Chương 1269: Tuyển thủ có kinh nghiệm nhất
Hồ Điệp Lam
21/08/2018
Thông thường event Ngôi Sao Cuối Tuần sẽ kết thúc tại đây, nhưng vì trận cuối hay mà ngắn nên khán giả cứ thấy thòm thèm thế nào. Ba ngày kịch
tính đã qua rồi đấy à? Tiếc quá đi.
Thế nhưng thắng bại đã phân, dàn tuyển thủ hai đội đã rời phòng đấu. Họ không đi xuống mà đứng lại trên sân trò chuyện với nhau. Trận đấu All-Stars mang tính biểu diễn là chính nên ít ai để kết quả thắng thua trong lòng, chứ nếu không làm gì có chuyện cả đám ngừng bắn, đứng xem hai người solo?
Có điều đó là đa số mà thôi. Vẫn có người rất rất để tâm.
Như Đường Hạo chẳng hạn.
Từ phòng thi đấu đi ra, sắc mặt hắn tái nhợt. Hồi tân binh khiêu chiến Ngôi Sao Cuối Tuần mùa 8, Đường Hạo đánh bại Lâm Kính Ngôn trong một trận đấu phong thần, xác lập địa vị đại thần hàng top thực thụ của hắn. Và rồi cũng trong Ngôi Sao Cuối Tuần, đêm nay đến lượt hắn bị táng cho vỡ mồm.
Mọi diễn biến vẫn đang chiếu đi chiếu lại trong đầu hắn. Mắt nhìn các tuyển thủ cũng là đại thần như mình thoải mái tán gẫu gần bên, Đường Hạo cảm thấy không dễ chịu như họ được. Đánh thua chẳng phải là gì khó thể chấp nhận, nhưng thua nhục, thua vật vã thì khác. Ngoài kia khán giả đang hoan hô ầm ĩ, lọt vào tai Đường Hạo trở thành những tràng cười nhạo không ngừng.
Thấy các tuyển thủ còn đứng trên sân khấu, phóng viên kênh eSports bèn chạy lên phỏng vấn. Trận đoàn đội kết thúc quá nhanh so với dự tính đã làm rối tung toàn bộ kế hoạch của họ. Họ đặc biệt dành rất nhiều thời gian cho event Ngôi Sao Cuối Tuần quan trọng mỗi năm này, ai ngờ hai đội lại giải quyết nhau gọn ghẽ chỉ trong năm phút. May nhờ trận cuối lôi đài, Trương Tân Kiệt ôm mục sư lên PK tốn kha khá thời gian, Ngôi Sao Cuối Tuần năm nay mới không kết thúc quá sớm.
Vì thế lúc này, nhà đài cho phóng viên lên sân khấu phỏng vấn nhằm kéo dài thêm tí thời gian phát sóng. Cuộc phỏng vấn hơi bị đột ngột, nhưng dù sao các tuyển thủ level đại thần đã quá quen rồi, trận vừa đánh xong cũng không áp lực gì nên không phản đối. Phóng viên đứng gần Trương Tân Kiệt và Ngô Vũ Sách nhất, thấy họ đang chụm đầu nói chuyện với nhau, bèn chạy qua hóng.
"Xin chào hai đội phó!" Phóng viên cất tiếng.
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn sang gã.
"Hai anh đang bàn về trận lôi đài lúc nãy ạ?" Phóng viên hỏi.
"Ừ." Trương Tân Kiệt gật đầu.
"Hai anh cảm thấy thế nào?"
"Nếu không phải bị phán hòa, ắt hẳn đến cuối trận, tôi sẽ chiến thắng nhờ vào ít HP còn lại." Trương Tân Kiệt nói.
"Đấy là tình huống anh suy đoán thôi." Ngô Vũ Sách lập tức phản bác. Xem ra hai người đang thảo luận kết quả trận đấu nếu còn đánh tiếp.
"Tôi suy đoán trên tình hình thực tế." Trương Tân Kiệt nói.
"Vào trận lúc nào cũng sẽ có bất ngờ." Ngô Vũ Sách nói.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để giảm bất ngờ xuống mức thấp nhất." Trương Tân Kiệt đáp.
"Khó nói lắm." Ngô Vũ Sách lắc đầu.
"Có lẽ chúng ta có thể thử lại lần nữa." Trương Tân Kiệt đề nghị.
"Thôi khỏi đi... Tôi không hứng thú kiểu đánh đó lắm đâu." Ngô Vũ Sách từ chối. Trải qua một trận chiến quá khô khan, hắn muốn đánh lại mới lạ. Dẫu sao, chuyện này cũng chẳng thể xảy ra lần nữa.
Trương Tân Kiệt không nài ép, chỉ lắc đầu tiếc nuối, dường như có hơi ngứa ngáy với suy đoán không thể chứng thực của mình.
Phóng viên bên cạnh không nói chen vào mà chỉ cho quay trực tiếp cuộc trò chuyện, để khán giả xem các đại thần giao lưu thế nào sau trận. Thấy hai người giải tán, phóng viên bèn săn tìm mục tiêu kế tiếp, nhất là mục tiêu có biểu hiện nổi bật trong trận.
Vương Kiệt Hi!
Hai mắt phóng viên sáng rỡ khi thấy Vương Kiệt Hi đang giảng giải gì đó cho Cao Anh Kiệt. Gã vội vàng sáp tới.
"Cứ đánh theo cách mà em thích nhất, giỏi nhất, quen tay nhất là được." Vương Kiệt Hi nói.
"Nhưng đội trưởng, trước nay anh có đánh theo cách anh thích nhất, giỏi nhất, quen tay nhất không?" Cao Anh Kiệt đột nhiên hỏi.
Vương Kiệt Hi im lặng một lúc, sau mới lắc đầu: "Nên anh mới hi vọng em có thể như thế. Em phải tự tin hơn, đừng bị tác động bởi gì khác. Em thích hợp với chiến đội mình hơn anh. Tự tin lên!"
Cao Anh Kiệt gật đầu. Phóng viên bèn tranh thủ chen lời.
"Chào anh, chào cậu. Vương đội, biểu hiện của anh hôm nay trong trận đoàn đội thật khiến chúng tôi bất ngờ! Ai mà tin nổi anh sẽ đột nhiên dùng lại đấu pháp năm cũ, xin hỏi có phải anh định thay đổi phong cách lần nữa không?" Phóng viên nói.
"Đương nhiên là không." Vương Kiệt Hi cười cười. Anh quay đầu nhìn sàn đấu, phòng đấu sau lưng mình: "Lâu lâu thả lỏng bản thân trên này là được rồi."
"Biết đâu khi có Ma Thuật Sư, Vi Thảo sẽ đạt thành tích tốt hơn thì sao?" Phóng viên hỏi.Vương Kiệt Hi vẫn chỉ cười. Anh không trả lời. Phóng viên biết anh không đồng ý với cách nhìn của mình, chỉ không nói ra miệng thôi. Ma Thuật Sư Vương Kiệt Hi không đem về chiến thắng nào cho Vi Thảo, mà sau khi thay đổi, Vi Thảo lại đoạt quán quân hai lần. Cái gì thích hợp với chiến đội Vi Thảo hơn? Hiển nhiên người đàn ông này biết rất rõ. Phóng viên không tự cho là thông minh, bèn quay sang Cao Anh Kiệt: "Vậy còn Tiểu Cao? Liệu chúng tôi sẽ có cơ hội thấy cậu trở thành một Ma Thuật Sư khác không?" Hắn dùng giọng hỏi mang hơi hướng bông đùa.
"Cũng có thể lắm ạ! Trên này chẳng hạn." Cao Anh Kiệt giờ đã thạo việc đối đáp truyền thông, cậu đưa ra một câu trả lời thỏa đáng, cũng không phủ nhận, chỉ nói "trên này". Trên này là đâu? Sàn đấu All-Stars, có gì không thể?
Phóng viên gặt hái thêm cuộc trò chuyện thứ hai, quay đầu phát hiện Diệp Tu đang ở khá gần. Gã sải bước chạy ngay tới. Xưa nay, đại thần Diệp Tu phong độ ngời ngời nhưng lại cực ít nhận phỏng vấn. Từ khi quay về Liên minh, hắn không còn khăng khăng từ chối như ngày xưa nữa, tuy nhiên tránh được vẫn tránh, muốn phỏng vấn hắn chẳng dễ dàng đâu.
"Đại thần Diệp Tu!" Phóng viên thấy Diệp Tu không đang nói chuyện với ai, bèn chào hỏi.
"Ừ?" Diệp Tu nhìn gã.
"Trận đoàn đội vừa rồi quá đặc sắc. Xin hỏi có phải chính anh đã quyết định gạt bỏ mục sư khỏi trận?" Phóng viên nói. Đây là phỏng đoán của cánh phóng viên dưới sân. Họ phát hiện đội B hình như xảy ra cãi cọ xoay quanh Diệp Tu, lại hoàn toàn không biết lúc đó đội B đang tranh nhau chây lười, chỉ thấy đội hình thi đấu quá dị nên mới đoán rằng Diệp Tu nêu ý tưởng đưa mục sư lên lôi đài và bị đồng đội phản đối.
"Sao có thể?" Diệp Tu nói, "Tôi chỉ đề nghị đại thôi mà."
"Ha ha ha..." Phóng viên cười khan. Mới nghe vế đầu, gã còn tưởng có biến, ai ngờ sự thật vẫn vậy.
"Vì sao anh lại đưa ra đề nghị này?" Phóng viên hỏi tiếp.
"Dĩ nhiên là để mang đến cho khán giả một trận đôi công ngoạn mục hơn!" Diệp Tu đáp như đúng rồi.
Tuyển thủ đội B đứng gần đó lập tức liếc qua. Xờ lờ có cỡ vậy ba! Lúc đó thỏa thuận nhau là để đánh cho nhanh, sớm nghỉ khỏe, mọi người mới chốt đấy chứ.
"Ha ha, quả thật rất ngoạn mục, vô số điểm sáng luôn ạ!" Phóng viên nói.
"Đương nhiên, toàn tuyển thủ xuất sắc mà." Diệp Tu nói.
"Vậy còn anh? Anh đánh giá thế nào về bản thân mình?" Phóng viên lại hỏi.
"Tôi? Chắc là tuyển thủ kinh nghiệm nhất trong giới nhỉ?" Diệp Tu trả lời.
Đang phỏng vấn trực tiếp cả trên tivi lẫn màn hình lớn trong nhà thi đấu, fan Bá Đồ vốn thù Diệp Tu, muốn đả đảo nãy giờ rồi mà chưa tìm thấy cớ, vừa nghe xong câu này lập tức ngứa ngáy.
Mày là tuyển thủ kinh nghiệm nhất? Có nói thiếu chữ nào không? "Một trong các" chẳng hạn? Hàn đội tụi tao đang đứng trên kia kìa! Ra mắt cùng năm đầu với mày đó! Hừ, thậm chí còn kinh nghiệm hơn cả mày! Mày thiếu mất một năm rưỡi giải nghệ, nhớ không?
Tiếng la ó, tiếng đả đảo vang dội khắp nhà thi đấu. Phóng viên nghe được loáng thoáng, phát hiện cũng không ít tuyển thủ xung quanh đang nhìn về phía họ. Gã chớp cơ hội hỏi ngay: "Vậy đội trưởng Hàn Văn Thanh của chiến đội Bá Đồ thì sao?"
"Lão Hàn? Ổng không bằng tôi!" Diệp Tu vô cùng tự tin.
Dưới khán đài càng tăng âm lượng, đến các đại thần cũng phải liếc nhìn bằng ánh mắt coi chừng trời đánh xờ lờ.
"Vì sao ạ? Hai anh đều là tuyển thủ đời đầu, mà đội trưởng Hàn Văn Thanh còn..."
"Ổng từng đánh khiêu chiến chưa?" Diệp Tu ngắt lời phóng viên.
Ai nấy lặng ngắt như tờ.
Đánh khiêu chiến? Mẹ nó, cái đó cũng tính "kinh nghiệm" nữa hả? Mọi người nghe mà như bị sét đánh. Ơ nhưng nếu xét theo góc độ này, thì Hàn Văn Thanh thiếu kinh nghiệm thật... Ơ nhưng ai thèm? Đại thần hàng top nào sẽ muốn rơi xuống vòng khiêu chiến để có kinh nghiệm ấy chứ? Shiet hạng ba đem nói thành sôcôla hạng nhất, kinh nghiệm mẹ gì? Hack exp hả ba?
Đả đảo!
Không chỉ fan Bá Đồ, các khán giả khác, thậm chí một số tuyển thủ dưới sân, đại thần trên sân, đều rần rần phản đối Diệp Tu.
Diệp Tu chỉ cười khổ, xòe tay với phóng viên: "Gato."
Gato cái beep! Êkip phỏng vấn úng não mất một giây, tay camera rụng rời suýt rơi máy, phóng viên thì đứng đực mặt, chẳng biết xử lý thế nào.
A đúng, mục tiêu phỏng vấn kế tiếp ở ngay trong lời Diệp Tu vừa nói!
Hàn Văn Thanh, đội trưởng chiến đội Bá Đồ, chủ nhân sân đấu này, người vì thiếu kinh nghiệm đánh khiêu chiến mà "bại bởi" Diệp Tu.
"Hàn đội, lời phát biểu vừa rồi của Diệp Tu... anh có ý kiến gì không?" Phóng viên trần trụi hỏi thẳng luôn. Lo gì, đối thủ mười năm mà!
"Thành tích cậu ta đạt được trong vòng khiêu chiến rất đáng để tự hào." Hàn Văn Thanh nói.
Thế nhưng thắng bại đã phân, dàn tuyển thủ hai đội đã rời phòng đấu. Họ không đi xuống mà đứng lại trên sân trò chuyện với nhau. Trận đấu All-Stars mang tính biểu diễn là chính nên ít ai để kết quả thắng thua trong lòng, chứ nếu không làm gì có chuyện cả đám ngừng bắn, đứng xem hai người solo?
Có điều đó là đa số mà thôi. Vẫn có người rất rất để tâm.
Như Đường Hạo chẳng hạn.
Từ phòng thi đấu đi ra, sắc mặt hắn tái nhợt. Hồi tân binh khiêu chiến Ngôi Sao Cuối Tuần mùa 8, Đường Hạo đánh bại Lâm Kính Ngôn trong một trận đấu phong thần, xác lập địa vị đại thần hàng top thực thụ của hắn. Và rồi cũng trong Ngôi Sao Cuối Tuần, đêm nay đến lượt hắn bị táng cho vỡ mồm.
Mọi diễn biến vẫn đang chiếu đi chiếu lại trong đầu hắn. Mắt nhìn các tuyển thủ cũng là đại thần như mình thoải mái tán gẫu gần bên, Đường Hạo cảm thấy không dễ chịu như họ được. Đánh thua chẳng phải là gì khó thể chấp nhận, nhưng thua nhục, thua vật vã thì khác. Ngoài kia khán giả đang hoan hô ầm ĩ, lọt vào tai Đường Hạo trở thành những tràng cười nhạo không ngừng.
Thấy các tuyển thủ còn đứng trên sân khấu, phóng viên kênh eSports bèn chạy lên phỏng vấn. Trận đoàn đội kết thúc quá nhanh so với dự tính đã làm rối tung toàn bộ kế hoạch của họ. Họ đặc biệt dành rất nhiều thời gian cho event Ngôi Sao Cuối Tuần quan trọng mỗi năm này, ai ngờ hai đội lại giải quyết nhau gọn ghẽ chỉ trong năm phút. May nhờ trận cuối lôi đài, Trương Tân Kiệt ôm mục sư lên PK tốn kha khá thời gian, Ngôi Sao Cuối Tuần năm nay mới không kết thúc quá sớm.
Vì thế lúc này, nhà đài cho phóng viên lên sân khấu phỏng vấn nhằm kéo dài thêm tí thời gian phát sóng. Cuộc phỏng vấn hơi bị đột ngột, nhưng dù sao các tuyển thủ level đại thần đã quá quen rồi, trận vừa đánh xong cũng không áp lực gì nên không phản đối. Phóng viên đứng gần Trương Tân Kiệt và Ngô Vũ Sách nhất, thấy họ đang chụm đầu nói chuyện với nhau, bèn chạy qua hóng.
"Xin chào hai đội phó!" Phóng viên cất tiếng.
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn sang gã.
"Hai anh đang bàn về trận lôi đài lúc nãy ạ?" Phóng viên hỏi.
"Ừ." Trương Tân Kiệt gật đầu.
"Hai anh cảm thấy thế nào?"
"Nếu không phải bị phán hòa, ắt hẳn đến cuối trận, tôi sẽ chiến thắng nhờ vào ít HP còn lại." Trương Tân Kiệt nói.
"Đấy là tình huống anh suy đoán thôi." Ngô Vũ Sách lập tức phản bác. Xem ra hai người đang thảo luận kết quả trận đấu nếu còn đánh tiếp.
"Tôi suy đoán trên tình hình thực tế." Trương Tân Kiệt nói.
"Vào trận lúc nào cũng sẽ có bất ngờ." Ngô Vũ Sách nói.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để giảm bất ngờ xuống mức thấp nhất." Trương Tân Kiệt đáp.
"Khó nói lắm." Ngô Vũ Sách lắc đầu.
"Có lẽ chúng ta có thể thử lại lần nữa." Trương Tân Kiệt đề nghị.
"Thôi khỏi đi... Tôi không hứng thú kiểu đánh đó lắm đâu." Ngô Vũ Sách từ chối. Trải qua một trận chiến quá khô khan, hắn muốn đánh lại mới lạ. Dẫu sao, chuyện này cũng chẳng thể xảy ra lần nữa.
Trương Tân Kiệt không nài ép, chỉ lắc đầu tiếc nuối, dường như có hơi ngứa ngáy với suy đoán không thể chứng thực của mình.
Phóng viên bên cạnh không nói chen vào mà chỉ cho quay trực tiếp cuộc trò chuyện, để khán giả xem các đại thần giao lưu thế nào sau trận. Thấy hai người giải tán, phóng viên bèn săn tìm mục tiêu kế tiếp, nhất là mục tiêu có biểu hiện nổi bật trong trận.
Vương Kiệt Hi!
Hai mắt phóng viên sáng rỡ khi thấy Vương Kiệt Hi đang giảng giải gì đó cho Cao Anh Kiệt. Gã vội vàng sáp tới.
"Cứ đánh theo cách mà em thích nhất, giỏi nhất, quen tay nhất là được." Vương Kiệt Hi nói.
"Nhưng đội trưởng, trước nay anh có đánh theo cách anh thích nhất, giỏi nhất, quen tay nhất không?" Cao Anh Kiệt đột nhiên hỏi.
Vương Kiệt Hi im lặng một lúc, sau mới lắc đầu: "Nên anh mới hi vọng em có thể như thế. Em phải tự tin hơn, đừng bị tác động bởi gì khác. Em thích hợp với chiến đội mình hơn anh. Tự tin lên!"
Cao Anh Kiệt gật đầu. Phóng viên bèn tranh thủ chen lời.
"Chào anh, chào cậu. Vương đội, biểu hiện của anh hôm nay trong trận đoàn đội thật khiến chúng tôi bất ngờ! Ai mà tin nổi anh sẽ đột nhiên dùng lại đấu pháp năm cũ, xin hỏi có phải anh định thay đổi phong cách lần nữa không?" Phóng viên nói.
"Đương nhiên là không." Vương Kiệt Hi cười cười. Anh quay đầu nhìn sàn đấu, phòng đấu sau lưng mình: "Lâu lâu thả lỏng bản thân trên này là được rồi."
"Biết đâu khi có Ma Thuật Sư, Vi Thảo sẽ đạt thành tích tốt hơn thì sao?" Phóng viên hỏi.Vương Kiệt Hi vẫn chỉ cười. Anh không trả lời. Phóng viên biết anh không đồng ý với cách nhìn của mình, chỉ không nói ra miệng thôi. Ma Thuật Sư Vương Kiệt Hi không đem về chiến thắng nào cho Vi Thảo, mà sau khi thay đổi, Vi Thảo lại đoạt quán quân hai lần. Cái gì thích hợp với chiến đội Vi Thảo hơn? Hiển nhiên người đàn ông này biết rất rõ. Phóng viên không tự cho là thông minh, bèn quay sang Cao Anh Kiệt: "Vậy còn Tiểu Cao? Liệu chúng tôi sẽ có cơ hội thấy cậu trở thành một Ma Thuật Sư khác không?" Hắn dùng giọng hỏi mang hơi hướng bông đùa.
"Cũng có thể lắm ạ! Trên này chẳng hạn." Cao Anh Kiệt giờ đã thạo việc đối đáp truyền thông, cậu đưa ra một câu trả lời thỏa đáng, cũng không phủ nhận, chỉ nói "trên này". Trên này là đâu? Sàn đấu All-Stars, có gì không thể?
Phóng viên gặt hái thêm cuộc trò chuyện thứ hai, quay đầu phát hiện Diệp Tu đang ở khá gần. Gã sải bước chạy ngay tới. Xưa nay, đại thần Diệp Tu phong độ ngời ngời nhưng lại cực ít nhận phỏng vấn. Từ khi quay về Liên minh, hắn không còn khăng khăng từ chối như ngày xưa nữa, tuy nhiên tránh được vẫn tránh, muốn phỏng vấn hắn chẳng dễ dàng đâu.
"Đại thần Diệp Tu!" Phóng viên thấy Diệp Tu không đang nói chuyện với ai, bèn chào hỏi.
"Ừ?" Diệp Tu nhìn gã.
"Trận đoàn đội vừa rồi quá đặc sắc. Xin hỏi có phải chính anh đã quyết định gạt bỏ mục sư khỏi trận?" Phóng viên nói. Đây là phỏng đoán của cánh phóng viên dưới sân. Họ phát hiện đội B hình như xảy ra cãi cọ xoay quanh Diệp Tu, lại hoàn toàn không biết lúc đó đội B đang tranh nhau chây lười, chỉ thấy đội hình thi đấu quá dị nên mới đoán rằng Diệp Tu nêu ý tưởng đưa mục sư lên lôi đài và bị đồng đội phản đối.
"Sao có thể?" Diệp Tu nói, "Tôi chỉ đề nghị đại thôi mà."
"Ha ha ha..." Phóng viên cười khan. Mới nghe vế đầu, gã còn tưởng có biến, ai ngờ sự thật vẫn vậy.
"Vì sao anh lại đưa ra đề nghị này?" Phóng viên hỏi tiếp.
"Dĩ nhiên là để mang đến cho khán giả một trận đôi công ngoạn mục hơn!" Diệp Tu đáp như đúng rồi.
Tuyển thủ đội B đứng gần đó lập tức liếc qua. Xờ lờ có cỡ vậy ba! Lúc đó thỏa thuận nhau là để đánh cho nhanh, sớm nghỉ khỏe, mọi người mới chốt đấy chứ.
"Ha ha, quả thật rất ngoạn mục, vô số điểm sáng luôn ạ!" Phóng viên nói.
"Đương nhiên, toàn tuyển thủ xuất sắc mà." Diệp Tu nói.
"Vậy còn anh? Anh đánh giá thế nào về bản thân mình?" Phóng viên lại hỏi.
"Tôi? Chắc là tuyển thủ kinh nghiệm nhất trong giới nhỉ?" Diệp Tu trả lời.
Đang phỏng vấn trực tiếp cả trên tivi lẫn màn hình lớn trong nhà thi đấu, fan Bá Đồ vốn thù Diệp Tu, muốn đả đảo nãy giờ rồi mà chưa tìm thấy cớ, vừa nghe xong câu này lập tức ngứa ngáy.
Mày là tuyển thủ kinh nghiệm nhất? Có nói thiếu chữ nào không? "Một trong các" chẳng hạn? Hàn đội tụi tao đang đứng trên kia kìa! Ra mắt cùng năm đầu với mày đó! Hừ, thậm chí còn kinh nghiệm hơn cả mày! Mày thiếu mất một năm rưỡi giải nghệ, nhớ không?
Tiếng la ó, tiếng đả đảo vang dội khắp nhà thi đấu. Phóng viên nghe được loáng thoáng, phát hiện cũng không ít tuyển thủ xung quanh đang nhìn về phía họ. Gã chớp cơ hội hỏi ngay: "Vậy đội trưởng Hàn Văn Thanh của chiến đội Bá Đồ thì sao?"
"Lão Hàn? Ổng không bằng tôi!" Diệp Tu vô cùng tự tin.
Dưới khán đài càng tăng âm lượng, đến các đại thần cũng phải liếc nhìn bằng ánh mắt coi chừng trời đánh xờ lờ.
"Vì sao ạ? Hai anh đều là tuyển thủ đời đầu, mà đội trưởng Hàn Văn Thanh còn..."
"Ổng từng đánh khiêu chiến chưa?" Diệp Tu ngắt lời phóng viên.
Ai nấy lặng ngắt như tờ.
Đánh khiêu chiến? Mẹ nó, cái đó cũng tính "kinh nghiệm" nữa hả? Mọi người nghe mà như bị sét đánh. Ơ nhưng nếu xét theo góc độ này, thì Hàn Văn Thanh thiếu kinh nghiệm thật... Ơ nhưng ai thèm? Đại thần hàng top nào sẽ muốn rơi xuống vòng khiêu chiến để có kinh nghiệm ấy chứ? Shiet hạng ba đem nói thành sôcôla hạng nhất, kinh nghiệm mẹ gì? Hack exp hả ba?
Đả đảo!
Không chỉ fan Bá Đồ, các khán giả khác, thậm chí một số tuyển thủ dưới sân, đại thần trên sân, đều rần rần phản đối Diệp Tu.
Diệp Tu chỉ cười khổ, xòe tay với phóng viên: "Gato."
Gato cái beep! Êkip phỏng vấn úng não mất một giây, tay camera rụng rời suýt rơi máy, phóng viên thì đứng đực mặt, chẳng biết xử lý thế nào.
A đúng, mục tiêu phỏng vấn kế tiếp ở ngay trong lời Diệp Tu vừa nói!
Hàn Văn Thanh, đội trưởng chiến đội Bá Đồ, chủ nhân sân đấu này, người vì thiếu kinh nghiệm đánh khiêu chiến mà "bại bởi" Diệp Tu.
"Hàn đội, lời phát biểu vừa rồi của Diệp Tu... anh có ý kiến gì không?" Phóng viên trần trụi hỏi thẳng luôn. Lo gì, đối thủ mười năm mà!
"Thành tích cậu ta đạt được trong vòng khiêu chiến rất đáng để tự hào." Hàn Văn Thanh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.