[Tn80] Đêm Quân Hôn, Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Thủ Trưởng Ấn Tường Dụ Hôn
Chương 48: Lấy Phải Bà Đúng Là Xui Xẻo Cả Đời 1
Tông tịch
12/09/2024
"Nhìn cái gì chứ? Có cái gì để nhìn!" Cơn nóng giận trong lòng Lê Kiến Bình đang không hề nhỏ, vừua nghĩ đến những người vây quanh này đều ở đây để cười nhạo gia đình ông ta thì liền cảm thấy rất mất mặt, liền giận dữ gầm lên với những người bên ngoài.
"Tránh ra, bu quanh cổng nhà của gia đình tôi làm gì chứ? Có phải là các người ăn trộm đồ của nhà tôi không?" Trương Hồng Mai cũng chạy đến, chỉ vào một người phụ nữ gần như thò đầu vào trong, bà ta hét lên: “Nếu không thì nhà tôi sao lại bị ăn trộm chứ?”
"Trương Hồng Mai, bớt đặt điều cho người khác đi! Còn không phải bà suốt ngày ra ngoài khoe khoang, nói Lê Hân nhà bà tóm được đối tượng giàu có, còn được hẳn một ngàn tám trăm tệ tiền lễ hỏi. Cả cái làng này còn ai không biết chuyện nữa hả?" Người phụ nữ kia cũng không phải dạng vừa, trừng mắt đáp trả.
Hàng xóm xung quanh tò mò chạy đến xem chuyện gì xảy ra, lại bị Trương Hồng Mai chỉ thẳng mặt mắng chửi, còn vu oan họ ăn cắp. Đương nhiên là có người không vui.
Nói gì thì nói, số tiền lễ hỏi mà Hạ Bắc Thần đưa, đừng nói là trong thôn Quảng Nguyên này, mà ngay cả ra thị trấn cũng được xếp vào hàng khủng.
Trong lòng Trương Hồng Mai đắc ý, dạo này bà ta đi đâu cũng lôi chuyện này ra khoe khoang.
Người ta ghen tị cũng là chuyện thường tình. Thêm vào đó, Trương Hồng Mai bản tính không tốt, hay gây chuyện cãi cọ với người trong thôn, nên có không ít người bất mãn với bà ta.
"Đúng đấy! Người ta thường nói 'chân nhân bất lộ tướng', chính bà suốt ngày đi rêu rao, ai cũng biết nhà bà có tiền, trộm không vào nhà bà thì vào nhà ai?" Giữa đám đông, có người lên tiếng hưởng ứng.
"Phì! Tôi thấy là đáng đời! Số tiền này vốn dĩ không thuộc về bà, nên ông trời mới trừng phạt, cho người ta lấy đi đấy!"
Hàng xóm phẫn nộ phản bác, lời nói ngầm khẳng định chính vì Trương Hồng Mai ngày thường quá phô trương nên mới bị trộm viếng thăm.
Họ vốn dĩ đã ngứa mắt Trương Hồng Mai lâu rồi, suốt ngày lải nhải chuyện tiền nong. Bây giờ, họ không những không thương cảm mà còn được dịp mỉa mai bà ta.
Suy cho cùng, ngoài người thân ra, ai lại muốn người khác sống tốt hơn mình?
Trương Hồng Mai tức đến nghẹn họng, nhặt cái giỏ tre rỗng dưới đất ném về phía đám đông đang đứng trước cửa.
"Tránh ra, bu quanh cổng nhà của gia đình tôi làm gì chứ? Có phải là các người ăn trộm đồ của nhà tôi không?" Trương Hồng Mai cũng chạy đến, chỉ vào một người phụ nữ gần như thò đầu vào trong, bà ta hét lên: “Nếu không thì nhà tôi sao lại bị ăn trộm chứ?”
"Trương Hồng Mai, bớt đặt điều cho người khác đi! Còn không phải bà suốt ngày ra ngoài khoe khoang, nói Lê Hân nhà bà tóm được đối tượng giàu có, còn được hẳn một ngàn tám trăm tệ tiền lễ hỏi. Cả cái làng này còn ai không biết chuyện nữa hả?" Người phụ nữ kia cũng không phải dạng vừa, trừng mắt đáp trả.
Hàng xóm xung quanh tò mò chạy đến xem chuyện gì xảy ra, lại bị Trương Hồng Mai chỉ thẳng mặt mắng chửi, còn vu oan họ ăn cắp. Đương nhiên là có người không vui.
Nói gì thì nói, số tiền lễ hỏi mà Hạ Bắc Thần đưa, đừng nói là trong thôn Quảng Nguyên này, mà ngay cả ra thị trấn cũng được xếp vào hàng khủng.
Trong lòng Trương Hồng Mai đắc ý, dạo này bà ta đi đâu cũng lôi chuyện này ra khoe khoang.
Người ta ghen tị cũng là chuyện thường tình. Thêm vào đó, Trương Hồng Mai bản tính không tốt, hay gây chuyện cãi cọ với người trong thôn, nên có không ít người bất mãn với bà ta.
"Đúng đấy! Người ta thường nói 'chân nhân bất lộ tướng', chính bà suốt ngày đi rêu rao, ai cũng biết nhà bà có tiền, trộm không vào nhà bà thì vào nhà ai?" Giữa đám đông, có người lên tiếng hưởng ứng.
"Phì! Tôi thấy là đáng đời! Số tiền này vốn dĩ không thuộc về bà, nên ông trời mới trừng phạt, cho người ta lấy đi đấy!"
Hàng xóm phẫn nộ phản bác, lời nói ngầm khẳng định chính vì Trương Hồng Mai ngày thường quá phô trương nên mới bị trộm viếng thăm.
Họ vốn dĩ đã ngứa mắt Trương Hồng Mai lâu rồi, suốt ngày lải nhải chuyện tiền nong. Bây giờ, họ không những không thương cảm mà còn được dịp mỉa mai bà ta.
Suy cho cùng, ngoài người thân ra, ai lại muốn người khác sống tốt hơn mình?
Trương Hồng Mai tức đến nghẹn họng, nhặt cái giỏ tre rỗng dưới đất ném về phía đám đông đang đứng trước cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.