Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm
Chương 4: Người Ấy Đã Chết Rồi
Cầu Vô Dục
29/01/2016
Bệnh viện Nhân dân tỉnh xây dựng vào thời kỳ đầu giải phóng, gần đây
phát triển nhanh chóng nên bây giờ được xếp là bệnh viện cấp 3A, diện tích xây
dựng tới hơn hai trăm ngàn mét vuông, thiết bị và nguồn vốn đầu tư đều thuộc
mức cao nhất trong tỉnh. Bệnh viện lại còn có rất nhiều chuyên gia, giáo sư nổi
tiếng làm việc, vì thế mà bệnh nhân tới khám và điều trị hàng ngày rất đông.
Bệnh nhân phần lớn đến từ khắp nơi trong tỉnh, nhưng cũng có những người từ
tỉnh ngoài nghe tiếng mà đến. Tuy bề ngoài thì có vẻ rất nhộn nhịp, nhưng bên
trong thì lại có rất nhiều vấn đề, nhất là quản lý.
Trong khi nghiên cứu về những vụ tranh chấp dân sự có liên quan đến Bệnh
viện Nhân dân tỉnh, tôi phát hiện ra cho đến thời điểm này có ba ký lục liên
quan đến việc người chết bị mất tim. Vì phía Bệnh viện và gia đình người mất
đã đạt được thỏa thuận với nhau nên phía cảnh sát không chính thức xen vào, do
đó mà không có được những ký lục chi tiết về sự việc.
Khi đến tầng bảy của bệnh viện, cuối cùng thì tôi cũng đã nhận ra sự khó
khăn của chính phủ khi thực hiện sinh đẻ có kế hoạch - số người chờ để khám
chữa bệnh trên đại sảnh chật cứng, khiến cho một không gian có tới cả ba trăm
mét vuông hầu như không còn chỗ hở. Vì số lượng ghế ngồi có hạn nên nhiều
người bệnh phải đứng chờ ở bên ngoài, nhưng cũng có những phòng thì chẳng
có mấy người khám.
Đi một vòng quanh mấy phòng ít người khám, tôi dừng lại một trong số
phòng như vậy và nói với Trăn Trăn: “Người mà chúng ta cần tìm ở đây.”
“Vì sao? Tầng bảy có nhiều phòng như vậy cơ mà, dựa vào đâu mà anh
khẳng định là phòng này?” Ánh mắt của Trăn Trăn ánh lên vẻ nghi hoặc.
Tôi giải thích: “Nếu cô là bác sĩ, thì liệu cô có thể lên mạng mà đọc những
dòng viết của bạn học vào khi mà số lượng người bệnh đứng xếp hàng dài chờ ở
bên ngoài cửa hay không?”
“Coi như anh nói đúng, nhưng những phòng có ít bệnh nhân đến khám đâu
chỉ có phòng này!” Trăn Trăn đáp.
“Hãy xem bản danh sách mà Vĩ Ca đưa cho xem sao đi!” Tôi không muốn
nói thêm.
37
Trăn Trăn lấy bản danh sách ra như một cái máy, rồi đối chiếu với tấm biển
giới thiệu về bác sĩ đóng ở ngoài các cánh cửa, lẩm bẩm: “Tiêu Dật Huyên... Rõ
ràng là trong danh sách có tên người này cơ mà... mà hình như anh cũng đã đọc
qua bản danh sách này rồi còn gì...”
Tôi đưa tay lên đầu, mỉm cười: “Tên trong bản danh sách đều nằm ở đây.”
Nói rồi tôi gõ cửa và bước vào bên trong.
Trong phòng là một anh chàng bảnh trai tuổi chừng ba mươi đang chơi điện
tử, nhìn thấy tôi bước vào, bèn nở nụ cười rất thân thiện, đứng dậy và lịch sự
nói: “Mời ngồi, anh bị làm sao?”
“Bác sĩ Tiêu, chào anh! Tôi họ Mộ, là nhân viên điều tra của Phòng Trinh sát
hình sự...” Tôi ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề, “Theo như tôi được biết thì anh
tốt nghiệp trường Đại học y khoa. Mười năm trước, trong phòng 106 khu ký túc
xá nữ xảy ra một vụ án, hẳn anh cũng biết về sự việc đó. Anh có thể nói cho
chúng tôi nghe về những gì anh biết được không?”
“Đó là một ký ức khiến người ta đến nằm mơ cũng thấy sợ. Tuy đã mười
năm rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại vẫn cảm thấy nổi cả da gà. Nói thật lòng, đến
tận bây giờ tôi vẫn không dám tin Tiểu Lầu - một cô nữ sinh nhã nhặn, hiền
lành như vậy lại có thể giết chết bạn của mình một cách dã man đến thế!” Tiêu
Dật Huyên mặt xám ngoét, người run lên kể lại cho chúng tôi nghe về ký ức
đáng sợ mười năm trước. Có thể vì sợ nên những lời kể của anh ta có phần lộn
xộn:
Bốn cô nữ sinh sống trong phòng 106 là: Dạ Tiểu Lầu, Hạ Vũ Lam, Nguyệt
Ảnh Thanh và Tần Quỳnh Chi. Họ học cùng khóa với tôi, Tiểu Lầu và Quỳnh
Chi còn là bạn học cùng lớp với tôi. Tình cảm giữa họ rất tốt, ít nhất thì trước
khi xảy ra chuyện cũng là như vậy.
Tiểu Lầu có thể được xem như hoa khôi của trường, xinh đẹp nhất trong số
bốn cô gái kể trên, hơn nữa tính tình cũng rất tốt, vì thế mà có rất nhiều chàng
trai theo đuổi, nhưng chưa ai chinh phục được trái tim cô ấy. Cô ấy thích đọc
sách ở thư viện, và khéo léo từ chối lời tỏ tình của những người theo đuổi mình.
Quan hệ giữa cô ấy với Quỳnh Chi rất tốt, hơn nữa lại là bạn cùng lớp nên đi
đâu họ cũng có nhau. Vì chưa từng nghe nói họ có bạn trai bao giờ, nên đám
con trai cứ bàn tán rằng liệu họ có phải là một đôi đồng tính không.
Vì Tiểu Lầu xinh đẹp, nên nhất cử nhất động của cô ấy luôn thu hút sự chú ý
của mọi người. Khoảng một năm trước khi tốt nghiệp, cô ấy bắt đầu béo ra, có
người đùa cô ấy rằng có phải là đã có thai không. Câu trả lời của cô ấy lúc đó
rất lạ lùng: “Tớ sắp làm Maria rồi, cậu hãy chúc mừng cho tớ đi!”
38
Kỳ nghỉ tết năm đó, cả bốn cô nữ sinh đó đều không về nhà. Khi bắt đầu học
kỳ, thì cô ấy lại gầy đi trông thấy, hơn nữa da cũng xấu hẳn đi và có phần nhợt
nhạt, mọi người cứ đoán già đoán non rằng liệu có phải cô ấy đã phá thai hay
không. Nhưng cô ấy vẫn chưa có bạn trai, vì thế mà mọi người thấy rất khó
hiểu, liên tưởng với lời cô ấy nói trước đó, thì không lẽ cô ấy lại cũng mang thai
như kiểu đức mẹ đồng trinh Maria!
Điều lạ lùng hơn là, học kỳ tiếp sau đó thì da mặt của cả bốn cô gái trong căn
phòng đó đều nhợt nhạt, cứ như là bị thiếu máu vậy, chỉ duy có Ảnh Thanh thì
có vẻ khá hơn. Ngoài điều đó ra thì ở họ không có gì khác thường, mãi cho đến
đêm trước khi xảy ra chuyện cũng vậy, cũng không nghe thấy ai nói rằng Tiểu
Lầu và Quỳnh Chi giận dỗi hay cãi nhau, họ vẫn cứ như hình với bóng.
Buổi tối trước khi xảy ra chuyện, tôi và mấy anh em cùng phòng vác hai
thùng bia lên sân thượng của ký túc xá nam. Đêm ấy trăng rất tròn, mọi người
uống bia rất vui vẻ, ngoài lý do lưu luyến khi sắp phải chia tay nhau thì không
thấy có điều gì bất thường. Không ai ngờ được rằng, trong tòa nhà ký túc xá nữ
lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy.
Đêm ấy, không có ai trong tòa nhà ký túc nữ nghe thấy có tiếng cãi vã hay
đánh nhau, thậm chí chẳng ai thấy có điều gì khác lạ. Mọi thứ vẫn diễn ra như
ngày thường, điều duy nhất khác mọi khi đó là tình cảm phức tạp trong lòng của
những sinh viên sắp tốt nghiệp.
Sáng sớm ngày hôm sau, tòa nhà ký túc xá nữ ồn ào bất thường, lãnh đạo
nhà trường cũng xuống, có rất nhiều giáo viên đứng chặn ở cửa không cho sinh
viên vào, sau đó qua dò hỏi bạn bè tôi mới biết được đã xảy ra án mạng. Nghe
nói, sáng sớm hôm đó, dù đã rất muộn rồi mà phòng 106 vẫn chẳng có động
tĩnh gì, có một nữ sinh định vào xem có phải là những người trong đó vẫn còn
đang ngủ không, khi cô ấy bước vào thì không khỏi hoảng sợ, phải mất một lúc
mới kêu được thành tiếng. Tất cả mọi nữ sinh nhìn thấy cảnh tượng ấy đều sợ
tới mức kêu thét lên, thậm chí có người còn bị ngất.
Theo lời của cô nữ sinh bước vào đó đầu tiên, thì khi cô ấy đẩy cửa bước vào
thấy trong phòng toàn là máu tươi. Tiểu Lầu với những vết máu dính đầy trên
người ngồi quỳ ở giữa phòng, dưới mái tóc dài rối bù là một khuôn mặt với vẻ
rất lạ lùng và nụ cười ngây ngô, mắt nhìn chăm chăm vào thi thể đã lạnh ngắt ở
phía trước...
Tiêu Dật Huyên nói xong, người khẽ run lên, một hồi lâu sau mới lấy lại
bình tĩnh.
“Sau đó, tình hình của Dạ Tiểu Lầu như thế nào anh có biết không?” Tôi hỏi.
Theo những gì đã được biết thì cô ấy rất có thể là con ma cái ôm con như trong
lời đồn đại.
39
Anh ta đưa tay lau mạnh lên mặt, để lấy lại tinh thần rồi mới nói: “Nghe nói
cô ấy được đưa tới bệnh viện tâm thần ở ngoại ô thành phố, đến bây giờ có còn
ở đó không thì tôi không được rõ.”
“Anh có địa chỉ hoặc số điện thoại của hai cô nữ sinh khác trong phòng 106
không?”
“Tôi không cùng lớp với họ, cũng không quen lắm, nên sau khi tốt nghiệp
xong thì chẳng có liên hệ gì.”
“Thế thì khó rồi.” Trăn Trăn chau mày nói xen vào.
“Nghe nói bệnh viện các anh thường xuyên xảy ra chuyện mất tim của người
chết, có chuyện đó thật không?” Tôi nhìn chăm chú vào mắt của Tiêu Dật
Huyên, khiến anh ta bất giác phải nhìn tránh đi, “Có nghe nói, nhưng không rõ
lắm. Anh cũng biết đấy, những chuyện như thế này rất ảnh hưởng đến uy tín của
bệnh viện, nên lãnh đạo yêu cầu xử lý thật khéo, hạn chế thấp nhất việc để lộ ra
bên ngoài, vì thế mà những gì tôi biết được rất ít.”
“Cảm ơn vì đã làm phiền anh.” Chào anh ta xong, tôi và Trăn Trăn rời khỏi
đó.
“Hình như anh ta biết điều gì đó.” Vừa ra khỏi cửa, Trăn Trăn đã nói như
vậy.
“Anh ta đâu có phải là nghi phạm, chúng ta không thể ép anh ta nói ra những
điều không muốn nói.” Tôi chìa hai bàn tay ra, nói với vẻ bất lực.
“Vậy thì chuyện mất tim sẽ phải điều tra như thế nào đây?”
“Tạm thời cứ gác lại đã, vì nó liên quan đến uy tín của bệnh viện nên chắc
chắc sẽ không có được sự hợp tác nhiều từ phía họ đâu. Hơn nữa, nếu phía cảnh
sát biết là chuyện gì thì đã lại không mất nhiều tim như vậy.” Tôi lấy ra một
điếu thuốc ngậm lên môi, nhưng chưa châm mà nói tiếp: “Chuyện này phải để
tổ trưởng đi đặt quan hệ xong thì mới có thể điều tra sâu được, chúng ta đến
ngoại ô thành phố một lượt xem sao đã đi...”
Chúng tôi vội vã lái xe tới bệnh viện tâm thần ở khu ngoại ô thành phố. Đó
giống như một khu nhà tù màu trắng, mỗi một lối vào đều được đóng bằng một
cánh cổng sắt kiên cố, chỉ có điều thay cho những cai ngục là những y bác sĩ
mặc áo bờ lu trắng trông coi những “phạm nhân” mặc chiếc áo bệnh nhân có
đánh số. Người nhà đến thăm cũng chẳng khác gì đến thăm tù nhân, có lẽ điều
khác biệt lớn nhất là người đến thăm phải nộp một khoản “tiền điều trị” cho
những người được giam ở đây.
Tôi hỏi thăm tin tức về Dạ Tiểu Lầu ở quầy đón tiếp, sau khi nhân viên ở đó
tra số liệu trên máy tính xong đã cho tôi một câu trả lời khiến tôi sững sờ một
hồi lâu: “Đã chết rồi!”
40
“Chết rồi? Chết như thế nào và chết khi nào?” Tôi rất nghi ngờ con ma cái
ôm con chính là Tiểu Lầu, nếu cô ấy đã xuất viện hoặc mất tích thì còn được,
nhưng nếu cô ấy đã chết rồi thì ai là người tiếp tục giết người? Không nhẽ là ma
quỷ thật?
“Đã chết cách đây chín, mười năm rồi, nguyên nhân là tự tử.” Nhân viên đón
tiếp trả lời bằng giọng lạnh lùng, như thể nói về cái chết của một con mèo
hoang.
“Chị chắc chắn là cô ấy đã chết rồi chứ?” Tôi vẫn chưa chịu từ bỏ, hỏi lại
một lần nữa.
“Đã nói chết rồi thì là chết rồi, phải chắc chắn thế nào nữa?” Nhân viên đón
tiếp đáp với vẻ không vui, giọng nói cao hẳn lên khiến những người xung quanh
đều quay lại nhìn.
“Bác sĩ điều trị chính cho cô ấy có còn làm việc ở đây không? Tôi muốn tìm
hiểu một chút về tình hình của Tiểu Lầu khi còn sống.” Sống thì phải thấy
người, chết thì phải thấy xác, nếu manh mối bị gián đoạn từ đây thì việc tìm ra
hung thủ đích thực chỉ trong mấy ngày còn lại sẽ khó hơn cả lên trời.
“Chuyện đã xảy ra tám chín năm trước rồi, nhiều bác sĩ đã chuyển công tác
tới các bệnh viện khác, tôi biết phải tìm ông ấy ở đâu bây giờ?” Nói xong, người
ấy chuyển sang làm việc khác, không thèm để ý đến chúng tôi nữa.
Tôi thấy hơi nản, nhưng may mà là người có rèn giũa, mặt cũng dày hơn
người khác, xốc lại tinh thần và cứ một mực đòi nhân viên kia cung cấp những
tài liệu về Tiểu Lầu, buộc chị ta phải in cho tôi một bản mặc dù chị ta không
muốn. Trong trang tư liệu ấy có một bức ảnh, đôi mắt của người trong ảnh tuy
đờ đẫn, nhưng khiến người nhìn không thể không động lòng và xót thương.
Đúng như Tiêu Dật Huyên nói, cô ấy thực sự rất xinh đẹp.
Khi tôi đọc phần nội dung, muốn tìm thấy trong đó những thông tin có ích,
bỗng nhiên thấy đầu của một người ghé đến bên cạnh, đó là một nhân viên làm
quét dọn tuổi chừng năm mươi. Nhìn thấy bà ta cứ nhìn chăm chăm vào bức ảnh
trong trang tư liệu trên tay tôi, tôi bỗng cảm thấy ông trời không phụ những nỗ
lực của mình, nên hỏi ngay người ấy: “Bà biết cô gái này chứ?”
Bà ấy gật đầu, “Trước đây cô ấy đã từng điều trị ở đây, nên cũng có nhớ đôi
chút.” Tiếp đó bà ấy kể sơ qua về tình hình của Dạ Tiểu Lầu trong thời gian
nằm viện.
“Cô ấy được coi là người khá trật tự, lúc thường không nói gì, cứ trốn vào
một góc và đọc sách. Đối với chúng tôi thì những bệnh nhân như vậy rất tốt, về
41
cơ bản không phải lo lắng gì cho họ, ngoài việc cho ăn và kỳ cọ cho họ thì
không cần phải để mắt đến. Trong khi những bệnh nhân khác thì thường xuyên
la hét, quậy phá, phải dùng dây vải để buộc họ xuống giường. ”
Vốn dĩ những bệnh nhân như cô ấy thông thường không để lại ấn tượng gì
sâu sắc, vì bệnh nhân ở đây quá đông. Nhưng có lẽ vì cô ấy quá xinh đẹp, đẹp
tới mức mà phải chuốc họa vào thân. Tiểu Âu tiếp xúc lâu ngày cùng cô ấy, lâu
dần đem lòng yêu... hoặc nói khác đi là trong lòng nảy sinh ý xấu, ông ta đã
cưỡng hiếp bệnh nhân của mình.
Tuy đầu óc cô ấy có đôi chút vấn đề, nhưng cũng biết phản kháng lại hành
động thô bạo của Tiểu Âu, đã cào cấu và cắn khắp người ông ta. Sau khi chuyện
xảy ra, cô ấy ngồi co ro trong góc và khóc thút thít. Nói thực lòng, trông cô ấy
lúc đó chẳng khác gì những cô gái khác, đều khiến người ta nhìn mà thấy
thương xót.
Viện trưởng rất lo về chuyện này, vì nếu chuyện mà lọt ra ngoài chắc chắn
bệnh viện sẽ đi tong. Trong lúc Viện trưởng còn đang tính toán xem phải xử lý
thế nào thì cô ấy đã tự sát bằng cách dùng kim tiêm đâm vào người mình. Nhân
lúc y tá không để ý, cô ấy đã lấy trộm một chiếc bơm kim tiêm, rồi sau đó vào
nhà vệ sinh đóng chặt cửa lại. Khi mọi người tìm thấy thì cô ấy đã chết.
Chiếc bơm kim mà cô ấy lấy trộm là loại 5 ml, theo lời y tá thì nếu dùng
chiếc bơm kim tiêm ấy mà tiêm vào người thì ít nhất cũng phải là hai mươi mũi
mới chết người được, hơn nữa phải là tiêm vào ven. Người y tá còn nói, kiểu tự
sát ấy sẽ phải trải qua rất nhiều đau đớn trước lúc chết.
Sau khi cô ấy chết, Tiểu Âu cũng xảy ra chuyện, những vết thương bị Tiểu
Lầu cắn đen xạm lại gây sốt cao, mãi cũng không sao hạ sốt được, và đến ngày
hôm sau thì ông ta cũng chết. Trước lúc chết ông ta luôn miệng nói: “Cô ấy đã
báo thù tôi, cô ấy muốn tôi phải chết.”
Nghe xong những lời kể của nhân viên quét dọn, tôi bèn hướng ngay sang
câu hỏi mà tôi quan tâm nhất: “Sau khi cô ấy chết thì xác chết đã xử lý thế
nào?” Tôi vẫn cứ nghi ngờ Tiểu Lầu chính là con ma cái ôm con, sau khi cô ấy
chết có thể xảy ra chuyện thay đổi xác chết và quay lại trường Đại học y để giết
người.
“Tất nhiên là hỏa thiêu rồi! Viện trưởng sợ rằng đêm dài lắm mộng, chưa
nhận được sự đồng ý của người nhà cũng vẫn cứ cho hỏa thiêu. Hơn nữa, Tiểu
Lầu chết một cách vô duyên vô cớ ai mà chẳng sợ, nên lập tức cho hỏa thiêu xác
của cả hai người.” Câu trả lời của bà quét dọn đã phủ định cho những suy đoán
của tôi.
“Khi cô ấy bị cưỡng hiếp có chảy máu không?” Mặc dù rất ngượng khi đưa
ra câu hỏi này nhưng tôi thấy rất cần thiết vì nó liên quan tới việc cô ấy đã từng
có thai hay chưa.
42
Bà quét dọn nghĩ một lát, rồi nói với vẻ khẳng định: “Không!”
“Bà chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn là không có, hôm ấy chính tay tôi thu dọn phòng, trong quần của
cô ấy không có vết máu nào, ga giường và nền nhà cũng không có. Chỉ có áo thì
có một chút, nhưng đó là vết máu từ vết thương của Tiểu Âu thấm sang, máu
khi mất trinh không phải màu như vậy.” Với tuổi đời của bà quét dọn có thể
thấy những phán đoán của bà không thể sai.
Chúng tôi cảm ơn bà quét dọn và chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên bà ấy gọi lại:
“Này, này, nói cho cậu biết một việc nữa, không biết có tác dụng gì với cậu
không. Khi cô ấy vừa mới đến, tôi giúp cô ấy kỳ cọ người thì thấy trên bầu ngực
của cô ấy có rất nhiều vết thương, cứ như thể bị ma hút máu cắn vào vậy, có
điều những vết thương đó rất nhỏ, chưa biết chừng là bị dơi cắn...”
Trên đường từ bệnh viện tâm thần trở về, tôi sắp xếp qua những thông tin thu
lượm được trong ngày. Tiêu Dật Huyên đã nói, trong học kỳ cuối cùng cả bốn
cô gái trong phòng 106 đều trở nên xanh xao, nhợt nhạt, còn bà quét dọn thì nói
trên bầu ngực của Tiểu Lầu có rất nhiều vết cắn, từ đó có thể suy ra rằng, trên
ngực của ba người còn lại rất có thể cũng có những vết thương tương tự, nhưng
những vết thương ấy do đâu mà có? Không lẽ trong phòng 106 có loài dơi hút
máu người hoặc là... ma hút máu?
Ngoài ra, sau khi Tiểu Lầu bị cưỡng hiếp lại không có máu chảy ra, ngoài
việc gần như có thể khẳng định cô ấy không còn trinh, còn có thể chứng minh
cô ấy rất có thể đã sinh con hoặc nạo phá thai, vì trong quá trình bị cưỡng hiếp,
dịch âm đạo tiết ra không đủ, rất có khả năng làm chảy máu, nhưng những phụ
nữ đã từng sinh nở vì âm đạo đã được mở ra tương đối sẽ khó có khả năng bị
chảy máu. Giả thiết rằng cô ấy đã từng có thai, vậy người làm chuyện đó với cô
ấy là ai? Tiêu Dật Huyên nói cô ấy chưa có bạn trai, và trên thực tế đúng là như
vậy. Là anh ta không biết hay là nói dối? Hẳn không có chuyện vẫn còn là trinh
nữ mà đã có thai.
Cách thức tự sát của Tiểu Lầu cũng khiến người ta khó hiểu. Với môi trường
sống như cô ấy lúc đó thì cách dùng bơm kim tiêm tiêm vào ven như vậy là một
trong những cách dẫn đến tỉ lệ thành công cao nhất, nó không giống như cách
dùng dây treo cổ dễ dàng bị người khác phát hiện, cũng không giống như cách
cắt vào mạch máu đòi hỏi phải mất nhiều thời gian và dễ được cứu sống. Nhưng
đối với một người mắc bệnh tâm thần mà lại có thể bình tĩnh vận dụng những
kiến thức y học được học trước đây hoàn toàn là một việc không dễ dàng, hơn
nữa không phải cô ấy đâm bừa vào người mình một mũi, mà tìm chính xác ven
rồi tiêm liên tiếp vào đó hơn hai mươi mũi, điều này không khỏi khiến người ta
nghi ngờ rằng rốt cuộc cô ấy có điên thật không, hay là vì muốn thoát tội nên đã
giả làm như vậy.
43
Dù cô ấy điên thật hay điên giả thì người cũng đã chết rồi, nên khả năng cô
ấy là con ma cái ôm con càng trở nên rất ít. Mặc dù tôi nghi ngờ ma cái ôm con
là do người khác giả làm hoặc là thực thể của Zombie, nhưng sự thật đã khiến
tôi không thể không nghĩ theo hướng ma quỷ hư hư thực thực.
“Bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Trăn Trăn cắt đứt luồng suy nghĩ của tôi.
“Đến khu phố cũ tìm một người.” Tôi tiện mồm nói.
“Tìm ai?”
“Mai Xảo Anh.”
“Cô ấy là người như thế nào?”
“Tôi không biết!” Tôi cầm tờ tư liệu về Tiểu Lầu đưa cho Trăn Trăn xem, ở
dòng địa chỉ của người thân trên đó viết tên của Mai Xảo Anh và nơi ở.
Mỗi một thành phố phồn hoa đều có những góc cũ kỹ, và những người sống
trong cái góc cũ kỹ ấy thường là một bộ phận người cống hiến nhiều nhất cho
thành phố đó.
Khi chúng tôi tới khu phố cũ thì đã là buổi tối, theo địa chỉ ghi trên tư liệu,
chúng tôi đi tới trước cửa một căn nhà cũ nát, ánh đèn từ bên trong lọt qua khe
cửa, hẳn trong nhà có người. Sau khi gõ cửa, cánh cửa sắt hoen rỉ được kéo ra
một khoảng nhỏ, phía sau cánh cửa là một khuôn mặt già nua, tiều tụy, bà lên
tiếng hỏi với vẻ cảnh giác: “Có chuyện gì vậy?”
Tôi đưa giấy tờ ra rồi nói rõ mục đích, nghe xong bà mới bớt vẻ căng thẳng
và mời chúng tôi vào nhà.
“Xin lỗi, khu vực này trị an không được tốt, nên hễ tối đến là phải cẩn thận
hơn, anh chị đừng lấy làm lạ vì điều đó.” Mai Xảo Anh mang ra hai cốc nước
đun sôi.
Tôi đưa mắt quan sát căn phòng, nó rất nhỏ và cũ kỹ, có lẽ tuổi của nó cũng
hơn ba mươi năm rồi, chẳng hề ít hơn tuổi của tôi, ngay cả đến hai chiếc cốc
đang đặt trước mặt cũng bị mẻ miệng.
Qua đó có thể thấy, hoàn cảnh của chủ nhân ngôi nhà này tương đối nghèo
túng.
“Thưa cô Mai, cô có thể cho chúng cháu biết những chuyện có liên quan đến
Tiểu Lầu được không?” Sau mấy lời xã giao, chúng tôi đi thẳng vào vấn đề.
“Không biết số của tôi khổ hay là số của Tiểu Lầu khổ, nó vừa chào đời đã
không có bố, thế rồi đang khi tuổi trẻ vậy mà...” Mai Xảo Anh vừa thở dài vừa
kể lại những chuyện trước đây của con gái:
44
Bố của Tiểu Lầu mất sớm, một mình tôi nuôi nó nên người biết bao nhiêu
vất vả. Từ nhỏ nó đã rất ngoan và thông minh. Thầy cô và bạn bè đều rất yêu
quý nó, nó học hành cũng rất chăm chỉ, tôi chưa bao giờ phải lo lắng vì nó.
Nhưng, kể từ khi nó vào đại học, tôi cảm thấy nó đã thay đổi, còn thay đổi ở
điểm nào thì tôi cũng không thể nói ra cho rõ ràng, hai mẹ con tôi cũng đã sống
với nhau lâu như vậy con gái có thay đổi gì, người làm mẹ làm sao mà không
thấy được. Lúc đầu, tôi cũng tưởng là nó đã có bạn trai, nên mới không để ý
nhiều nhưng sau đó thì càng ngày càng cảm thấy không ổn, tôi luôn cảm thấy nó
có vấn đề.
Nhà thì nhỏ, nên hai mẹ con tôi ngủ chung giường, kể từ khi nó vào trường
Đại học y thì nó ở trong đó đến kỳ nghỉ phép dài ngày thì mới về. Trong thời
gian nó nghỉ ở nhà, có mấy lần tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm thấy nó không ngủ mà
cứ đứng ngây người nhìn lên vầng trăng trên bầu trời, tôi gọi mà nó cũng không
thưa. Ngày hôm sau khi tôi nói chuyện đó với nó thì nó nói không nhớ gì về
chuyện đó.
Sau đó, nó càng ít về nhà hơn, nhưng tuần nào cũng gọi điện về. Lúc đó tôi
cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao thì hoàn cảnh gia đình cũng không tốt, nó
không muốn về thì tôi cũng không trách nó, chỉ cần nó sống vui vẻ là được.
Thậm chí khi nó không về ăn tết, tôi cũng không nói gì nhiều, tôi cứ nghĩ rằng
nó muốn ăn tết cùng với bạn trai!
Trước khi xảy ra vụ án một ngày, nó gọi điện về cho tôi, nói những lời rất lạ
lùng hỏi tôi rằng có muốn được ở trong căn nhà to hơn không? Có muốn có
nhiều tiền tiêu hay không? Có muốn trường sinh bất lão không? Tôi đáp rằng
có, tất nhiên là có, nhưng mẹ chỉ cần có con ở bên cạnh là đủ rồi, những thứ
khác không quan trọng. Nó im lặng một hồi lâu rồi mới nói với tôi: “Mẹ, sau
này nhất sinh con sẽ cho mẹ được sống một cuộc sống tốt nhất!” Không ngờ,
ngày hôm sau thì xảy ra chuyện.
Sau khi xảy ra chuyện, nhà trường đứng ra giải quyết, mặc dù nó không bị
tù, nhưng bị đưa đến bệnh viện tâm thần. Trong những ngay đó, tôi gần như đã
khóc cạn cả nước mắt, nhưng đó không phải là một kết cục tồi tệ nhất. Nó ở
trong bệnh viện tâm thần hơn một năm, thế rồi tự dưng lại tự sát...
Nói đến đây, cô Mai bất giác lại khóc. Rõ ràng là bệnh viện đã giấu kín
chuyện Tiểu Lầu bị cưỡng hiếp, nhưng thấy bà ấy đã đau lòng như vậy, tất
nhiên chúng tôi cũng không muốn nói cho bà biết sự thật, suy cho cùng thì hai
người trong cuộc đó cũng đã qua đời mấy năm rồi, bây giờ có truy cứu trách
nhiệm cũng chẳng có nhiều ý nghĩa.
“Bác đã gặp bạn trai của Tiểu Lầu bao giờ chưa?” Mặc dù biết bà Mai đang
rất buồn, nhưng tôi thấy vẫn nên hỏi bà câu ấy.
45
“Chưa, thực ra tôi cũng không biết đích xác nó đã có bạn trai hay chưa, mỗi
lần tôi hỏi nó, nó đều nói là chưa có, nhưng tôi luôn có cảm giác nó đang có qua
lại, yêu đương với bạn trai.” Không ai hiểu con gái bằng mẹ, mặc dù bà Mai
không chắc chắn lắm về chuyện đó nhưng linh cảm của người mẹ thì hoàn toàn
đáng tin cậy, trong thời gian Dạ Tiểu Lầu theo học ở trường Đại học y có lẽ đã
có bạn trai.
Nếu sự thật đúng như vậy, thì có thể khẳng định rằng cô ấy đã từng có thai,
cũng có thể giải thích vì sao khi ma cái hành hung lại ôm đứa trẻ đã chết. Tất
nhiên, suy đoán này phải được xác lập trên tiền đề hung thủ là ma quỷ, tuy
nhiên tôi vẫn giữ ý kiến của mình.
“Cha của Tiểu Lầu là người như thế nào ạ?” Trăn Trăn dường như muốn an
ủi Mai Xảo Anh, nhưng trong chốc lát không thể nghĩ ra lời gì nên đã nhắc đến
người chồng đã chết của bà.
“Chồng tôi tên là Dạ Bình An, hồi còn sống ông ấy làm xây dựng. Kể ra
cũng lạ, tòa ký túc xá mà Tiểu Lầu ở chính là do đội của ông ấy xây dựng. Có
điều, ký túc xá xây dựng xong chưa bao lâu thì ông ấy ra đi, đến cả mặt con
cũng không kịp nhìn...” Một lần nữa bà Mai Xảo Anh lại khóc.
Bố đẻ xây xong tòa nhà ký túc ấy thì chết, con gái sau khi vào ở trong đó thì
nổi điên giết người, sao lại có sự trùng hợp đến thế ! Không kịp để ý đến tình
cảm lúc đó của bà Mai, tôi vội hỏi: “Bác có thể cho chúng cháu biết bác trai đã
qua đời như thế nào được không?”
Nghe bác sĩ nói thì ông ấy bị ung thư dạ dày. Ngày thường ông ấy rất khỏe,
thế rồi hôm đó nói rằng bị đau bụng, đến bệnh viện khám thì bác sĩ nói đã quá
muộn, không thể điều trị được nữa, mấy ngày sau thì ông ấy ra đi, lúc ấy Tiểu
Lầu cũng sắp sửa chào đời.
“Nếu ông ấy cố sống thêm được mấy ngày nữa thì sẽ được bế con gái của
mình...” Im lặng một lúc, lau nước mắt xong, bà Mai nói: “Mấy người bạn từng
làm với ông ấy cũng đều bị ung thư dạ dày và chết, tôi nghĩ có lẽ vì việc ăn
uống ở công trường không được tốt. Hồi còn sống, ông ấy cứ phàn nàn rằng
cơm ở công trường chẳng khác gì đồ ăn cho lợn...”
Trăn Trăn lại an ủi bà Mai một lúc bằng những lời vụng về. Khi chúng tôi
chuẩn bị ra về, dường như bà Mai chợt nhớ ra điều gì, bà nói với chúng tôi:
“Tôi nhớ là hồi ông ấy xây khu ký tức xá của trường Đại học y có nói rằng lúc
đào móng thì thấy một con bạch xà rất to, lúc đó mọi người đều đang rất thèm
thịt nên đã làm thịt nó để ăn. Không biết có phải vì thế mà đắc tội hay không để
rồi đến nỗi chuốc lấy họa...”
Sau khi rời khỏi nhà của bà Mai, tôi cứ nghĩ mãi về một vấn đề: Bố xây
dựng xong khu ký túc xá thì chết, con gái vào đó ở thì dần dần thay đổi và cuối
46
cùng thì phát điên đến giết người... Không biết có phải vấn đề là ở chỗ khu ký
tức xá, hoặc nói cách khác là ở phòng 106 hay không nhỉ?
Có thể, Lục Thúc sẽ cung cấp được những thông tin về vấn đề này.
phát triển nhanh chóng nên bây giờ được xếp là bệnh viện cấp 3A, diện tích xây
dựng tới hơn hai trăm ngàn mét vuông, thiết bị và nguồn vốn đầu tư đều thuộc
mức cao nhất trong tỉnh. Bệnh viện lại còn có rất nhiều chuyên gia, giáo sư nổi
tiếng làm việc, vì thế mà bệnh nhân tới khám và điều trị hàng ngày rất đông.
Bệnh nhân phần lớn đến từ khắp nơi trong tỉnh, nhưng cũng có những người từ
tỉnh ngoài nghe tiếng mà đến. Tuy bề ngoài thì có vẻ rất nhộn nhịp, nhưng bên
trong thì lại có rất nhiều vấn đề, nhất là quản lý.
Trong khi nghiên cứu về những vụ tranh chấp dân sự có liên quan đến Bệnh
viện Nhân dân tỉnh, tôi phát hiện ra cho đến thời điểm này có ba ký lục liên
quan đến việc người chết bị mất tim. Vì phía Bệnh viện và gia đình người mất
đã đạt được thỏa thuận với nhau nên phía cảnh sát không chính thức xen vào, do
đó mà không có được những ký lục chi tiết về sự việc.
Khi đến tầng bảy của bệnh viện, cuối cùng thì tôi cũng đã nhận ra sự khó
khăn của chính phủ khi thực hiện sinh đẻ có kế hoạch - số người chờ để khám
chữa bệnh trên đại sảnh chật cứng, khiến cho một không gian có tới cả ba trăm
mét vuông hầu như không còn chỗ hở. Vì số lượng ghế ngồi có hạn nên nhiều
người bệnh phải đứng chờ ở bên ngoài, nhưng cũng có những phòng thì chẳng
có mấy người khám.
Đi một vòng quanh mấy phòng ít người khám, tôi dừng lại một trong số
phòng như vậy và nói với Trăn Trăn: “Người mà chúng ta cần tìm ở đây.”
“Vì sao? Tầng bảy có nhiều phòng như vậy cơ mà, dựa vào đâu mà anh
khẳng định là phòng này?” Ánh mắt của Trăn Trăn ánh lên vẻ nghi hoặc.
Tôi giải thích: “Nếu cô là bác sĩ, thì liệu cô có thể lên mạng mà đọc những
dòng viết của bạn học vào khi mà số lượng người bệnh đứng xếp hàng dài chờ ở
bên ngoài cửa hay không?”
“Coi như anh nói đúng, nhưng những phòng có ít bệnh nhân đến khám đâu
chỉ có phòng này!” Trăn Trăn đáp.
“Hãy xem bản danh sách mà Vĩ Ca đưa cho xem sao đi!” Tôi không muốn
nói thêm.
37
Trăn Trăn lấy bản danh sách ra như một cái máy, rồi đối chiếu với tấm biển
giới thiệu về bác sĩ đóng ở ngoài các cánh cửa, lẩm bẩm: “Tiêu Dật Huyên... Rõ
ràng là trong danh sách có tên người này cơ mà... mà hình như anh cũng đã đọc
qua bản danh sách này rồi còn gì...”
Tôi đưa tay lên đầu, mỉm cười: “Tên trong bản danh sách đều nằm ở đây.”
Nói rồi tôi gõ cửa và bước vào bên trong.
Trong phòng là một anh chàng bảnh trai tuổi chừng ba mươi đang chơi điện
tử, nhìn thấy tôi bước vào, bèn nở nụ cười rất thân thiện, đứng dậy và lịch sự
nói: “Mời ngồi, anh bị làm sao?”
“Bác sĩ Tiêu, chào anh! Tôi họ Mộ, là nhân viên điều tra của Phòng Trinh sát
hình sự...” Tôi ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề, “Theo như tôi được biết thì anh
tốt nghiệp trường Đại học y khoa. Mười năm trước, trong phòng 106 khu ký túc
xá nữ xảy ra một vụ án, hẳn anh cũng biết về sự việc đó. Anh có thể nói cho
chúng tôi nghe về những gì anh biết được không?”
“Đó là một ký ức khiến người ta đến nằm mơ cũng thấy sợ. Tuy đã mười
năm rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại vẫn cảm thấy nổi cả da gà. Nói thật lòng, đến
tận bây giờ tôi vẫn không dám tin Tiểu Lầu - một cô nữ sinh nhã nhặn, hiền
lành như vậy lại có thể giết chết bạn của mình một cách dã man đến thế!” Tiêu
Dật Huyên mặt xám ngoét, người run lên kể lại cho chúng tôi nghe về ký ức
đáng sợ mười năm trước. Có thể vì sợ nên những lời kể của anh ta có phần lộn
xộn:
Bốn cô nữ sinh sống trong phòng 106 là: Dạ Tiểu Lầu, Hạ Vũ Lam, Nguyệt
Ảnh Thanh và Tần Quỳnh Chi. Họ học cùng khóa với tôi, Tiểu Lầu và Quỳnh
Chi còn là bạn học cùng lớp với tôi. Tình cảm giữa họ rất tốt, ít nhất thì trước
khi xảy ra chuyện cũng là như vậy.
Tiểu Lầu có thể được xem như hoa khôi của trường, xinh đẹp nhất trong số
bốn cô gái kể trên, hơn nữa tính tình cũng rất tốt, vì thế mà có rất nhiều chàng
trai theo đuổi, nhưng chưa ai chinh phục được trái tim cô ấy. Cô ấy thích đọc
sách ở thư viện, và khéo léo từ chối lời tỏ tình của những người theo đuổi mình.
Quan hệ giữa cô ấy với Quỳnh Chi rất tốt, hơn nữa lại là bạn cùng lớp nên đi
đâu họ cũng có nhau. Vì chưa từng nghe nói họ có bạn trai bao giờ, nên đám
con trai cứ bàn tán rằng liệu họ có phải là một đôi đồng tính không.
Vì Tiểu Lầu xinh đẹp, nên nhất cử nhất động của cô ấy luôn thu hút sự chú ý
của mọi người. Khoảng một năm trước khi tốt nghiệp, cô ấy bắt đầu béo ra, có
người đùa cô ấy rằng có phải là đã có thai không. Câu trả lời của cô ấy lúc đó
rất lạ lùng: “Tớ sắp làm Maria rồi, cậu hãy chúc mừng cho tớ đi!”
38
Kỳ nghỉ tết năm đó, cả bốn cô nữ sinh đó đều không về nhà. Khi bắt đầu học
kỳ, thì cô ấy lại gầy đi trông thấy, hơn nữa da cũng xấu hẳn đi và có phần nhợt
nhạt, mọi người cứ đoán già đoán non rằng liệu có phải cô ấy đã phá thai hay
không. Nhưng cô ấy vẫn chưa có bạn trai, vì thế mà mọi người thấy rất khó
hiểu, liên tưởng với lời cô ấy nói trước đó, thì không lẽ cô ấy lại cũng mang thai
như kiểu đức mẹ đồng trinh Maria!
Điều lạ lùng hơn là, học kỳ tiếp sau đó thì da mặt của cả bốn cô gái trong căn
phòng đó đều nhợt nhạt, cứ như là bị thiếu máu vậy, chỉ duy có Ảnh Thanh thì
có vẻ khá hơn. Ngoài điều đó ra thì ở họ không có gì khác thường, mãi cho đến
đêm trước khi xảy ra chuyện cũng vậy, cũng không nghe thấy ai nói rằng Tiểu
Lầu và Quỳnh Chi giận dỗi hay cãi nhau, họ vẫn cứ như hình với bóng.
Buổi tối trước khi xảy ra chuyện, tôi và mấy anh em cùng phòng vác hai
thùng bia lên sân thượng của ký túc xá nam. Đêm ấy trăng rất tròn, mọi người
uống bia rất vui vẻ, ngoài lý do lưu luyến khi sắp phải chia tay nhau thì không
thấy có điều gì bất thường. Không ai ngờ được rằng, trong tòa nhà ký túc xá nữ
lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy.
Đêm ấy, không có ai trong tòa nhà ký túc nữ nghe thấy có tiếng cãi vã hay
đánh nhau, thậm chí chẳng ai thấy có điều gì khác lạ. Mọi thứ vẫn diễn ra như
ngày thường, điều duy nhất khác mọi khi đó là tình cảm phức tạp trong lòng của
những sinh viên sắp tốt nghiệp.
Sáng sớm ngày hôm sau, tòa nhà ký túc xá nữ ồn ào bất thường, lãnh đạo
nhà trường cũng xuống, có rất nhiều giáo viên đứng chặn ở cửa không cho sinh
viên vào, sau đó qua dò hỏi bạn bè tôi mới biết được đã xảy ra án mạng. Nghe
nói, sáng sớm hôm đó, dù đã rất muộn rồi mà phòng 106 vẫn chẳng có động
tĩnh gì, có một nữ sinh định vào xem có phải là những người trong đó vẫn còn
đang ngủ không, khi cô ấy bước vào thì không khỏi hoảng sợ, phải mất một lúc
mới kêu được thành tiếng. Tất cả mọi nữ sinh nhìn thấy cảnh tượng ấy đều sợ
tới mức kêu thét lên, thậm chí có người còn bị ngất.
Theo lời của cô nữ sinh bước vào đó đầu tiên, thì khi cô ấy đẩy cửa bước vào
thấy trong phòng toàn là máu tươi. Tiểu Lầu với những vết máu dính đầy trên
người ngồi quỳ ở giữa phòng, dưới mái tóc dài rối bù là một khuôn mặt với vẻ
rất lạ lùng và nụ cười ngây ngô, mắt nhìn chăm chăm vào thi thể đã lạnh ngắt ở
phía trước...
Tiêu Dật Huyên nói xong, người khẽ run lên, một hồi lâu sau mới lấy lại
bình tĩnh.
“Sau đó, tình hình của Dạ Tiểu Lầu như thế nào anh có biết không?” Tôi hỏi.
Theo những gì đã được biết thì cô ấy rất có thể là con ma cái ôm con như trong
lời đồn đại.
39
Anh ta đưa tay lau mạnh lên mặt, để lấy lại tinh thần rồi mới nói: “Nghe nói
cô ấy được đưa tới bệnh viện tâm thần ở ngoại ô thành phố, đến bây giờ có còn
ở đó không thì tôi không được rõ.”
“Anh có địa chỉ hoặc số điện thoại của hai cô nữ sinh khác trong phòng 106
không?”
“Tôi không cùng lớp với họ, cũng không quen lắm, nên sau khi tốt nghiệp
xong thì chẳng có liên hệ gì.”
“Thế thì khó rồi.” Trăn Trăn chau mày nói xen vào.
“Nghe nói bệnh viện các anh thường xuyên xảy ra chuyện mất tim của người
chết, có chuyện đó thật không?” Tôi nhìn chăm chú vào mắt của Tiêu Dật
Huyên, khiến anh ta bất giác phải nhìn tránh đi, “Có nghe nói, nhưng không rõ
lắm. Anh cũng biết đấy, những chuyện như thế này rất ảnh hưởng đến uy tín của
bệnh viện, nên lãnh đạo yêu cầu xử lý thật khéo, hạn chế thấp nhất việc để lộ ra
bên ngoài, vì thế mà những gì tôi biết được rất ít.”
“Cảm ơn vì đã làm phiền anh.” Chào anh ta xong, tôi và Trăn Trăn rời khỏi
đó.
“Hình như anh ta biết điều gì đó.” Vừa ra khỏi cửa, Trăn Trăn đã nói như
vậy.
“Anh ta đâu có phải là nghi phạm, chúng ta không thể ép anh ta nói ra những
điều không muốn nói.” Tôi chìa hai bàn tay ra, nói với vẻ bất lực.
“Vậy thì chuyện mất tim sẽ phải điều tra như thế nào đây?”
“Tạm thời cứ gác lại đã, vì nó liên quan đến uy tín của bệnh viện nên chắc
chắc sẽ không có được sự hợp tác nhiều từ phía họ đâu. Hơn nữa, nếu phía cảnh
sát biết là chuyện gì thì đã lại không mất nhiều tim như vậy.” Tôi lấy ra một
điếu thuốc ngậm lên môi, nhưng chưa châm mà nói tiếp: “Chuyện này phải để
tổ trưởng đi đặt quan hệ xong thì mới có thể điều tra sâu được, chúng ta đến
ngoại ô thành phố một lượt xem sao đã đi...”
Chúng tôi vội vã lái xe tới bệnh viện tâm thần ở khu ngoại ô thành phố. Đó
giống như một khu nhà tù màu trắng, mỗi một lối vào đều được đóng bằng một
cánh cổng sắt kiên cố, chỉ có điều thay cho những cai ngục là những y bác sĩ
mặc áo bờ lu trắng trông coi những “phạm nhân” mặc chiếc áo bệnh nhân có
đánh số. Người nhà đến thăm cũng chẳng khác gì đến thăm tù nhân, có lẽ điều
khác biệt lớn nhất là người đến thăm phải nộp một khoản “tiền điều trị” cho
những người được giam ở đây.
Tôi hỏi thăm tin tức về Dạ Tiểu Lầu ở quầy đón tiếp, sau khi nhân viên ở đó
tra số liệu trên máy tính xong đã cho tôi một câu trả lời khiến tôi sững sờ một
hồi lâu: “Đã chết rồi!”
40
“Chết rồi? Chết như thế nào và chết khi nào?” Tôi rất nghi ngờ con ma cái
ôm con chính là Tiểu Lầu, nếu cô ấy đã xuất viện hoặc mất tích thì còn được,
nhưng nếu cô ấy đã chết rồi thì ai là người tiếp tục giết người? Không nhẽ là ma
quỷ thật?
“Đã chết cách đây chín, mười năm rồi, nguyên nhân là tự tử.” Nhân viên đón
tiếp trả lời bằng giọng lạnh lùng, như thể nói về cái chết của một con mèo
hoang.
“Chị chắc chắn là cô ấy đã chết rồi chứ?” Tôi vẫn chưa chịu từ bỏ, hỏi lại
một lần nữa.
“Đã nói chết rồi thì là chết rồi, phải chắc chắn thế nào nữa?” Nhân viên đón
tiếp đáp với vẻ không vui, giọng nói cao hẳn lên khiến những người xung quanh
đều quay lại nhìn.
“Bác sĩ điều trị chính cho cô ấy có còn làm việc ở đây không? Tôi muốn tìm
hiểu một chút về tình hình của Tiểu Lầu khi còn sống.” Sống thì phải thấy
người, chết thì phải thấy xác, nếu manh mối bị gián đoạn từ đây thì việc tìm ra
hung thủ đích thực chỉ trong mấy ngày còn lại sẽ khó hơn cả lên trời.
“Chuyện đã xảy ra tám chín năm trước rồi, nhiều bác sĩ đã chuyển công tác
tới các bệnh viện khác, tôi biết phải tìm ông ấy ở đâu bây giờ?” Nói xong, người
ấy chuyển sang làm việc khác, không thèm để ý đến chúng tôi nữa.
Tôi thấy hơi nản, nhưng may mà là người có rèn giũa, mặt cũng dày hơn
người khác, xốc lại tinh thần và cứ một mực đòi nhân viên kia cung cấp những
tài liệu về Tiểu Lầu, buộc chị ta phải in cho tôi một bản mặc dù chị ta không
muốn. Trong trang tư liệu ấy có một bức ảnh, đôi mắt của người trong ảnh tuy
đờ đẫn, nhưng khiến người nhìn không thể không động lòng và xót thương.
Đúng như Tiêu Dật Huyên nói, cô ấy thực sự rất xinh đẹp.
Khi tôi đọc phần nội dung, muốn tìm thấy trong đó những thông tin có ích,
bỗng nhiên thấy đầu của một người ghé đến bên cạnh, đó là một nhân viên làm
quét dọn tuổi chừng năm mươi. Nhìn thấy bà ta cứ nhìn chăm chăm vào bức ảnh
trong trang tư liệu trên tay tôi, tôi bỗng cảm thấy ông trời không phụ những nỗ
lực của mình, nên hỏi ngay người ấy: “Bà biết cô gái này chứ?”
Bà ấy gật đầu, “Trước đây cô ấy đã từng điều trị ở đây, nên cũng có nhớ đôi
chút.” Tiếp đó bà ấy kể sơ qua về tình hình của Dạ Tiểu Lầu trong thời gian
nằm viện.
“Cô ấy được coi là người khá trật tự, lúc thường không nói gì, cứ trốn vào
một góc và đọc sách. Đối với chúng tôi thì những bệnh nhân như vậy rất tốt, về
41
cơ bản không phải lo lắng gì cho họ, ngoài việc cho ăn và kỳ cọ cho họ thì
không cần phải để mắt đến. Trong khi những bệnh nhân khác thì thường xuyên
la hét, quậy phá, phải dùng dây vải để buộc họ xuống giường. ”
Vốn dĩ những bệnh nhân như cô ấy thông thường không để lại ấn tượng gì
sâu sắc, vì bệnh nhân ở đây quá đông. Nhưng có lẽ vì cô ấy quá xinh đẹp, đẹp
tới mức mà phải chuốc họa vào thân. Tiểu Âu tiếp xúc lâu ngày cùng cô ấy, lâu
dần đem lòng yêu... hoặc nói khác đi là trong lòng nảy sinh ý xấu, ông ta đã
cưỡng hiếp bệnh nhân của mình.
Tuy đầu óc cô ấy có đôi chút vấn đề, nhưng cũng biết phản kháng lại hành
động thô bạo của Tiểu Âu, đã cào cấu và cắn khắp người ông ta. Sau khi chuyện
xảy ra, cô ấy ngồi co ro trong góc và khóc thút thít. Nói thực lòng, trông cô ấy
lúc đó chẳng khác gì những cô gái khác, đều khiến người ta nhìn mà thấy
thương xót.
Viện trưởng rất lo về chuyện này, vì nếu chuyện mà lọt ra ngoài chắc chắn
bệnh viện sẽ đi tong. Trong lúc Viện trưởng còn đang tính toán xem phải xử lý
thế nào thì cô ấy đã tự sát bằng cách dùng kim tiêm đâm vào người mình. Nhân
lúc y tá không để ý, cô ấy đã lấy trộm một chiếc bơm kim tiêm, rồi sau đó vào
nhà vệ sinh đóng chặt cửa lại. Khi mọi người tìm thấy thì cô ấy đã chết.
Chiếc bơm kim mà cô ấy lấy trộm là loại 5 ml, theo lời y tá thì nếu dùng
chiếc bơm kim tiêm ấy mà tiêm vào người thì ít nhất cũng phải là hai mươi mũi
mới chết người được, hơn nữa phải là tiêm vào ven. Người y tá còn nói, kiểu tự
sát ấy sẽ phải trải qua rất nhiều đau đớn trước lúc chết.
Sau khi cô ấy chết, Tiểu Âu cũng xảy ra chuyện, những vết thương bị Tiểu
Lầu cắn đen xạm lại gây sốt cao, mãi cũng không sao hạ sốt được, và đến ngày
hôm sau thì ông ta cũng chết. Trước lúc chết ông ta luôn miệng nói: “Cô ấy đã
báo thù tôi, cô ấy muốn tôi phải chết.”
Nghe xong những lời kể của nhân viên quét dọn, tôi bèn hướng ngay sang
câu hỏi mà tôi quan tâm nhất: “Sau khi cô ấy chết thì xác chết đã xử lý thế
nào?” Tôi vẫn cứ nghi ngờ Tiểu Lầu chính là con ma cái ôm con, sau khi cô ấy
chết có thể xảy ra chuyện thay đổi xác chết và quay lại trường Đại học y để giết
người.
“Tất nhiên là hỏa thiêu rồi! Viện trưởng sợ rằng đêm dài lắm mộng, chưa
nhận được sự đồng ý của người nhà cũng vẫn cứ cho hỏa thiêu. Hơn nữa, Tiểu
Lầu chết một cách vô duyên vô cớ ai mà chẳng sợ, nên lập tức cho hỏa thiêu xác
của cả hai người.” Câu trả lời của bà quét dọn đã phủ định cho những suy đoán
của tôi.
“Khi cô ấy bị cưỡng hiếp có chảy máu không?” Mặc dù rất ngượng khi đưa
ra câu hỏi này nhưng tôi thấy rất cần thiết vì nó liên quan tới việc cô ấy đã từng
có thai hay chưa.
42
Bà quét dọn nghĩ một lát, rồi nói với vẻ khẳng định: “Không!”
“Bà chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn là không có, hôm ấy chính tay tôi thu dọn phòng, trong quần của
cô ấy không có vết máu nào, ga giường và nền nhà cũng không có. Chỉ có áo thì
có một chút, nhưng đó là vết máu từ vết thương của Tiểu Âu thấm sang, máu
khi mất trinh không phải màu như vậy.” Với tuổi đời của bà quét dọn có thể
thấy những phán đoán của bà không thể sai.
Chúng tôi cảm ơn bà quét dọn và chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên bà ấy gọi lại:
“Này, này, nói cho cậu biết một việc nữa, không biết có tác dụng gì với cậu
không. Khi cô ấy vừa mới đến, tôi giúp cô ấy kỳ cọ người thì thấy trên bầu ngực
của cô ấy có rất nhiều vết thương, cứ như thể bị ma hút máu cắn vào vậy, có
điều những vết thương đó rất nhỏ, chưa biết chừng là bị dơi cắn...”
Trên đường từ bệnh viện tâm thần trở về, tôi sắp xếp qua những thông tin thu
lượm được trong ngày. Tiêu Dật Huyên đã nói, trong học kỳ cuối cùng cả bốn
cô gái trong phòng 106 đều trở nên xanh xao, nhợt nhạt, còn bà quét dọn thì nói
trên bầu ngực của Tiểu Lầu có rất nhiều vết cắn, từ đó có thể suy ra rằng, trên
ngực của ba người còn lại rất có thể cũng có những vết thương tương tự, nhưng
những vết thương ấy do đâu mà có? Không lẽ trong phòng 106 có loài dơi hút
máu người hoặc là... ma hút máu?
Ngoài ra, sau khi Tiểu Lầu bị cưỡng hiếp lại không có máu chảy ra, ngoài
việc gần như có thể khẳng định cô ấy không còn trinh, còn có thể chứng minh
cô ấy rất có thể đã sinh con hoặc nạo phá thai, vì trong quá trình bị cưỡng hiếp,
dịch âm đạo tiết ra không đủ, rất có khả năng làm chảy máu, nhưng những phụ
nữ đã từng sinh nở vì âm đạo đã được mở ra tương đối sẽ khó có khả năng bị
chảy máu. Giả thiết rằng cô ấy đã từng có thai, vậy người làm chuyện đó với cô
ấy là ai? Tiêu Dật Huyên nói cô ấy chưa có bạn trai, và trên thực tế đúng là như
vậy. Là anh ta không biết hay là nói dối? Hẳn không có chuyện vẫn còn là trinh
nữ mà đã có thai.
Cách thức tự sát của Tiểu Lầu cũng khiến người ta khó hiểu. Với môi trường
sống như cô ấy lúc đó thì cách dùng bơm kim tiêm tiêm vào ven như vậy là một
trong những cách dẫn đến tỉ lệ thành công cao nhất, nó không giống như cách
dùng dây treo cổ dễ dàng bị người khác phát hiện, cũng không giống như cách
cắt vào mạch máu đòi hỏi phải mất nhiều thời gian và dễ được cứu sống. Nhưng
đối với một người mắc bệnh tâm thần mà lại có thể bình tĩnh vận dụng những
kiến thức y học được học trước đây hoàn toàn là một việc không dễ dàng, hơn
nữa không phải cô ấy đâm bừa vào người mình một mũi, mà tìm chính xác ven
rồi tiêm liên tiếp vào đó hơn hai mươi mũi, điều này không khỏi khiến người ta
nghi ngờ rằng rốt cuộc cô ấy có điên thật không, hay là vì muốn thoát tội nên đã
giả làm như vậy.
43
Dù cô ấy điên thật hay điên giả thì người cũng đã chết rồi, nên khả năng cô
ấy là con ma cái ôm con càng trở nên rất ít. Mặc dù tôi nghi ngờ ma cái ôm con
là do người khác giả làm hoặc là thực thể của Zombie, nhưng sự thật đã khiến
tôi không thể không nghĩ theo hướng ma quỷ hư hư thực thực.
“Bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Trăn Trăn cắt đứt luồng suy nghĩ của tôi.
“Đến khu phố cũ tìm một người.” Tôi tiện mồm nói.
“Tìm ai?”
“Mai Xảo Anh.”
“Cô ấy là người như thế nào?”
“Tôi không biết!” Tôi cầm tờ tư liệu về Tiểu Lầu đưa cho Trăn Trăn xem, ở
dòng địa chỉ của người thân trên đó viết tên của Mai Xảo Anh và nơi ở.
Mỗi một thành phố phồn hoa đều có những góc cũ kỹ, và những người sống
trong cái góc cũ kỹ ấy thường là một bộ phận người cống hiến nhiều nhất cho
thành phố đó.
Khi chúng tôi tới khu phố cũ thì đã là buổi tối, theo địa chỉ ghi trên tư liệu,
chúng tôi đi tới trước cửa một căn nhà cũ nát, ánh đèn từ bên trong lọt qua khe
cửa, hẳn trong nhà có người. Sau khi gõ cửa, cánh cửa sắt hoen rỉ được kéo ra
một khoảng nhỏ, phía sau cánh cửa là một khuôn mặt già nua, tiều tụy, bà lên
tiếng hỏi với vẻ cảnh giác: “Có chuyện gì vậy?”
Tôi đưa giấy tờ ra rồi nói rõ mục đích, nghe xong bà mới bớt vẻ căng thẳng
và mời chúng tôi vào nhà.
“Xin lỗi, khu vực này trị an không được tốt, nên hễ tối đến là phải cẩn thận
hơn, anh chị đừng lấy làm lạ vì điều đó.” Mai Xảo Anh mang ra hai cốc nước
đun sôi.
Tôi đưa mắt quan sát căn phòng, nó rất nhỏ và cũ kỹ, có lẽ tuổi của nó cũng
hơn ba mươi năm rồi, chẳng hề ít hơn tuổi của tôi, ngay cả đến hai chiếc cốc
đang đặt trước mặt cũng bị mẻ miệng.
Qua đó có thể thấy, hoàn cảnh của chủ nhân ngôi nhà này tương đối nghèo
túng.
“Thưa cô Mai, cô có thể cho chúng cháu biết những chuyện có liên quan đến
Tiểu Lầu được không?” Sau mấy lời xã giao, chúng tôi đi thẳng vào vấn đề.
“Không biết số của tôi khổ hay là số của Tiểu Lầu khổ, nó vừa chào đời đã
không có bố, thế rồi đang khi tuổi trẻ vậy mà...” Mai Xảo Anh vừa thở dài vừa
kể lại những chuyện trước đây của con gái:
44
Bố của Tiểu Lầu mất sớm, một mình tôi nuôi nó nên người biết bao nhiêu
vất vả. Từ nhỏ nó đã rất ngoan và thông minh. Thầy cô và bạn bè đều rất yêu
quý nó, nó học hành cũng rất chăm chỉ, tôi chưa bao giờ phải lo lắng vì nó.
Nhưng, kể từ khi nó vào đại học, tôi cảm thấy nó đã thay đổi, còn thay đổi ở
điểm nào thì tôi cũng không thể nói ra cho rõ ràng, hai mẹ con tôi cũng đã sống
với nhau lâu như vậy con gái có thay đổi gì, người làm mẹ làm sao mà không
thấy được. Lúc đầu, tôi cũng tưởng là nó đã có bạn trai, nên mới không để ý
nhiều nhưng sau đó thì càng ngày càng cảm thấy không ổn, tôi luôn cảm thấy nó
có vấn đề.
Nhà thì nhỏ, nên hai mẹ con tôi ngủ chung giường, kể từ khi nó vào trường
Đại học y thì nó ở trong đó đến kỳ nghỉ phép dài ngày thì mới về. Trong thời
gian nó nghỉ ở nhà, có mấy lần tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm thấy nó không ngủ mà
cứ đứng ngây người nhìn lên vầng trăng trên bầu trời, tôi gọi mà nó cũng không
thưa. Ngày hôm sau khi tôi nói chuyện đó với nó thì nó nói không nhớ gì về
chuyện đó.
Sau đó, nó càng ít về nhà hơn, nhưng tuần nào cũng gọi điện về. Lúc đó tôi
cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao thì hoàn cảnh gia đình cũng không tốt, nó
không muốn về thì tôi cũng không trách nó, chỉ cần nó sống vui vẻ là được.
Thậm chí khi nó không về ăn tết, tôi cũng không nói gì nhiều, tôi cứ nghĩ rằng
nó muốn ăn tết cùng với bạn trai!
Trước khi xảy ra vụ án một ngày, nó gọi điện về cho tôi, nói những lời rất lạ
lùng hỏi tôi rằng có muốn được ở trong căn nhà to hơn không? Có muốn có
nhiều tiền tiêu hay không? Có muốn trường sinh bất lão không? Tôi đáp rằng
có, tất nhiên là có, nhưng mẹ chỉ cần có con ở bên cạnh là đủ rồi, những thứ
khác không quan trọng. Nó im lặng một hồi lâu rồi mới nói với tôi: “Mẹ, sau
này nhất sinh con sẽ cho mẹ được sống một cuộc sống tốt nhất!” Không ngờ,
ngày hôm sau thì xảy ra chuyện.
Sau khi xảy ra chuyện, nhà trường đứng ra giải quyết, mặc dù nó không bị
tù, nhưng bị đưa đến bệnh viện tâm thần. Trong những ngay đó, tôi gần như đã
khóc cạn cả nước mắt, nhưng đó không phải là một kết cục tồi tệ nhất. Nó ở
trong bệnh viện tâm thần hơn một năm, thế rồi tự dưng lại tự sát...
Nói đến đây, cô Mai bất giác lại khóc. Rõ ràng là bệnh viện đã giấu kín
chuyện Tiểu Lầu bị cưỡng hiếp, nhưng thấy bà ấy đã đau lòng như vậy, tất
nhiên chúng tôi cũng không muốn nói cho bà biết sự thật, suy cho cùng thì hai
người trong cuộc đó cũng đã qua đời mấy năm rồi, bây giờ có truy cứu trách
nhiệm cũng chẳng có nhiều ý nghĩa.
“Bác đã gặp bạn trai của Tiểu Lầu bao giờ chưa?” Mặc dù biết bà Mai đang
rất buồn, nhưng tôi thấy vẫn nên hỏi bà câu ấy.
45
“Chưa, thực ra tôi cũng không biết đích xác nó đã có bạn trai hay chưa, mỗi
lần tôi hỏi nó, nó đều nói là chưa có, nhưng tôi luôn có cảm giác nó đang có qua
lại, yêu đương với bạn trai.” Không ai hiểu con gái bằng mẹ, mặc dù bà Mai
không chắc chắn lắm về chuyện đó nhưng linh cảm của người mẹ thì hoàn toàn
đáng tin cậy, trong thời gian Dạ Tiểu Lầu theo học ở trường Đại học y có lẽ đã
có bạn trai.
Nếu sự thật đúng như vậy, thì có thể khẳng định rằng cô ấy đã từng có thai,
cũng có thể giải thích vì sao khi ma cái hành hung lại ôm đứa trẻ đã chết. Tất
nhiên, suy đoán này phải được xác lập trên tiền đề hung thủ là ma quỷ, tuy
nhiên tôi vẫn giữ ý kiến của mình.
“Cha của Tiểu Lầu là người như thế nào ạ?” Trăn Trăn dường như muốn an
ủi Mai Xảo Anh, nhưng trong chốc lát không thể nghĩ ra lời gì nên đã nhắc đến
người chồng đã chết của bà.
“Chồng tôi tên là Dạ Bình An, hồi còn sống ông ấy làm xây dựng. Kể ra
cũng lạ, tòa ký túc xá mà Tiểu Lầu ở chính là do đội của ông ấy xây dựng. Có
điều, ký túc xá xây dựng xong chưa bao lâu thì ông ấy ra đi, đến cả mặt con
cũng không kịp nhìn...” Một lần nữa bà Mai Xảo Anh lại khóc.
Bố đẻ xây xong tòa nhà ký túc ấy thì chết, con gái sau khi vào ở trong đó thì
nổi điên giết người, sao lại có sự trùng hợp đến thế ! Không kịp để ý đến tình
cảm lúc đó của bà Mai, tôi vội hỏi: “Bác có thể cho chúng cháu biết bác trai đã
qua đời như thế nào được không?”
Nghe bác sĩ nói thì ông ấy bị ung thư dạ dày. Ngày thường ông ấy rất khỏe,
thế rồi hôm đó nói rằng bị đau bụng, đến bệnh viện khám thì bác sĩ nói đã quá
muộn, không thể điều trị được nữa, mấy ngày sau thì ông ấy ra đi, lúc ấy Tiểu
Lầu cũng sắp sửa chào đời.
“Nếu ông ấy cố sống thêm được mấy ngày nữa thì sẽ được bế con gái của
mình...” Im lặng một lúc, lau nước mắt xong, bà Mai nói: “Mấy người bạn từng
làm với ông ấy cũng đều bị ung thư dạ dày và chết, tôi nghĩ có lẽ vì việc ăn
uống ở công trường không được tốt. Hồi còn sống, ông ấy cứ phàn nàn rằng
cơm ở công trường chẳng khác gì đồ ăn cho lợn...”
Trăn Trăn lại an ủi bà Mai một lúc bằng những lời vụng về. Khi chúng tôi
chuẩn bị ra về, dường như bà Mai chợt nhớ ra điều gì, bà nói với chúng tôi:
“Tôi nhớ là hồi ông ấy xây khu ký tức xá của trường Đại học y có nói rằng lúc
đào móng thì thấy một con bạch xà rất to, lúc đó mọi người đều đang rất thèm
thịt nên đã làm thịt nó để ăn. Không biết có phải vì thế mà đắc tội hay không để
rồi đến nỗi chuốc lấy họa...”
Sau khi rời khỏi nhà của bà Mai, tôi cứ nghĩ mãi về một vấn đề: Bố xây
dựng xong khu ký túc xá thì chết, con gái vào đó ở thì dần dần thay đổi và cuối
46
cùng thì phát điên đến giết người... Không biết có phải vấn đề là ở chỗ khu ký
tức xá, hoặc nói cách khác là ở phòng 106 hay không nhỉ?
Có thể, Lục Thúc sẽ cung cấp được những thông tin về vấn đề này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.