Tn80: Người Đẹp Trong Đại Tạp Viện
Chương 43: Cằn Nhằn 2
Khanh Lê
06/07/2024
Nhìn Tô Hướng Đông đang xắn tay áo lên, Trương Tuyết Hoa co rúm người lại, cố gắng giả vờ như không nhìn thấy gì.
Nếu cô ta dám đứng ra bảo vệ con trai, lửa giận của người nhà họ Tô nhất định sẽ thiêu đốt cô ta.
Bàn tay to thô ráp của Tô Hướng Đông tát mạnh vào mông Tô Hiểu Võ, phát ra tiếng bốp bốp trong tiếng khóc của Tô Hiểu Võ.
“Thằng nhãi ranh, có phải con muốn làm ba tức chết không!” Tô Hướng Đông mắng Tô Hiểu Võ.
Tô Hiểu Võ không ngốc, trong tình huống này cũng không dám tiếp tục bị oan uổng, cậu ta vừa khóc vừa nói: “Cô út, cháu sai rồi, cháu biết mình sai rồi, cháu không nên đẩy cô.”
Tuy nhiên Tô Bắc Bắc cung không đáp lại Tô Hiểu Võ.
Cô không phải thánh mẫu, vốn cô không muốn so đo với một đứa trẻ, nhưng điều đó không có nghĩa là Tô Hiểu Võ có thể ỷ vào mình là trẻ con mà muốn làm gì thì làm.
Thật đúng là cô không bị thương nặng, nhưng bị thương nặng nhất chính là thanh danh của cô. Nếu lúc cô bị ngã ngất không phải Phong Việt cứu cô mà là con trai của trưởng phòng Trương, vậy thì chẳng phải cô sẽ gả cho con trai của trưởng phòng Trương sao?
Cho dù cô không gả thì sau này cũng sẽ chịu đựng bị người ta bàn ra tán vào.
Những tổn thương này nào có thua kém việc vỡ đầu chảy máu.
Tô Bắc Bắc không có tâm trạng tiếp tục thưởng thức anh trai cô dạy con trai, cô quay đầu lại nhẹ giọng nói với Lý Thục Phân: “Mẹ, hôm nay không còn sớm, Hiểu Võ nói không phải mẹ nó sai khiến, mặc kệ nó nói là thật hãy giả, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy, nếu không người khác biết chuyện này lại cho rằng người nhà chúng ta tra tấn con dâu. Chúng ta vẫn nên về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
“Hôm nay, mọi người cũng đều mệt rồi.”
Lý Thục Phân không muốn trở về dễ dàng như vậy, cho dù Trương Tuyết Hoa và Tô Hiểu Võ không thừa nhận, bà cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ được, mặc kệ người ngoài nghĩ bà như thế nào, bắt nạt con gái bà là không thể được!
Nhưng nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt Tô Bắc Bắc bà lập tức cảm thấy đau lòng.
Tô Bắc Bắc nói bọn họ mệt mỏi, nhưng hôm nay rõ ràng người đau khổ cả về thể xác lẫn tinh thần là Tô Bắc Bắc.
“Bắc Bắc, mẹ cùng con trở về nghỉ ngơi.” Lý Thục Phân vừa nói vừa nắm cánh tay Tô Bắc Bắc.
Chuyện này sẽ không dễ dàng trôi qua như vậy, Trương Tuyết Hoa là con dâu bà, cô ta không thể chạy thoát được, cô ta… tương lai còn dài!
Nếu cô ta dám đứng ra bảo vệ con trai, lửa giận của người nhà họ Tô nhất định sẽ thiêu đốt cô ta.
Bàn tay to thô ráp của Tô Hướng Đông tát mạnh vào mông Tô Hiểu Võ, phát ra tiếng bốp bốp trong tiếng khóc của Tô Hiểu Võ.
“Thằng nhãi ranh, có phải con muốn làm ba tức chết không!” Tô Hướng Đông mắng Tô Hiểu Võ.
Tô Hiểu Võ không ngốc, trong tình huống này cũng không dám tiếp tục bị oan uổng, cậu ta vừa khóc vừa nói: “Cô út, cháu sai rồi, cháu biết mình sai rồi, cháu không nên đẩy cô.”
Tuy nhiên Tô Bắc Bắc cung không đáp lại Tô Hiểu Võ.
Cô không phải thánh mẫu, vốn cô không muốn so đo với một đứa trẻ, nhưng điều đó không có nghĩa là Tô Hiểu Võ có thể ỷ vào mình là trẻ con mà muốn làm gì thì làm.
Thật đúng là cô không bị thương nặng, nhưng bị thương nặng nhất chính là thanh danh của cô. Nếu lúc cô bị ngã ngất không phải Phong Việt cứu cô mà là con trai của trưởng phòng Trương, vậy thì chẳng phải cô sẽ gả cho con trai của trưởng phòng Trương sao?
Cho dù cô không gả thì sau này cũng sẽ chịu đựng bị người ta bàn ra tán vào.
Những tổn thương này nào có thua kém việc vỡ đầu chảy máu.
Tô Bắc Bắc không có tâm trạng tiếp tục thưởng thức anh trai cô dạy con trai, cô quay đầu lại nhẹ giọng nói với Lý Thục Phân: “Mẹ, hôm nay không còn sớm, Hiểu Võ nói không phải mẹ nó sai khiến, mặc kệ nó nói là thật hãy giả, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy, nếu không người khác biết chuyện này lại cho rằng người nhà chúng ta tra tấn con dâu. Chúng ta vẫn nên về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
“Hôm nay, mọi người cũng đều mệt rồi.”
Lý Thục Phân không muốn trở về dễ dàng như vậy, cho dù Trương Tuyết Hoa và Tô Hiểu Võ không thừa nhận, bà cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ được, mặc kệ người ngoài nghĩ bà như thế nào, bắt nạt con gái bà là không thể được!
Nhưng nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt Tô Bắc Bắc bà lập tức cảm thấy đau lòng.
Tô Bắc Bắc nói bọn họ mệt mỏi, nhưng hôm nay rõ ràng người đau khổ cả về thể xác lẫn tinh thần là Tô Bắc Bắc.
“Bắc Bắc, mẹ cùng con trở về nghỉ ngơi.” Lý Thục Phân vừa nói vừa nắm cánh tay Tô Bắc Bắc.
Chuyện này sẽ không dễ dàng trôi qua như vậy, Trương Tuyết Hoa là con dâu bà, cô ta không thể chạy thoát được, cô ta… tương lai còn dài!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.