Chương 68
Thương Hải Do Lam
13/06/2023
- Tôi hiểu tôi hiểu, anh điên lên sẽ mất hết tính người, anh muốn rời khỏi căn cứ tôi có thể hiểu được, nhưng anh phải mang theo tôi, bằng không anh phát điên xong nằm trên đường ngủ bị quái vật cắn cũng không biết, anh không thể thiếu tôi.
Trì Ánh phi thường tự tin nói.
Tần Nghiễn An xuy một tiếng:
- Không đợi quái vật cắn tôi, có lẽ anh sớm bị tôi làm thịt.
Trì Ánh:
- !
Đầu hắn ông ông vang:
- Hung tàn như vậy sao? Anh nổi điên không phải chỉ thích cào cấu phá hư vách tường sao? Khi nào lại học được ăn người? Em trai anh biết không?
Tay Trì Ánh đã đặt trên cửa xe, hơi có không đúng hắn liền nhảy xuống, tuyệt đối không thể thành bữa tối của huynh đệ mình.
Tần Nghiễn An nhếch môi, với tính cách phòng bị của Quý Hủ, nếu biết hắn nguy hiểm như vậy, phỏng chừng sẽ lập tức đem hắn đuổi ra khỏi nhà, nói không chừng ném cả Trì Ánh ra ngoài, như vậy hắn còn muốn tới gần Quý Hủ là không thể nào.
Hắn không muốn đem quan hệ của hai người biến thành như vậy, cũng không muốn Quý Hủ nhìn mình với ánh mắt phòng bị cùng cảnh giác, hắn tình nguyện lấy hình thái nhân loại chủ động rời đi, nếu hắn còn có thể trở về, ít nhất quan hệ giữa hai người còn bảo trì nguyên dạng.
- Xuống xe.
Tần Nghiễn An mở dây an toàn.
Trì Ánh:
- ..
Mắt nhìn ngoài xe, Trì Ánh bỗng nhiên không muốn xuống xe, rừng núi hoang vắng, không phải là nơi tốt giết người chôn xác sao?
Tần Nghiễn An liếc hắn:
- Suy nghĩ của anh sắp chảy ra khỏi đầu anh rồi.
Trì Ánh:
- Kháo!
Trì Ánh mở cửa xuống xe, nhìn núi lớn trước mắt, khó hiểu:
- Chúng ta tới đây làm gì?
Tần Nghiễn An nhìn võng phòng hộ dưới đất, cầm lấy cuộn thành dây thừng:
- Bắt gà.
Trì Ánh ngạc nhiên:
- Gà? Ở đâu có gà?
Tần Nghiễn An đem dây thừng ném cho hắn:
- Trên núi hẳn là có, tôi đi bắt, anh canh gác, đừng cho gà chạy.
- Yên tâm, chỉ là gà mà thôi, tôi nhất định canh chừng.
Tần Nghiễn An vạch cỏ dại màu đen đi lên núi, lúc này trên người hắn đã thay áo sơ mi sạch sẽ, cũng không mở ra cánh dơi, lo lắng lại làm hư quần áo, chỉ dị hóa hai tay.
Ngọn núi này nằm phía nam trấn nhỏ, khoảng cách rất gần, xác suất xuất hiện động vật nguy hiểm không lớn, rất có khả năng là gia cầm từ trong trấn trốn tới.
Tần Nghiễn An dựa theo cảm xúc sợ hãi mỏng manh đi tới trước, sau đó cảm xúc sợ hãi biến mất, hắn đứng nguyên tại chỗ đợi, bên cạnh đột nhiên đập ra một bóng ma, móng vuốt của hắn liền chộp tới.
Trì Ánh đợi dưới chân núi phát hiện có cuồng thi đi qua, bèn lên xe ngồi đợi, không muốn đối mặt với cuồng thi.
Động tĩnh ngoài xe đột nhiên rời xa, Trì Ánh mở mắt liền nhìn thấy cuồng thi chạy lên núi.
- Kháo!
Trì Ánh cầm xẻng nhảy xuống xe hô to:
- Nè! Đồ chết tiệt! Đến ăn ông nội của mày a!
Cuồng thi quay người chạy trở lại.
Chờ Tần Nghiễn An mang theo con mồi trở về, nhìn thấy Trì Ánh một thân chật vật chống xẻng hổn hển thở, trên mặt đất nằm mấy cuồng thi không đầu. Vừa nhìn thấy Tần Nghiễn An mang đồ vật về, cả kinh nhảy dựng.
- Đây là thứ quái quỷ gì? Gà đâu?
Tần Nghiễn An đem con mồi ném xuống đất, lớn như ngọn núi nhỏ, một mảnh tuyết trắng, con mồi có hai cái cổ thật dài, nhưng không có đầu, máu loãng ồ ồ trào ra.
Tần Nghiễn An xoay người quay về trên núi, rất nhanh trở lại, trong tay lại kéo một con mồi, ném tới bên chân Trì Ánh:
- Gà, trói lại.
Trì Ánh cứng ngắc nhìn con gà lớn như con bò, nếu không phải nhìn bộ lông thật giống gà, hắn thật sự không muốn thừa nhận đó là gà!
- Thứ này thật có thể ăn sao?
Tần Nghiễn An kéo võng phòng hộ, nói:
- Thịt không thối, chỉ bị dị hóa, có thể ăn.
- Còn chưa chết, chỉ bị tôi đánh ngất xỉu, anh trói nó lại.
Trì Ánh:
- ..
Trì Ánh đi lấy dây thừng, vừa quay đầu liền nhìn thấy mắt gà trôi nổi hồng quang.
Hai bên đồng thời kêu to, con gà nhảy dựng lên mổ vào đầu Trì Ánh, hắn tránh sang bên chụp lấy cái xẻng đem con gà chụp ngất.
Trì Ánh phi thường tự tin nói.
Tần Nghiễn An xuy một tiếng:
- Không đợi quái vật cắn tôi, có lẽ anh sớm bị tôi làm thịt.
Trì Ánh:
- !
Đầu hắn ông ông vang:
- Hung tàn như vậy sao? Anh nổi điên không phải chỉ thích cào cấu phá hư vách tường sao? Khi nào lại học được ăn người? Em trai anh biết không?
Tay Trì Ánh đã đặt trên cửa xe, hơi có không đúng hắn liền nhảy xuống, tuyệt đối không thể thành bữa tối của huynh đệ mình.
Tần Nghiễn An nhếch môi, với tính cách phòng bị của Quý Hủ, nếu biết hắn nguy hiểm như vậy, phỏng chừng sẽ lập tức đem hắn đuổi ra khỏi nhà, nói không chừng ném cả Trì Ánh ra ngoài, như vậy hắn còn muốn tới gần Quý Hủ là không thể nào.
Hắn không muốn đem quan hệ của hai người biến thành như vậy, cũng không muốn Quý Hủ nhìn mình với ánh mắt phòng bị cùng cảnh giác, hắn tình nguyện lấy hình thái nhân loại chủ động rời đi, nếu hắn còn có thể trở về, ít nhất quan hệ giữa hai người còn bảo trì nguyên dạng.
- Xuống xe.
Tần Nghiễn An mở dây an toàn.
Trì Ánh:
- ..
Mắt nhìn ngoài xe, Trì Ánh bỗng nhiên không muốn xuống xe, rừng núi hoang vắng, không phải là nơi tốt giết người chôn xác sao?
Tần Nghiễn An liếc hắn:
- Suy nghĩ của anh sắp chảy ra khỏi đầu anh rồi.
Trì Ánh:
- Kháo!
Trì Ánh mở cửa xuống xe, nhìn núi lớn trước mắt, khó hiểu:
- Chúng ta tới đây làm gì?
Tần Nghiễn An nhìn võng phòng hộ dưới đất, cầm lấy cuộn thành dây thừng:
- Bắt gà.
Trì Ánh ngạc nhiên:
- Gà? Ở đâu có gà?
Tần Nghiễn An đem dây thừng ném cho hắn:
- Trên núi hẳn là có, tôi đi bắt, anh canh gác, đừng cho gà chạy.
- Yên tâm, chỉ là gà mà thôi, tôi nhất định canh chừng.
Tần Nghiễn An vạch cỏ dại màu đen đi lên núi, lúc này trên người hắn đã thay áo sơ mi sạch sẽ, cũng không mở ra cánh dơi, lo lắng lại làm hư quần áo, chỉ dị hóa hai tay.
Ngọn núi này nằm phía nam trấn nhỏ, khoảng cách rất gần, xác suất xuất hiện động vật nguy hiểm không lớn, rất có khả năng là gia cầm từ trong trấn trốn tới.
Tần Nghiễn An dựa theo cảm xúc sợ hãi mỏng manh đi tới trước, sau đó cảm xúc sợ hãi biến mất, hắn đứng nguyên tại chỗ đợi, bên cạnh đột nhiên đập ra một bóng ma, móng vuốt của hắn liền chộp tới.
Trì Ánh đợi dưới chân núi phát hiện có cuồng thi đi qua, bèn lên xe ngồi đợi, không muốn đối mặt với cuồng thi.
Động tĩnh ngoài xe đột nhiên rời xa, Trì Ánh mở mắt liền nhìn thấy cuồng thi chạy lên núi.
- Kháo!
Trì Ánh cầm xẻng nhảy xuống xe hô to:
- Nè! Đồ chết tiệt! Đến ăn ông nội của mày a!
Cuồng thi quay người chạy trở lại.
Chờ Tần Nghiễn An mang theo con mồi trở về, nhìn thấy Trì Ánh một thân chật vật chống xẻng hổn hển thở, trên mặt đất nằm mấy cuồng thi không đầu. Vừa nhìn thấy Tần Nghiễn An mang đồ vật về, cả kinh nhảy dựng.
- Đây là thứ quái quỷ gì? Gà đâu?
Tần Nghiễn An đem con mồi ném xuống đất, lớn như ngọn núi nhỏ, một mảnh tuyết trắng, con mồi có hai cái cổ thật dài, nhưng không có đầu, máu loãng ồ ồ trào ra.
Tần Nghiễn An xoay người quay về trên núi, rất nhanh trở lại, trong tay lại kéo một con mồi, ném tới bên chân Trì Ánh:
- Gà, trói lại.
Trì Ánh cứng ngắc nhìn con gà lớn như con bò, nếu không phải nhìn bộ lông thật giống gà, hắn thật sự không muốn thừa nhận đó là gà!
- Thứ này thật có thể ăn sao?
Tần Nghiễn An kéo võng phòng hộ, nói:
- Thịt không thối, chỉ bị dị hóa, có thể ăn.
- Còn chưa chết, chỉ bị tôi đánh ngất xỉu, anh trói nó lại.
Trì Ánh:
- ..
Trì Ánh đi lấy dây thừng, vừa quay đầu liền nhìn thấy mắt gà trôi nổi hồng quang.
Hai bên đồng thời kêu to, con gà nhảy dựng lên mổ vào đầu Trì Ánh, hắn tránh sang bên chụp lấy cái xẻng đem con gà chụp ngất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.