Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?
Chương 35: Cơ Hội!
Phi Điểu Dữ Bàn Ngư
26/09/2022
Giang Chu nhìn bóng lưng Hàn Nhu rời đi, tâm trạng bỗng nhiên trở nên hơi vui sướng.
Sao kiếp trước hắn không phát hiện Hàn Nhu vừa ngốc vừa cute như vậy nhỉ?
Xem ra, cái bớt hình trứng gà dưới mông đã làm cô ấy sợ.
Chẳng may tạo cho người ta bóng ma tâm lý thì sẽ không hay lắm.
Tâm trạng Giang Chu đang rất tốt, liền tiếp tục đi dạo.
Hắn đi dạo được một lát, liền đi đến cột thông báo tuyển người làm thêm.
Loại cột thông báo này có thể nhìn thấy khắp nơi trong trường học, cũng không có gì quá đặc biệt.
Nhưng lần này, Giang Chu lại nhìn không rời mắt.
“Tiệm gà rán Vĩnh Thuận tuyển người giao hàng bán thời gian.”
“Tiệm bún cay Món Ngon tuyển người giao hàng bán thời gian.”
“Cơm chân giò Thất Lý Hương tuyển người giao hàng bán thời gian.”
Giao hàng?
Không phải là shipper sao?!
Sao cả đám nhà hàng này lại tuyển shipper riêng nhỉ?
Giang Chu nhìn đến đây, thì trái tim nhất thời run lên.
Hắn bỗng nhiên ý thức được một chuyện, hiện giờ vẫn chưa có shipper.
Thậm chí mấy app bán đồ ăn online cũng chưa xuất hiện.
Cho nên đám thương nhân này chỉ có thể thuê nhân viên giao hàng riêng!
Bởi vì nơi này khu trường đại học, nên có rất nhiều mấy con hàng lười.
Mặc dù không có shipper đưa đồ ăn, nhưng gọi điện thoại đặt đồ ăn thì nơi nào cũng có.
Hơn nữa, đặc điểm chủ yếu của sinh viên là gì?
Là tiêu tiền như nước, không quan tâm được mất.
Bọn họ căn bản không để mấy đồng tiền phí giao hàng vào mắt.
Bên ngoài phố ẩm thực lại có rất nhiều quán ngon.
Mà học sinh trong trường học lại càng không đếm xuể.
Hiện giờ thiếu nhất là gì?
Đương nhiên là thiếu thứ liên hệ giữa sinh viên và đám quán xá trên phố ẩm thực rồi.
Mà thứ này, chính là website giao đồ ăn.
Đem shipper làm thành một doanh nghiệp.
Kéo gần khoảng cách giữa thương gia và khách hàng.
Đây rõ ràng chính là một cơ hội làm ăn rơi vào đầu mà.
Hơn nữa, hiện giờ người sáng lập website Hungry, Trương Thiên Hào vẫn còn đang là một sinh viên.
Người này vừa mới phát hiện cơ hội làm ăn này vào năm ngoái, hiện giờ vừa mới bắt tay vào làm thôi.
Nói một cách khác, bây giờ mình và Trương Thiên Hào có xuất phát điểm ngang nhau.
Mãi cho đến năm 11, thì Trương Thiên Hào mới được đầu tư mấy triệu.
Khi đó, anh ta mới có thể từng bước mở rộng ra toàn quốc.
Ngay cả loại app Mỹ Đoàn(Meituan) lớn nhất cả nước, cũng là bắt chước theo hình thức của anh ta.
Rốt cuộc Giang Chu cũng xác định mình phải làm gì.
Không sai, hắn muốn làm một website giao đồ ăn!
Trong đôi mắt của Giang Chu đã nóng bỏng như lửa.
Người khác không biết cái nghề này có tiền đồ ra sao, nhưng hắn lại biết.
Năm 2018, Trương Thiên Hào bán Hungry với giá 63,3 tỷ.
Người sáng lập Trương Thiên Hào cũng trực tiếp đi đến đỉnh cao của cuộc đời.
63,3 tỷ!
Con số này, coi như đặt ở hai mươi năm sau, thì cũng có thể hù chết người!
Hiện giờ, trong tay mình có mộ triệu quỹ gây dựng sự nghiệp.
Thừa sức nắm nghiệp vụ của đại học Thượng Kinh này trong tay mình.
Sau đó, chính là nghiệp vụ bên đại học Thanh Bắc, và công nghệ Hoa Bắc.
Cuối cùng, là ăn luôn cả khu trường đại học này, lại bao trùm cả Thượng Kinh luôn.
Tiếp theo, là yên tĩnh chờ đợi đầu tư, rồi trực tiếp mở hình thức mở miệng ăn sạch cả nước luôn.
“Thiên tài, mình là thật sự là thiên tài đầu cơ trục lợi!”
Giang Chu bắt đầu suy nghĩ kế hoạch, đồng thời đi về phía tòa nhà dạy học.
Ba giờ chiều, thời gian ra mắt đám sinh viên mới đã đến.
Vì để xem trong lớp mình có mỹ nữ hay không, nên đám con trai đã đến sớm hơn tận nửa tiếng.
Phải biết là, thời kỳ trung học phổ thông là cấm yêu sớm.
Chẳng những trường học không cho phép, mà phụ huynh cũng không cho phép.
Điều này dẫn đến việc, sinh viên năm nhất đại học là một đám biến thái bị áp chế hormone trưởng thành.
Vào thời điểm này, rất dễ phát sinh chuyện vừa thấy đã yêu.
Chỉ cần tính cách rộng rãi, biết nói chuyện, hơn nữa, cũng không quá nghèo.
Vậy thì không quá khó để tìm một đối tượng.
“Oa oa, cô bé mặc áo ngắn tay kia không tệ nhỉ, rất to đấy!”
“To thì đúng là to, thế nhưng cũng quá nhiều mụn rồi đấy chứ?”
“Được rồi, vậy ông thấy cô gần cửa sổ bên trái kia thì sao, da dẻ trắng trẻo, mặt mũi không tệ.”
“Nhưng mà cân nặng của người ta phải 75 kg là ít, mà chiều cao nhiều lắm là 1m58!”
Cùng lúc đó, đám con gái cũng đang quan sát đám con trai.
Hơn nữa, trong mắt của đại đa số người đều mang theo vẻ thất vọng.
Chất lượng đám con trai tài chính và kinh tế năm nay quá thấp.
Đeo kính dày cộp, mũi tẹt, lại còn lôi thôi.
Những thứ này còn chưa tính là gì, nhưng tại sao mỗi một tên đều có vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi như vậy chứ?
Có thể thi đỗ đại học Thượng Kinh, nếu thế nào thì nói cũng là một học sinh tốt, tại sao không có chút dáng vẻ thư sinh nào vậy?
Sao kiếp trước hắn không phát hiện Hàn Nhu vừa ngốc vừa cute như vậy nhỉ?
Xem ra, cái bớt hình trứng gà dưới mông đã làm cô ấy sợ.
Chẳng may tạo cho người ta bóng ma tâm lý thì sẽ không hay lắm.
Tâm trạng Giang Chu đang rất tốt, liền tiếp tục đi dạo.
Hắn đi dạo được một lát, liền đi đến cột thông báo tuyển người làm thêm.
Loại cột thông báo này có thể nhìn thấy khắp nơi trong trường học, cũng không có gì quá đặc biệt.
Nhưng lần này, Giang Chu lại nhìn không rời mắt.
“Tiệm gà rán Vĩnh Thuận tuyển người giao hàng bán thời gian.”
“Tiệm bún cay Món Ngon tuyển người giao hàng bán thời gian.”
“Cơm chân giò Thất Lý Hương tuyển người giao hàng bán thời gian.”
Giao hàng?
Không phải là shipper sao?!
Sao cả đám nhà hàng này lại tuyển shipper riêng nhỉ?
Giang Chu nhìn đến đây, thì trái tim nhất thời run lên.
Hắn bỗng nhiên ý thức được một chuyện, hiện giờ vẫn chưa có shipper.
Thậm chí mấy app bán đồ ăn online cũng chưa xuất hiện.
Cho nên đám thương nhân này chỉ có thể thuê nhân viên giao hàng riêng!
Bởi vì nơi này khu trường đại học, nên có rất nhiều mấy con hàng lười.
Mặc dù không có shipper đưa đồ ăn, nhưng gọi điện thoại đặt đồ ăn thì nơi nào cũng có.
Hơn nữa, đặc điểm chủ yếu của sinh viên là gì?
Là tiêu tiền như nước, không quan tâm được mất.
Bọn họ căn bản không để mấy đồng tiền phí giao hàng vào mắt.
Bên ngoài phố ẩm thực lại có rất nhiều quán ngon.
Mà học sinh trong trường học lại càng không đếm xuể.
Hiện giờ thiếu nhất là gì?
Đương nhiên là thiếu thứ liên hệ giữa sinh viên và đám quán xá trên phố ẩm thực rồi.
Mà thứ này, chính là website giao đồ ăn.
Đem shipper làm thành một doanh nghiệp.
Kéo gần khoảng cách giữa thương gia và khách hàng.
Đây rõ ràng chính là một cơ hội làm ăn rơi vào đầu mà.
Hơn nữa, hiện giờ người sáng lập website Hungry, Trương Thiên Hào vẫn còn đang là một sinh viên.
Người này vừa mới phát hiện cơ hội làm ăn này vào năm ngoái, hiện giờ vừa mới bắt tay vào làm thôi.
Nói một cách khác, bây giờ mình và Trương Thiên Hào có xuất phát điểm ngang nhau.
Mãi cho đến năm 11, thì Trương Thiên Hào mới được đầu tư mấy triệu.
Khi đó, anh ta mới có thể từng bước mở rộng ra toàn quốc.
Ngay cả loại app Mỹ Đoàn(Meituan) lớn nhất cả nước, cũng là bắt chước theo hình thức của anh ta.
Rốt cuộc Giang Chu cũng xác định mình phải làm gì.
Không sai, hắn muốn làm một website giao đồ ăn!
Trong đôi mắt của Giang Chu đã nóng bỏng như lửa.
Người khác không biết cái nghề này có tiền đồ ra sao, nhưng hắn lại biết.
Năm 2018, Trương Thiên Hào bán Hungry với giá 63,3 tỷ.
Người sáng lập Trương Thiên Hào cũng trực tiếp đi đến đỉnh cao của cuộc đời.
63,3 tỷ!
Con số này, coi như đặt ở hai mươi năm sau, thì cũng có thể hù chết người!
Hiện giờ, trong tay mình có mộ triệu quỹ gây dựng sự nghiệp.
Thừa sức nắm nghiệp vụ của đại học Thượng Kinh này trong tay mình.
Sau đó, chính là nghiệp vụ bên đại học Thanh Bắc, và công nghệ Hoa Bắc.
Cuối cùng, là ăn luôn cả khu trường đại học này, lại bao trùm cả Thượng Kinh luôn.
Tiếp theo, là yên tĩnh chờ đợi đầu tư, rồi trực tiếp mở hình thức mở miệng ăn sạch cả nước luôn.
“Thiên tài, mình là thật sự là thiên tài đầu cơ trục lợi!”
Giang Chu bắt đầu suy nghĩ kế hoạch, đồng thời đi về phía tòa nhà dạy học.
Ba giờ chiều, thời gian ra mắt đám sinh viên mới đã đến.
Vì để xem trong lớp mình có mỹ nữ hay không, nên đám con trai đã đến sớm hơn tận nửa tiếng.
Phải biết là, thời kỳ trung học phổ thông là cấm yêu sớm.
Chẳng những trường học không cho phép, mà phụ huynh cũng không cho phép.
Điều này dẫn đến việc, sinh viên năm nhất đại học là một đám biến thái bị áp chế hormone trưởng thành.
Vào thời điểm này, rất dễ phát sinh chuyện vừa thấy đã yêu.
Chỉ cần tính cách rộng rãi, biết nói chuyện, hơn nữa, cũng không quá nghèo.
Vậy thì không quá khó để tìm một đối tượng.
“Oa oa, cô bé mặc áo ngắn tay kia không tệ nhỉ, rất to đấy!”
“To thì đúng là to, thế nhưng cũng quá nhiều mụn rồi đấy chứ?”
“Được rồi, vậy ông thấy cô gần cửa sổ bên trái kia thì sao, da dẻ trắng trẻo, mặt mũi không tệ.”
“Nhưng mà cân nặng của người ta phải 75 kg là ít, mà chiều cao nhiều lắm là 1m58!”
Cùng lúc đó, đám con gái cũng đang quan sát đám con trai.
Hơn nữa, trong mắt của đại đa số người đều mang theo vẻ thất vọng.
Chất lượng đám con trai tài chính và kinh tế năm nay quá thấp.
Đeo kính dày cộp, mũi tẹt, lại còn lôi thôi.
Những thứ này còn chưa tính là gì, nhưng tại sao mỗi một tên đều có vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi như vậy chứ?
Có thể thi đỗ đại học Thượng Kinh, nếu thế nào thì nói cũng là một học sinh tốt, tại sao không có chút dáng vẻ thư sinh nào vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.