[Tn80] Đêm Quân Hôn, Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Thủ Trưởng Ấn Tường Dụ Hôn
Chương 18: Nông Thôn Cũng Chưa Có Điện 1
Tông tịch
12/09/2024
Chiếc bàn gỗ trong gian nhà chính đang nằm lật trên mặt đất, trên đất đều là chén và mâm đã bể tan tành, còn có thêm bữa sáng nằm trên đất đã nhấm nhem, quả trứng gà trắng nõn cũng bị dính dơ đen ngòm.
Đáng ghét mà!
Tại sao lại phải hất tung cái bàn lên chứ?
Không muốn ăn thì để cho mình ăn chứ?
Lê Chí Sâm chỉ mới 12 tuổi nhưng dáng vẻ so với cơ thể gầy như sào tre của Lê Hân thì hoàn toàn trái ngược như hai thái cực, dáng người cậu ấy quá thừa chất dinh dưỡng, trông mập mạp mũm mĩm vô cùng.
"Ai làm vậy? Con còn chưa được ăn mà, sao mọi người lại có thể ăn trước vậy chứ? Tại sao không đợi con?" Lê Chí Sâm rất khó chịu mà quát lớn.
Hai cái chân béo lùn mập mạp ra sức giùng giằng đạp trên mặt đất, đôi mắt vì quá mập mà nhíu lại thành một đường liền trợn to lên nhìn mấy người ở trong nhà.
"Ây da, tiểu tổ tông của mẹ ơi, sao con lại không mang giày mà chạy tới đây vậy chứ? Con cẩn thận một chút, đừng để mảnh vỡ trên đất làm đứt chân đấy!"
Trương Hồng Mai bị con trai mình chỉ trích nhưng cũng không hề nổi giận, vừa nhìn thấy cậu ấy chân trần chạy đến thì ngay lập tức cuống cuồng lo lắng.
"Con muốn ăn trứng gà! Con còn muốn ăn bánh nhân nhịt nữa!" Lê Chí Sâm kêu lên.
"Được rồi được rồi, mẹ đi làm cho con ăn nhé, bây giờ đi làm liền cho con nè, con hãy mang giày vào trước đi đã!" Trương Hồng Mai nhìn cậu ấy giậm giậm chân lên mặt đất nên liền muốn kéo cậu ấy vào trong phòng để mang giày vào.
Nhưng Lê Chí Sâm không chịu mà đẩy bà ta ra, kêu bà ta nhanh nhanh đi làm bánh nhân thịt đi.
"Tuyết Bình, con nhanh nhanh mang giày đến cho em nó mang vào đi, sau đó dọn dẹp lại chỗ này đi, đừng để em trai con bị thương." Trương Hồng Mai không còn cách nào khác mà chỉ có thể xoay đầu nói với Lê Tuyết Bình.
"... Dạ." Ánh mắt Lê Tuyết Bình đầy phức tạp nhìn về hướng căn phòng nhỏ của Lê Hân, sau đó quay đầu đi lấy cây chổi đến để dọn dẹp.
Lê Kiến Bình nhấc chiếc ghế trên mặt đất lên rồi đi đến ôm lấy Lê Chí Sâm đang đi chân trần lên để cho cậu ấy ngồi yên trên đó, còn mình đi vào trong phòng lấy giày ra cho cậu ấy. Nhưng bởi vì chuyện khi nãy của Lê Hân nên sắc mặt vẫn không được vui cho lắm.
Đáng ghét mà!
Tại sao lại phải hất tung cái bàn lên chứ?
Không muốn ăn thì để cho mình ăn chứ?
Lê Chí Sâm chỉ mới 12 tuổi nhưng dáng vẻ so với cơ thể gầy như sào tre của Lê Hân thì hoàn toàn trái ngược như hai thái cực, dáng người cậu ấy quá thừa chất dinh dưỡng, trông mập mạp mũm mĩm vô cùng.
"Ai làm vậy? Con còn chưa được ăn mà, sao mọi người lại có thể ăn trước vậy chứ? Tại sao không đợi con?" Lê Chí Sâm rất khó chịu mà quát lớn.
Hai cái chân béo lùn mập mạp ra sức giùng giằng đạp trên mặt đất, đôi mắt vì quá mập mà nhíu lại thành một đường liền trợn to lên nhìn mấy người ở trong nhà.
"Ây da, tiểu tổ tông của mẹ ơi, sao con lại không mang giày mà chạy tới đây vậy chứ? Con cẩn thận một chút, đừng để mảnh vỡ trên đất làm đứt chân đấy!"
Trương Hồng Mai bị con trai mình chỉ trích nhưng cũng không hề nổi giận, vừa nhìn thấy cậu ấy chân trần chạy đến thì ngay lập tức cuống cuồng lo lắng.
"Con muốn ăn trứng gà! Con còn muốn ăn bánh nhân nhịt nữa!" Lê Chí Sâm kêu lên.
"Được rồi được rồi, mẹ đi làm cho con ăn nhé, bây giờ đi làm liền cho con nè, con hãy mang giày vào trước đi đã!" Trương Hồng Mai nhìn cậu ấy giậm giậm chân lên mặt đất nên liền muốn kéo cậu ấy vào trong phòng để mang giày vào.
Nhưng Lê Chí Sâm không chịu mà đẩy bà ta ra, kêu bà ta nhanh nhanh đi làm bánh nhân thịt đi.
"Tuyết Bình, con nhanh nhanh mang giày đến cho em nó mang vào đi, sau đó dọn dẹp lại chỗ này đi, đừng để em trai con bị thương." Trương Hồng Mai không còn cách nào khác mà chỉ có thể xoay đầu nói với Lê Tuyết Bình.
"... Dạ." Ánh mắt Lê Tuyết Bình đầy phức tạp nhìn về hướng căn phòng nhỏ của Lê Hân, sau đó quay đầu đi lấy cây chổi đến để dọn dẹp.
Lê Kiến Bình nhấc chiếc ghế trên mặt đất lên rồi đi đến ôm lấy Lê Chí Sâm đang đi chân trần lên để cho cậu ấy ngồi yên trên đó, còn mình đi vào trong phòng lấy giày ra cho cậu ấy. Nhưng bởi vì chuyện khi nãy của Lê Hân nên sắc mặt vẫn không được vui cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.