Chương 936: Tàn tiệc
Hồ Điệp Lam
07/09/2017
Edit: Dưa | Beta: Mei
Với tư cách là người tổ chức, bị người khác phá rối trong buổi tiệc của mình là chuyện khiến Lâu Quan Ninh vô cùng mất mặt. Sau đó Diệp Tu, Đường Nhu liên tiếp ra tay, cuối cùng cha của Đường Nhu cũng góp vui, khiến cho Lâu Quan Ninh không có cơ hội ra mặt. Nếu thật sự để Lữ thiếu lẳng lặng chuồn mất, về sau còn mặt mũi gì nữa?
Lữ thiếu muốn chuồn đi lúc không ai để ý, ai dè lại bị phát hiện. Nếu gã cứ bất chấp bỏ chạy thì chả khác gì lưu manh ngoài đường, mà đối với những người như gã, hình tượng lại rất quan trọng.
Lữ thiếu quay đầu lại, lần này không dám tiếp tục chủ động chọc ngoáy, chỉ nhìn xem Lâu Quan Ninh muốn nói gì.
“Tôi nhớ ở đây hình như có quy định, nếu được sự chấp thuận của nhiều thành viên thì có thể khai trừ một người phải không?
Lâu Quan Ninh hỏi nhân viên câu lạc bộ vẫn chưa rời đi.
Tất cả mọi người nghe xong đều giật mình, không ngờ người tổ chức vốn vẫn luôn đứng ngoài lại đột nhiên tuyệt tình đến thế. Nếu bị đá ra khỏi câu lạc bộ thì cũng quá mất mặt.
Nhân viên kia nghe xong trong lòng giật thót, nhưng khách hỏi về quy định, cậu ta chỉ đành thành thực trả lời: “Đúng vậy.”
“Vậy tốt quá, tôi đề nghị khai trừ cái tên không học vấn không nghề nghiệp, không biết lý lẽ này ra khỏi câu lạc bộ, có ai đồng ý không?” Lâu Quan Ninh lập tức hô hào, đám Diệp Tu nghe giọng điệu của gã giống hệt như lúc kêu gọi lập đội vào phó bản trong game online vậy!
Khách mời chủ yếu chỉ đến hóng hớt, mấy chuyện đắc tội người khác như vậy, làm gì có ai hưởng ứng? Đám Diệp Tu chỉ là khách mời, không phải hội viên, không có tư cách tham gia.
“Đồng ý.”
“Đồng ý.”
“Vô cùng đồng ý.”
“Quá đồng ý luôn.”
Không ngờ lúc này, liên tiếp có tiếng đồng ý vang lên. Khách khứa đều bất ngờ, thật sự có người sẽ hùa theo một chuyện có thể đắc tội người khác vậy ư?
Đám Diệp Tu cũng nhìn qua, liền thấy những người hưởng ứng chính là Trâu Vân Hải, Văn Khách Bắc, Cố Tịch Dạ và Chung Diệp Ly. Vẻ mặt bốn người bình tĩnh, bước tới bên cạnh Lâu Quan Ninh, khiêu khích nhìn về phía Lữ thiếu.
Cái lũ này…
Diệp Tu hơi giật mình, đột nhiên hiểu ra.
Bốn người Trâu Vân Hải có thể lên tiếng, chứng tỏ bọn họ cũng là hội viên câu lạc bộ. Mà muốn gia nhập câu lạc bộ cần phải có tư cách nhất định. Nếu chỉ là bạn bè với Lâu Quan Ninh, cùng lắm chỉ được coi là khách mới tới tham gia như đám Diệp Tu. Còn muốn trở thành hội viên, bản thân bọn họ cũng phải có thân phận tương tự, chứ thân phận bạn cùng chơi Vinh Quang với Lâu Quan Ninh thì vẫn chưa đủ điều kiện đâu.
Lại nhìn bốn người đều áo quần chỉnh tề, trong tình huống như thế cũng không thất lễ, làm gì có chuyện chỉ đơn giản là đồng đội Vinh Quang? Bốn tên này chắc cũng là những nhân vật máu mặt đây. Nhìn tuổi tác bọn họ cùng với việc ngày ngày nằm chết dí trong nhà chơi game, hiển nhiên không phải là thanh niên tài giỏi tự mình lập nghiệp, mà là con ông cháu cha.
Chiến đội Nghĩa Trảm không phải chỉ có mình Lâu Quan Ninh lắm tiền, mà cả năm người đều thừa tiền.
Bảo sao bọn họ không nghe theo đề nghị của Diệp Tu, tìm một tuyển thủ có thực lực để tăng cường đội ngũ, bởi vì trong đội ngũ của họ, chủ lực kiểu gì cũng phải là năm người bọn họ, tuyệt đối không thể thay thế. Chiến đội này là của họ, năm người đều làm chủ. Bọn họ lập đội vào giới chuyên nghiệp để chơi, chứ không phải để đầu tư kiếm tiền. Bất cứ ai vào Nghĩa Trảm cũng đừng hòng cướp đi một vị trí chủ lực nào. Đội hình Nghĩa Trảm cố định rồi, vững chắc hơn bao giờ hết, có thể sau này cũng không có người nối tục. Vì vậy lúc đại thần đặc biệt như Tôn Triết Bình đồng ý gia nhập, Lâu Quan Ninh vô cùng vui vẻ. Bằng không, bất kỳ tuyển thủ có thực lực nào cũng sẽ không cam lòng làm một dự bị không có cơ hội lên chức mãi.
Số người đồng ý khai trừ Lữ thiếu ra khỏi câu lạc bộ thoáng cái biến thành năm người. Sắc mặt Lữ thiếu cực kỳ xấu xí, gã không hề quen biết những kẻ này, nhưng có thể trở thành hội viên ở đây, thân phận chắc chắn không tầm thường. Có điều giờ mặt mũi đã mất hết, Lữ thiếu có kiêng dè nữa cũng chẳng để làm gì. Gã thấy chỉ có năm người, bèn cười giễu: “Có nhiêu đây thì còn lâu mới đủ nhở?”
“Thêm tôi nữa.” Lữ thiếu lập tức nghe thấy sau lưng có tiếng nói.
Lại là ai nữa?
Nghĩ đến cha Đường Nhu xuất hiện trước đó, Lữ thiếu chợt cảm thấy bất an. Quay lại thì chỉ thấy một tên thiếu điều viết hẳn chữ “ngang ngược” trên mặt đang đi tới. Người ra vào câu lạc bộ, dù là nhân viên phục vụ cũng đều ăn mặc quần chỉnh tề. Riêng chỉ có đám Diệp Tu lại trông kém hơn hẳn, đây cũng là một trong những nguyên nhân Lữ thiếu khinh bỉ tuyển thủ chuyên nghiệp: Đũa mốc mà chòi mâm son.Còn người trước mặt gã tuy ăn mặt tùy ý, không hề hợp với buổi tiệc, nhưng có thể lên tiếng, ít nhất cũng là thành viên của câu lạc bộ.
Lữ thiếu cũng không biết người này. Nhân viên câu lạc bộ chỉ tiến lên, cung kính chào hỏi: “Chung thiếu tới rồi.”
“Ừ, tôi tới rồi, tính thêm tôi nữa có đủ không?” Người được gọi là Chung thiếu này chính là bạn nối khố của Lâu Quan Ninh. Tiệc đã bắt đầu mà giờ hắn mới xuất hiện, chả coi ai ra gì. Nhưng không ngờ điều đầu tiên hắn làm lại là ủng hộ chủ nhân buổi tiệc.
“Vâng…chỉ e vẫn chưa đủ…” Nhân viên câu lạc bộ nói.
“Thế à, còn thiếu bao nhiêu, để tôi gọi điện thoại hú thêm!” Chung thiếu nói xong liền móc điện thoại ra, hô to gọi nhỏ cứ như lưu manh đầu đường đánh nhau, không đủ người lại hú đồng bọn đến.
Lữ thiếu nhìn người vừa tới, chưa gì đã thấy nhức đầu.
Trước đó, cha Đường Nhu hiển nhiên là vì giữ thân phận, không thèm so đo với mấy đứa nhỏ. Nên sau khi tung một câu khiến Lữ thiếu ngậm miệng liền kéo con gái đi nói chuyện, vốn không hề để ý tới gã nữa.Còn vị Chung thiếu trước mắt này ấy hả, tất nhiên là cóc có phong thái bề trên như vậy rồi. Tên này ở trong câu lạc bộ là chuyên gia chuyện bé xé to, chuyện to thì bôi ra cho khỏi giải quyết luôn, sở trường là dây thêm rắc rối. Gã đách hiểu sao nay đen vậy, lại triệu cả tên này tới?
Nhưng lỡ tung tóe đến mức này rồi, giờ lại đi nhận sai tỏ ra cầu cạnh thì chỉ tổ mất mặt thêm. Lữ thiếu xanh mặt, trợn mắt trừng nguyên cả đám, nhưng thật ra gã vẫn hơi e sợ Chung thiếu.
“Mấy người giỏi lắm…” Bỏ lại một câu, Lữ thiếu quay đầu bỏ đi.
“Ấy, sao lại đi rồi? Ít ra cũng phải giãy một chút chứ, ai lại bị đá bay lặng lẽ thế?” Chung thiếu còn đang hò hét.
Lữ thiếu nào dám quay đầu, y như bật kỹ năng chạy nhanh của thích khách, chớp mắt đã mất hút. Cuối cùng, gã vẫn giống một lưu manh, đánh nhau, đánh không lại liền chạy mất dép, nhưng vào lúc này cũng là một hành động thông minh. Bỏ chạy đầy mất mặt như vậy coi như cho đối phương một lý do để bỏ qua. Dù sao, chuyện bỏ chạy giữa chừng cũng đỡ mất mặt hơn việc bị khai trừ khỏi câu lạc bộ một chút. Chuyện bị khai trừ rất dễ khiến người ta hiểu lầm rằng gã đã làm chuyện gì cực kỳ quá đáng, ảnh hưởng tới danh dự.
“Chả vui gì cả!” Thấy Lữ thiếu chạy mất, Chung thiếu xụ mặt, cất điện thoại.
“Tới sớm ghê nhờ!”Lâu Quan Ninh không tỏ ra cảm kích Chung thiếu chút nào, vừa mở miệng đã đâm chọc tên kia đến muộn.
“Nhảm nhí, vừa họp ban giám đốc xong, tưởng tao cũng rảnh như mày hả?”Chung thiếu nói.
Đám Diệp Tu hoàn toàn không rõ tình hình thật sự của mấy người này, nghe xong đều toát mồ hôi. Chung thiếu này suốt ngày tìm người tới dìm hàng Lâu Quan Ninh, còn nói không rảnh? Họp ban giám đốc? Mấy chuyện này gắn với tên trước mặt không không khác nào đặt Diệp Tu cạnh Beethoven cả, chả có tí liên quan nào, thật khó khiến người khác hình dung được.
“Ơ, mấy ông cũng tới à.” Chung thiếu lại chủ động chào hỏi đám Diệp Tu, khiến cả đám đều bất ngờ.
Mời vừa chào xong, đã có nhân viên phục vụ bưng khay rượu tới mời hắn.
Chung thiếu thuận tay cầm một ly, nâng lên ý mời mọi người xong nói: “Tui còn phải gặp người ta bàn chuyện hợp đồng ở bên kia, chỉ là đi ngang qua thôi, giờ đã đi ngang qua xong rồi, bai bai.” Tên này nói xong cũng uống cạn luôn, thả cái ly lại vào khay của nhân viên phục vụ rồi quay người rời đi.
“Bạn của cậu…” Trần Quả ngẫm nghĩ.
“Sao thế?” Lâu Quan Ninh hỏi.
“Hắn thật sự đi ngang hay đang bàn công việc nhưng nghe thấy cậu có chuyện liền cố ý qua xem?” Trần Quả nói.
“Ai mà biết.” Lâu Quan Ninh tỏ vẻ không thèm quan tâm tới Chung thiếu.
Lữ thiếu vừa rời đi, buổi tiệc trở lại bình thường. Chỉ là vì cha Đường vừa xuất hiện, khiến đám Diệp Tu bị chú ý nhiều hơn. Vốn trang phục của mấy người Diệp Tu đã không phù hợp với nơi này lắm, kẻ khác đều nhận ra bọn hắn không thuộc cùng tầng lớp, nên rất ít người chủ động bắt chuyện, ai dè bây giờ lại lũ lượt kéo qua đây. Ngay cả Diệp Tu thoát được mấy bận đã trốn vào xó để hút thuốc cũng bị người ta tới gần hỏi han. Chiến đội Hưng Hân cũng không còn bị người ta xem nhẹ nữa, không ít kẻ đã âm thầm nhớ kỹ, chuẩn bị về điều tra thêm tình hình, điều quan trọng nhất là thiên kim nhà họ Đường làm gì ở đấy.
Đường Nhu không biết bị cha cô kéo đi đâu, mãi lâu mới trở về. Thân phận của cô lập tức đổi khác. Trang phục không phù hợp á? Quan tâm gì mấy chuyện nhỏ nhặt ấy.
Đường Nhu vừa trở lại thì chẳng khác nào bị bao vây cả. Nguyên đám quần là áo lượt, nhưng bọn họ dường như quên mất sự nhã nhặn nên có rồi.
“Bọn chị phải về thôi nhỉ?” Trần Quả thấy tình hình này, vội vàng đề nghị. Lâu Quan Ninh là chủ tiệc, nhưng cũng phá lệ không hề giữ khách.
Nghe thấy Đường Nhu phải đi, ai nấy đều nhiệt tình níu lại, nhưng không có kẻ nào dám liều mạng cản trở. Thấy người ta đi cũng chỉ cố vớt vát mấy lời tạm biệt hoa mỹ nhằm lưu lại ấn tượng tốt thôi. Buổi tiệc của Lâu Quan Ninh mém tí thì tan cuộc chỉ vì để tạm biệt Đường Nhu.
“Xe sẽ tới ngay.” Ở cửa câu lạc bộ, nhìn đám người không chút ý tứ nào kia, Lâu Quan Ninh không nhịn được vuốt mồ hôi, người người đều đang chen chúc nhau để đưa tiễn! Giờ phút này, nghề lái xe bèo bọt lại trở thành thứ được tranh giành.
“Tiểu thư!” Đúng lúc này, một chiếc xe lướt qua cửa, dừng bên lề đường, lái xe mở sẵn cửa sau, rồi mới lên tiếng gọi.
Lập tức lặng ngắt như tờ.
“Tôi đưa mọi người về nhé?” Lái xe nói.
“Không thì, ngồi xe của ba em nhé?” Đường Nhu hỏi mấy người Diệp Tu.
Chính chủ muốn đưa, nào có ai dám giành?
“Sao cũng được.” Diệp Tu không để ý.
Bốn người lên xe rời đi, Lâu Quan Ninh thở phào một hơi.
“Không thể ngờ Hàn Yên Nhu lại là thiên kim nhà họ Đường.” Trâu Vân Hải nói, bọn họ vẫn quen xưng hô tên trong trò chơi.
“Ừ đó…ai mà ngờ nổi?” Lâu Quan Ninh nói.
Với tư cách là người tổ chức, bị người khác phá rối trong buổi tiệc của mình là chuyện khiến Lâu Quan Ninh vô cùng mất mặt. Sau đó Diệp Tu, Đường Nhu liên tiếp ra tay, cuối cùng cha của Đường Nhu cũng góp vui, khiến cho Lâu Quan Ninh không có cơ hội ra mặt. Nếu thật sự để Lữ thiếu lẳng lặng chuồn mất, về sau còn mặt mũi gì nữa?
Lữ thiếu muốn chuồn đi lúc không ai để ý, ai dè lại bị phát hiện. Nếu gã cứ bất chấp bỏ chạy thì chả khác gì lưu manh ngoài đường, mà đối với những người như gã, hình tượng lại rất quan trọng.
Lữ thiếu quay đầu lại, lần này không dám tiếp tục chủ động chọc ngoáy, chỉ nhìn xem Lâu Quan Ninh muốn nói gì.
“Tôi nhớ ở đây hình như có quy định, nếu được sự chấp thuận của nhiều thành viên thì có thể khai trừ một người phải không?
Lâu Quan Ninh hỏi nhân viên câu lạc bộ vẫn chưa rời đi.
Tất cả mọi người nghe xong đều giật mình, không ngờ người tổ chức vốn vẫn luôn đứng ngoài lại đột nhiên tuyệt tình đến thế. Nếu bị đá ra khỏi câu lạc bộ thì cũng quá mất mặt.
Nhân viên kia nghe xong trong lòng giật thót, nhưng khách hỏi về quy định, cậu ta chỉ đành thành thực trả lời: “Đúng vậy.”
“Vậy tốt quá, tôi đề nghị khai trừ cái tên không học vấn không nghề nghiệp, không biết lý lẽ này ra khỏi câu lạc bộ, có ai đồng ý không?” Lâu Quan Ninh lập tức hô hào, đám Diệp Tu nghe giọng điệu của gã giống hệt như lúc kêu gọi lập đội vào phó bản trong game online vậy!
Khách mời chủ yếu chỉ đến hóng hớt, mấy chuyện đắc tội người khác như vậy, làm gì có ai hưởng ứng? Đám Diệp Tu chỉ là khách mời, không phải hội viên, không có tư cách tham gia.
“Đồng ý.”
“Đồng ý.”
“Vô cùng đồng ý.”
“Quá đồng ý luôn.”
Không ngờ lúc này, liên tiếp có tiếng đồng ý vang lên. Khách khứa đều bất ngờ, thật sự có người sẽ hùa theo một chuyện có thể đắc tội người khác vậy ư?
Đám Diệp Tu cũng nhìn qua, liền thấy những người hưởng ứng chính là Trâu Vân Hải, Văn Khách Bắc, Cố Tịch Dạ và Chung Diệp Ly. Vẻ mặt bốn người bình tĩnh, bước tới bên cạnh Lâu Quan Ninh, khiêu khích nhìn về phía Lữ thiếu.
Cái lũ này…
Diệp Tu hơi giật mình, đột nhiên hiểu ra.
Bốn người Trâu Vân Hải có thể lên tiếng, chứng tỏ bọn họ cũng là hội viên câu lạc bộ. Mà muốn gia nhập câu lạc bộ cần phải có tư cách nhất định. Nếu chỉ là bạn bè với Lâu Quan Ninh, cùng lắm chỉ được coi là khách mới tới tham gia như đám Diệp Tu. Còn muốn trở thành hội viên, bản thân bọn họ cũng phải có thân phận tương tự, chứ thân phận bạn cùng chơi Vinh Quang với Lâu Quan Ninh thì vẫn chưa đủ điều kiện đâu.
Lại nhìn bốn người đều áo quần chỉnh tề, trong tình huống như thế cũng không thất lễ, làm gì có chuyện chỉ đơn giản là đồng đội Vinh Quang? Bốn tên này chắc cũng là những nhân vật máu mặt đây. Nhìn tuổi tác bọn họ cùng với việc ngày ngày nằm chết dí trong nhà chơi game, hiển nhiên không phải là thanh niên tài giỏi tự mình lập nghiệp, mà là con ông cháu cha.
Chiến đội Nghĩa Trảm không phải chỉ có mình Lâu Quan Ninh lắm tiền, mà cả năm người đều thừa tiền.
Bảo sao bọn họ không nghe theo đề nghị của Diệp Tu, tìm một tuyển thủ có thực lực để tăng cường đội ngũ, bởi vì trong đội ngũ của họ, chủ lực kiểu gì cũng phải là năm người bọn họ, tuyệt đối không thể thay thế. Chiến đội này là của họ, năm người đều làm chủ. Bọn họ lập đội vào giới chuyên nghiệp để chơi, chứ không phải để đầu tư kiếm tiền. Bất cứ ai vào Nghĩa Trảm cũng đừng hòng cướp đi một vị trí chủ lực nào. Đội hình Nghĩa Trảm cố định rồi, vững chắc hơn bao giờ hết, có thể sau này cũng không có người nối tục. Vì vậy lúc đại thần đặc biệt như Tôn Triết Bình đồng ý gia nhập, Lâu Quan Ninh vô cùng vui vẻ. Bằng không, bất kỳ tuyển thủ có thực lực nào cũng sẽ không cam lòng làm một dự bị không có cơ hội lên chức mãi.
Số người đồng ý khai trừ Lữ thiếu ra khỏi câu lạc bộ thoáng cái biến thành năm người. Sắc mặt Lữ thiếu cực kỳ xấu xí, gã không hề quen biết những kẻ này, nhưng có thể trở thành hội viên ở đây, thân phận chắc chắn không tầm thường. Có điều giờ mặt mũi đã mất hết, Lữ thiếu có kiêng dè nữa cũng chẳng để làm gì. Gã thấy chỉ có năm người, bèn cười giễu: “Có nhiêu đây thì còn lâu mới đủ nhở?”
“Thêm tôi nữa.” Lữ thiếu lập tức nghe thấy sau lưng có tiếng nói.
Lại là ai nữa?
Nghĩ đến cha Đường Nhu xuất hiện trước đó, Lữ thiếu chợt cảm thấy bất an. Quay lại thì chỉ thấy một tên thiếu điều viết hẳn chữ “ngang ngược” trên mặt đang đi tới. Người ra vào câu lạc bộ, dù là nhân viên phục vụ cũng đều ăn mặc quần chỉnh tề. Riêng chỉ có đám Diệp Tu lại trông kém hơn hẳn, đây cũng là một trong những nguyên nhân Lữ thiếu khinh bỉ tuyển thủ chuyên nghiệp: Đũa mốc mà chòi mâm son.Còn người trước mặt gã tuy ăn mặt tùy ý, không hề hợp với buổi tiệc, nhưng có thể lên tiếng, ít nhất cũng là thành viên của câu lạc bộ.
Lữ thiếu cũng không biết người này. Nhân viên câu lạc bộ chỉ tiến lên, cung kính chào hỏi: “Chung thiếu tới rồi.”
“Ừ, tôi tới rồi, tính thêm tôi nữa có đủ không?” Người được gọi là Chung thiếu này chính là bạn nối khố của Lâu Quan Ninh. Tiệc đã bắt đầu mà giờ hắn mới xuất hiện, chả coi ai ra gì. Nhưng không ngờ điều đầu tiên hắn làm lại là ủng hộ chủ nhân buổi tiệc.
“Vâng…chỉ e vẫn chưa đủ…” Nhân viên câu lạc bộ nói.
“Thế à, còn thiếu bao nhiêu, để tôi gọi điện thoại hú thêm!” Chung thiếu nói xong liền móc điện thoại ra, hô to gọi nhỏ cứ như lưu manh đầu đường đánh nhau, không đủ người lại hú đồng bọn đến.
Lữ thiếu nhìn người vừa tới, chưa gì đã thấy nhức đầu.
Trước đó, cha Đường Nhu hiển nhiên là vì giữ thân phận, không thèm so đo với mấy đứa nhỏ. Nên sau khi tung một câu khiến Lữ thiếu ngậm miệng liền kéo con gái đi nói chuyện, vốn không hề để ý tới gã nữa.Còn vị Chung thiếu trước mắt này ấy hả, tất nhiên là cóc có phong thái bề trên như vậy rồi. Tên này ở trong câu lạc bộ là chuyên gia chuyện bé xé to, chuyện to thì bôi ra cho khỏi giải quyết luôn, sở trường là dây thêm rắc rối. Gã đách hiểu sao nay đen vậy, lại triệu cả tên này tới?
Nhưng lỡ tung tóe đến mức này rồi, giờ lại đi nhận sai tỏ ra cầu cạnh thì chỉ tổ mất mặt thêm. Lữ thiếu xanh mặt, trợn mắt trừng nguyên cả đám, nhưng thật ra gã vẫn hơi e sợ Chung thiếu.
“Mấy người giỏi lắm…” Bỏ lại một câu, Lữ thiếu quay đầu bỏ đi.
“Ấy, sao lại đi rồi? Ít ra cũng phải giãy một chút chứ, ai lại bị đá bay lặng lẽ thế?” Chung thiếu còn đang hò hét.
Lữ thiếu nào dám quay đầu, y như bật kỹ năng chạy nhanh của thích khách, chớp mắt đã mất hút. Cuối cùng, gã vẫn giống một lưu manh, đánh nhau, đánh không lại liền chạy mất dép, nhưng vào lúc này cũng là một hành động thông minh. Bỏ chạy đầy mất mặt như vậy coi như cho đối phương một lý do để bỏ qua. Dù sao, chuyện bỏ chạy giữa chừng cũng đỡ mất mặt hơn việc bị khai trừ khỏi câu lạc bộ một chút. Chuyện bị khai trừ rất dễ khiến người ta hiểu lầm rằng gã đã làm chuyện gì cực kỳ quá đáng, ảnh hưởng tới danh dự.
“Chả vui gì cả!” Thấy Lữ thiếu chạy mất, Chung thiếu xụ mặt, cất điện thoại.
“Tới sớm ghê nhờ!”Lâu Quan Ninh không tỏ ra cảm kích Chung thiếu chút nào, vừa mở miệng đã đâm chọc tên kia đến muộn.
“Nhảm nhí, vừa họp ban giám đốc xong, tưởng tao cũng rảnh như mày hả?”Chung thiếu nói.
Đám Diệp Tu hoàn toàn không rõ tình hình thật sự của mấy người này, nghe xong đều toát mồ hôi. Chung thiếu này suốt ngày tìm người tới dìm hàng Lâu Quan Ninh, còn nói không rảnh? Họp ban giám đốc? Mấy chuyện này gắn với tên trước mặt không không khác nào đặt Diệp Tu cạnh Beethoven cả, chả có tí liên quan nào, thật khó khiến người khác hình dung được.
“Ơ, mấy ông cũng tới à.” Chung thiếu lại chủ động chào hỏi đám Diệp Tu, khiến cả đám đều bất ngờ.
Mời vừa chào xong, đã có nhân viên phục vụ bưng khay rượu tới mời hắn.
Chung thiếu thuận tay cầm một ly, nâng lên ý mời mọi người xong nói: “Tui còn phải gặp người ta bàn chuyện hợp đồng ở bên kia, chỉ là đi ngang qua thôi, giờ đã đi ngang qua xong rồi, bai bai.” Tên này nói xong cũng uống cạn luôn, thả cái ly lại vào khay của nhân viên phục vụ rồi quay người rời đi.
“Bạn của cậu…” Trần Quả ngẫm nghĩ.
“Sao thế?” Lâu Quan Ninh hỏi.
“Hắn thật sự đi ngang hay đang bàn công việc nhưng nghe thấy cậu có chuyện liền cố ý qua xem?” Trần Quả nói.
“Ai mà biết.” Lâu Quan Ninh tỏ vẻ không thèm quan tâm tới Chung thiếu.
Lữ thiếu vừa rời đi, buổi tiệc trở lại bình thường. Chỉ là vì cha Đường vừa xuất hiện, khiến đám Diệp Tu bị chú ý nhiều hơn. Vốn trang phục của mấy người Diệp Tu đã không phù hợp với nơi này lắm, kẻ khác đều nhận ra bọn hắn không thuộc cùng tầng lớp, nên rất ít người chủ động bắt chuyện, ai dè bây giờ lại lũ lượt kéo qua đây. Ngay cả Diệp Tu thoát được mấy bận đã trốn vào xó để hút thuốc cũng bị người ta tới gần hỏi han. Chiến đội Hưng Hân cũng không còn bị người ta xem nhẹ nữa, không ít kẻ đã âm thầm nhớ kỹ, chuẩn bị về điều tra thêm tình hình, điều quan trọng nhất là thiên kim nhà họ Đường làm gì ở đấy.
Đường Nhu không biết bị cha cô kéo đi đâu, mãi lâu mới trở về. Thân phận của cô lập tức đổi khác. Trang phục không phù hợp á? Quan tâm gì mấy chuyện nhỏ nhặt ấy.
Đường Nhu vừa trở lại thì chẳng khác nào bị bao vây cả. Nguyên đám quần là áo lượt, nhưng bọn họ dường như quên mất sự nhã nhặn nên có rồi.
“Bọn chị phải về thôi nhỉ?” Trần Quả thấy tình hình này, vội vàng đề nghị. Lâu Quan Ninh là chủ tiệc, nhưng cũng phá lệ không hề giữ khách.
Nghe thấy Đường Nhu phải đi, ai nấy đều nhiệt tình níu lại, nhưng không có kẻ nào dám liều mạng cản trở. Thấy người ta đi cũng chỉ cố vớt vát mấy lời tạm biệt hoa mỹ nhằm lưu lại ấn tượng tốt thôi. Buổi tiệc của Lâu Quan Ninh mém tí thì tan cuộc chỉ vì để tạm biệt Đường Nhu.
“Xe sẽ tới ngay.” Ở cửa câu lạc bộ, nhìn đám người không chút ý tứ nào kia, Lâu Quan Ninh không nhịn được vuốt mồ hôi, người người đều đang chen chúc nhau để đưa tiễn! Giờ phút này, nghề lái xe bèo bọt lại trở thành thứ được tranh giành.
“Tiểu thư!” Đúng lúc này, một chiếc xe lướt qua cửa, dừng bên lề đường, lái xe mở sẵn cửa sau, rồi mới lên tiếng gọi.
Lập tức lặng ngắt như tờ.
“Tôi đưa mọi người về nhé?” Lái xe nói.
“Không thì, ngồi xe của ba em nhé?” Đường Nhu hỏi mấy người Diệp Tu.
Chính chủ muốn đưa, nào có ai dám giành?
“Sao cũng được.” Diệp Tu không để ý.
Bốn người lên xe rời đi, Lâu Quan Ninh thở phào một hơi.
“Không thể ngờ Hàn Yên Nhu lại là thiên kim nhà họ Đường.” Trâu Vân Hải nói, bọn họ vẫn quen xưng hô tên trong trò chơi.
“Ừ đó…ai mà ngờ nổi?” Lâu Quan Ninh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.