Chương 15: Ma văn cấu trang
Yên Vũ Giang Nam
21/10/2013
Trong quá trình học tập, Richard phát hiện ra mình có biểu hiện rất xuất sắc ở các lĩnh vực liên quan đến số lượng, kết cấu và khống chế động
tác. Các công thức phức tạp rườm rà kia gần như nó vừa thấy đã hiểu
nhưng càng học nhiều thì Richard càng cảm nhận được sự huyền bí của thế
giới ma pháp, làm cho nó hiểu được rằng mình không biết gì.
Richard rất chuyên tâm cũng như chịu được sự tịch mịch. Hiện giờ trong cuộc sống của nó ngoài ma pháp ra không có gì khác.
Nháy mắt đã là mùa đông rồi. Khi trận tuyết đầu tiên bay lả tả rơi xuống, Richard căn bản không biết. Khí trời bên ngoài đã rất lạnh nhưng khí hậu bên trong Thâm Lam vẫn ôn hòa như xuân. Sau mấy tháng liên tiếp sinh sống tại Thâm Lam, nó đã quen với tình cảnh khắp nơi tràn ngập ánh đèn ma pháp êm dịu.
Đêm nay, một ngôi sao băng từ xa lóe lên tiến lại, xé tan màn sương tuyết buông kín trời trên sân thượng đỉnh chóp Thâm Lam. Đã có ba vị ma đạo sư dẫn theo hai mươi tên pháp sư cung kính đứng chờ ở đó, hoàn toàn không để ý gió lạnh và tuyết rơi lả tả.
Khối cầu lửa "Bụp" một tiếng tản ra, bóng người nhỏ nhắn của Sue Helen hạ xuống. Lập tức có hai nữ pháp sư trẻ tuổi khoác áo choàng da cho nàng. Rồi có bốn gã pháp sư trải thảm đỏ ra dưới chân nàng. Thảm không ngừng mở rộng ra phía trước, chờ khi Sue Helen đi qua, lại có pháp sư ở sau cuộn thảm lại. Trên đoạn đường rất dài từ đài hạ cánh cho đến khu cư trú, chân Sue Helen chưa từng thực sự dính đất.
Ba gã ma đạo sư bước nhanh đi theo xung quanh Sue Helen, thấp giọng nhanh chóng báo cáo các sự tình của Thâm Lam trong thời gian nàng rời đi. Sue Helen uể oải lắng nghe, nhìn có vẻ không mấy hứng thú. Thế nhưng, khi vị ma đạo sư thứ ba báo cáo tình hình giảng dạy và nhân tài, ánh mắt nàng lại bỗng nhiên sáng ngời, hỏi: "Ngươi nói là tên nhóc Richard kia có thiên phú ở phương diện ma pháp trận?"
Bị ánh mắt sáng ngời của nàng nhìn chằm chằm, vị ma đạo sư rấu mép đã gần trắng phau căng thẳng cả người, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm. Các pháp sư cấp cao đều biết cảm giác bị pháp sư huyền thoại dán mắt vào không dễ chịu, chẳng khác gì ếch bị rắn ngắm. Sự chênh lệch tinh thần lực (Sức mạnh tinh thần) khiến cho pháp sư cấp thấp hơn phải chịu sức ép khổng lồ, chẳng khác gì bị long uy đánh thẳng vào. Ông ta thật không ngờ Sue Helen sẽ chú ý tới việc nhỏ như vậy, cũng khá may là ông ta đã chuẩn bị đầy đủ, bèn lập tức lấy ra hai bức phác thảo ma pháp trận do Richard vẽ, đưa cho Sue Helen.
Khi ánh mắt Sue Helen dừng trên bản phác thảo lập tức bị hấp dẫn, thậm chí bước chân đều bất tri bất giác chậm lại, cuối cùng dứt khoát dừng lại, lật qua lật lại hai bản phác thảo.
Mồ hôi lạnh trên người ma đạo sư bên cạnh không khống chế được lại chảy ra. Trong mắt hắn xem ra hai bản phác thảo này hết sức bình thường, cùng lắm là hai ma pháp trận nhập môn cơ bản mà thôi, đều theo quy chuẩn, không có chút sáng tạo nào mới. Trên thực tế thì ma pháp trận nhập môn này có kết cấu đơn giản, nguyên lý rõ ràng , tác dụng có hạn, cũng không cần thiết phải sáng tạo hay cải tiến. Bản Richard vẽ ra là phiên bản tiêu chuẩn học được trên lớp, sở dĩ ông ta đem chuyện này ra báo cáo cho Sue Helen chỉ là vì nàng đã từng lộ ra vẻ rất hứng thú với Richard, thậm chí trong suốt quá trình kiểm tra đều đứng ở trong phòng giám sát.
Đó là mấy giờ liền đấy! Mấy giờ chủ vị diện!
Độ quý báu của thời gian của pháp sư huyền thoại không cần nói nhiều, vậy nên hắn cũng đoán ra được mức coi trọng của Sue Helen đối với Richard, từ nay về sau sẽ luôn chú ý Richard. Hiện giờ Richard tiến bộ được một chút thì ông ta sẽ biến nó trở thành một báo cáo quan trọng riêng biệt. Về bản chất, vị ma đạo sư này chỉ là để lấy được "Niềm vui của Sue Helen" mà thôi, bởi vì trên bảng hạng mục thu chi của ông ta "Niềm vui của Sue Helen" là quan trọng bậc nhất.
Quả thực đây chỉ là chút tiến bộ mà thôi. Ma pháp trận Richard phác thảo ra không hề có sai lầm nhưng cản bản cũng không tính là gì. Bất kì một pháp sư được huấn luyện nghiêm chỉnh nào vẽ ma pháp trận tiêu chuẩn cũng không tránh khỏi sai lầm. Có điều ngay ma pháp trận Richard tập vẽ lần đầu tiên đã không có sai sót, như thế cũng khá hiếm có. Nhưng người có thể trở thành ma đạo sư có ai không phải là dạng kinh tài tuyệt thế chứ? Trong mắt vị đại sư ma thuật này, chút thành tựu ấy không đáng quan tâm. Nhưng phải công nhận, sai khác giữa hai cái ma pháp trận này cùng phiên bản chuẩn cực kì nhỏ đến kinh người, nhỏ đến có chút khó tin. Dẫu vậy, vẽ ma pháp trận cũng không phải là gia công linh kiện luyện kim, độ chính xác chỉ cần đạt đến mức tiêu chuẩn là được rồi, cao hơn nữa cũng không có bất kì ý nghĩa gì. Nếu như sai lệch một mili không ảnh hưởng đến hiệu quả của ma pháp trận, vậy thì tại sao phải làm đến dưới mười micromet chứ?
Nếu như Richard có thể sáng tạo ra điểm mới cho hai ma pháp trận nhập môn, hắn sẽ sinh vài phần kính trọng. Có thể hình dung được rằng muốn tự sáng tạo ma pháp trận mới không phải là điều pháp sư dưới cấp mười có thể làm được.
Thế mà Sue Helen lại xem lâu như vậy, cho dù vị đại ma đạo sư là ngốc thật thì cũng biết hai bản phác thảo này không chỉ đơn giản như vậy, nhưng ông ta thực sự nhìn không ra rốt cuộc trong đó có gì đặc biệt.
"Thật sự là rất không tồi!" Sue Helen vui mừng kêu lên, giơ tay đập vào bả vai vị ma đạo sư kia. Có điều dáng người nàng nhỏ nhắn, còn ma đạo sư rất cao lớn nên đập có vẻ hơi cố sức. Ma đạo sư lập tức tỉnh bơ khom người xuống để cho nàng có thể thoải mái vỗ mình.
"Bốp" một tiếng, bàn tay xinh xắn nõn nã của Sue Helen nặng nề vỗ lên vai ma đạo sư, ma đạo sư cảm thấy như mình bị cự long vỗ một trảo, không thể chống cự liền ngã té trên đất!
Sue Helen kinh hãi thét lên "A", phất tay bắn ra ma thuật tấm chắn nước bao lấy ma đạo sư, nâng ông ta từ mặt đất dậy, sau đó nói: "Vừa rồi cao hứng quá, xuống tay hơi nặng."
"Không nặng, không nặng, vừa khéo." Khuôn mặt già của ma đạo sư tươi cười như thể hoa sau cơn bão.
Vung hai bản phác thảo ma pháp trong tay lên, Sue Helen lại cao hứng trở lại, nói: "Thật không ngờ tới là ngươi có thể nhìn ra hai bản phác thảo này không bình thường. A ha ha ha! Trong khoản thời gian này không thấy, ngươi lại thông minh ra rồi hả! Gần đây ăn phải cái gì vậy?"
"Đều là nhờ ngài có cách chỉ đạo." Ma đạo sư khiêm tốn cười, giống như đang từ chối công lao, một chút cũng nhìn không ra ông ta căn bản chẳng biết hai bản vẽ phác thảo kia có chỗ gì hơn người. Có thể ngồi vào vị trí hiện tại thì ông ta cũng không phải là nhân vật đơn giản, thế nhưng trái tim ma đạo sư vẫn không kìm được thoáng đập gấp hơn vì tiếng cười nghênh ngang không kiêng kỵ gì của Sue Helen là dấu hiệu, ý nghĩa rằng trên hóa đơn tháng này, ở mục "Niềm vui của Sue Helen" lại có một con số bắt mắt.
Sue Helen giống như một cô bé muốn khoe với người khác, không thể kìm nén được sự nôn nóng của mình, nàng mở bản phác thảo ra cho ba vị đại ma đạo sư bên cạnh xem và nói: "Các ngươi xem, hai bản phác thảo giống gần như đúc phiên bản tiêu chuẩn!" Nàng đặc biệt nhấn mạnh cụm "như đúc" này. Ba vị ma đạo sư nhìn lại hai bản vẽ phác thảo, rốt cục trên mặt hiện ra vẻ giật mình.
"Sai số giữa hai bản phác thảo và phiên bản phác thảo chỉ trong vòng 0.01 centimet, hơn nữa sai số rất ổn định. Mức độ chính xác và ổn định này chỉ có đại pháp sư trên cấp mười và đã qua thời gian dài huấn luyện nghiêm khắc mới có thể đạt tới. Còn Richard thì sao, nó mới chỉ là học viên pháp sư cấp một." Sue Helen nói tiếp.
Một vị ma đạo sư lập tức giật mình nói: "Đây là thiên phú khó gặp! Mà nó còn có sức mạnh tinh thần ưu tú nữa..."
Một vị ma đạo sư khác cướp lời: "Các mặt thiên phú khác của hắn cũng không tồi, không có hạn chế gì rõ ràng..." (Chỗ này chém )
bachngocsa
Vị ma đạo sư thứ ba, cũng chính là người đã giao bản phác thảo cho Sue Helen tức thì hít vào một hơi lạnh, nói với giọng khó có thể tin: "Chúng ta tìm được một vị ma văn cấu trang sư tương lai?!"
"Đúng thế!" Sue Helen tươi cười.
Với tư cách là sức mạnh quân sự cấp cuối của loài người, kỵ sĩ cấu trang là một cách gọi chung, có thể chia nhỏ làm nhiều nghề nghiệp như tiễn thủ, thuẫn vệ, phá giáp, thậm chí kể cả pháp sư ma công. Nhưng đặc tính tất yếu của bọn họ chính là có thể chịu tải ít nhất ba cái ma văn cấu trang. Một cái ma văn cấu trang bậc trung có thể tăng sức chiến đấu của người chuyên cận chiến lên ba phần, thế nên sức chiến đấu kỵ sĩ cấu trang cấp mười ba, mười bốn hoàn toàn có thể so với các chiến sĩ xấp xỉ cấp mười bảy, mà tác dụng phát huy trên chiến trường có khi còn hơn. Hệ thống nghề nghiệp chính là một kim tự tháp, đẳng cấp càng cao thì số lượng lại càng ít ỏi. Số lượng người làm nghề chiến đấu cấp mười tám cực kì có hạn, đều là những cường giả khắp nơi tranh nhau lôi kéo, sẽ không ai gia nhập quân đội làm pháo hôi. Thế nhưng năng lực chiến đấu cá nhân của kỵ sĩ cấu trang không thua kém gì các cường giả thánh vực này, lại có thể kết bè kết đội xông lên chém giết trên chiến trường, hiển nhiên là lực lượng có thể thay đổi chiến cuộc.
Từ sau khi kỵ sĩ cấu trang xuất hiện trên các chiến trường, mỗi một tướng lãng quân sự nổi tiếng đều có chung một câu châm ngôn: "Chỉ có kỵ sĩ cấu trang mới có thể đối phó kỵ sĩ cấu trang."
Sáng tạo nên kỳ tích này chính là ma văn cấu trang sư.
Số lượng cường giả thánh vực có hạn nhưng chiến sĩ cấp cao tầm cấp mười ba, mười bốn thì không nói nhiều vô số kể thì cũng không khác mấy. Dẫu vậy thì tổng số lượng kỵ sĩ cấu trang của Đế quốc Liên Minh Thần Thánh thủy chung ở mức xáp xỉ một nghìn, thời điểm huy hoàng cũng không vượt qua ba nghìn, vướng mắc nằm ở số lượng ma văn cấu trang sư.
Nếu như nói kỵ sĩ cấu trang là lực lượng mang tính chiến lược, pháp sư huyền thoại là lực lượng uy hiếp chiến lược thì ma văn cấu trang sư là người kiến tạo nên ưu thế chiến lược Chỉ có điều, yêu cầu để trở thành ma văn cấu trang sư cực kỳ hà khắc, cần có thiên phú ma pháp hơn người, lực không chế cực kì cao cùng sức sáng tạo, lại còn phải đủ kiên trì nhẫn nại. Rất nhiều kỵ sĩ cúa trang có diện tích vị trí chịu tải ma văn hết sức có hạn, ma văn cấu trang sư thường phải nén pháp trận cỡ lớn lại trong khu vực cỡ bàn tay, rồi mới khắc lên đồ vật đặc chế hoặc trực tiếp tren người kỵ sĩ cấu trang. Tác phẩm của ma văn cấu trang sư cao cấp đã phức tạp tỉ mỉ đến người thường không thể tưởng tượng nổi. Những bộ cấu trang loại lớn muốn chế tạo thường cần thời gian mấy tháng.
Cho tới bây giờ, Đế quốc Liên Minh Thần Thánh với tư cách là một trong ba đại đế quốc của con người, tính cả cấp thấp nhất thì số lượng cấu trang sư cũng không vượt quá mười người. Mỗi người đều là đối tượng giành giật của hoàng tộc hoặc đại quý tộc các vùng. Cho dù là một gã cấu trang sư cấp thấp nhất thì cũng tương ứng với một tiểu đội kỵ sĩ cấu trang mười năm sau. Đối với bất cứ người ở cao tầng nào thì đây cũng là sự mê hoặc không thể cự tuyệt. Địa vị của cấu trang sư cấp cao không thua kém pháp sư huyền thoại là bao.
Thông qua hai bản vẽ phác thảo, Richard đã bộc lộ ra thiên phú trọng yếu nhất của một cấu trang sư, đó chính là tỉ mỉ chính xác.
Cầm hai bản phác thảo, Sue Helen quả thực càng xem càng ưa thích, cười càng lúc càng không ý tứ gì cả. Tiếng cười giòn dã này càng lúc càng truyền xa hơn, không chỉ tràn ngập tầng cao nhất của tháp ma pháp mà còn có xu hướng dần dần thẩm thấu xuống phía dưới.
"Bà cô này..."
Có lẽ trong lòng cả ba ma đạo sư đều hiện lên những lời này, nhưng vẫn lộ ra vẻ vui cười cùng Sue Helen, còn cười đến mức hân hoan tự nhiên, phảng phất như tên Richard cấu trang sư tương lai kia là con trai ruột của bọn hắn.
"Thật sự không nhịn cười được!" Sue Helen bỗng cảm thán, sau đó tiếp tục cười vang.
Sue Helen không có tham vọng với quyền lực thế tục, kỵ sĩ cấu trang chẳng có chút sức hấp dẫn nào với nàng. Ba vị ma đạo sư đi theo Sue Helen đã lâu nên cũng biết nguyên nhân khiến nàng cười vui vẻ như thế, đó là vì việc là sư phụ của một gã cấu trang sư. Vì thế nên trong nội tâm nàng đã dẫm tất cả các cấu trang sư xuống dưới chân. Tuy rằng các đệ tử trước đây của Sue Helen đều là thiên tài ma pháp nhưng không xuất hiện một cấu trang sư nào, khiến nàng oán hận không thôi. Vị cấu trang sư đắc tội với nàng khi xưa nay đã là đại cấu trang sư, là bảo vật trấn quốc của một trong ba đại đế quốc - Vương triều Thánh thụ, dù Sue Helen là pháp sư huyền thại nhưng cũng không làm gì được hắn, chỉ có thể mỉa mai lẫn nhau qua khoảng cách ngàn dặm. Cho nên vẫn thù mãi đến giờ. Nhưng giờ có Richard nên đã có thể cho Sue Helen thỏa mãn tâm nguyện năm xưa., chỉ không biết là nàng sẽ trút "Niềm vui" của mình xuống cậu bé Richard đáng thương như thế nào.
Đây hoàn toàn là tự sướng nên sẽ không có ai ngốc đến mức đi vạch trần điều này, trừ khi ông ta không muốn có "Niềm vui của Sue Helen."
Pháp sư huyền thoại vất vả lắm mới ngừng cười được, nàng chợt nghiêm sắc mặt và nói với vẻ rất nghiêm túc: "Từ hôm nay trở đi, toàn lực bồi dưỡng Richard trở thành cấu trang sư! Còn nữa, nhất định phải giữ bí mật chuyện này, ngoài các ngươi ra, ta không hy vọng có bất kỳ ai biết nữa!"
Ba gã ma đạo sư cùng các pháp sư khác đều oán thầm trong lòng, vừa rồi tiếng cười của Sue Helen đã truyền xuyên qua mấy tầng tháp, mà không bao lâu nữa nàng sẽ không kiềm chế được sự đắc ý trong lòng, đem chuyện này công bố cho cả thiên hạ đều biết. Dẫu thế thì hiện tại tất cả mọi người đều dõng dạc đáp ứng với vẻ mặt nghiêm túc chăm chú.
Hôm nay là cuối tháng, vào lúc chập tối, Richard rã rời toàn thân lê người về khu vực của mình. Đúng như nó dự liệu, cùng với việc học tập dần dần mở rộng thì mức độ của các chi tiêu liên quan cũng tăng lên. Tháng trước thu chi cân bằng, mà chi tháng này đã vượt qua ba vạn trợ cấp tháng, tiêu sạch tiền tiết kiệm của tháng thứ nhất. Trong tháng sau, Richard sẽ phải đối mặt với lựa chọn khó cả đôi đường, hoặc là giảm tốc độ tu luyện, hoặc là tìm biện pháp kiếm nhiều tiền hơn. Thế nhưng, ngoài tiền trợ cấp học tập thì nó căn bản chẳng biết kiếm tiền như thế nào. Dù sao Richard cũng chỉ mới mười tuổi, hơn nữa chỉ miễn cưỡng là pháp sư cấp một. Ở bên ngoài, cấp mọt đã coi như pháp sư chính thức rồi, nhưng ở trong Thâm Lam thì từ cấp ba trở xuống vẫn gọi là học viên ma pháp.
Trong lúc Richard đang phát sầu chuyện cân bằng thu chi tháng sau thì nó chợt thấy dưới trợ cấp có nhiều thêm một dòng.
Đó là "Niềm vui của Sue Helen", định mức năm mươi vạn tiền vàng.
Niềm vui của pháp sư huyền thoại quả là đáng giá! Đây là ý nghĩ duy nhất sót lại trong cái đầu trống rỗng của Richard.
Richard rất chuyên tâm cũng như chịu được sự tịch mịch. Hiện giờ trong cuộc sống của nó ngoài ma pháp ra không có gì khác.
Nháy mắt đã là mùa đông rồi. Khi trận tuyết đầu tiên bay lả tả rơi xuống, Richard căn bản không biết. Khí trời bên ngoài đã rất lạnh nhưng khí hậu bên trong Thâm Lam vẫn ôn hòa như xuân. Sau mấy tháng liên tiếp sinh sống tại Thâm Lam, nó đã quen với tình cảnh khắp nơi tràn ngập ánh đèn ma pháp êm dịu.
Đêm nay, một ngôi sao băng từ xa lóe lên tiến lại, xé tan màn sương tuyết buông kín trời trên sân thượng đỉnh chóp Thâm Lam. Đã có ba vị ma đạo sư dẫn theo hai mươi tên pháp sư cung kính đứng chờ ở đó, hoàn toàn không để ý gió lạnh và tuyết rơi lả tả.
Khối cầu lửa "Bụp" một tiếng tản ra, bóng người nhỏ nhắn của Sue Helen hạ xuống. Lập tức có hai nữ pháp sư trẻ tuổi khoác áo choàng da cho nàng. Rồi có bốn gã pháp sư trải thảm đỏ ra dưới chân nàng. Thảm không ngừng mở rộng ra phía trước, chờ khi Sue Helen đi qua, lại có pháp sư ở sau cuộn thảm lại. Trên đoạn đường rất dài từ đài hạ cánh cho đến khu cư trú, chân Sue Helen chưa từng thực sự dính đất.
Ba gã ma đạo sư bước nhanh đi theo xung quanh Sue Helen, thấp giọng nhanh chóng báo cáo các sự tình của Thâm Lam trong thời gian nàng rời đi. Sue Helen uể oải lắng nghe, nhìn có vẻ không mấy hứng thú. Thế nhưng, khi vị ma đạo sư thứ ba báo cáo tình hình giảng dạy và nhân tài, ánh mắt nàng lại bỗng nhiên sáng ngời, hỏi: "Ngươi nói là tên nhóc Richard kia có thiên phú ở phương diện ma pháp trận?"
Bị ánh mắt sáng ngời của nàng nhìn chằm chằm, vị ma đạo sư rấu mép đã gần trắng phau căng thẳng cả người, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm. Các pháp sư cấp cao đều biết cảm giác bị pháp sư huyền thoại dán mắt vào không dễ chịu, chẳng khác gì ếch bị rắn ngắm. Sự chênh lệch tinh thần lực (Sức mạnh tinh thần) khiến cho pháp sư cấp thấp hơn phải chịu sức ép khổng lồ, chẳng khác gì bị long uy đánh thẳng vào. Ông ta thật không ngờ Sue Helen sẽ chú ý tới việc nhỏ như vậy, cũng khá may là ông ta đã chuẩn bị đầy đủ, bèn lập tức lấy ra hai bức phác thảo ma pháp trận do Richard vẽ, đưa cho Sue Helen.
Khi ánh mắt Sue Helen dừng trên bản phác thảo lập tức bị hấp dẫn, thậm chí bước chân đều bất tri bất giác chậm lại, cuối cùng dứt khoát dừng lại, lật qua lật lại hai bản phác thảo.
Mồ hôi lạnh trên người ma đạo sư bên cạnh không khống chế được lại chảy ra. Trong mắt hắn xem ra hai bản phác thảo này hết sức bình thường, cùng lắm là hai ma pháp trận nhập môn cơ bản mà thôi, đều theo quy chuẩn, không có chút sáng tạo nào mới. Trên thực tế thì ma pháp trận nhập môn này có kết cấu đơn giản, nguyên lý rõ ràng , tác dụng có hạn, cũng không cần thiết phải sáng tạo hay cải tiến. Bản Richard vẽ ra là phiên bản tiêu chuẩn học được trên lớp, sở dĩ ông ta đem chuyện này ra báo cáo cho Sue Helen chỉ là vì nàng đã từng lộ ra vẻ rất hứng thú với Richard, thậm chí trong suốt quá trình kiểm tra đều đứng ở trong phòng giám sát.
Đó là mấy giờ liền đấy! Mấy giờ chủ vị diện!
Độ quý báu của thời gian của pháp sư huyền thoại không cần nói nhiều, vậy nên hắn cũng đoán ra được mức coi trọng của Sue Helen đối với Richard, từ nay về sau sẽ luôn chú ý Richard. Hiện giờ Richard tiến bộ được một chút thì ông ta sẽ biến nó trở thành một báo cáo quan trọng riêng biệt. Về bản chất, vị ma đạo sư này chỉ là để lấy được "Niềm vui của Sue Helen" mà thôi, bởi vì trên bảng hạng mục thu chi của ông ta "Niềm vui của Sue Helen" là quan trọng bậc nhất.
Quả thực đây chỉ là chút tiến bộ mà thôi. Ma pháp trận Richard phác thảo ra không hề có sai lầm nhưng cản bản cũng không tính là gì. Bất kì một pháp sư được huấn luyện nghiêm chỉnh nào vẽ ma pháp trận tiêu chuẩn cũng không tránh khỏi sai lầm. Có điều ngay ma pháp trận Richard tập vẽ lần đầu tiên đã không có sai sót, như thế cũng khá hiếm có. Nhưng người có thể trở thành ma đạo sư có ai không phải là dạng kinh tài tuyệt thế chứ? Trong mắt vị đại sư ma thuật này, chút thành tựu ấy không đáng quan tâm. Nhưng phải công nhận, sai khác giữa hai cái ma pháp trận này cùng phiên bản chuẩn cực kì nhỏ đến kinh người, nhỏ đến có chút khó tin. Dẫu vậy, vẽ ma pháp trận cũng không phải là gia công linh kiện luyện kim, độ chính xác chỉ cần đạt đến mức tiêu chuẩn là được rồi, cao hơn nữa cũng không có bất kì ý nghĩa gì. Nếu như sai lệch một mili không ảnh hưởng đến hiệu quả của ma pháp trận, vậy thì tại sao phải làm đến dưới mười micromet chứ?
Nếu như Richard có thể sáng tạo ra điểm mới cho hai ma pháp trận nhập môn, hắn sẽ sinh vài phần kính trọng. Có thể hình dung được rằng muốn tự sáng tạo ma pháp trận mới không phải là điều pháp sư dưới cấp mười có thể làm được.
Thế mà Sue Helen lại xem lâu như vậy, cho dù vị đại ma đạo sư là ngốc thật thì cũng biết hai bản phác thảo này không chỉ đơn giản như vậy, nhưng ông ta thực sự nhìn không ra rốt cuộc trong đó có gì đặc biệt.
"Thật sự là rất không tồi!" Sue Helen vui mừng kêu lên, giơ tay đập vào bả vai vị ma đạo sư kia. Có điều dáng người nàng nhỏ nhắn, còn ma đạo sư rất cao lớn nên đập có vẻ hơi cố sức. Ma đạo sư lập tức tỉnh bơ khom người xuống để cho nàng có thể thoải mái vỗ mình.
"Bốp" một tiếng, bàn tay xinh xắn nõn nã của Sue Helen nặng nề vỗ lên vai ma đạo sư, ma đạo sư cảm thấy như mình bị cự long vỗ một trảo, không thể chống cự liền ngã té trên đất!
Sue Helen kinh hãi thét lên "A", phất tay bắn ra ma thuật tấm chắn nước bao lấy ma đạo sư, nâng ông ta từ mặt đất dậy, sau đó nói: "Vừa rồi cao hứng quá, xuống tay hơi nặng."
"Không nặng, không nặng, vừa khéo." Khuôn mặt già của ma đạo sư tươi cười như thể hoa sau cơn bão.
Vung hai bản phác thảo ma pháp trong tay lên, Sue Helen lại cao hứng trở lại, nói: "Thật không ngờ tới là ngươi có thể nhìn ra hai bản phác thảo này không bình thường. A ha ha ha! Trong khoản thời gian này không thấy, ngươi lại thông minh ra rồi hả! Gần đây ăn phải cái gì vậy?"
"Đều là nhờ ngài có cách chỉ đạo." Ma đạo sư khiêm tốn cười, giống như đang từ chối công lao, một chút cũng nhìn không ra ông ta căn bản chẳng biết hai bản vẽ phác thảo kia có chỗ gì hơn người. Có thể ngồi vào vị trí hiện tại thì ông ta cũng không phải là nhân vật đơn giản, thế nhưng trái tim ma đạo sư vẫn không kìm được thoáng đập gấp hơn vì tiếng cười nghênh ngang không kiêng kỵ gì của Sue Helen là dấu hiệu, ý nghĩa rằng trên hóa đơn tháng này, ở mục "Niềm vui của Sue Helen" lại có một con số bắt mắt.
Sue Helen giống như một cô bé muốn khoe với người khác, không thể kìm nén được sự nôn nóng của mình, nàng mở bản phác thảo ra cho ba vị đại ma đạo sư bên cạnh xem và nói: "Các ngươi xem, hai bản phác thảo giống gần như đúc phiên bản tiêu chuẩn!" Nàng đặc biệt nhấn mạnh cụm "như đúc" này. Ba vị ma đạo sư nhìn lại hai bản vẽ phác thảo, rốt cục trên mặt hiện ra vẻ giật mình.
"Sai số giữa hai bản phác thảo và phiên bản phác thảo chỉ trong vòng 0.01 centimet, hơn nữa sai số rất ổn định. Mức độ chính xác và ổn định này chỉ có đại pháp sư trên cấp mười và đã qua thời gian dài huấn luyện nghiêm khắc mới có thể đạt tới. Còn Richard thì sao, nó mới chỉ là học viên pháp sư cấp một." Sue Helen nói tiếp.
Một vị ma đạo sư lập tức giật mình nói: "Đây là thiên phú khó gặp! Mà nó còn có sức mạnh tinh thần ưu tú nữa..."
Một vị ma đạo sư khác cướp lời: "Các mặt thiên phú khác của hắn cũng không tồi, không có hạn chế gì rõ ràng..." (Chỗ này chém )
bachngocsa
Vị ma đạo sư thứ ba, cũng chính là người đã giao bản phác thảo cho Sue Helen tức thì hít vào một hơi lạnh, nói với giọng khó có thể tin: "Chúng ta tìm được một vị ma văn cấu trang sư tương lai?!"
"Đúng thế!" Sue Helen tươi cười.
Với tư cách là sức mạnh quân sự cấp cuối của loài người, kỵ sĩ cấu trang là một cách gọi chung, có thể chia nhỏ làm nhiều nghề nghiệp như tiễn thủ, thuẫn vệ, phá giáp, thậm chí kể cả pháp sư ma công. Nhưng đặc tính tất yếu của bọn họ chính là có thể chịu tải ít nhất ba cái ma văn cấu trang. Một cái ma văn cấu trang bậc trung có thể tăng sức chiến đấu của người chuyên cận chiến lên ba phần, thế nên sức chiến đấu kỵ sĩ cấu trang cấp mười ba, mười bốn hoàn toàn có thể so với các chiến sĩ xấp xỉ cấp mười bảy, mà tác dụng phát huy trên chiến trường có khi còn hơn. Hệ thống nghề nghiệp chính là một kim tự tháp, đẳng cấp càng cao thì số lượng lại càng ít ỏi. Số lượng người làm nghề chiến đấu cấp mười tám cực kì có hạn, đều là những cường giả khắp nơi tranh nhau lôi kéo, sẽ không ai gia nhập quân đội làm pháo hôi. Thế nhưng năng lực chiến đấu cá nhân của kỵ sĩ cấu trang không thua kém gì các cường giả thánh vực này, lại có thể kết bè kết đội xông lên chém giết trên chiến trường, hiển nhiên là lực lượng có thể thay đổi chiến cuộc.
Từ sau khi kỵ sĩ cấu trang xuất hiện trên các chiến trường, mỗi một tướng lãng quân sự nổi tiếng đều có chung một câu châm ngôn: "Chỉ có kỵ sĩ cấu trang mới có thể đối phó kỵ sĩ cấu trang."
Sáng tạo nên kỳ tích này chính là ma văn cấu trang sư.
Số lượng cường giả thánh vực có hạn nhưng chiến sĩ cấp cao tầm cấp mười ba, mười bốn thì không nói nhiều vô số kể thì cũng không khác mấy. Dẫu vậy thì tổng số lượng kỵ sĩ cấu trang của Đế quốc Liên Minh Thần Thánh thủy chung ở mức xáp xỉ một nghìn, thời điểm huy hoàng cũng không vượt qua ba nghìn, vướng mắc nằm ở số lượng ma văn cấu trang sư.
Nếu như nói kỵ sĩ cấu trang là lực lượng mang tính chiến lược, pháp sư huyền thoại là lực lượng uy hiếp chiến lược thì ma văn cấu trang sư là người kiến tạo nên ưu thế chiến lược Chỉ có điều, yêu cầu để trở thành ma văn cấu trang sư cực kỳ hà khắc, cần có thiên phú ma pháp hơn người, lực không chế cực kì cao cùng sức sáng tạo, lại còn phải đủ kiên trì nhẫn nại. Rất nhiều kỵ sĩ cúa trang có diện tích vị trí chịu tải ma văn hết sức có hạn, ma văn cấu trang sư thường phải nén pháp trận cỡ lớn lại trong khu vực cỡ bàn tay, rồi mới khắc lên đồ vật đặc chế hoặc trực tiếp tren người kỵ sĩ cấu trang. Tác phẩm của ma văn cấu trang sư cao cấp đã phức tạp tỉ mỉ đến người thường không thể tưởng tượng nổi. Những bộ cấu trang loại lớn muốn chế tạo thường cần thời gian mấy tháng.
Cho tới bây giờ, Đế quốc Liên Minh Thần Thánh với tư cách là một trong ba đại đế quốc của con người, tính cả cấp thấp nhất thì số lượng cấu trang sư cũng không vượt quá mười người. Mỗi người đều là đối tượng giành giật của hoàng tộc hoặc đại quý tộc các vùng. Cho dù là một gã cấu trang sư cấp thấp nhất thì cũng tương ứng với một tiểu đội kỵ sĩ cấu trang mười năm sau. Đối với bất cứ người ở cao tầng nào thì đây cũng là sự mê hoặc không thể cự tuyệt. Địa vị của cấu trang sư cấp cao không thua kém pháp sư huyền thoại là bao.
Thông qua hai bản vẽ phác thảo, Richard đã bộc lộ ra thiên phú trọng yếu nhất của một cấu trang sư, đó chính là tỉ mỉ chính xác.
Cầm hai bản phác thảo, Sue Helen quả thực càng xem càng ưa thích, cười càng lúc càng không ý tứ gì cả. Tiếng cười giòn dã này càng lúc càng truyền xa hơn, không chỉ tràn ngập tầng cao nhất của tháp ma pháp mà còn có xu hướng dần dần thẩm thấu xuống phía dưới.
"Bà cô này..."
Có lẽ trong lòng cả ba ma đạo sư đều hiện lên những lời này, nhưng vẫn lộ ra vẻ vui cười cùng Sue Helen, còn cười đến mức hân hoan tự nhiên, phảng phất như tên Richard cấu trang sư tương lai kia là con trai ruột của bọn hắn.
"Thật sự không nhịn cười được!" Sue Helen bỗng cảm thán, sau đó tiếp tục cười vang.
Sue Helen không có tham vọng với quyền lực thế tục, kỵ sĩ cấu trang chẳng có chút sức hấp dẫn nào với nàng. Ba vị ma đạo sư đi theo Sue Helen đã lâu nên cũng biết nguyên nhân khiến nàng cười vui vẻ như thế, đó là vì việc là sư phụ của một gã cấu trang sư. Vì thế nên trong nội tâm nàng đã dẫm tất cả các cấu trang sư xuống dưới chân. Tuy rằng các đệ tử trước đây của Sue Helen đều là thiên tài ma pháp nhưng không xuất hiện một cấu trang sư nào, khiến nàng oán hận không thôi. Vị cấu trang sư đắc tội với nàng khi xưa nay đã là đại cấu trang sư, là bảo vật trấn quốc của một trong ba đại đế quốc - Vương triều Thánh thụ, dù Sue Helen là pháp sư huyền thại nhưng cũng không làm gì được hắn, chỉ có thể mỉa mai lẫn nhau qua khoảng cách ngàn dặm. Cho nên vẫn thù mãi đến giờ. Nhưng giờ có Richard nên đã có thể cho Sue Helen thỏa mãn tâm nguyện năm xưa., chỉ không biết là nàng sẽ trút "Niềm vui" của mình xuống cậu bé Richard đáng thương như thế nào.
Đây hoàn toàn là tự sướng nên sẽ không có ai ngốc đến mức đi vạch trần điều này, trừ khi ông ta không muốn có "Niềm vui của Sue Helen."
Pháp sư huyền thoại vất vả lắm mới ngừng cười được, nàng chợt nghiêm sắc mặt và nói với vẻ rất nghiêm túc: "Từ hôm nay trở đi, toàn lực bồi dưỡng Richard trở thành cấu trang sư! Còn nữa, nhất định phải giữ bí mật chuyện này, ngoài các ngươi ra, ta không hy vọng có bất kỳ ai biết nữa!"
Ba gã ma đạo sư cùng các pháp sư khác đều oán thầm trong lòng, vừa rồi tiếng cười của Sue Helen đã truyền xuyên qua mấy tầng tháp, mà không bao lâu nữa nàng sẽ không kiềm chế được sự đắc ý trong lòng, đem chuyện này công bố cho cả thiên hạ đều biết. Dẫu thế thì hiện tại tất cả mọi người đều dõng dạc đáp ứng với vẻ mặt nghiêm túc chăm chú.
Hôm nay là cuối tháng, vào lúc chập tối, Richard rã rời toàn thân lê người về khu vực của mình. Đúng như nó dự liệu, cùng với việc học tập dần dần mở rộng thì mức độ của các chi tiêu liên quan cũng tăng lên. Tháng trước thu chi cân bằng, mà chi tháng này đã vượt qua ba vạn trợ cấp tháng, tiêu sạch tiền tiết kiệm của tháng thứ nhất. Trong tháng sau, Richard sẽ phải đối mặt với lựa chọn khó cả đôi đường, hoặc là giảm tốc độ tu luyện, hoặc là tìm biện pháp kiếm nhiều tiền hơn. Thế nhưng, ngoài tiền trợ cấp học tập thì nó căn bản chẳng biết kiếm tiền như thế nào. Dù sao Richard cũng chỉ mới mười tuổi, hơn nữa chỉ miễn cưỡng là pháp sư cấp một. Ở bên ngoài, cấp mọt đã coi như pháp sư chính thức rồi, nhưng ở trong Thâm Lam thì từ cấp ba trở xuống vẫn gọi là học viên ma pháp.
Trong lúc Richard đang phát sầu chuyện cân bằng thu chi tháng sau thì nó chợt thấy dưới trợ cấp có nhiều thêm một dòng.
Đó là "Niềm vui của Sue Helen", định mức năm mươi vạn tiền vàng.
Niềm vui của pháp sư huyền thoại quả là đáng giá! Đây là ý nghĩ duy nhất sót lại trong cái đầu trống rỗng của Richard.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.