Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Chương 302: Ngày Tận Thế Của Đám Con Bạc
Ngã Tối Bạch
07/03/2023
Diệp Tri Thu nói xong, bên kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu như thể cần thời gian để tiêu hoá tin tức này. Thật lâu sau, Duẫn Đông mới thấp giọng nói:
“Lại là một Lục Thịnh sao…”
Lục Thịnh là một trong những vị khúc phụ trên Lam Tinh. Hắn thành danh từ thời niên thiếu, năm 22 tuổi trở thành nhạc sĩ kim bài, 32 tuổi giành được chức đại quán quân trong suốt một năm, trở thành vị khúc phụ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Lam Tinh, được toàn giới âm nhạc công nhận là nhạc sĩ thiên tài!
Mà lúc này, dường như có một người tương tự như thế đang đi trên con đường của hắn.
Diệp Tri Thu cảm khái nói: “Cũng khó nói trước, nhưng hắn có tiềm lực này, cho nên ta mới gọi điện thoại cho ngươi dù đã trễ như thế. Hậu bối bây giờ càng lúc càng lợi hại, đám lão già như chúng ta phải chết thì cùng chết thôi.”
“Thú vị.” Doãn Đông không để ý tới lời trêu chọc của Diệp Tri Thu, chỉ trầm thấp nói ra hai chữ. Giờ phút này không ai biết được hắn đang nghĩ gì.
. . .
Ngoài người trong nghề ra, hầu hết cư dân mạng đều phải dựa vào bảng xếp hạng để phán đoán ai mạnh ai yếu.
Có lẽ mùa giải này quá gây chú ý nên mới sáng sớm quan phương âm nhạc Tần Tề đã đưa ra bảng xếp hạng mới cập nhật. Mà bảng xếp hạng này vừa xuất hiện đã khiến vô số người chấn động.
Bởi vì ca khúc được xếp hạng đầu tiên là Mặt Trời Đỏ của Tiện Ngư!
Hạng nhì: Tân Thế Giới.
Hạng ba: Nở Rộ.
Tiếp theo là bài hát của Cô Độc và Mạch Mạch. Phần sau đó thì không quan trọng nữa.
Tình huống ngoài ý muốn phát sinh khiến cho vô số người ngồi trước máy vi tính không ngừng kinh hô: “Hạng nhất lại là Mặt Trời Đỏ?!”
Nhìn thấy bảng xếp hạng, tất cả mọi người đều theo bản năng cho rằng hạng nhất sẽ là bài hát của Duẫn Đông hoặc Diệp Tri Thu, chỉ bởi hai người là khúc phụ danh xứng với thực!
Thế nhưng kết quả… bài hát đứng nhất lại là của tổ hợp Tiện Ngư và Lam Nhan mà trước đó không ai ngờ tới.
“Trời đất, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Mắt ta có vấn đề sao?”
“Tiện Ngư tiêu diệt hai vị khúc phụ?”
“Ta vừa chứng kiến hai vị khúc phụ lật xe? Còn ai có thể ngăn cản con cá này đây?!”
“Lần trước khúc phụ lật xe là chuyện xảy ra từ mấy năm trước rồi…”
“Con cá này có phải là quá kinh khủng rồi không!”
“Ngươi gọi đây là cá? Ta thấy hắn là Cá Mập Trắng thì có! Trước đây ta nói gì mọi người còn nhớ không, Tiện Ngư có phải là acc clone của một vị khúc phụ nào đó không nhỉ?”
“Giả ngư ăn thịt hổ?”
“Mịa nó ta khóc chết mất, ta đã cược hết 20.000 đồng, 10.000 cược Duẫn Đông Phí Dương hạng nhất, 10.000 cược Diệp Tri Thu Hải Đường hạng hai. Bây giờ ta xịt hết cả hai rồi sao?!”
“Ngươi xịt nhiêu đó thì tính là gì, ta xịt 30.000 đồng đây!”
“Cũng may ta không chơi cá cược, nhưng theo ta biết thì Giám đốc công ty chúng ta đã cược hơn 100.000 đồng, tuy không biết hắn cược ai nhưng bảo đảm không phải Tiện Ngư…”
“Mấy tên cược Tiện Ngư thắng rốt cuộc là nghĩ cái gì thế không biết!”
“Bọn hắn nghĩ gì ta không rõ, nhưng ta biết rõ hôm nay sẽ có rất nhiều người xếp hàng lên sân thượng… Thôi không nói nữa, đến lượt ta nhảy rồi.”
“. . .”
Đây là lần đầu tiên sau khi Tần Tề thống nhất lại bị Tiện Ngư làm cho rung động đến vậy. Mà trong cơn chấn động, rất nhiều người trong nghề đều đang buồn khổ vô cùng.
Bọn hắn cho là mình hiểu rất rõ, dự đoán rất đúng.
Mà quả thật bọn hắn dự đoán gần như trúng phóc. Nếu loại bỏ Mặt Trời Đỏ ra khỏi bảng xếp hạng thì thứ tự bọn hăn dự đoán đúng y như đúc với bảng xếp hạng hiện tại!
Quá chuẩn!
Dự đoán như thần!
Nhưng có Mặt Trời Đỏ chen vào hạng đầu tiên, toàn bộ các vị trí được dự đoán trước đó đều sai be sai bét. Đúng nghĩa “sai một ly đi một dặm”.
Tất cả cũng bởi vì bọn hắn đánh giá sai một ca khúc.
Một bước sai, vạn dặm đau là đây.
Đây không chỉ là ngày gió tanh mưa máu trên bảng xếp hạng mà còn là ngày tận thế của đám con bạc.
Sau khi thức dậy, Lâm Uyên cũng nhìn thấy tình huống của bảng xếp hạng. Thấy Mặt Trời Đỏ giành được hạng nhất, hắn không khỏi gật gù, dù sao hắn cũng đã dự đoán bài hát này sẽ nằm trong Top 3.
Nhưng ngay sau đó Lâm Uyên lại cảm thấy đau lòng. “Nếu lúc đó ta cược chính mình…”
Hung hăng lắc đầu một cái, Lâm Uyên dập tắt suy nghĩ này trong đầu. Đi bên bờ sông sẽ có lúc ướt giày, làm người phải vững vàng, cờ bạc là bác thằng bần!
Sau đó Lâm Uyên bắt đầu xem xét các số liệu về Mặt Trời Đỏ.
Bài hát vừa ra mắt đêm qua mà đến sáng nay đã có hơn 3 triệu lượt phát rồi. Trên rất nhiều website âm nhạc, phần bình luận ca khúc cũng bùng nổ:
“Từ trước đến nay ta không thích nghe nhạc Tề ngữ, nhưng ta lại rất thích bài Mặt Trời Đỏ!”
“Tiện Ngư thật trâuuuu boooò!”
“Người anh em lầu trên có phải đã cược Tiện Ngư đứng hạng nhất không? Thật không ngờ lại có người cược Tiện Ngư đứng nhất nha.”
“Ta hối hận muốn chết nè. Ta cược Tiện Ngư đứng hạng hai, bạn bè của ta đều cho rằng ta bị điên, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy hoá ra mình chưa đủ điên!”
“Người thua cược nghe bài hát này một lần đi, chúng ta vấp ngã cũng đừng khóc, cố đứng dậy nào.”
“Giời ạ, nếu không phải tại bài hát này thì sao ta lại thua cơ chứ! Nhưng mà đừng nói… đúng là nghe rất hay nha.”
“Đám con bạc còn đáng sợ hơn bầy liếm cẩu, thôi ta yên tĩnh nghe nhạc thì hơn.”
“Bài hát này thật là hợp ý ta, khiến người vừa thua 2.000 đồng như ta cảm thấy được an ủi. Điều khủng khiếp nhất của bài hát này chính là, rõ ràng ta vừa thua mất nửa tháng lương, nhưng đến cuối cùng lại phải nhờ nó trị thương cho mình…”
Đọc được bình luận này, Lâm Uyên cảm thấy hoàn toàn cạn lời.
Bởi vì Mặt Trời Đỏ mà thua cuộc, sau đó lại phải nghe nó để cảm thấy được cổ vũ và an ủi? Ngươi có chắc không phải vừa nghe vừa rỉ máu đó chứ?
Lâm Uyên vừa tưởng tượng tới cảnh này đã cảm thấy ngược tâm. Rõ ràng bài hát chỉ tốn 1 đồng để mua nhưng lại khiến cho rất nhiều người bị bệnh thiếu máu nha.
Nhưng Mặt Trời Đỏ quả thật là một ca khúc khích lệ tinh thần rất tốt, nó mang theo lực lượng tích cực như là một bài quốc ca, một khi ra tay tất sẽ giành được giải thưởng, có thể thấy nó rất cường đại.
“Lại là một Lục Thịnh sao…”
Lục Thịnh là một trong những vị khúc phụ trên Lam Tinh. Hắn thành danh từ thời niên thiếu, năm 22 tuổi trở thành nhạc sĩ kim bài, 32 tuổi giành được chức đại quán quân trong suốt một năm, trở thành vị khúc phụ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Lam Tinh, được toàn giới âm nhạc công nhận là nhạc sĩ thiên tài!
Mà lúc này, dường như có một người tương tự như thế đang đi trên con đường của hắn.
Diệp Tri Thu cảm khái nói: “Cũng khó nói trước, nhưng hắn có tiềm lực này, cho nên ta mới gọi điện thoại cho ngươi dù đã trễ như thế. Hậu bối bây giờ càng lúc càng lợi hại, đám lão già như chúng ta phải chết thì cùng chết thôi.”
“Thú vị.” Doãn Đông không để ý tới lời trêu chọc của Diệp Tri Thu, chỉ trầm thấp nói ra hai chữ. Giờ phút này không ai biết được hắn đang nghĩ gì.
. . .
Ngoài người trong nghề ra, hầu hết cư dân mạng đều phải dựa vào bảng xếp hạng để phán đoán ai mạnh ai yếu.
Có lẽ mùa giải này quá gây chú ý nên mới sáng sớm quan phương âm nhạc Tần Tề đã đưa ra bảng xếp hạng mới cập nhật. Mà bảng xếp hạng này vừa xuất hiện đã khiến vô số người chấn động.
Bởi vì ca khúc được xếp hạng đầu tiên là Mặt Trời Đỏ của Tiện Ngư!
Hạng nhì: Tân Thế Giới.
Hạng ba: Nở Rộ.
Tiếp theo là bài hát của Cô Độc và Mạch Mạch. Phần sau đó thì không quan trọng nữa.
Tình huống ngoài ý muốn phát sinh khiến cho vô số người ngồi trước máy vi tính không ngừng kinh hô: “Hạng nhất lại là Mặt Trời Đỏ?!”
Nhìn thấy bảng xếp hạng, tất cả mọi người đều theo bản năng cho rằng hạng nhất sẽ là bài hát của Duẫn Đông hoặc Diệp Tri Thu, chỉ bởi hai người là khúc phụ danh xứng với thực!
Thế nhưng kết quả… bài hát đứng nhất lại là của tổ hợp Tiện Ngư và Lam Nhan mà trước đó không ai ngờ tới.
“Trời đất, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Mắt ta có vấn đề sao?”
“Tiện Ngư tiêu diệt hai vị khúc phụ?”
“Ta vừa chứng kiến hai vị khúc phụ lật xe? Còn ai có thể ngăn cản con cá này đây?!”
“Lần trước khúc phụ lật xe là chuyện xảy ra từ mấy năm trước rồi…”
“Con cá này có phải là quá kinh khủng rồi không!”
“Ngươi gọi đây là cá? Ta thấy hắn là Cá Mập Trắng thì có! Trước đây ta nói gì mọi người còn nhớ không, Tiện Ngư có phải là acc clone của một vị khúc phụ nào đó không nhỉ?”
“Giả ngư ăn thịt hổ?”
“Mịa nó ta khóc chết mất, ta đã cược hết 20.000 đồng, 10.000 cược Duẫn Đông Phí Dương hạng nhất, 10.000 cược Diệp Tri Thu Hải Đường hạng hai. Bây giờ ta xịt hết cả hai rồi sao?!”
“Ngươi xịt nhiêu đó thì tính là gì, ta xịt 30.000 đồng đây!”
“Cũng may ta không chơi cá cược, nhưng theo ta biết thì Giám đốc công ty chúng ta đã cược hơn 100.000 đồng, tuy không biết hắn cược ai nhưng bảo đảm không phải Tiện Ngư…”
“Mấy tên cược Tiện Ngư thắng rốt cuộc là nghĩ cái gì thế không biết!”
“Bọn hắn nghĩ gì ta không rõ, nhưng ta biết rõ hôm nay sẽ có rất nhiều người xếp hàng lên sân thượng… Thôi không nói nữa, đến lượt ta nhảy rồi.”
“. . .”
Đây là lần đầu tiên sau khi Tần Tề thống nhất lại bị Tiện Ngư làm cho rung động đến vậy. Mà trong cơn chấn động, rất nhiều người trong nghề đều đang buồn khổ vô cùng.
Bọn hắn cho là mình hiểu rất rõ, dự đoán rất đúng.
Mà quả thật bọn hắn dự đoán gần như trúng phóc. Nếu loại bỏ Mặt Trời Đỏ ra khỏi bảng xếp hạng thì thứ tự bọn hăn dự đoán đúng y như đúc với bảng xếp hạng hiện tại!
Quá chuẩn!
Dự đoán như thần!
Nhưng có Mặt Trời Đỏ chen vào hạng đầu tiên, toàn bộ các vị trí được dự đoán trước đó đều sai be sai bét. Đúng nghĩa “sai một ly đi một dặm”.
Tất cả cũng bởi vì bọn hắn đánh giá sai một ca khúc.
Một bước sai, vạn dặm đau là đây.
Đây không chỉ là ngày gió tanh mưa máu trên bảng xếp hạng mà còn là ngày tận thế của đám con bạc.
Sau khi thức dậy, Lâm Uyên cũng nhìn thấy tình huống của bảng xếp hạng. Thấy Mặt Trời Đỏ giành được hạng nhất, hắn không khỏi gật gù, dù sao hắn cũng đã dự đoán bài hát này sẽ nằm trong Top 3.
Nhưng ngay sau đó Lâm Uyên lại cảm thấy đau lòng. “Nếu lúc đó ta cược chính mình…”
Hung hăng lắc đầu một cái, Lâm Uyên dập tắt suy nghĩ này trong đầu. Đi bên bờ sông sẽ có lúc ướt giày, làm người phải vững vàng, cờ bạc là bác thằng bần!
Sau đó Lâm Uyên bắt đầu xem xét các số liệu về Mặt Trời Đỏ.
Bài hát vừa ra mắt đêm qua mà đến sáng nay đã có hơn 3 triệu lượt phát rồi. Trên rất nhiều website âm nhạc, phần bình luận ca khúc cũng bùng nổ:
“Từ trước đến nay ta không thích nghe nhạc Tề ngữ, nhưng ta lại rất thích bài Mặt Trời Đỏ!”
“Tiện Ngư thật trâuuuu boooò!”
“Người anh em lầu trên có phải đã cược Tiện Ngư đứng hạng nhất không? Thật không ngờ lại có người cược Tiện Ngư đứng nhất nha.”
“Ta hối hận muốn chết nè. Ta cược Tiện Ngư đứng hạng hai, bạn bè của ta đều cho rằng ta bị điên, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy hoá ra mình chưa đủ điên!”
“Người thua cược nghe bài hát này một lần đi, chúng ta vấp ngã cũng đừng khóc, cố đứng dậy nào.”
“Giời ạ, nếu không phải tại bài hát này thì sao ta lại thua cơ chứ! Nhưng mà đừng nói… đúng là nghe rất hay nha.”
“Đám con bạc còn đáng sợ hơn bầy liếm cẩu, thôi ta yên tĩnh nghe nhạc thì hơn.”
“Bài hát này thật là hợp ý ta, khiến người vừa thua 2.000 đồng như ta cảm thấy được an ủi. Điều khủng khiếp nhất của bài hát này chính là, rõ ràng ta vừa thua mất nửa tháng lương, nhưng đến cuối cùng lại phải nhờ nó trị thương cho mình…”
Đọc được bình luận này, Lâm Uyên cảm thấy hoàn toàn cạn lời.
Bởi vì Mặt Trời Đỏ mà thua cuộc, sau đó lại phải nghe nó để cảm thấy được cổ vũ và an ủi? Ngươi có chắc không phải vừa nghe vừa rỉ máu đó chứ?
Lâm Uyên vừa tưởng tượng tới cảnh này đã cảm thấy ngược tâm. Rõ ràng bài hát chỉ tốn 1 đồng để mua nhưng lại khiến cho rất nhiều người bị bệnh thiếu máu nha.
Nhưng Mặt Trời Đỏ quả thật là một ca khúc khích lệ tinh thần rất tốt, nó mang theo lực lượng tích cực như là một bài quốc ca, một khi ra tay tất sẽ giành được giải thưởng, có thể thấy nó rất cường đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.