[Tn80] Đêm Quân Hôn, Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Thủ Trưởng Ấn Tường Dụ Hôn
Chương 14: Không Cho Cô Ăn Đúng Không? Vậy Thì Cũng Đừng Ăn 1
Tông tịch
12/09/2024
"Dì đang nằm mơ ư." Lê Hân cũng đanh mặt lại: "Không, ngay cả mơ dì cũng đừng hòng!"
Lê Hân thình lình biến sắc khiến cho mấy người đang ở trong gian nhà chính đều bất ngờ sửng sốt. Người này... vẫn là Lê Hân người mà nhẫn nhục chịu đựng, đến thở mạnh cũng không dám đây sao?
Những lời này là bắt chước nói theo ai vậy?
Lê Kiến Bình nhanh chóng hồi phục lại bình tĩnh sau cơn sững sốt, ông ta trợn mắt nhìn trừng trừng Lê Hân.
"Hay lắm cái con vô ơn bội nghĩa này!" Ông ta tức giận chỉ vào mũi Lê Hân.
Lê Hân hừ lạnh một tiếng rồi đánh phẩy cái tay của Lê Kiến Bình ra.
"Au—— "
Cơn đơn bất ngờ ập đến khiến cho Lê Kiến Bình lập tức thu tay về rồi trợn mắt ngạo mạn nhìn Lê Hân.
Nó nó nó.... Nó vừa rồi là động thủ với mình sao?
Lê Hân bình tĩnh cầm lấy một quả trứng gà lột vỏ ra sau đó nhét vào trong miệng, cô nhai vài cái là ăn xong một quả trứng, sau đó chậm rãi ăn hai muỗng cháo loãng rồi lại với tay muốn lấy thêm một quả trứng gà nữa.
Trương Hồng Mai liền nhanh tay lẹ mắt đã di chuyển chiếc đĩa bên cạnh chỉ còn lại hai quả trứng trên đó đi ra xa.
Khoảng cách vừa đúng ở vị trí mà Lê Hân đưa tay ra không với tới được.
Ngồi thì không lấy được nhưng chẳng lẽ đứng lên không thể lấy được sao?
Lê Hân nhìn Trương Hồng Mai như nhìn một tên ngốc. Cô đứng lên lấy quả trứng gà, quan tâm đến người trong nhà này nghĩ gì làm gì, ăn no mới là chuyện quan trọng, bây giờ cô không thể gầy hơn được nữa.
"Gia đình tao nuôi mày bấy lâu nay, nếu không có bọn tao thì con vô ơn bội nghĩa như mày đã chết đói từ lâu rồi, sao còn có thể sống khỏe mạnh đến giờ chứ? Bọn tao nuôi mày lớn đến chừng này, mày kết hôn xong phải gửi tiền về cho gia đình là lẽ đương nhiên thôi." Lê Kiến Bình tức giận nói.
"Đúng vậy, mày còn có mặt mũi ngồi vào bàn ăn cơm ư, mày ở trong nhà này chiếm lấy nhiều thứ của chị với em trai mình như thế rồi, bây giờ bọn tao lại còn tìm được cho mày một người tốt như vậy, mày vẫn còn chút lương tâm thì phải gửi tiền cho bọn tao để hỗ trợ chị với em trai đi chứ!" Trương Hồng Mai ở bên cạnh cũng tiếp lời.
Lê Tuyết Bình mặc dù không nói gì nhưng nhìn vẻ mặt thì cũng biết cô ấy hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
Chơi cái trò trói buộc đạo đức với cô sao?
Lê Hân thình lình biến sắc khiến cho mấy người đang ở trong gian nhà chính đều bất ngờ sửng sốt. Người này... vẫn là Lê Hân người mà nhẫn nhục chịu đựng, đến thở mạnh cũng không dám đây sao?
Những lời này là bắt chước nói theo ai vậy?
Lê Kiến Bình nhanh chóng hồi phục lại bình tĩnh sau cơn sững sốt, ông ta trợn mắt nhìn trừng trừng Lê Hân.
"Hay lắm cái con vô ơn bội nghĩa này!" Ông ta tức giận chỉ vào mũi Lê Hân.
Lê Hân hừ lạnh một tiếng rồi đánh phẩy cái tay của Lê Kiến Bình ra.
"Au—— "
Cơn đơn bất ngờ ập đến khiến cho Lê Kiến Bình lập tức thu tay về rồi trợn mắt ngạo mạn nhìn Lê Hân.
Nó nó nó.... Nó vừa rồi là động thủ với mình sao?
Lê Hân bình tĩnh cầm lấy một quả trứng gà lột vỏ ra sau đó nhét vào trong miệng, cô nhai vài cái là ăn xong một quả trứng, sau đó chậm rãi ăn hai muỗng cháo loãng rồi lại với tay muốn lấy thêm một quả trứng gà nữa.
Trương Hồng Mai liền nhanh tay lẹ mắt đã di chuyển chiếc đĩa bên cạnh chỉ còn lại hai quả trứng trên đó đi ra xa.
Khoảng cách vừa đúng ở vị trí mà Lê Hân đưa tay ra không với tới được.
Ngồi thì không lấy được nhưng chẳng lẽ đứng lên không thể lấy được sao?
Lê Hân nhìn Trương Hồng Mai như nhìn một tên ngốc. Cô đứng lên lấy quả trứng gà, quan tâm đến người trong nhà này nghĩ gì làm gì, ăn no mới là chuyện quan trọng, bây giờ cô không thể gầy hơn được nữa.
"Gia đình tao nuôi mày bấy lâu nay, nếu không có bọn tao thì con vô ơn bội nghĩa như mày đã chết đói từ lâu rồi, sao còn có thể sống khỏe mạnh đến giờ chứ? Bọn tao nuôi mày lớn đến chừng này, mày kết hôn xong phải gửi tiền về cho gia đình là lẽ đương nhiên thôi." Lê Kiến Bình tức giận nói.
"Đúng vậy, mày còn có mặt mũi ngồi vào bàn ăn cơm ư, mày ở trong nhà này chiếm lấy nhiều thứ của chị với em trai mình như thế rồi, bây giờ bọn tao lại còn tìm được cho mày một người tốt như vậy, mày vẫn còn chút lương tâm thì phải gửi tiền cho bọn tao để hỗ trợ chị với em trai đi chứ!" Trương Hồng Mai ở bên cạnh cũng tiếp lời.
Lê Tuyết Bình mặc dù không nói gì nhưng nhìn vẻ mặt thì cũng biết cô ấy hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
Chơi cái trò trói buộc đạo đức với cô sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.