[Tn80] Đêm Quân Hôn, Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Thủ Trưởng Ấn Tường Dụ Hôn
Chương 39: Người Quân Nhân Kia, Có Phải Đối Xử Với Cô Không Tốt Đúng Không 3
Tông tịch
12/09/2024
Nhưng ngay lúc này khi nhìn thấy Lê Hân bởi vì khi nãy vác củi nên gò má đã ửng đỏ lên, sắc mặt của cô trông đẹp hơn nhiều so với vẻ ngoài nhợt nhạt thường ngày.
Gò má hình như cũng nhiều thịt hơn một chút, không còn gầy đến nỗi lõm vào trong nữa.
Mặc dù nhìn vẫn có chút suy ngược nhưng lại có cảm giác mềm mại như một mỹ nữ bị bệnh hơn, khiến người ta nhìn thấy liền có cảm giác muốn được che chở cho cô.
Lê Hân hình như.... có gì đó thay đổi rồi, cô trông xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều, mỗi cử chỉ tay chân cũng có cảm giác phong tình của một thiếu nữ.
Là bởi vì kết hôn rồi sao?
Trước kia anh ta không nhận ra cô xinh đẹp đến vậy, thế mà lại gả cho một người đàn ông thô kệch làm quân nhân kia, ít nhiều gì cũng có chút đáng tiếc mà!
Từ Tiến Tài trong lòng đang suy nghĩ, ánh mắt nhìn chăm chú Lê Hân đánh giá kỹ hơn.
"Đi thôi." Lê Hân thấy anh ta chỉ nhìn mình chằm chằm, lại còn không chớp mắt thì liền không nhịn được mà phải thúc giục: "Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có cái gùi sao?"
Không phải là anh ta chỉ muốn lịch sự thế thôi chứ thật ra không định giúp cô đấy chứ?
"Ờm..." Từ Tiến Tài tỉnh táo lại, khi này mới nhấc cái gùi mà Lê Hân đặt ở dưới đất lên rồi cùng Lê Hân đi về nơi làm việc.
"Tôi nghe Tuyết Bình nói cô vì chuyện kết hôn mà náo lộn cả đêm, người quân nhân đó... có phải anh ta đối xử với cô không tốt đúng không?" Đi chưa được mấy bước thì Từ Tiến Tài vừa đi vừa lên tiếng hỏi thăm cô.
Thật ra nghĩ kĩ lại thì cũng đúng, kiểu đàn ông làm quân nhân vừa nhìn đã biết là người thô lỗ rồi, làm sao biết đau xót vợ mình chứ?
Không dọa cho vợ khóc thì đã hay lắm rồi!
Lê Hâm cảm giác bị xúc phạm vậy, mặc dù chuyện nguyên chủ náo loạn đòi tự sát đã lan truyền khắp cả thôn nhưng Từ Tiến Tài hỏi đến để làm gì?
"Không liên quan đến anh." Lê Hân lạnh lùng nói.
"Cô đừng hiểu lầm, tôi...Tôi cũng chỉ là muốn quan tâm cô một chút thôi. Dù sau cô cũng là em họ của Tuyết Bình, tôi nghĩ là chúng ta đã là bạn rồi." Từ Tiến Tài hơi lúng túng mà cười một cái.
Thật ra Từ Tiến Tài hỏi như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân gì. Cô gái với dáng vẻ ốm yếu này có ý với anh ta, không phải anh ta không nhìn ra, huống hồ chi biểu hiện của cô lại còn rõ ràng như vậy.
Gò má hình như cũng nhiều thịt hơn một chút, không còn gầy đến nỗi lõm vào trong nữa.
Mặc dù nhìn vẫn có chút suy ngược nhưng lại có cảm giác mềm mại như một mỹ nữ bị bệnh hơn, khiến người ta nhìn thấy liền có cảm giác muốn được che chở cho cô.
Lê Hân hình như.... có gì đó thay đổi rồi, cô trông xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều, mỗi cử chỉ tay chân cũng có cảm giác phong tình của một thiếu nữ.
Là bởi vì kết hôn rồi sao?
Trước kia anh ta không nhận ra cô xinh đẹp đến vậy, thế mà lại gả cho một người đàn ông thô kệch làm quân nhân kia, ít nhiều gì cũng có chút đáng tiếc mà!
Từ Tiến Tài trong lòng đang suy nghĩ, ánh mắt nhìn chăm chú Lê Hân đánh giá kỹ hơn.
"Đi thôi." Lê Hân thấy anh ta chỉ nhìn mình chằm chằm, lại còn không chớp mắt thì liền không nhịn được mà phải thúc giục: "Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có cái gùi sao?"
Không phải là anh ta chỉ muốn lịch sự thế thôi chứ thật ra không định giúp cô đấy chứ?
"Ờm..." Từ Tiến Tài tỉnh táo lại, khi này mới nhấc cái gùi mà Lê Hân đặt ở dưới đất lên rồi cùng Lê Hân đi về nơi làm việc.
"Tôi nghe Tuyết Bình nói cô vì chuyện kết hôn mà náo lộn cả đêm, người quân nhân đó... có phải anh ta đối xử với cô không tốt đúng không?" Đi chưa được mấy bước thì Từ Tiến Tài vừa đi vừa lên tiếng hỏi thăm cô.
Thật ra nghĩ kĩ lại thì cũng đúng, kiểu đàn ông làm quân nhân vừa nhìn đã biết là người thô lỗ rồi, làm sao biết đau xót vợ mình chứ?
Không dọa cho vợ khóc thì đã hay lắm rồi!
Lê Hâm cảm giác bị xúc phạm vậy, mặc dù chuyện nguyên chủ náo loạn đòi tự sát đã lan truyền khắp cả thôn nhưng Từ Tiến Tài hỏi đến để làm gì?
"Không liên quan đến anh." Lê Hân lạnh lùng nói.
"Cô đừng hiểu lầm, tôi...Tôi cũng chỉ là muốn quan tâm cô một chút thôi. Dù sau cô cũng là em họ của Tuyết Bình, tôi nghĩ là chúng ta đã là bạn rồi." Từ Tiến Tài hơi lúng túng mà cười một cái.
Thật ra Từ Tiến Tài hỏi như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân gì. Cô gái với dáng vẻ ốm yếu này có ý với anh ta, không phải anh ta không nhìn ra, huống hồ chi biểu hiện của cô lại còn rõ ràng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.