Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Chương 317: Hắn Sẽ Tàn Sát Toàn Bảng
Ngã Tối Bạch
07/03/2023
“Tiện Ngư không thể bị huỷ được.” Biểu tình của Dương Chung Minh trở nên nghiêm túc, hắn nhìn về phía Lâm Uyên, nhẹ giọng nói: “Bài hát Mái Nhà không có vấn đề gì, chỉ là đám người Sở tỉnh có quá nhiều tâm tư nên muốn chiếm tiện nghi mà thôi.”
Lâm Uyên gật đầu.
Đương nhiên hắn biết Mái Nhà không có vấn đề, nhưng Dương Chung Minh có ý an ủi nên Lâm Uyên cũng không nói gì nhiều, chỉ lấy điện thoại di động ra. “Ta phát bài hát cho ngài nghe nhé?”
Dương Chung Minh bỗng hỏi: “Có biết đàn không?”
Lâm Uyên gật đầu: “Biết một chút.”
Dương Chung Minh đưa mắt nhìn về phía cây đàn dương cầm đặt trong phòng.
Lâm Uyên hiểu ý nên đi tới ngồi vào trước đàn dương cầm, hắn không đàn những bài hát khác mà lựa chọn Hôn Lễ Trong Mơ. Đây là bản nhạc quan trọng nhất bộ phim, cũng là báu vật mà hắn vẫn luôn giữ gìn cho tới bây giờ.
Lão Chu ngồi xuống ghế sô pha. Dương Chung Minh đứng dậy nhìn về phía Lâm Uyên, trong mắt có vẻ mong đợi.
Trong giới âm nhạc này vẫn luôn có rất nhiều người mới, nhưng không phải ai cũng được khúc phụ chú ý. Tiện Ngư là một trong số ít đó, hắn vừa vào ngành đã được khá nhiều khúc phụ để ý.
Lâm Uyên chạm tay lên phím đàn, các ngón tay thon dài bắt đầu nhảy múa. Tiếng nhạc réo rắt vang lên như là chú cá nhỏ bơi trong hồ thu dưới cơn mưa rào, không tính là kịch liệt nhưng lại tạo ra cảm giác kinh diễm nói không nên lời, khiến đáy lòng Dương Chung Minh xuất hiện từng cơn sóng gợn.
Lão Chu lập tức biến sắc.
Dù năng lực giám định âm nhạc của hắn kém Dương Chung Minh rất nhiều nhưng cũng ý thức được bản nhạc này không hề tầm thường. Mà điều khiến hắn càng kinh ngạc là năng lực trình diễn đàn dương cầm của Lâm Uyên vô cùng chuyên nghiệp, không luyện tập nhiều năm sẽ không thể đạt tới trình độ này.
Dương Chung Minh khẽ nhắm mắt lại.
Tiếng đàn tựa như có ma lực khiến tâm cảnh hắn trở nên thanh thuần như trăng sáng, mà câu chuyện ẩn chứa trong các âm phù phát ra từ những ngón tay đang bay múa trên phím đàn đen trắng kia lại mỹ lệ đến mức làm rung động lòng người, kèm theo một chút thương cảm.
Tay phải của Lâm Uyên tăng thêm tốc độ, âm sắc đàn dương cầm từ xưa tới nay đều đơn thuần mà phong phú, tựa như ánh mặt trời ngày đông toả ra thứ ánh sáng ấm áp nhàn nhạt.
Mấy phút sau, Lâm Uyên dừng lại.
Các nốt nhạc cuối cùng tiêu tán giữa không trung, vẻ mặt của lão Chu tươi cười như hoa, mà các ngón tay Dương Chung Minh thì đang bay múa trong không khí, tựa hồ như đang đánh lại bản nhạc trong đầu đến mức đắm chìm.
“Khụ… thấy sao nè?”
Lão Chu không nhịn được đành phải phá vỡ không khí yên lặng. Hắn có thể nhận ra bản nhạc này rất lợi hại, nhưng nếu bảo lợi hại ở chỗ nào thì lại không đánh giá ra được, đây cũng là cảm nhận của đa số người nghe nhạc dương cầm, chỉ phân biệt được “hay” và “không hay” mà thôi.
Dương Chung Minh hơi trừng mắt nhìn lão Chu, dường như có vẻ bất mãn vì lão Chu làm hỏng trạng thái đắm chìm của hắn. Sau đó hắn nhìn sang Lâm Uyên, lần đầu tiên có cảm giác mình nhìn không thấu một hậu bối.
“Đàn không tệ.”
Lão Chu cũng cạn lời. “Tạm thời khoan hãy nói tới trình độ đàn dương cầm của hắn, chúng ta trò chuyện về bài hát này đi. Dương lão sư cảm thấy bài hát này có cần sửa đổi gì không? Hay là có thể đưa thẳng vào màn ảnh?”
“Ngươi toàn nói nhảm.”
Dương Chung Minh không cho lão Chu chút mặt mũi nào. Mặt lão Chu đỏ lên, sau đó âm thầm an ủi bản thân, con hàng này dù sao cũng là khúc phụ, mà bình thường Tiện Ngư cũng chả cho hắn chút mặt mũi nào, nói đúng ra hai tên này thậm chí rất giống nhau…
Lại trầm mặc một lúc.
Rốt cuộc Dương Chung Minh mỉm cười. Đây là lần đầu tiên hắn mỉm cười từ khi gặp mặt Lâm Uyên.
Không chờ lão Chu lên tiếng, Dương Chung Minh đã nói: “Ta sẽ không tham gia mùa giải tháng 2, Chu chủ quản giúp ta gửi thông báo một chút.”
“Hả? Tại sao?!” Lão Chu trừng to mắt nói.
Dương Chung Minh nhìn về phía Lâm Uyên, trong nụ cười mang theo chút ấm áp: “Vì tháng 2 đã thuộc về hắn, ta sẽ không tham gia náo nhiệt.”
“Nhưng mà…”
“Hắn sẽ tàn sát toàn bảng.” Dương Chung Minh ngắt lời lão Chu.
Lão Chu lập tức mở to mắt, cổ họng nghẹn lại không thốt nên lời, hắn nghèn nghẹn một lúc mới có thể run rẩy nói: “Được!”
Được sự khẳng định của Dương Chung Minh, lão Chu có thêm lòng tin vô hạn. Hắn đặc biệt để ý tới việc Andhadhun công chiếu, gần như khi bộ điện ảnh này mới vừa hoàn thành quá trình hậu kỳ, lão Chu đã không thể chờ đợi mà xách bộ phim đi đàm phán với đám rạp chiếu phim.
Hiệu suất làm việc rất cao.
Có Tinh Mang ở sau lưng thúc đẩy, lại thêm bộ điện ảnh này vốn đang cọ nhiệt độ của sự kiện âm nhạc đại chiến nên sau một phen vất vả, lão Chu đã đàm phán thành công cho Andhadhun được công chiếu vào ngày 1 tháng 2 năm nay.
Vừa hay trùng khớp với thời gian diễn ra mùa giải âm nhạc tháng 2.
Sau đó Lâm Uyên tuyên bố tin tức này trên Bộ Lạc, đồng thời cũng tiết lộ nhiều thông tin về bộ điện ảnh hơn, chẳng hạn như thể loại phim, nhưng mọi người đều không quá chú ý đến điều này, bọn họ chỉ quan tâm đến bài hát sẽ xuất hiện trong phim.
“Rốt cuộc cũng định ngày xong rồi!”
“Thời gian quá trùng khớp!”
“Thể loại kinh dị hồi hộp? Ta còn tưởng sẽ là phim hài như Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương chứ. Nhưng ta vẫn sẽ đi xem, coi như là tham gia đại nhạc hội của Tiện Ngư lão sư.”
“Ta +1.”
“Trước giờ chỉ nghe nói tác phẩm điện ảnh hay sẽ thành toàn cho bài hát nhạc phim, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ta vì bài hát sắp phát hành mà đi xem phim. Tiện Ngư lão sư thật là gian xảo nha, lại bảo có thể tìm được câu trả lời trong bộ phim này.”
“Tiện Ngư lão sư cố lên!”
“Nhạc phim đừng khiến ta thất vọng nha, nếu không đám người Sở tỉnh sẽ hếch mặt lên trời mất. Không cho bọn hắn biết tay thì phí danh quê hương âm nhạc quá.”
Lần này Lâm Uyên không chỉ thông báo mà còn đăng kèm chín tấm poster phim, trong đó có một tấm là nam chính Liễu Như đang trình diễn đàn dương cầm. Hình ảnh này không khỏi khiến mọi người nghĩ ngay tới vũ khí bí mật mà Tiện Ngư sắp tung ra trong mùa giải âm nhạc tháng 2.
Lâm Uyên gật đầu.
Đương nhiên hắn biết Mái Nhà không có vấn đề, nhưng Dương Chung Minh có ý an ủi nên Lâm Uyên cũng không nói gì nhiều, chỉ lấy điện thoại di động ra. “Ta phát bài hát cho ngài nghe nhé?”
Dương Chung Minh bỗng hỏi: “Có biết đàn không?”
Lâm Uyên gật đầu: “Biết một chút.”
Dương Chung Minh đưa mắt nhìn về phía cây đàn dương cầm đặt trong phòng.
Lâm Uyên hiểu ý nên đi tới ngồi vào trước đàn dương cầm, hắn không đàn những bài hát khác mà lựa chọn Hôn Lễ Trong Mơ. Đây là bản nhạc quan trọng nhất bộ phim, cũng là báu vật mà hắn vẫn luôn giữ gìn cho tới bây giờ.
Lão Chu ngồi xuống ghế sô pha. Dương Chung Minh đứng dậy nhìn về phía Lâm Uyên, trong mắt có vẻ mong đợi.
Trong giới âm nhạc này vẫn luôn có rất nhiều người mới, nhưng không phải ai cũng được khúc phụ chú ý. Tiện Ngư là một trong số ít đó, hắn vừa vào ngành đã được khá nhiều khúc phụ để ý.
Lâm Uyên chạm tay lên phím đàn, các ngón tay thon dài bắt đầu nhảy múa. Tiếng nhạc réo rắt vang lên như là chú cá nhỏ bơi trong hồ thu dưới cơn mưa rào, không tính là kịch liệt nhưng lại tạo ra cảm giác kinh diễm nói không nên lời, khiến đáy lòng Dương Chung Minh xuất hiện từng cơn sóng gợn.
Lão Chu lập tức biến sắc.
Dù năng lực giám định âm nhạc của hắn kém Dương Chung Minh rất nhiều nhưng cũng ý thức được bản nhạc này không hề tầm thường. Mà điều khiến hắn càng kinh ngạc là năng lực trình diễn đàn dương cầm của Lâm Uyên vô cùng chuyên nghiệp, không luyện tập nhiều năm sẽ không thể đạt tới trình độ này.
Dương Chung Minh khẽ nhắm mắt lại.
Tiếng đàn tựa như có ma lực khiến tâm cảnh hắn trở nên thanh thuần như trăng sáng, mà câu chuyện ẩn chứa trong các âm phù phát ra từ những ngón tay đang bay múa trên phím đàn đen trắng kia lại mỹ lệ đến mức làm rung động lòng người, kèm theo một chút thương cảm.
Tay phải của Lâm Uyên tăng thêm tốc độ, âm sắc đàn dương cầm từ xưa tới nay đều đơn thuần mà phong phú, tựa như ánh mặt trời ngày đông toả ra thứ ánh sáng ấm áp nhàn nhạt.
Mấy phút sau, Lâm Uyên dừng lại.
Các nốt nhạc cuối cùng tiêu tán giữa không trung, vẻ mặt của lão Chu tươi cười như hoa, mà các ngón tay Dương Chung Minh thì đang bay múa trong không khí, tựa hồ như đang đánh lại bản nhạc trong đầu đến mức đắm chìm.
“Khụ… thấy sao nè?”
Lão Chu không nhịn được đành phải phá vỡ không khí yên lặng. Hắn có thể nhận ra bản nhạc này rất lợi hại, nhưng nếu bảo lợi hại ở chỗ nào thì lại không đánh giá ra được, đây cũng là cảm nhận của đa số người nghe nhạc dương cầm, chỉ phân biệt được “hay” và “không hay” mà thôi.
Dương Chung Minh hơi trừng mắt nhìn lão Chu, dường như có vẻ bất mãn vì lão Chu làm hỏng trạng thái đắm chìm của hắn. Sau đó hắn nhìn sang Lâm Uyên, lần đầu tiên có cảm giác mình nhìn không thấu một hậu bối.
“Đàn không tệ.”
Lão Chu cũng cạn lời. “Tạm thời khoan hãy nói tới trình độ đàn dương cầm của hắn, chúng ta trò chuyện về bài hát này đi. Dương lão sư cảm thấy bài hát này có cần sửa đổi gì không? Hay là có thể đưa thẳng vào màn ảnh?”
“Ngươi toàn nói nhảm.”
Dương Chung Minh không cho lão Chu chút mặt mũi nào. Mặt lão Chu đỏ lên, sau đó âm thầm an ủi bản thân, con hàng này dù sao cũng là khúc phụ, mà bình thường Tiện Ngư cũng chả cho hắn chút mặt mũi nào, nói đúng ra hai tên này thậm chí rất giống nhau…
Lại trầm mặc một lúc.
Rốt cuộc Dương Chung Minh mỉm cười. Đây là lần đầu tiên hắn mỉm cười từ khi gặp mặt Lâm Uyên.
Không chờ lão Chu lên tiếng, Dương Chung Minh đã nói: “Ta sẽ không tham gia mùa giải tháng 2, Chu chủ quản giúp ta gửi thông báo một chút.”
“Hả? Tại sao?!” Lão Chu trừng to mắt nói.
Dương Chung Minh nhìn về phía Lâm Uyên, trong nụ cười mang theo chút ấm áp: “Vì tháng 2 đã thuộc về hắn, ta sẽ không tham gia náo nhiệt.”
“Nhưng mà…”
“Hắn sẽ tàn sát toàn bảng.” Dương Chung Minh ngắt lời lão Chu.
Lão Chu lập tức mở to mắt, cổ họng nghẹn lại không thốt nên lời, hắn nghèn nghẹn một lúc mới có thể run rẩy nói: “Được!”
Được sự khẳng định của Dương Chung Minh, lão Chu có thêm lòng tin vô hạn. Hắn đặc biệt để ý tới việc Andhadhun công chiếu, gần như khi bộ điện ảnh này mới vừa hoàn thành quá trình hậu kỳ, lão Chu đã không thể chờ đợi mà xách bộ phim đi đàm phán với đám rạp chiếu phim.
Hiệu suất làm việc rất cao.
Có Tinh Mang ở sau lưng thúc đẩy, lại thêm bộ điện ảnh này vốn đang cọ nhiệt độ của sự kiện âm nhạc đại chiến nên sau một phen vất vả, lão Chu đã đàm phán thành công cho Andhadhun được công chiếu vào ngày 1 tháng 2 năm nay.
Vừa hay trùng khớp với thời gian diễn ra mùa giải âm nhạc tháng 2.
Sau đó Lâm Uyên tuyên bố tin tức này trên Bộ Lạc, đồng thời cũng tiết lộ nhiều thông tin về bộ điện ảnh hơn, chẳng hạn như thể loại phim, nhưng mọi người đều không quá chú ý đến điều này, bọn họ chỉ quan tâm đến bài hát sẽ xuất hiện trong phim.
“Rốt cuộc cũng định ngày xong rồi!”
“Thời gian quá trùng khớp!”
“Thể loại kinh dị hồi hộp? Ta còn tưởng sẽ là phim hài như Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương chứ. Nhưng ta vẫn sẽ đi xem, coi như là tham gia đại nhạc hội của Tiện Ngư lão sư.”
“Ta +1.”
“Trước giờ chỉ nghe nói tác phẩm điện ảnh hay sẽ thành toàn cho bài hát nhạc phim, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ta vì bài hát sắp phát hành mà đi xem phim. Tiện Ngư lão sư thật là gian xảo nha, lại bảo có thể tìm được câu trả lời trong bộ phim này.”
“Tiện Ngư lão sư cố lên!”
“Nhạc phim đừng khiến ta thất vọng nha, nếu không đám người Sở tỉnh sẽ hếch mặt lên trời mất. Không cho bọn hắn biết tay thì phí danh quê hương âm nhạc quá.”
Lần này Lâm Uyên không chỉ thông báo mà còn đăng kèm chín tấm poster phim, trong đó có một tấm là nam chính Liễu Như đang trình diễn đàn dương cầm. Hình ảnh này không khỏi khiến mọi người nghĩ ngay tới vũ khí bí mật mà Tiện Ngư sắp tung ra trong mùa giải âm nhạc tháng 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.