[Tn80] Đêm Quân Hôn, Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Thủ Trưởng Ấn Tường Dụ Hôn
Chương 50: Lấy Phải Bà Đúng Là Xui Xẻo Cả Đời 3
Tông tịch
12/09/2024
Căn nhà họ Lê tan hoang, Lê Chí Sâm vẫn đang ở trong phòng khóc lóc vì mất đồ chơi và kẹo sữa, nhưng lúc này không ai có tâm trí dỗ dành cậu ấy.
Lê Hân xem xong màn kịch hay, cũng quay người đi về phòng mình.
Lê Tuyết Bình nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt sâu xa khó dò. Chẳng biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì. Nhà họ Lê đột nhiên bị trộm sạch sẽ, có thật là không liên quan gì đến Lê Hân không?
Lê Hân vừa bước vào phòng, đóng cửa lại liền chui tọt vào không gian.
Tất cả đồ đạc chuyển từ nhà họ Lê đều được chất đống bên ngoài phòng nghiên cứu. Lê Hân dành chút thời gian sắp xếp gọn gàng rồi mới bước vào bên trong.
Nguyên liệu nấu ăn đều đã đưa cho Tam Mao. Tối nay Tam Mao nấu một bữa thịnh soạn. Lê Hân nghĩ đến việc nhà họ Lê có thể không có cơm ăn, liền ăn uống thỏa thích.
"Mẹ, con đói, con muốn ăn cơm." Lê Chí Sâm vừa khóc nức nở vừa ôm bụng đói meo, lê bước tìm Trương Hồng Mai.
"Trong nhà giờ chẳng còn gì ăn, tên trộm chết tiệt đó ngay cả gia vị cũng không tha! Trù tên đó nghèo kiết xác nó đi!" Trương Hồng Mai vừa nghĩ đến căn bếp trống trơn liền không nhịn được mắng chửi.
Lê Chí Sâm thấy bà ta không đi nấu cơm liền gào khóc.
"Hay là sang nhà hàng xóm mượn tạm ít rau với gạo, tối nay chúng ta phải ăn chứ." Lê Tuyết Bình nghe tiếng em trai khóc liền cảm thấy phiền lòng.
"Bọn họ chỉ hả hê khi người gặp họa, sao có thể cho chúng ta mượn được?" Nghe vậy, Trương Hồng Mai lắc đầu từ chối.
Không nói đến việc bà ta không muốn hạ mình đi cầu xin, cho dù có đi, bà ta cũng đoán được lũ người lắm lời kia sẽ không cho mượn.
Lê Tuyết Bình nhìn bà ta, trong lòng thầm nghĩ, nếu như ban nãy Trương Hồng Mai không cãi nhau ầm ĩ như vậy, hàng xóm láng giềng với nhau, chắc chắn họ sẽ không tuyệt tình như vậy.
Nói cho cùng, cũng là do Trương Hồng Mai!
"Vậy mẹ đi tìm trưởng thôn xin đi! Chuyện này trưởng thôn không thể không quản." Lê Tuyết Bình nhíu mày nói, trong lòng có chút chán ghét Trương Hồng Mai.
Trương Hồng Mai mím chặt môi, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, vẻ mặt có chút do dự.
"Mẹ mau đi đi! Con sắp chết đói rồi! Con muốn ăn thịt, mẹ nhớ xin thịt đấy!" Lê Chí Sâm đẩy Trương Hồng Mai ra ngoài.
"... Được rồi."
Trương Hồng Mai không còn cách nào khác, không thể để hai đứa con nhịn đói, bèn vào bếp lục tìm một cái giỏ tre trống không bị mất, xách ra ngoài đi về phía nhà trưởng thôn.
Lê Hân xem xong màn kịch hay, cũng quay người đi về phòng mình.
Lê Tuyết Bình nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt sâu xa khó dò. Chẳng biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì. Nhà họ Lê đột nhiên bị trộm sạch sẽ, có thật là không liên quan gì đến Lê Hân không?
Lê Hân vừa bước vào phòng, đóng cửa lại liền chui tọt vào không gian.
Tất cả đồ đạc chuyển từ nhà họ Lê đều được chất đống bên ngoài phòng nghiên cứu. Lê Hân dành chút thời gian sắp xếp gọn gàng rồi mới bước vào bên trong.
Nguyên liệu nấu ăn đều đã đưa cho Tam Mao. Tối nay Tam Mao nấu một bữa thịnh soạn. Lê Hân nghĩ đến việc nhà họ Lê có thể không có cơm ăn, liền ăn uống thỏa thích.
"Mẹ, con đói, con muốn ăn cơm." Lê Chí Sâm vừa khóc nức nở vừa ôm bụng đói meo, lê bước tìm Trương Hồng Mai.
"Trong nhà giờ chẳng còn gì ăn, tên trộm chết tiệt đó ngay cả gia vị cũng không tha! Trù tên đó nghèo kiết xác nó đi!" Trương Hồng Mai vừa nghĩ đến căn bếp trống trơn liền không nhịn được mắng chửi.
Lê Chí Sâm thấy bà ta không đi nấu cơm liền gào khóc.
"Hay là sang nhà hàng xóm mượn tạm ít rau với gạo, tối nay chúng ta phải ăn chứ." Lê Tuyết Bình nghe tiếng em trai khóc liền cảm thấy phiền lòng.
"Bọn họ chỉ hả hê khi người gặp họa, sao có thể cho chúng ta mượn được?" Nghe vậy, Trương Hồng Mai lắc đầu từ chối.
Không nói đến việc bà ta không muốn hạ mình đi cầu xin, cho dù có đi, bà ta cũng đoán được lũ người lắm lời kia sẽ không cho mượn.
Lê Tuyết Bình nhìn bà ta, trong lòng thầm nghĩ, nếu như ban nãy Trương Hồng Mai không cãi nhau ầm ĩ như vậy, hàng xóm láng giềng với nhau, chắc chắn họ sẽ không tuyệt tình như vậy.
Nói cho cùng, cũng là do Trương Hồng Mai!
"Vậy mẹ đi tìm trưởng thôn xin đi! Chuyện này trưởng thôn không thể không quản." Lê Tuyết Bình nhíu mày nói, trong lòng có chút chán ghét Trương Hồng Mai.
Trương Hồng Mai mím chặt môi, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, vẻ mặt có chút do dự.
"Mẹ mau đi đi! Con sắp chết đói rồi! Con muốn ăn thịt, mẹ nhớ xin thịt đấy!" Lê Chí Sâm đẩy Trương Hồng Mai ra ngoài.
"... Được rồi."
Trương Hồng Mai không còn cách nào khác, không thể để hai đứa con nhịn đói, bèn vào bếp lục tìm một cái giỏ tre trống không bị mất, xách ra ngoài đi về phía nhà trưởng thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.