Toàn Chức Cao Thủ

Chương 666: Đại chiêu vô dụng

Hồ Điệp Lam

26/07/2016

Edit: Hwan | Beta: Biệt đội an tĩnh

Quân Mạc Tiếu biến mất tại ngả rẽ, năm người Trảm Lâu Lan cũng không đuổi tiếp.

“Hừm, cả đám nhớ để ý tin tức đấy.” Trảm Lâu Lan bực trong lòng.

“Để ý thì để ý, nhưng ông đừng cos vai thằng đệ nữa.” Thấy không còn người ngoài, bốn người kia lập tức không do dự phê bình.

Nhục quá!

Trảm Lâu Lan ngửa mặt nuốt lệ vào lòng, hôm nay đúng là vết nhơ cuộc đời.Bị giết giữa đám đông, xum xoe trước mặt người khác, gã quả thực muốn tự đào lỗ chôn mình luôn.

Bên này, Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu tăng tốc hết cỡ. Cuộc đụng độ vừa nãy giúp Diệp Tu hiểu rõ tốc độ di chuyển của Hại Người Không Mệt nhanh chừng nào. Mà nhanh thì nhanh, hắn tin mình có thể đuổi kịp trước lúc tên này đến cổng dịch chuyển. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là không bị lạc đường.Diệp Tu hiếm đi ngắm cảnh trong game, địa hình nào cũng chỉ biết sơ sơ, từ bản đồ hoang dã, thành trấn tới phó bản

May mà có sự trợ giúp chân thành không vụ lợi từ bản đồ điện tử, nên xưa nay hắn không phải chịu nỗi nhục lạc đường sơ đẳng.

Thoáng chốc, cổng dịch chuyển của thành Bóng Đêm xuất hiện trong tầm mắt Quân Mạc Tiếu, song lúc này nguồn tình báo của hắn cũng lụi. Hại Người Không Mệt lượn lờ quanh phố giao dịch không kiếm được gì, bèn dồn hết sức chạy đến cổng dịch chuyển. Trong game đách ai thích phí thời gian vào việc di chuyển, phóng nhanh được bao nhiêu thì cứ phóng, lính trinh sát của Nghĩa Trảm Thiên Hạ đua không nổi, nhanh chóng mất dấu Hại Người Không Mệt.

“Chẳng lẽ đi chỗ khác, không đến cổng dịch chuyển ư…” Diệp Tu thầm nhủ, nhìn bản đồ điện tử, đểQuân Mạc Tiếu đứng một chỗ an toàn. Vừa có thể quan sát được ngã ba mà Hại Người Không Mệt có thể qua, vừa không làm ai chú ý.

Diệp Tu không quen địa hình, nhưng nókhông cản trở hắn lợi dụng địa hình hành động. Tới đâu tính tới đó, tùy điều kiện mà phát huy, như đang thi đấu sân khách thôi.

“Chắc gần đến rồi nhỉ?” Diệp Tu nhìn thời gian, nếu chạy hết cỡ, Hại Người Không Mệt hẳn nên xuất hiện trong tầm mắt. Diệp Tu đảo góc nhìn của Quân Mạc Tiếu một vòng quanh ngã ba, nhưng nào thấy bóng Hại Người Không Mệt.

Không đến?

Hay đi chậm quá?

Diệp Tu nghĩ thế, cũng không bỏ đi ngay. Đợi thêm một lúc, rốt cuộc cũng trông thấy một bóng người chạy băng băng đến.

Diệp Tu chuẩn bị tư thế sẵn sàng tác chiến. Chẳng mấy chốc, hắn đã nhìn thấy ID trên đầu nhân vật kia, Hại Người Không Mệt, đúng thật là Hại Người Không Mệt. Có điều Diệp Tu thấy, tốc độ này có vẻ hơi chậm.

Hại Người Không Mệt hồn nhiên không để ý nguy hiểm cận kề, phớt lờ phong cảnh bên đường như bao người, vừa tới đầu phố liền lao thẳng đến cổng dịch chuyển.

“Pằng!”

Một tiếng súng vang lên.



Trong lúc phân tranh khắp nơi, tiếng súng này thật quá bé nhỏ. Khắp trong ngoài thành hiện giờ đâu đâu cũng vang tiếng chửi và tiếng kỹ năng ồn ào, ai có online cũng đã quá quen. Nhưng trực giác mách bảo Hại Người Không Mệt, tiếng súng này gần sát bên tai mình.

Không hổ là dân hôi của chuyên trà trộn trong đám đông, Hại Người Không Mệt lập tức nhận ra phát đạn đó nhắm về phía mình. Thân mình hơi nghiêng, đạn lướt qua trong kẽ hở.

“Tránh giỏi lắm!”

Vừa dứt lời, một con quái cà nhắc nhảy ra trước mặt Hại Người Không Mệt. Trông quái ta cực kì đặc biệt, ngay cả Hại Người Không Mệt cũng đơ người mấy giây trước tạo hình của nó, mới ngước lên nhìn ID trên đầu: Quân Mạc Tiếu.

Hại Người Không Mệt cày Vinh Quang mấy năm ròng rã, còn chọn theo nghề có độ nguy hiểm cao. Hắn không giống những kẻ nhặt mót bình thường, chỉ biết liều mạng hốt càng nhiều càng tốt, thọ bao nhiêu thì trông số trời. Hại Người Không Mệt trước giờ vẫn tốn không ít công sức để giữ lại mạng sống. Mà nghề nhặt mót ấy, muốn làm mẻ to phải mò đến chiến trường của các công hội lớn, Hại Người Không Mệt đi không biết bao nhiêu lần, từng gặp không ít cao thủ. Nhưng mạnh như Quân Mạc Tiếu thì chưa từng thấy, nếu phải chiến thật, nói ra… Hại Người Không Mệt hơi run.

Lúc này bị người kia nhìn đăm đăm, trong lòng Hại Người Không Mệt cũng xoắn thành rối nùi. Nhưng cổng dịch chuyển đã ngay trước mặt, bây giờ chỉ cần lao qua đó, hắn sẽ bái biệt thành Bóng Đêm, một chân trời mới không còn Quân Mạc Tiếu sẽ mở rộng trước mắt. Hại Người Không Mệt quyết định tránh mặt không đánh, trốn trước vẫn hơn.

Quyết định xong, Hại Người Không Mệt lập tức dùng Thuật Phân Thân dịch chuyển một đoạn.

Ảnh ảo vẫn đứng yên chỗ cũ, người thật đã chuồn đi trước, ai ngờ Hại Người Không Mệt còn chưa kịp ổn định tầm nhìn, đã trông thấy một chiếc mũ sắt nhấp nhô phía trước.

“Thuật Phân Thân hả? Tui cũng có nè.” Người nọ cũng không đợi tầm nhìn vào nét, thứ trong tay đã bổ xuống.

Hại Người Không Mệt vội nhảy lùi về sau, món vũ khí liền xoay ngược rồi bật ra một khúc. Phản ứng của Hại Người Không Mệt không kém, tức khắc quơ kiếm ninja đỡ.

Ô Thiên Cơ vừa dài thêm lại rút về, Hại Người Không Mệt vừa lau mồ hôi lạnh, đã nghe một tiếng “pằng” âm vang. Phần đầu của món vũ khí đột nhiên tóe lửa, ba phát đạn pháo cũng xuôi theo tiếng bắn bay về phía mình.

Khoảng cách tấn công của đạn pháo xa gấp nhiều lần chiến mâu, lấy kiếm đỡ kiếm thì thôi, còn lấy kiếm đỡ đạn… chắc có đỡ được?

Nhưng Hại Người Không Mệt biết làm sao nữa?

Cũng không hẳn vậy, hành động giơ kiếm chắn đạn pháo theo quán tính ấy ít ra cũng chứng tỏ tốc độ tay và phản ứng nhanh nhạy của hắn. Có trách phải trách thằng cha kia trong mấy giây nhảy lùi ngắn ngủi cũng đổi được kiếm thành mâu, xong còn bồi thêm một pháo kìa!

Ánh lửa của Pháo Chống Tăng nuốt chửng Hại Người Không Mệt. Lực phản chấn khủng khiếp ập tới đánh Hại Người Không Mệt văng dính vách tường.

Dưới chân tường có đôi trẻ đang nện nhau khí thế, thấy có thằng văng sang cũng không bất ngờ. Cả hai chỉ hơi chuyển góc nhìn, ngó thấy trên đầu tên lạ hoắc này không có tên công hội, không thèm quan tâm nữa.

Hại Người Không Mệt trượt từ trên tường xuống, nhận ra sự thật bi đát là Thuật Phân Thân không hề giúp mình gần cổng dịch chuyển thêm chút nào, ngược lại còn bị pháo bắn thêm một khoảng xa…

Phải chơi tuyệt chiêu cuối thôi!

Hại Người Không Mệt đưa tay kết ấn Ảnh Vũ. Nhìn thấy khoảng cách giữa mình và Quân Mạc Tiếu còn một khoảng, hẳn đãđủ để hắn tránh hết mấy chiêu công kích tầm xa đến khi hoàn thành ấn chú phức tạp này.



Đây cũng là ưu thế của nghề ninja, nhân vật di chuyển không gây ảnh hưởng đến quá trình kết ấn, lợi hơn tụi pháp sư nguyên tố bị giảm tốc khi đọc phép trong trạng thái “Chuyển Động Làm Phép” nhiều.

Ninja lại không cần lo lắng, cứ nhìn Hại Người Không Mệt vừa khoa tay múa chân vừa trốn trái tránh phải thì biết, hắn ta còn âm mưu đẩycông kích của Quân Mạc Tiếu sang người chơi khác kia kìa.

Sao Diệp Tu có thể để mặc? Nhưng chịu hạn chế về khoảng cách tấn công, nên đành trơ mắt nhìn Hại Người Không Mệt hoàn thành.

Thuật ninja Ảnh Vũ.

Nháy mắt Hại Người Không Mệt phân thân thành mười mấy Hại Người Không Mệt, đứa nào trông cũng hăng tiết vịt. Nhưng Quân Mạc Tiếu đâu mất mợ rồi? Hại Người Không Mệt chuyển tầm nhìn, móa thằng cha Quân Mạc Tiếu, thằng này không để ý đến đám phân thân mà đi chạy về hướng cổng dịch chuyển, cứ như thủ được cửa này là phần thắng về hắn ấy.

Ích lợi sao?

Hại Người Không Mệt khinh khỉnh, chú càng gần cổng dịch chuyển, kẻ được lợi cànglà anh nè, bây giờ hắn có N phân thân, hắn không tin Quân Mạc Tiếu trâu tới mức cản được tất cả! Mà hắn, chỉ cần một đứa lọt qua được cổng dịch chuyển là sống rồi!

Hại Người Không Mệt nghĩ vậy, tốc độ tay bùng nổ, thao tác đám ảnh phân thân ùa nhau lên. Nhưng không ngờ, lại trông thấy đám ảnh phân thân của mình đang bị tấn công?

“Xùy, còn non và xanh lắm.” Giọng Quân Mạc Tiếu vang lên bên tai.

Hại Người Không Mệt đắng lòng! Hóa ra hắn kết ấn xong, mớ phân thân hoa lệ vừa xuất hiện kia đã khiến không ít người chơi đang đánh nhau xung quanh hiểu lầm.

Tự dưng bên người xuất hiện một ảnh phân thân, ai vui được?

Nên khỏi nhiều lời, giết trước nói sau. Nhất thời Hại Người Không Mệt trở thành kẻ thù chung của thiên hạ, đám ảnh phân thân bị hội đồng thê thảm. Ban nãy Hại Người Không Mệt còn âm mưu đẩykỹ năng của Quân Mạc Tiếu sang người khác để kéo thù hận, nhưng đời không như là mơ, bây giờ chính hắn lại bị Ảnh Vũ kéo cho thù hận đầy mình.

Hại Người Không Mệt không biết giải thích thế nào, huống chi giờ giải thích cũng không ai tin. Hắn vội thao tác ảnh phân thân, không muốn lằng nhằng với đám này nữa, cố gắng chạy đến cổng dịch chuyển.

Bị cả đống người hội đồng, Hại Người Không Mệt mệt bở hơi tai. Diệp Tu chơi ác, canh lúc hắn tơi tả nhất mà đuổi đến, xài Lạc Hoa Chưởng đánh bay một đứa, nắm đầu quăng tiếp một đứa khác, rồi thao tác Đánh Lùi lủi ra xa. Hại Người Không Mệt theo không kịp, chưa được bao lâu, Hại Người Không Mệt chợt nhận ra đám ảnh phân thân của mình đã tan tác từ lúc nào. Khoảng cách này…

Bóc bóc bóc bóc…

Lúc này hơn phân nửa ảnh phân thân đã biến mất. Mớ còn lại bị Quân Mạc Tiếu đánh tán loạn, cho dù đặt Tâm Ảnh Vũ ở đâu cũng không xoay xở kịp.

Đại chiêu Ảnh Vũ cứ vậy bị phá phân nửa. Hại Người Không Mệt tuy đã cố gắng hết sức,nhưng sự thật phũ phàng,nửa còn lạicũng toi!

Một nửa phân thân này nối nhau phóng về hướng Quân Mạc Tiếu theo thứ tự, vô hình trung tạo điều kiện cho người kia đánh bay dần dần. Mà bây giờ Hại Người Không Mệt tập trung tụi nó rồi cho lên cùng lúc lại không kịp, lúc đó hết thời gian kỹ năng mịa rồi còn đâu!

Đại chiêu ảnh vũ,hoàn toàn đi tong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Chức Cao Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook