Tổ Truyền Thủ Nghệ

Chương 8: Đầm Đá

Nhập Loạn

17/07/2023

Cuối tuần đầu tiên từ khi khai giảng, Ngụy Cẩm Phàm và Ngụy Cẩm Hân đều gọi điện cho Ngụy Chi Hòa, bảo cậu sang nhà ở hai hôm, Ngụy Chi Hòa lấy lý do muốn cùng bạn học đi chơi trong thành phố để từ chối.

Cuối tuần không được thì tết trung thu đi, chắc không có vấn đề gì đâu, Ngụy Cẩm Phàm nói.

Ngụy Chi Hòa không ngờ ông chú mình lại kiên trì như vậy, không cưỡng nổi sự nhiệt tình của ông, cậu đành đồng ý.

Ngụy Cẩm Phàm còn nói chuyện cửa hàng với Ngụy Chi Hòa.

Cửa chính của cửa hàng đã đổi thành khóa mật mã, chỉ cần nhập mật khẩu là có thể vào, vô cùng tiện lợi.

Mặt khác, để đảm bảo sự an toàn của cháu trai sau này, Ngụy Cẩm Phàm còn lắp hệ thống camera trong cửa hàng, ông còn hỏi có cần tuyển nhân viên cửa hàng đáng tin một chút trông hộ cho không.

Ngụy Chi Hòa nói tạm thời không cần, có khả năng cậu chỉ mở cửa vào cuối tuần, đến lúc đó sẽ xem tình hình mà tuyển thêm người, giờ vẫn chưa vội. Ngụy Cẩm Phàm đều ok hết, là ông sốt ruột quá rồi, dù gì giờ Ngụy Chi Hòa vẫn còn là sinh viên.

Nếu là cửa hàng của người bình thường mở ở nơi tấc đất tấc vàng như thế, sợ là một ngày 24 tiếng lúc nào cũng mở, nhưng cậu lại chỉ mở hai ngày một tuần, Ngụy Cẩm Phàm không nói gì, chỉ bảo sắp xếp theo lịch của cậu là được, ông chú ủng hộ vô điều kiện.

Lần đầu tiên đi chơi thời đại học, các chàng trai cô gái họp lại với nhau đều vô cùng phấn khích.

Thành phố tháng chín vẫn còn đang trong mùa nóng lạnh không ổn định, bảy giờ sáng, mười lăm người đi du lịch cùng lên chuyến tàu điện ngầm sớm, đến bến xe hướng đông đi xe khách đến núi Thiều.

Mọi người đã đặt mua vé xe trên wechat trước, chuyến tám giờ mười phút, lúc đến bến xe vẫn còn mười phút nữa mới chạy, vào khu kiểm tra an ninh rồi lên xe, mười lăm khuôn mặt mới toanh ngồi trên chuyến xe có thể nói là vô cùng bắt mắt.

Núi Thiều không thuộc nội thành, đi xe sang mất đến tiếng rưỡi.

Các sinh viên mới hớn hở ngồi chung một chỗ, có đôi nam nữ vừa mắt nhau ngồi cùng một hàng, đang rủ rỉ rù rì.

Ngụy Chi Hòa vừa lên xe đã bắt đầu ngủ, người ngồi cạnh là Lý Anh Tuấn, cậu chàng muốn ngồi chung với gái xinh nhưng vì béo quá, lại xấu hổ, đành phải để bản thân chịu ấm ức, lặng lẽ chịu đựng ánh mắt liếc xéo của gái xinh.

Hề, tôi không thể ngồi chung với gái xinh, gái xinh cũng đừng mơ ngồi với trai đẹp.

Một tiếng rưỡi sau, họ đến cổng vào khu núi Thiều.

Đến nơi rồi vẫn chưa thể lên được, còn phải đi xe của khu du lịch đến cổng vào khu leo núi.

Trong ba lô mỗi người đều có nước và đồ ăn vặt, lên núi luôn bây giờ cũng không vấn đề gì.

Nhiệt độ trên núi thấp hơn hẳn so với nội thành, có điều đi bộ nên cũng không cảm thấy lạnh.

Vừa tập quân sự hai tuần xong, thể lực đều tăng, đến Lý Anh Tuấn cũng đi như bay, chỉ tội cơ thể cậu chàng khá là dễ toát mồ hôi.

Ngụy Chi Hòa đi không nhanh không chậm, tuy cậu đối xử với người khác rất dịu dàng, nhưng chưa bao giờ chấp nhận lời bày tỏ của ai, luôn giữ khoảng cách nhất định với con gái, trong mắt các cô, cậu chính là một gentleman.

Còn đám cùng phòng đã nhận định cậu là một chàng trai siêu cấp ấm áp ngay từ ban đầu, đúng là mù cả rồi.

Núi Thiều là khu du lịch cấp 4A khá nổi tiếng trong cả nước, cao 890m so với mặt biển, không quá cao nhưng tuyệt đối không thấp, có thể đến đây leo núi cũng là một việc đáng để khoe khoang.

Trên núi Thiều có mấy nơi phong cảnh rất đẹp, trong số đó có một hẻm núi lớn, lên trên đó có thể chơi cả một ngày.

Họ còn muốn xem mặt trời mọc, tất nhiên là từ bỏ ý định đi cáp treo, leo từ chân núi lên đỉnh núi, sau đó dựa theo tuyến đường trước đó mà tìm đến những điểm khác nhau.



Tuy không phải trong thời gian nghỉ hè, nhưng hôm nay là cuối tuần, mấy công ty lớn hợp tác với khu du lịch miễn phí vé vào cửa, bao gồm cả du khách đi tự do cuối tuần, hôm nay số người leo núi khá đông.

Có điều, người thường xuyên ngồi văn phòng đều chọn đi cáp treo lên núi, còn đám thanh niên như Ngụy Chi Hòa, không tự leo thì đúng là có lỗi với cái tuổi đang trẻ trung ngời ngợi này.

Gió nhẹ lướt qua rừng trúc, lá rợp quét qua vang ào ào, tựa như đang nghênh đón đoàn người trẻ tuổi.

Dòng suối trong khe núi trong suốt thấy đáy, vốc một vốc nước táp vào mặt, cả cơ thể lập tức sảng khoái vô cùng, quét sạch đi những uể oải và mồ hôi dính nhớp khắp người.

Trên đường không chỉ có đám thanh niên mà còn có rất nhiều ông bà cụ đã về hưu chừng năm sáu chục tuổi, họ không chấp nhận mình đã già, bước chân vẫn vững, còn hát lên những bài ca cách mạng đặc biệt phấn chấn lòng người, những sinh viên mới vừa học quân sự xong cũng được khuấy lên mấy phần lòng tự hào dân tộc.

Leo núi cùng các bác các ông cũng có cái hay, mọi người đều là dân bản địa, thường cùng một đám bạn già đến núi Thiều, coi leo núi như vận động khỏe người, Ngụy Chi Hòa thích nghe họ nói về những chuyện trước kia, ví dụ như yêu ma quỷ quái trên núi Thiều.

Cậu béo Lý Anh Tuấn leo đến thở hổn hển, có điều lúc nghỉ chân vẫn hiếu kỳ mấy chuyện quỷ quái mà các bác các ông kể, huống hồ cậu còn là người địa phương, mấy chuyện kiểu đó đã được nghe từ ông bà nhiều, hai bên bắt đầu tám chuyện với nhau.

Leo được hai tiếng, mọi người đều mệt, hai đoàn người dừng lại nghỉ ở đình được khu du lịch khoanh riêng ra làm chỗ nghỉ chân, thuận tiện chờ mấy đứa bạn tụt lại đằng sau chưa leo đến nơi.

Ông cụ mặc áo cộc tay màu đỏ họ Châu nói: "Mấy đứa có biết sao lại có đầm đá đằng sau đạo quán núi Thiều kia không?"

Trên mặt đám thanh niên đều lộ vẻ ngơ ngác, trước khi đi họ có tìm hiểu trước, nhưng là tìm hiểu về tuyến đường, chứ chưa tìm hiểu lai lịch mỗi địa điểm trên núi Thiều.

Lưu Quyền Tùng nói: "Không biết ạ, ông ơi, ông nói cho bọn cháu biết đi." Đúng là một đứa trẻ thành thật.

Ông Châu rất thích kể chuyện cho đám trẻ nghe: "Cái đầm đá ấy có cả một câu chuyện đấy. Tương truyền một nghìn năm trước, một người tu đạo tu hành ở núi Thiều sắp đắc đạo thành tiên, có điều trước khi thành tiên thì phải qua độ kiếp, ông ta rất giỏi đạo pháp, phải chịu bảy bảy bốn chín lần sét đánh, lần sau còn kinh khủng hơn lần trước, có thể đánh người ta đến máu thịt lẫn lộn."

"Nhà tu đạo này sợ mình không qua được lôi kiếp, thế là tìm hết pháp khí mình có ra để gánh sét."

"Ông ta không chỉ có pháp khí mà còn có một linh sủng khế ước cực kỳ lợi hại, từ khi bắt đầu tu luyện đến sắp phi thăng, ông ta đã sống tổng cộng một nghìn năm, linh sủng theo ông ta tám trăm năm, linh sủng này đã hóa thành người từ lâu, vốn nó có thể phi thăng theo chủ nhân, nhưng nghe chủ nhân phải chịu bảy bảy bốn chín lần sét đánh, nó quyết định giúp chủ nhân vượt qua lôi kiếp trước rồi sẽ phi thăng theo."

Ngụy Chi Hòa hôm nay vẫn mặc áo vải gai hiếm khi mở miệng: "Cũng tức là chưa chắc nó đã có thể phi thăng được ạ?"

Ông Châu gật đầu: "Đúng, nhóc thông minh lắm. Linh sủng này muốn giúp nhà tu đạo chặn sét, như thế tất nhiên sét sẽ đánh vào người nó trước."

Tôn Duy Linh bình thường không hứng thú gì với mấy chuyện huyền huyễn cũng nổi hứng tò mò: "Linh sủng đó hồi trước là loài gì ạ?"

Ông Châu nói: "Cụ thể là loài gì thì ông cũng không rõ. Đến ngày lôi kiếp, linh sủng quả thực đã chặn kiếp cho chủ nhân của nó, nhưng tiếc là tu vi của yêu quái và tu vi của nhà tu đạo không giống nhau, nó tu luyện tám trăm năm cũng chỉ được dáng vẻ thiếu niên, áng chừng mười bảy mười tám tuổi, nó hóa về nguyên hình giúp chủ nhân chịu mấy đạo lôi kiếp phía sau, chỉ còn lại một hơi tàn, muốn hóa lại thành hình người chắc phải cần một thời gian rất dài, nó từ bỏ phi thăng cùng chủ nhân đã độ kiếp, lựa chọn tiếp tục ở lại nhân gian."

Có cô gái nói: "Ông ơi, ông vẫn chưa nói nguồn gốc của đầm đá mà."

Ông Châu nói: "Đầm đá chính là cái hố mà hồi trước, khi linh sủng giúp chủ nhân nó gánh lôi kiếp, tránh sét đánh mà thành, lâu dần nước đọng lại thành hồ nước như hiện giờ."

Ngụy Chi Hòa nhẹ xoay chai nước khoáng trong tay, nói: "Là một chỗ đáng đi."

Lý Anh Tuấn lấy điện thoại ra xem lịch trình của mọi người: "Trong kế hoạch của bọn mình cũng có chùa Lôi Bình, có thể tiện đường qua đầm đá chụp ảnh."

Ông Châu nói với mọi người vẻ thần bí: "Đi xem một chút đi. Năm ngoái, thằng con ông vốn không có cơ hội thăng chức, nhưng một tháng trước khi nó và hai đồng nghiệp nữa bắt đầu cạnh tranh, ông đến đầm đá bái lạy một lúc, thế mà thăng chức thành công đấy. Không chỉ có thế đâu, cô Lý tóc dài đang ngồi đằng trước kia cũng thế, cháu cô ấy thi cấp ba cũng có đến lạy, cũng thuận lợi đỗ vào, sau đó mọi người đều đi tạ lễ cả, còn mang không ít đồ ăn nữa."

Nghe ông Châu nói xong, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Lưu Quyền Tùng nói: "Thật ạ? Thế thì bọn mình cũng đi bái cái đi, có thờ có thiêng mà."

Không ít nữ sinh cũng bắt đầu nghĩ xem lát nữa đến đó rồi sẽ xin cái gì.



Ngụy Chi Hòa nghe xong chỉ cười, ngồi vào chỗ gần rìa đình, ngước lên nhìn rừng cây.

Ánh nắng xuyên qua tán cây dày rợp, rọi xuống bóng râm loang lổ, Ngụy Chi Hòa giơ tay đặt lên trán mình.

Tiết trời rất đẹp, nhưng tiếc là tạm thời chưa ngửi thấy mùi yêu vật, cậu vốn định lên núi tìm xem có yêu vật nào hợp khẩu vị không cơ.

Liếm liếm khóe miệng, cậu hơi thèm rồi.

Ngụy Chi Hòa không hề biết hành động này của cậu đã bị một cô gái có thiện cảm với cậu chụp lại, đăng lên trang khoảnh khắc của mình.

Dáng vẻ liếm khóe môi của Ngụy Chi Hòa có thể nói là vô cùng yêu nghiệt.

Bức ảnh hot đến mức nào trong trang khoảnh khắc của cô gái, có lẽ cần một tiếng hoặc một buổi chiều để nghiệm chứng.

Sinh viên hai khoa đi cùng nhau, vài chàng trai cô gái sau khi tìm hiểu thì bắt đầu nảy sinh tình cảm với đối phương, danh sách những việc phải làm khi lên đại học của họ lại được bớt đi một mục.

Lại thêm một tiếng đồng hồ leo lên ngọn cao nhất của núi Thiều xong, mọi người họp lại chụp ảnh rồi nhờ các bác các ông chụp hộ, sau đó mọi người mới tiếp tục đi đến địa điểm tiếp theo. Họ sắp xếp lộ trình rất hợp lý, lên đỉnh cao nhất rồi đến hẻm núi lớn, xuyên qua hẻm núi rồi đến đạo quán, xem đầm đá nghe nói là vô cùng linh nghiệm rồi bốn năm giờ chiều là có thể đến nhà nghỉ đã đặt trước.

Ngụy Chi Hòa từ nhỏ đã sống trên trấn, ông nội lại hay dắt cậu chạy vào trong núi, phong cảnh trên núi có đẹp đến mấy thì cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc nữa. Khi đến đạo quán, tất cả mọi người đều ngồi bất động ở khu nghỉ chân của chùa, đi suốt cả một ngày, hai chân như không phải của chính mình nữa, cứ như bị nghiền ra, vừa mỏi vừa đau.

Ngụy Chi Hòa thì khác, khi mọi người đều đang thở hổn hển, cậu lại đi men theo con đường nhỏ bên mé đạo quán, một mình đi đến đầm đá đằng sau đạo quán. Đám Lý Anh Tuấn cũng muốn đi cùng nhưng thực sự không thể cử động nổi, đành phải nhìn Ngụy Chi Hòa biến mất trước mắt họ.

Thể lực này đúng là chẳng ai bằng.

Ngụy Chi Hòa quen một mình, có thể hoạt động cùng bạn cùng phòng đã đạt đến cực hạn của cậu rồi.

Giờ cậu cần thời gian để ở một mình.

Đi về phía đầm đá, nhiệt độ thấp dần, phía trước Ngụy Chi Hòa còn có một đôi tình nhân, người con trai đang ôm chặt lấy người con gái, hình như người con trai tưởng là người đằng sau không nhìn thấy, còn thò tay bóp ngực người con gái một cái.

Ngụy Chi Hòa: "..."

Đúng lúc này, một cơn gió lạnh như lẫn cả băng sương thổi đến, thổi đôi nam nữ kia suýt nữa thì ngã sấp mặt vào bụi cây.

Ngụy Chi Hòa không có cảm giác gì mấy với cơn gió lạnh này, chỉ cảm nhận được một trận yêu phong bất ngờ nổi lên, mùi mát lạnh như hương rượu ngọt ngào khiến người ta không tự chủ được mà say mềm trong đó.

Trận yêu phong bất ngờ này hoàn toàn khác với yêu phong của kim quế yêu ở đại học Thanh Nguyên. Ngụy Chi Hòa tiếp tục giả vờ mình là một du khách, tiếp tục đi đến đầm đá.

Còn đôi đam nữ kia lúc này đã từ bỏ ý định tiến về phía trước, không nhịn được mà rút lui.

Yêu vật sống bên bờ đầm đá cũng khá là trong sáng nhỉ?

Giờ Ngụy Chi Hòa lại muốn xem thử bên trong đầm đá có gì.

Chỉ một chốc sau, một cái đầm hình trái tim sáng như gương xuất hiện trước mắt cậu.

Có lẽ người hiện đại đã coi nó thành đầm đá hình trái tim, vô cùng lãng mạn.

Nhưng trong mắt Ngụy Chi Hòa, nó giống như trái tim đang đập của con người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổ Truyền Thủ Nghệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook