Tn80: Người Đẹp Trong Đại Tạp Viện
Chương 11: Trách Nhiệm Giải Trình 4
Khanh Lê
06/07/2024
Trương Tuyết Hoa gật đầu, không dám phát ra tiếng. Nếu Tô Hướng Đông biết cô ta là người làm cho Tô Bắc Bắc ngã ngất xỉu, cho dù nhà họ Tô không được phép đánh vợ thì cô ta sợ rằng mình không thể chạy thoát được trận đòn.
Tô Hướng Nam trầm giọng hỏi: “Con gái, con có nhìn thấy là ai đẩy cô út của con không?”
Tô Hiểu Quả nghe được câu hỏi của ba, thân thể run lên, hai tay căng thẳng nắm chặt, sau đó lắc đầu nhỏ giọng nói: “Không, không có.”
Trực giác của Tô Hướng Nam cảm thấy phản ứng của con gái mình có vẻ không đúng lắm.
Anh ấy càng hỏi to hơn: “Hiểu Quả, con thật sự không nhìn thấy ai đẩy cô út của con sao?”
Tô Hiểu Quả nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của ba mình, lập tức sợ hãi khóc lên.
“Anh hai, Hiểu Quả vẫn còn nhỏ, anh hù dọa con bé như vậy làm gì.”
Khi giọng nói này vang lên, người nhà họ Tô phát hiện Tô Bắc Bắc, người đáng lẽ phải nằm trên giường tĩnh dưỡng vậy mà lại xuất hiện ở đây.
Tô Bắc Bắc đi đến bên cạnh Tô Hiểu Quả rồi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tô Hiểu Quả.
Sau đó cô dịu dàng nói: “Hiểu Quả không khóc, chuyện này không liên quan gì đến cháu, ngay cả cô của cháu cũng không biết là ai đẩy, cháu còn nhỏ như vậy làm sao con biết được.”
Nhìn gần thấy vết sưng đỏ khủng khiếp trên trán cô út, lại nghe giọng nói dịu dàng an ủi của cô út, khóe môi Tô Hiểu Quả giật giật, cuối cùng không nhịn được nói: “Cô út, cháu xin lỗi. Cháu thật sự đã nhìn ra người đẩy cô là ai, nhưng cháu không dám nói.”
Tô Bắc Bắc không trách Tô Hiểu Quả, cô giơ tay sờ sờ đầu Tô Hiểu Quả, nói: “Hiểu Quả đừng sợ, có cô ở đây, còn có ông bà cả ba mẹ nữa, trong nhà này không ai dám làm hại cháu.”
Tô Hiểu Quả nhìn ánh mắt khích lệ của Tô Bắc Bắc, sau khi hít sâu một hơi, cô bé dũng cảm nói:
“Là, là anh ba đẩy cô út ngã!”
“Cháu đã tận mắt nhìn thấy anh ba lợi dụng lúc cô út không chú ý mà đưa tay ra đẩy cô út một cái.”
“Sau khi anh ba thấy cô út ngã ngất xỉu nên đã đe dọa cháu không được nói với người trong nhà là anh ấy đẩy, nếu cháu dám nói thì anh ấy sẽ đánh cháu. Sau đó anh ấy lợi dụng lúc hỗn loạn để bỏ chạy.”
Trương Tuyết Hoa không ngờ Tô Hiểu Quả lại nhìn thấy Tô Bắc Bắc bị Tô Hiểu Võ đẩy, vội vàng giải vây cho con trai nói:
“Ba, mẹ, nhất định là không phải Hiểu Võ cố ý.”
Tô Hướng Nam trầm giọng hỏi: “Con gái, con có nhìn thấy là ai đẩy cô út của con không?”
Tô Hiểu Quả nghe được câu hỏi của ba, thân thể run lên, hai tay căng thẳng nắm chặt, sau đó lắc đầu nhỏ giọng nói: “Không, không có.”
Trực giác của Tô Hướng Nam cảm thấy phản ứng của con gái mình có vẻ không đúng lắm.
Anh ấy càng hỏi to hơn: “Hiểu Quả, con thật sự không nhìn thấy ai đẩy cô út của con sao?”
Tô Hiểu Quả nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của ba mình, lập tức sợ hãi khóc lên.
“Anh hai, Hiểu Quả vẫn còn nhỏ, anh hù dọa con bé như vậy làm gì.”
Khi giọng nói này vang lên, người nhà họ Tô phát hiện Tô Bắc Bắc, người đáng lẽ phải nằm trên giường tĩnh dưỡng vậy mà lại xuất hiện ở đây.
Tô Bắc Bắc đi đến bên cạnh Tô Hiểu Quả rồi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tô Hiểu Quả.
Sau đó cô dịu dàng nói: “Hiểu Quả không khóc, chuyện này không liên quan gì đến cháu, ngay cả cô của cháu cũng không biết là ai đẩy, cháu còn nhỏ như vậy làm sao con biết được.”
Nhìn gần thấy vết sưng đỏ khủng khiếp trên trán cô út, lại nghe giọng nói dịu dàng an ủi của cô út, khóe môi Tô Hiểu Quả giật giật, cuối cùng không nhịn được nói: “Cô út, cháu xin lỗi. Cháu thật sự đã nhìn ra người đẩy cô là ai, nhưng cháu không dám nói.”
Tô Bắc Bắc không trách Tô Hiểu Quả, cô giơ tay sờ sờ đầu Tô Hiểu Quả, nói: “Hiểu Quả đừng sợ, có cô ở đây, còn có ông bà cả ba mẹ nữa, trong nhà này không ai dám làm hại cháu.”
Tô Hiểu Quả nhìn ánh mắt khích lệ của Tô Bắc Bắc, sau khi hít sâu một hơi, cô bé dũng cảm nói:
“Là, là anh ba đẩy cô út ngã!”
“Cháu đã tận mắt nhìn thấy anh ba lợi dụng lúc cô út không chú ý mà đưa tay ra đẩy cô út một cái.”
“Sau khi anh ba thấy cô út ngã ngất xỉu nên đã đe dọa cháu không được nói với người trong nhà là anh ấy đẩy, nếu cháu dám nói thì anh ấy sẽ đánh cháu. Sau đó anh ấy lợi dụng lúc hỗn loạn để bỏ chạy.”
Trương Tuyết Hoa không ngờ Tô Hiểu Quả lại nhìn thấy Tô Bắc Bắc bị Tô Hiểu Võ đẩy, vội vàng giải vây cho con trai nói:
“Ba, mẹ, nhất định là không phải Hiểu Võ cố ý.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.