[Tn80] Đêm Quân Hôn, Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Thủ Trưởng Ấn Tường Dụ Hôn
Chương 40: Người Quân Nhân Kia, Có Phải Đối Xử Với Cô Không Tốt Đúng Không 3
Tông tịch
12/09/2024
Rõ ràng bản thân trong hoàn cảnh ăn không đủ no nhưng thỉnh thoảng lại còn trộm thức ăn đưa cho anh ta, thậm chí còn may cái lót giày cho mình, mong chờ đem đến tặng.
Những thứ này Từ Tiến Tài đều nhận nhưng vẫn chưa từng nhắc đến chuyện tình cảm, luôn nói nguyên chủ bằng những lời giữa bạn bè với nhau.
Nói cách khác những thứ kia anh ta đều nhận nhưng hoàn toàn không có suy nghĩ muốn ở bên cạnh nguyên chủ, không vạch trần mà cũng không tiến thêm một bước, cứ như thế mà ràng buộc nguyên chủ. Kiểu mập mờ mơ hồ này khiến cho cô ấy tưởng rằng mình có hy vọng, cho nên cô ấy vào thời điểm bị ép cưới liền làm ầm ĩ muốn treo cổ.
Nhưng thật ra cô ấy cũng chỉ là một con cá trong hồ cá của Từ Tiến Tài mà thôi.
Dù sao Từ Tiến Tài cũng là thanh niên tri thức, sớm muộn gì cũng sẽ quay về thành, làm sao có thể cưới một cô gái chưa từng được đi học cơ chứ?
"Chúng ta không thể là bạn bè, tôi đã kết hôn rồi." Lý Hân nhàn nhạt liếc anh ta một cái, nhanh gọn dứt khoát vạch ra ranh giới rõ ràng với anh ta.
"..." Từ Tiến Tài không ngờ cô lại không giữ thể diện cho mình như vậy. Khóe môi khi nãy còn cong lên thì giờ lập tức xụ xuống, ngay cả bước chân cũng tăng tốc độ nhanh hơn nhiều.
Quả nhiên là đàn bà ở nông thôn, đúng là bụng dạ đầu óc hẹp hòi!
Thời gian trôi qua tích tắc đã đi qua thôn, đã nhìn thấy sắp tới được nơi làm việc rồi.
"Đường không còn xa nữa, để tôi tự vác vậy." Lê Hân thấy vậy liền chìa tay ra kéo lấy cái gùi muốn tự mình vác.
"Ừm." Từ Tiến Tài buông cái gùi trong tay xuống, bởi vì sự lúng túng khi nãy nên anh ta cũng đã sớm không muốn tiếp tục đi chung với Lê Hân nữa rồi.
Lê Hân đỡ lấy cái gùi, chuẩn bị vác cái gùi lên đi đến bàn giao công việc.
"Hai người sao lại đi cùng nhau vậy chứ?" Ngay lúc đó, một bóng người nhanh chóng chạy tới cất tiếng chất vấn.
"Lê Hân, sao em lại..."
Lê Tuyết Bình từ đằng xa chạy tới, sắc mặt đầy lo lắng chạy chen vào giữa Lê Hân và Từ Tiến Tài, nhìn sắc mặt cô ấy có hơi khó chịu.
"Có chuyện gì sao?" Lê Hân thẳng thắn ngắt ngang lời cô ấy.
Cái gùi của cô bị Lê Tuyết Bình níu lại nên Lê Hân liền chau mày lại, cảm thấy cô ấy đang làm trì trệ thời gian của cô rồi.
Những thứ này Từ Tiến Tài đều nhận nhưng vẫn chưa từng nhắc đến chuyện tình cảm, luôn nói nguyên chủ bằng những lời giữa bạn bè với nhau.
Nói cách khác những thứ kia anh ta đều nhận nhưng hoàn toàn không có suy nghĩ muốn ở bên cạnh nguyên chủ, không vạch trần mà cũng không tiến thêm một bước, cứ như thế mà ràng buộc nguyên chủ. Kiểu mập mờ mơ hồ này khiến cho cô ấy tưởng rằng mình có hy vọng, cho nên cô ấy vào thời điểm bị ép cưới liền làm ầm ĩ muốn treo cổ.
Nhưng thật ra cô ấy cũng chỉ là một con cá trong hồ cá của Từ Tiến Tài mà thôi.
Dù sao Từ Tiến Tài cũng là thanh niên tri thức, sớm muộn gì cũng sẽ quay về thành, làm sao có thể cưới một cô gái chưa từng được đi học cơ chứ?
"Chúng ta không thể là bạn bè, tôi đã kết hôn rồi." Lý Hân nhàn nhạt liếc anh ta một cái, nhanh gọn dứt khoát vạch ra ranh giới rõ ràng với anh ta.
"..." Từ Tiến Tài không ngờ cô lại không giữ thể diện cho mình như vậy. Khóe môi khi nãy còn cong lên thì giờ lập tức xụ xuống, ngay cả bước chân cũng tăng tốc độ nhanh hơn nhiều.
Quả nhiên là đàn bà ở nông thôn, đúng là bụng dạ đầu óc hẹp hòi!
Thời gian trôi qua tích tắc đã đi qua thôn, đã nhìn thấy sắp tới được nơi làm việc rồi.
"Đường không còn xa nữa, để tôi tự vác vậy." Lê Hân thấy vậy liền chìa tay ra kéo lấy cái gùi muốn tự mình vác.
"Ừm." Từ Tiến Tài buông cái gùi trong tay xuống, bởi vì sự lúng túng khi nãy nên anh ta cũng đã sớm không muốn tiếp tục đi chung với Lê Hân nữa rồi.
Lê Hân đỡ lấy cái gùi, chuẩn bị vác cái gùi lên đi đến bàn giao công việc.
"Hai người sao lại đi cùng nhau vậy chứ?" Ngay lúc đó, một bóng người nhanh chóng chạy tới cất tiếng chất vấn.
"Lê Hân, sao em lại..."
Lê Tuyết Bình từ đằng xa chạy tới, sắc mặt đầy lo lắng chạy chen vào giữa Lê Hân và Từ Tiến Tài, nhìn sắc mặt cô ấy có hơi khó chịu.
"Có chuyện gì sao?" Lê Hân thẳng thắn ngắt ngang lời cô ấy.
Cái gùi của cô bị Lê Tuyết Bình níu lại nên Lê Hân liền chau mày lại, cảm thấy cô ấy đang làm trì trệ thời gian của cô rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.