Tn80: Người Đẹp Trong Đại Tạp Viện
Chương 18: Cầu Thân 6
Khanh Lê
06/07/2024
“Còn cô yên tâm, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, tôi nhất định sẽ nói với trưởng phòng Trương không sót một chữ nào.”
Sau khi bà mối Trần nói xong những lời tàn nhẫn, bà ta thở phì phò rời đi.
Trong nhà, Tô Bắc Bắc nhìn ba mẹ mình ánh mắt kiên định nghiêm túc nói: “Ba mẹ, cho dù cả đời này con không gả chồng, con cũng tuyệt đối sẽ không để hai người vì con mà chịu uất ức!”
Vẻ mặt của Tô Đại Sơn cảm động, Lý Thục Phân nóng lòng muốn ôm đứa con gái tội nghiệp của mình mà khóc lóc thảm thiết.
“Bắc Bắc, con yên tâm, nếu thật sự không có người trong sạch nào muốn cưới con, ba mẹ sẽ nuôi con cả đời!” Tô Đại Sơn im lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: “Mặc dù điều kiện của nhà họ Trương rất tốt, nhưng gia đình họ không phải là người tốt. Nếu con gả qua đó nhất định sẽ không hạnh phúc. Ba mẹ ủng hộ sự lựa chọn của con.”
Trương Tuyết Hoa vốn đang co rúm người lại để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nghe thấy lời này, cô ta muốn mở miệng phản bác nhưng không dám, nghẹn đến mức trong lòng cực kỳ khó chịu.
Tô Bắc Bắc chịu một chút thiệt thòi thì sao chứ, khổ tận cam lai đạo lý này cũng không hiểu sao!
Cho dù ba mẹ chồng cô ta có chiều chuộng con gái thì họ cũng không thể chiều chuộng mà không có mức độ như vậy!
Ánh mắt Trương Tuyết Hoa chớp động, trong lòng thầm tính toán làm thế nào để hoàn thành cuộc hôn nhân này.
......
Tuy nhiên, bà mối Trần vừa rời đi được một phút thì cổng lớn nhà họ Tô lại vang lên tiếng gõ cửa.
Lý Thục Phân cau mày, không vui nói: “Bà mối trần này vẫn còn chưa đủ sao!”
Vừa rứt lời, ngoài cổng lớn truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Người đàn ở cửa gọi: “Tô Đại Sơn, tôi là lão Trình, tôi nhớ nhà ông không có chó, cho nên tôi trực tiếp đi vào đấy.”
Người tự xưng là lão Trình này là phó giám đốc nhà máy cán thép, còn Tô Đại Sơn là thợ nguội cấp tám trong nhà máy. Năm đó bọn họ là người trước người sau tiến vào nhà máy nên tất nhiên rất quen thuộc.
Một lúc sau, phó giám đốc Trình bước vào, theo sau là một thanh niên với vài túi đồ trong tay.
Chàng trai trẻ dáng người cao gầy, rất đẹp trai, đôi mắt trong veo, khí chất lạnh lùng và xa cách, mặc dù quần áo trên người có dấu vết giặt giũ hơi bạc màu nhưng rất sạch sẽ và gọn gàng.
Anh chính là Phong Việt người lúc trước đã dọc đường cõng Tô Bắc Bắc về, nhưng ngay khi Tô Bắc Bạch tỉnh lại thì anh đã lạnh lùng ném người ta xuống bên đường.
Sau khi bà mối Trần nói xong những lời tàn nhẫn, bà ta thở phì phò rời đi.
Trong nhà, Tô Bắc Bắc nhìn ba mẹ mình ánh mắt kiên định nghiêm túc nói: “Ba mẹ, cho dù cả đời này con không gả chồng, con cũng tuyệt đối sẽ không để hai người vì con mà chịu uất ức!”
Vẻ mặt của Tô Đại Sơn cảm động, Lý Thục Phân nóng lòng muốn ôm đứa con gái tội nghiệp của mình mà khóc lóc thảm thiết.
“Bắc Bắc, con yên tâm, nếu thật sự không có người trong sạch nào muốn cưới con, ba mẹ sẽ nuôi con cả đời!” Tô Đại Sơn im lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: “Mặc dù điều kiện của nhà họ Trương rất tốt, nhưng gia đình họ không phải là người tốt. Nếu con gả qua đó nhất định sẽ không hạnh phúc. Ba mẹ ủng hộ sự lựa chọn của con.”
Trương Tuyết Hoa vốn đang co rúm người lại để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nghe thấy lời này, cô ta muốn mở miệng phản bác nhưng không dám, nghẹn đến mức trong lòng cực kỳ khó chịu.
Tô Bắc Bắc chịu một chút thiệt thòi thì sao chứ, khổ tận cam lai đạo lý này cũng không hiểu sao!
Cho dù ba mẹ chồng cô ta có chiều chuộng con gái thì họ cũng không thể chiều chuộng mà không có mức độ như vậy!
Ánh mắt Trương Tuyết Hoa chớp động, trong lòng thầm tính toán làm thế nào để hoàn thành cuộc hôn nhân này.
......
Tuy nhiên, bà mối Trần vừa rời đi được một phút thì cổng lớn nhà họ Tô lại vang lên tiếng gõ cửa.
Lý Thục Phân cau mày, không vui nói: “Bà mối trần này vẫn còn chưa đủ sao!”
Vừa rứt lời, ngoài cổng lớn truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Người đàn ở cửa gọi: “Tô Đại Sơn, tôi là lão Trình, tôi nhớ nhà ông không có chó, cho nên tôi trực tiếp đi vào đấy.”
Người tự xưng là lão Trình này là phó giám đốc nhà máy cán thép, còn Tô Đại Sơn là thợ nguội cấp tám trong nhà máy. Năm đó bọn họ là người trước người sau tiến vào nhà máy nên tất nhiên rất quen thuộc.
Một lúc sau, phó giám đốc Trình bước vào, theo sau là một thanh niên với vài túi đồ trong tay.
Chàng trai trẻ dáng người cao gầy, rất đẹp trai, đôi mắt trong veo, khí chất lạnh lùng và xa cách, mặc dù quần áo trên người có dấu vết giặt giũ hơi bạc màu nhưng rất sạch sẽ và gọn gàng.
Anh chính là Phong Việt người lúc trước đã dọc đường cõng Tô Bắc Bắc về, nhưng ngay khi Tô Bắc Bạch tỉnh lại thì anh đã lạnh lùng ném người ta xuống bên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.