Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Chương 311: Andhadhun Đóng Máy
Ngã Tối Bạch
07/03/2023
“Cho nên…” Lâm Uyên nói, “Hai người các ngươi trở về tìm một số ca khúc song ca để luyện tập đi, tốt nhất là có người chuyên nghiệp ở bên cạnh hướng dẫn. Việc song ca nam nữ cần đôi bên phối hợp ăn ý, âm vực và âm sắc của hai người phải thật sự hoà hợp với nhau, nếu không sẽ tạo ra cảm giác chói tai.”
“Ta hiểu rồi.” Tôn Diệu Hoả không có ý kiến.
Giang Quỳ đương nhiên cũng không nói gì, làm như vậy thì nàng và Tôn Diệu Hoả sẽ không có quan hệ cạnh tranh mà là đôi bên phải hợp tác để cùng giành thắng lợi.
Sau khi Giang Quỳ và Tôn Diệu Hoả rời đi, Lâm Uyên gọi Hệ thống ra.
“Hệ thống, ta ra giá 1 triệu, ngươi chế tác riêng giúp ta một bản song ca nam nữ.”
Lâm Uyên lựa chọn biện pháp tương đối tiết kiệm, nhưng tiết kiệm tiền có nghĩa là không an toàn. Song ca nam nữ phải cân nhắc tới âm vực và âm sắc của đôi bên, nếu Hệ thống cho ra một bản nhạc không phù hợp với Giang Quỳ và Tôn Diệu Hoả thì phiền phức rồi.
Nhưng mà không sao, hắn vẫn có thể lợi dụng sơ hở của Hệ thống để giải quyết việc này:
Thẻ nhân vật Dương Chung Minh!
Mặc kệ Hệ thống cho ra ca khúc nào, Lâm Uyên đều có thể sử dụng thẻ nhân vật Dương Chung Minh để soạn lại, biến nó thành phiên bản thích hợp nhất với giọng hát của hai người.
Không biết Hệ thống có nhận ra sơ hở này không. Sợ Hệ thống lại thu phí trên trời, hắn ra sẵn cái giá cho ca khúc là 1 triệu.
“Ting toong.” Hệ thống vang lên thông báo. “Ca khúc đang trong quá trình chế tác…”
Ba mươi giây sau: “Ca khúc đã chế tác xong, chúc mừng ngươi thu hoạch được ca khúc song ca nam nữ Mái Nhà.”
Lại là bài hát của Châu Kiệt Luân?
Đây là lần đầu tiên Hệ thống cho ra bài hát của Châu Kiệt Luân. Bản gốc của bài hát này là Châu Kiệt Luân sáng tác cho Ngô Tông Hiến và Ôn Lam song ca, là bản nhạc kinh điển, chất lượng không hề thấp.
Hệ thống cho Lâm Uyên hai phiên bản. Phiên bản thứ nhất là Ngô Tông Hiến và Ôn Lam song ca, phiên bản thứ hai là Châu Kiệt Luân và Ôn Lam song ca.
Bản trước theo phong cách cổ lão hoài niệm, bản sau theo phong cách hiện đại tươi trẻ. Cả hai phiên bản Lâm Uyên đều cảm thấy không tệ.
Nhưng bản thứ hai có Châu Kiệt Luân hát nên càng nổi tiếng hơn, tuy là theo quan điểm của Lâm Uyên, giọng của Ôn Lam không phù hợp với giọng của Châu Kiệt Luân cho lắm, cần phải có phòng thu âm xử lý thêm hiệu ứng.
Ca sĩ có âm vực phù hợp nhất với Châu Kiệt Luân hẳn là Thái Y Lâm, về phần là ca khúc nào thì chưa cần đề cập tới.
“Chờ hai người bọn họ hợp tác ăn ý với nhau trước đã. Bài hát này không khó hát, giọng của học trưởng và Giang Quỳ song ca cũng không cần sửa đổi gì, đây là một tin tức tốt.”
Xác định xong ca khúc, Lâm Uyên quyết định tải xuống trước đã. Nào ngờ Hệ thống lại thông báo: “Tải xuống thất bại.”
Lâm Uyên không khỏi sửng sốt: “Rớt mạng rồi hả?” Hắn theo bản năng kiểm tra lại wifi.
“Hệ thống không cần internet, tải ca khúc thất bại là vì Hệ thống hy vọng ký chủ có thể tham dự vào việc tạo ra ca khúc, tự mình hoàn thành việc soạn nhạc và thu âm, sau này Hệ thống sẽ cung cấp ca khúc mới theo quy trình này.”
“. . .” Lâm Uyên đành gật đầu: “Biết rồi.”
Hắn không cảm thấy tức giận gì, bản thân hắn cũng không kháng cự việc phải tham dự sâu hơn vào các ca khúc. Vẫn là câu nói kia, hắn không phải là một người lười biếng.
Cũng giống như tiểu thuyết, lúc ban đầu Hệ thống cung cấp trực tiếp tiểu thuyết cho Lâm Uyên, nhưng sau đó sẽ để Lâm Uyên tự mình viết lại, tình huống bây giờ cũng tương tự như thế.
Việc soạn nhạc cũng không quá khó khăn, chỉ cần có máy vi tính và phần mềm tương ứng là có thể thu âm ca khúc rồi. Việc này Lâm Uyên đã từng học, tự mình làm để gia tăng năng lực bản thân cũng tốt.
Hắn gọi Cố Đông tới chuẩn bị một số dụng cụ và phần mềm, sau đó bắt tay vào việc soạn nhạc.
Cùng lúc đó.
Tôn Diệu Hoả và Giang Quỳ cũng bắt đầu tìm một số ca khúc song ca nam nữ để luyện tập phối hợp, hơn nữa còn tìm một lão sư chuyên nghiệp về mảng này trong công ty để nhờ hướng dẫn. Biết tiêu chuẩn thu âm của Lâm Uyên vô cùng nghiêm khắc, hai người đều ra sức tập luyện không ngại khổ cực, dù sao bọn họ cũng đã đứng trên cùng một chiếc thuyền.
Bên phía đoàn làm phim.
Andhadhun đã đi tới hồi cuối, chỉ còn lại vài cảnh quay cuối cùng. Lâm Uyên dành thời gian tham dự vào mấy ngày quay cuối này với cả đoàn.
Đây là điểm tốt khi làm biên kịch, thời gian khá tự do. Nếu Lâm Uyên mà là đạo diễn thì ít nhất trong mấy tháng trời hắn sẽ không còn thời gian làm việc khác, mỗi ngày đều phải đi quay, ngay cả việc thu âm ca khúc cũng không có thời gian làm.
“Bắt đầu.”
Ngày quay phim cuối cùng, Lâm Uyên ngồi xem bên cạnh Dịch đạo diễn.
Đây là cảnh quay ban đêm, theo chỉ thị của Dịch Thành Công, Liễu Như lảo đảo xông ra ngoài, đây là cảnh khi hắn bị nhân vật nữ phản diện hạ độc mù mắt.
“Bốp!”
Liễu Như đụng phải cột điện rồi té lăn ra đất. Đây chỉ là góc nhìn thị giác, kỳ thực máy quay đã đổi sang một vị trí xảo diệu, Liễu Như chỉ đụng vào tấm đệm nhưng trong ống kính thì hắn thật sự đụng vào cây cột.
Trán hắn đỏ hồng lên. Đây cũng là một kỹ xảo quay phim, trên miếng đệm có bôi một lớp thuốc màu. Ngay sau đó hắn chạy sang bên kia đường, mấy chiếc xe hơi trờ tới phải vội vàng thắng gấp, tiếng kèn xe vang lên điếc cả tai.
Thái độ hốt hoảng của Liễu Như khiến người xem cảm thấy như hắn thật sự đã mù. Hắn ngã lăn dưới đất mấy vòng, trên mặt toàn là máu và nước mắt, chật vật vô cùng. Lâm Uyên biết đây chỉ là giả nhưng vẫn cảm thấy đáng thương.
“Cắt!”
Theo tiếng hô của Dịch Thành Công, cảnh quay rốt cuộc cũng kết thúc, bộ phim Andhadhun chính thức quay xong, các nhân viên của đoàn làm phim vây lấy Liễu Như. Tuy là có dụng cụ bảo hộ nhưng mấy lần té ngã kia đều là ngã thật.
“Kết thúc rồi.”
Lâm Uyên mỉm cười nói, vừa định đi tới bỗng nghe thấy âm thanh ồn ào. Dịch Thành Công dường như đang nổi nóng.
“Không phải nói vẫn còn nhìn được sao? Tổ đạo cụ đâu, lăn ra đây!”
“Ta hiểu rồi.” Tôn Diệu Hoả không có ý kiến.
Giang Quỳ đương nhiên cũng không nói gì, làm như vậy thì nàng và Tôn Diệu Hoả sẽ không có quan hệ cạnh tranh mà là đôi bên phải hợp tác để cùng giành thắng lợi.
Sau khi Giang Quỳ và Tôn Diệu Hoả rời đi, Lâm Uyên gọi Hệ thống ra.
“Hệ thống, ta ra giá 1 triệu, ngươi chế tác riêng giúp ta một bản song ca nam nữ.”
Lâm Uyên lựa chọn biện pháp tương đối tiết kiệm, nhưng tiết kiệm tiền có nghĩa là không an toàn. Song ca nam nữ phải cân nhắc tới âm vực và âm sắc của đôi bên, nếu Hệ thống cho ra một bản nhạc không phù hợp với Giang Quỳ và Tôn Diệu Hoả thì phiền phức rồi.
Nhưng mà không sao, hắn vẫn có thể lợi dụng sơ hở của Hệ thống để giải quyết việc này:
Thẻ nhân vật Dương Chung Minh!
Mặc kệ Hệ thống cho ra ca khúc nào, Lâm Uyên đều có thể sử dụng thẻ nhân vật Dương Chung Minh để soạn lại, biến nó thành phiên bản thích hợp nhất với giọng hát của hai người.
Không biết Hệ thống có nhận ra sơ hở này không. Sợ Hệ thống lại thu phí trên trời, hắn ra sẵn cái giá cho ca khúc là 1 triệu.
“Ting toong.” Hệ thống vang lên thông báo. “Ca khúc đang trong quá trình chế tác…”
Ba mươi giây sau: “Ca khúc đã chế tác xong, chúc mừng ngươi thu hoạch được ca khúc song ca nam nữ Mái Nhà.”
Lại là bài hát của Châu Kiệt Luân?
Đây là lần đầu tiên Hệ thống cho ra bài hát của Châu Kiệt Luân. Bản gốc của bài hát này là Châu Kiệt Luân sáng tác cho Ngô Tông Hiến và Ôn Lam song ca, là bản nhạc kinh điển, chất lượng không hề thấp.
Hệ thống cho Lâm Uyên hai phiên bản. Phiên bản thứ nhất là Ngô Tông Hiến và Ôn Lam song ca, phiên bản thứ hai là Châu Kiệt Luân và Ôn Lam song ca.
Bản trước theo phong cách cổ lão hoài niệm, bản sau theo phong cách hiện đại tươi trẻ. Cả hai phiên bản Lâm Uyên đều cảm thấy không tệ.
Nhưng bản thứ hai có Châu Kiệt Luân hát nên càng nổi tiếng hơn, tuy là theo quan điểm của Lâm Uyên, giọng của Ôn Lam không phù hợp với giọng của Châu Kiệt Luân cho lắm, cần phải có phòng thu âm xử lý thêm hiệu ứng.
Ca sĩ có âm vực phù hợp nhất với Châu Kiệt Luân hẳn là Thái Y Lâm, về phần là ca khúc nào thì chưa cần đề cập tới.
“Chờ hai người bọn họ hợp tác ăn ý với nhau trước đã. Bài hát này không khó hát, giọng của học trưởng và Giang Quỳ song ca cũng không cần sửa đổi gì, đây là một tin tức tốt.”
Xác định xong ca khúc, Lâm Uyên quyết định tải xuống trước đã. Nào ngờ Hệ thống lại thông báo: “Tải xuống thất bại.”
Lâm Uyên không khỏi sửng sốt: “Rớt mạng rồi hả?” Hắn theo bản năng kiểm tra lại wifi.
“Hệ thống không cần internet, tải ca khúc thất bại là vì Hệ thống hy vọng ký chủ có thể tham dự vào việc tạo ra ca khúc, tự mình hoàn thành việc soạn nhạc và thu âm, sau này Hệ thống sẽ cung cấp ca khúc mới theo quy trình này.”
“. . .” Lâm Uyên đành gật đầu: “Biết rồi.”
Hắn không cảm thấy tức giận gì, bản thân hắn cũng không kháng cự việc phải tham dự sâu hơn vào các ca khúc. Vẫn là câu nói kia, hắn không phải là một người lười biếng.
Cũng giống như tiểu thuyết, lúc ban đầu Hệ thống cung cấp trực tiếp tiểu thuyết cho Lâm Uyên, nhưng sau đó sẽ để Lâm Uyên tự mình viết lại, tình huống bây giờ cũng tương tự như thế.
Việc soạn nhạc cũng không quá khó khăn, chỉ cần có máy vi tính và phần mềm tương ứng là có thể thu âm ca khúc rồi. Việc này Lâm Uyên đã từng học, tự mình làm để gia tăng năng lực bản thân cũng tốt.
Hắn gọi Cố Đông tới chuẩn bị một số dụng cụ và phần mềm, sau đó bắt tay vào việc soạn nhạc.
Cùng lúc đó.
Tôn Diệu Hoả và Giang Quỳ cũng bắt đầu tìm một số ca khúc song ca nam nữ để luyện tập phối hợp, hơn nữa còn tìm một lão sư chuyên nghiệp về mảng này trong công ty để nhờ hướng dẫn. Biết tiêu chuẩn thu âm của Lâm Uyên vô cùng nghiêm khắc, hai người đều ra sức tập luyện không ngại khổ cực, dù sao bọn họ cũng đã đứng trên cùng một chiếc thuyền.
Bên phía đoàn làm phim.
Andhadhun đã đi tới hồi cuối, chỉ còn lại vài cảnh quay cuối cùng. Lâm Uyên dành thời gian tham dự vào mấy ngày quay cuối này với cả đoàn.
Đây là điểm tốt khi làm biên kịch, thời gian khá tự do. Nếu Lâm Uyên mà là đạo diễn thì ít nhất trong mấy tháng trời hắn sẽ không còn thời gian làm việc khác, mỗi ngày đều phải đi quay, ngay cả việc thu âm ca khúc cũng không có thời gian làm.
“Bắt đầu.”
Ngày quay phim cuối cùng, Lâm Uyên ngồi xem bên cạnh Dịch đạo diễn.
Đây là cảnh quay ban đêm, theo chỉ thị của Dịch Thành Công, Liễu Như lảo đảo xông ra ngoài, đây là cảnh khi hắn bị nhân vật nữ phản diện hạ độc mù mắt.
“Bốp!”
Liễu Như đụng phải cột điện rồi té lăn ra đất. Đây chỉ là góc nhìn thị giác, kỳ thực máy quay đã đổi sang một vị trí xảo diệu, Liễu Như chỉ đụng vào tấm đệm nhưng trong ống kính thì hắn thật sự đụng vào cây cột.
Trán hắn đỏ hồng lên. Đây cũng là một kỹ xảo quay phim, trên miếng đệm có bôi một lớp thuốc màu. Ngay sau đó hắn chạy sang bên kia đường, mấy chiếc xe hơi trờ tới phải vội vàng thắng gấp, tiếng kèn xe vang lên điếc cả tai.
Thái độ hốt hoảng của Liễu Như khiến người xem cảm thấy như hắn thật sự đã mù. Hắn ngã lăn dưới đất mấy vòng, trên mặt toàn là máu và nước mắt, chật vật vô cùng. Lâm Uyên biết đây chỉ là giả nhưng vẫn cảm thấy đáng thương.
“Cắt!”
Theo tiếng hô của Dịch Thành Công, cảnh quay rốt cuộc cũng kết thúc, bộ phim Andhadhun chính thức quay xong, các nhân viên của đoàn làm phim vây lấy Liễu Như. Tuy là có dụng cụ bảo hộ nhưng mấy lần té ngã kia đều là ngã thật.
“Kết thúc rồi.”
Lâm Uyên mỉm cười nói, vừa định đi tới bỗng nghe thấy âm thanh ồn ào. Dịch Thành Công dường như đang nổi nóng.
“Không phải nói vẫn còn nhìn được sao? Tổ đạo cụ đâu, lăn ra đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.