[Tn80] Đêm Quân Hôn, Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Thủ Trưởng Ấn Tường Dụ Hôn
Chương 37: Người Quân Nhân Kia, Có Phải Đối Xử Với Cô Không Tốt Đúng Không 1
Tông tịch
12/09/2024
"Khụ khụ...đừng nói nữa, cô ta tới kìa." Có người nhìn thấy Lê Hân đang đi tới thì vội vàng nhắc nhở những người khác.
Mấy bà dì đều nhìn về phía Lê Hân, trong ánh mắt đều hiện lên sự tọc mạch dò xét, cái ánh mắt ấy khi bị nhìn vào mình sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Lê Hân lại tự nhiên nhìn lại về hướng các bà dì, mấy người đó liền vội vàng thu hồi ánh mắt lại rồi rối rít rời đi.
"Người này thậm chí còn dám làm ẫm ĩ muốn tự sát vào đêm kết hôn đấy, chúng ta nhanh chóng đi đi, coi chừng một lát nữa tìm tụi mình khóc lóc om sòm đó." Lê Hân láng máng nghe thấy mấy bà dì kia dù đã đi xa nhưng vẫn lẩm bẩm nói đến mình.
Xem ra sau sự kiện kết hôn kia, danh tiếng của cô ở trong thôn hình như biến chuyển theo hướng không tốt lắm...
Kệ đi, dù sau cũng sẽ rời đi thôi mà.
Lê Hân sờ sờ mũi, cũng không thèm đi lên tìm những người qua đường đó, cô không có gì để nói với những người phụ nữ lắm chuyện kia, đến đó cùng lắm cũng sẽ cãi nhau một trận om sòm, mà e là các bà dì đó còn cãi nhau hay hơn cô nữa.
...
Nơi làm việc cách thôn không xa, sức khỏe của Lê Hân không tốt nên nói là cô tới làm việc chứ thật ra cũng chỉ là góp thêm một đầu người thôi, không tính là giúp quá nhiều.
"Đồng chí Lê Hân, cô lên núi vác củi gỗ về là được rồi." Đại đội trưởng nhìn thấy cô liền đưa cho cô một cái gùi.
Cái gùi này rất to, to đến cả bắp đùi cô.
Nhưng các cô gái chỉ cần xách tổng cộng hai gùi là được nên nhiệm vụ cũng không tính là quá khó khăn.
Muốn lên núi vác củi thì phải đi ngang qua thôn, còn phải leo núi, chỉ có cái gùi trống rỗng thì nhẹ nhàng nhưng sau khi chất củi vào thì sẽ rất nặng.
Lê Hân không muốn đi hơn hai chuyến nên chất hết số củi còn lại vào trong, chất đầy được nửa cái gùi.
Vác cái gùi xuống núi khiến Lê Hân có hơi thở dốc, cô đặt cái gùi trên bả vai xuống rồi lấy ra một cái khăn tay lau lau mồ hôi trên trán.
Chỉ mới đi xuống núi một đoạn thôi mà Lê Hân đã cảm giác như cơ thể mình có hơi không chịu nổi nữa rồi.
Cơ thể này của nguyên chủ hàng năm đều không đầy đủ chất dinh dưỡng, với sức lực như thế này thì sống thôi đã không nổi rồi.
Mấy bà dì đều nhìn về phía Lê Hân, trong ánh mắt đều hiện lên sự tọc mạch dò xét, cái ánh mắt ấy khi bị nhìn vào mình sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Lê Hân lại tự nhiên nhìn lại về hướng các bà dì, mấy người đó liền vội vàng thu hồi ánh mắt lại rồi rối rít rời đi.
"Người này thậm chí còn dám làm ẫm ĩ muốn tự sát vào đêm kết hôn đấy, chúng ta nhanh chóng đi đi, coi chừng một lát nữa tìm tụi mình khóc lóc om sòm đó." Lê Hân láng máng nghe thấy mấy bà dì kia dù đã đi xa nhưng vẫn lẩm bẩm nói đến mình.
Xem ra sau sự kiện kết hôn kia, danh tiếng của cô ở trong thôn hình như biến chuyển theo hướng không tốt lắm...
Kệ đi, dù sau cũng sẽ rời đi thôi mà.
Lê Hân sờ sờ mũi, cũng không thèm đi lên tìm những người qua đường đó, cô không có gì để nói với những người phụ nữ lắm chuyện kia, đến đó cùng lắm cũng sẽ cãi nhau một trận om sòm, mà e là các bà dì đó còn cãi nhau hay hơn cô nữa.
...
Nơi làm việc cách thôn không xa, sức khỏe của Lê Hân không tốt nên nói là cô tới làm việc chứ thật ra cũng chỉ là góp thêm một đầu người thôi, không tính là giúp quá nhiều.
"Đồng chí Lê Hân, cô lên núi vác củi gỗ về là được rồi." Đại đội trưởng nhìn thấy cô liền đưa cho cô một cái gùi.
Cái gùi này rất to, to đến cả bắp đùi cô.
Nhưng các cô gái chỉ cần xách tổng cộng hai gùi là được nên nhiệm vụ cũng không tính là quá khó khăn.
Muốn lên núi vác củi thì phải đi ngang qua thôn, còn phải leo núi, chỉ có cái gùi trống rỗng thì nhẹ nhàng nhưng sau khi chất củi vào thì sẽ rất nặng.
Lê Hân không muốn đi hơn hai chuyến nên chất hết số củi còn lại vào trong, chất đầy được nửa cái gùi.
Vác cái gùi xuống núi khiến Lê Hân có hơi thở dốc, cô đặt cái gùi trên bả vai xuống rồi lấy ra một cái khăn tay lau lau mồ hôi trên trán.
Chỉ mới đi xuống núi một đoạn thôi mà Lê Hân đã cảm giác như cơ thể mình có hơi không chịu nổi nữa rồi.
Cơ thể này của nguyên chủ hàng năm đều không đầy đủ chất dinh dưỡng, với sức lực như thế này thì sống thôi đã không nổi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.