Tn80: Người Đẹp Trong Đại Tạp Viện
Chương 36: Xung Đột 3
Khanh Lê
06/07/2024
“Tôi cũng chỉ là đến sương phòng lấy chút cơm thừa canh cặn cho bọn trẻ ăn, mẹ đã đuổi theo đến đây mắng.” Trương Tuyết Hoa càng nói càng đau lòng: “Chẳng lẽ tôi không thể lấy chút cơm thừa canh cặn cho bọn trẻ ăn được sao.”
Lời nói của Trương Tuyết Hoa nói ra, Hiểu Võ càng khóc thảm thiết hơn, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Tô Hướng Đông lập tức hơi đau lòng, cũng chỉ là một ít thức ăn thừa, chẳng lẽ con cái anh ấy không xứng được ăn sao?
Anh ấy nhìn Lý Thục Phân với ánh mắt khổ sở.
Lý Thục Phân rất thất vọng, bà cười lạnh một tiếng, nói thẳng: “Con nghe xong vợ mình nói thì cảm thấy mẹ con đối xử tệ với con cái con sao?”
Tô Hướng Đông nhanh chóng lắc đầu, anh ấy tự nhận mình là đứa con hiếu thảo, mặc dù trong lòng không vui cũng không dám thể hiện ra ngoài.
Anh ấy còn kiếm cớ cho Lý Thục Phân với “tấm lòng nhân hậu”: “Mẹ, bình thường mẹ đối với bọn trẻ như thế nào con đều thấy, khẳng định là mẹ sẽ không vô duyên vô cớ không cho Hiểu Võ ăn cơm. Nhất định là do hôm nay thằng nhóc này đã đẩy ngã em gái làm mẹ tức giận, vì vậy mẹ mới không cho thằng bé ăn cơm.”
Lý Thục Phân tức giận mà bật cười: “Cho nên, anh vẫn cho rằng là tôi không cho con anh ăn sao?”
Tô Đại Sơn biết Lý Thục Phân không phải người như vậy, ông cau mày nhìn Lý Thục Phân hỏi: “Bà lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy người hỏi là Tô Đại Sơn, Lý Thục Phân mới đồng ý kể lại chuyện đã xảy ra: “Tôi vào bếp thấy đồ ăn đã hết, đoán là Hiểu Nhã và Hiểu Võ đã về. Vì vậy tôi đến sương phòng muốn hỏi Hiểu Võ tại sao lại đẩy cô út của nó, có phải là do mẹ nó sai không. Nhưng không ngờ tôi vừa bước vào còn chưa kịp hỏi gì thì Hiểu Võ đã bắt đầu khóc…”
Nói đến đây, Lý Thục Phân cười tự giễu: “Con dâu tốt của ông lại bắt đầu chỉ trích tôi không phải là bà nội tốt, chỉ đối tốt với con gái của mình, không hề quan tâm đến những con cái cô ta sinh ra.”
“Còn có đứa con trai ngoan mà tôi sinh ra, chỉ nghe vợ mình nói mấy câu đã đi theo vợ chỉ trích tôi, làm cho tôi thật sự giống như mẹ chồng độc ác.”
“Mẹ, con không có ý đó…”
Nhìn vẻ mặt nôn nóng muốn giải thích cho mình của Tô Hướng Đông, Lý Thục Phân tùy ý xua xua tay ra hiệu cho Tô Hướng Đông câm miệng.
Bà biết rốt cuộc trong lòng Tô Hướng Đông đang nghĩ gì, bây giờ bà không muốn nghe những lời vô nghĩa này.
Lời nói của Trương Tuyết Hoa nói ra, Hiểu Võ càng khóc thảm thiết hơn, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Tô Hướng Đông lập tức hơi đau lòng, cũng chỉ là một ít thức ăn thừa, chẳng lẽ con cái anh ấy không xứng được ăn sao?
Anh ấy nhìn Lý Thục Phân với ánh mắt khổ sở.
Lý Thục Phân rất thất vọng, bà cười lạnh một tiếng, nói thẳng: “Con nghe xong vợ mình nói thì cảm thấy mẹ con đối xử tệ với con cái con sao?”
Tô Hướng Đông nhanh chóng lắc đầu, anh ấy tự nhận mình là đứa con hiếu thảo, mặc dù trong lòng không vui cũng không dám thể hiện ra ngoài.
Anh ấy còn kiếm cớ cho Lý Thục Phân với “tấm lòng nhân hậu”: “Mẹ, bình thường mẹ đối với bọn trẻ như thế nào con đều thấy, khẳng định là mẹ sẽ không vô duyên vô cớ không cho Hiểu Võ ăn cơm. Nhất định là do hôm nay thằng nhóc này đã đẩy ngã em gái làm mẹ tức giận, vì vậy mẹ mới không cho thằng bé ăn cơm.”
Lý Thục Phân tức giận mà bật cười: “Cho nên, anh vẫn cho rằng là tôi không cho con anh ăn sao?”
Tô Đại Sơn biết Lý Thục Phân không phải người như vậy, ông cau mày nhìn Lý Thục Phân hỏi: “Bà lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy người hỏi là Tô Đại Sơn, Lý Thục Phân mới đồng ý kể lại chuyện đã xảy ra: “Tôi vào bếp thấy đồ ăn đã hết, đoán là Hiểu Nhã và Hiểu Võ đã về. Vì vậy tôi đến sương phòng muốn hỏi Hiểu Võ tại sao lại đẩy cô út của nó, có phải là do mẹ nó sai không. Nhưng không ngờ tôi vừa bước vào còn chưa kịp hỏi gì thì Hiểu Võ đã bắt đầu khóc…”
Nói đến đây, Lý Thục Phân cười tự giễu: “Con dâu tốt của ông lại bắt đầu chỉ trích tôi không phải là bà nội tốt, chỉ đối tốt với con gái của mình, không hề quan tâm đến những con cái cô ta sinh ra.”
“Còn có đứa con trai ngoan mà tôi sinh ra, chỉ nghe vợ mình nói mấy câu đã đi theo vợ chỉ trích tôi, làm cho tôi thật sự giống như mẹ chồng độc ác.”
“Mẹ, con không có ý đó…”
Nhìn vẻ mặt nôn nóng muốn giải thích cho mình của Tô Hướng Đông, Lý Thục Phân tùy ý xua xua tay ra hiệu cho Tô Hướng Đông câm miệng.
Bà biết rốt cuộc trong lòng Tô Hướng Đông đang nghĩ gì, bây giờ bà không muốn nghe những lời vô nghĩa này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.