lê Chí Sâm ở trong phòng khóc lóc than vãn.
Đó chính là món đồ chơi mà cậu ấy thích nhất đấy!
Lê Chí Sâm nhìn cuốn sổ đặt ở giữa phòng, vừa khóc vừa cầm lên đọc, sau đó liền càng khóc lớn hơn: "Oa oa —— "
Hu hu hu, sao lại trộm quyển bài tập của cậu ấy đi luôn đi chứ?!
Tức phát khóc!
"Tôi đi báo cảnh sát!" Một lúc lâu sau, Lê Kiến Bình mới kịp phản ứng lại chuyện trong nhà bị trộm.
"Đúng đúng đúng, phải báo!" Trương Hồng Mai lau nước mắt một cái, lòng đầy căm phẫn phụ họa theo.
Lê Kiến Bình nhanh chóng ra ngoài, chuẩn bị đi đến đồn cảnh sát.
Mới đi đến sân thì đã thấy bên ngoài cửa hàng xóm vây đầy xung quanh, từng người đang không ngừng nhìn ngó vào bên trong, hình như đều có chút tò mò xem nhà họ đang xảy ra chuyện gì.
Những người này ở gần đây, với cả nhà họ Lê làm ầm ĩ không hề nhỏ tiếng chút nào nên hàng xóm nghe thấy được đều đến đây để hóng chuyện.
"Ăn ăn ăn! Em chỉ có biết ăn thôi! Nhà mình bị trộm đấy có biết không hả!" Lê Tuyết Bình không chịu nổi mà nói, lần đầu tiên cô ấy cảm thấy đứa em trai này phiền phức đến vậy.
"Có ăn trộm sao?" Lê Chí Sâm tỉnh hồn lại rồi vội vàng chạy vào trong phòng mình.
Không thể không nói là phản ứng của mấy người nhà này lại giống nhau đến khác thường, vừa nghe đến chuyện có ăn trộm là trước tiên phải chạy về phòng mình kiểm tra đã.
Trương Hồng Mai nhớ đến lời hô hoán khi nãy của Lê Chí Sâm thì liền nhớ đến bà ta vẫn chưa kiểm tra phòng bếp, thế là bà ta nhanh chóng đi vào bếp.
Trong bếp giống như là bị châu chấu bay qua vậy, toàn bộ số thức ăn và thịt vốn dĩ đầy ắp giờ lại biến mất không thấy đâu nữa. Ngay cả bột gạo và gia vị cũng đều bị trộm sạch, đặc biệt là số gạo trong lu gạo đều không còn một hạt nào.
"Chơi cái trò thất đức, sao lại không bưng cả cái lu đi luôn đi chứ!" Trương Hồng Mai cảm thấy máu không ngừng dồn lên đỉnh đầu, suýt chút nữa thì đã không thở nổi mà bất tỉnh lần nữa rồi.
"A a a a đồ chơi cũng mất rồi! Cây cung của con, viên bi của con, giường của con..." Lê Chí Sâm ở trong phòng khóc lóc than vãn.
Đó chính là món đồ chơi mà cậu ấy thích nhất đấy!
Lê Chí Sâm nhìn cuốn sổ đặt ở giữa phòng, vừa khóc vừa cầm lên đọc, sau đó liền càng khóc lớn hơn: "Oa oa —— "
Hu hu hu, sao lại trộm quyển bài tập của cậu ấy đi luôn đi chứ?!
Tức phát khóc!
"Tôi đi báo cảnh sát!" Một lúc lâu sau, Lê Kiến Bình mới kịp phản ứng lại chuyện trong nhà bị trộm.
"Đúng đúng đúng, phải báo!" Trương Hồng Mai lau nước mắt một cái, lòng đầy căm phẫn phụ họa theo.
Lê Kiến Bình nhanh chóng ra ngoài, chuẩn bị đi đến đồn cảnh sát.
Mới đi đến sân thì đã thấy bên ngoài cửa hàng xóm vây đầy xung quanh, từng người đang không ngừng nhìn ngó vào bên trong, hình như đều có chút tò mò xem nhà họ đang xảy ra chuyện gì.
Những người này ở gần đây, với cả nhà họ Lê làm ầm ĩ không hề nhỏ tiếng chút nào nên hàng xóm nghe thấy được đều đến đây để hóng chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.