[Tn80] Đêm Quân Hôn, Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Thủ Trưởng Ấn Tường Dụ Hôn
Chương 16: Không Cho Cô Ăn Đúng Không? Vậy Thì Cũng Đừng Ăn 3
Tông tịch
12/09/2024
Bảo sao cô đột nhiên lại thay đổi thành người như bây giờ, là vì cảm thấy có thêm sức mạnh đúng không?
Lê Kiến Bình trong lòng thầm suy nghĩ, ánh mắt lẳng lặng nhìn lướt qua người Trương Hồng Mai, ông ta hơi nghi ngờ có phải là do ả vợ ngu xuẩn lắm mồm nhà mình lỡ tiết lộ chuyện này ra ngoài hay không đây.
"Không nói gì là ngầm thừa nhận rồi chứ gì?"
Lê Hân nhìn đôi vợ chồng bọn họ không nói lời nào thì tự mình bóc tiếp trứng gà.
Trương Hồng Mai ở bên cạnh có vẻ như nổi giận rồi, trước khi không hề cảm thấy con nhỏ này lại lắm mồm lanh miệng như thế này, sao vừa kết hôn xong miệng lưỡi liền trở nên trôi chảy thế này vậy?
"Lê Hân, mày thật sự nghĩ rằng bản thân tìm được chỗ dựa vững chãi rồi nhỉ, được thôi, nếu có bản lĩnh thì cũng đừng ăn cơm nhà bọn tao nữa!" Trương Hồng Mai hùng hổ tiến lên đoạt lấy quả trứng gà trong tay Lê Hân: "Sau này nhà bọn tao ăn cơm thì mày cũng đừng hòng ngồi vào bàn ăn!"
Không chỉ mỗi thế, Trương Hồng Mai còn lấy đi cả chén cháo loãng ở trước mặt cô khi cô còn chưa ăn được mấy ngụm.
Cái dĩa và cái chén đều bị đem sang bàn đối diện, Lê Hân muốn ăn thì phải với tay ra mới được, kể cả có đứng lên cũng khá khó để với tới.
Đừng nói chi bây giờ ở hai bên bàn, một bên có Trương Hồng Mai đang đứng, bên kia thì có Lê Kiến Bình, chỉ cần cô với tay ra thì hai người đó nhất định sẽ cản cô lại.
Đây là cố ý không cho cô ăn đúng không?
"Không cho ăn đúng không? Vậy thì cũng đừng hòng ăn được."
Lê Hân đưa tay nắm lấy mép bàn, dùng sức giơ tay nhấc chiếc bàn về phía mình, hít một hơi thật sâu rồi lật nó ra.
Hừm.... Không đủ mạnh.
Lê Hân thậm chí còn dùng cả chân dồn sức đá mạnh vào chân bàn một cái.
Chỉ vang lên một tiếng “rầm” lớn, kèm theo đó là tiếng leng keng của chén đũa rơi xuống đất, cái bàn lật úp ngay trước mặt bọn họ.
Cái cơ thể này đúng là yếu ớt thật!
Cái bàn này cũng nặng thật đấy!
Lê Hân vừa thở hổn hển mấy cái vừa lẩm bẩm trong lòng. Hành động hất cái bàn khi nãy khiến cô cảm giác có hơi tốn sức, hai tay còn đang hơi run lẩy bẩy cả lên.
Không có ai ở trong nhà này có thể nghĩ tới Lê Hân thế mà lại hất cái bàn lên, bọn họ đều sững sờ, trơ mắt nhìn thức ăn rơi đầy xuống đất.
Lê Hân này... trúng tà rồi sao?
Lê Kiến Bình trong lòng thầm suy nghĩ, ánh mắt lẳng lặng nhìn lướt qua người Trương Hồng Mai, ông ta hơi nghi ngờ có phải là do ả vợ ngu xuẩn lắm mồm nhà mình lỡ tiết lộ chuyện này ra ngoài hay không đây.
"Không nói gì là ngầm thừa nhận rồi chứ gì?"
Lê Hân nhìn đôi vợ chồng bọn họ không nói lời nào thì tự mình bóc tiếp trứng gà.
Trương Hồng Mai ở bên cạnh có vẻ như nổi giận rồi, trước khi không hề cảm thấy con nhỏ này lại lắm mồm lanh miệng như thế này, sao vừa kết hôn xong miệng lưỡi liền trở nên trôi chảy thế này vậy?
"Lê Hân, mày thật sự nghĩ rằng bản thân tìm được chỗ dựa vững chãi rồi nhỉ, được thôi, nếu có bản lĩnh thì cũng đừng ăn cơm nhà bọn tao nữa!" Trương Hồng Mai hùng hổ tiến lên đoạt lấy quả trứng gà trong tay Lê Hân: "Sau này nhà bọn tao ăn cơm thì mày cũng đừng hòng ngồi vào bàn ăn!"
Không chỉ mỗi thế, Trương Hồng Mai còn lấy đi cả chén cháo loãng ở trước mặt cô khi cô còn chưa ăn được mấy ngụm.
Cái dĩa và cái chén đều bị đem sang bàn đối diện, Lê Hân muốn ăn thì phải với tay ra mới được, kể cả có đứng lên cũng khá khó để với tới.
Đừng nói chi bây giờ ở hai bên bàn, một bên có Trương Hồng Mai đang đứng, bên kia thì có Lê Kiến Bình, chỉ cần cô với tay ra thì hai người đó nhất định sẽ cản cô lại.
Đây là cố ý không cho cô ăn đúng không?
"Không cho ăn đúng không? Vậy thì cũng đừng hòng ăn được."
Lê Hân đưa tay nắm lấy mép bàn, dùng sức giơ tay nhấc chiếc bàn về phía mình, hít một hơi thật sâu rồi lật nó ra.
Hừm.... Không đủ mạnh.
Lê Hân thậm chí còn dùng cả chân dồn sức đá mạnh vào chân bàn một cái.
Chỉ vang lên một tiếng “rầm” lớn, kèm theo đó là tiếng leng keng của chén đũa rơi xuống đất, cái bàn lật úp ngay trước mặt bọn họ.
Cái cơ thể này đúng là yếu ớt thật!
Cái bàn này cũng nặng thật đấy!
Lê Hân vừa thở hổn hển mấy cái vừa lẩm bẩm trong lòng. Hành động hất cái bàn khi nãy khiến cô cảm giác có hơi tốn sức, hai tay còn đang hơi run lẩy bẩy cả lên.
Không có ai ở trong nhà này có thể nghĩ tới Lê Hân thế mà lại hất cái bàn lên, bọn họ đều sững sờ, trơ mắt nhìn thức ăn rơi đầy xuống đất.
Lê Hân này... trúng tà rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.