Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn
Chương 40
Ma An
27/02/2020
Trong lúc đang phân vân lựa chọn kịch bản, Lương Yên cũng dành một chút thời gian xem kỹ lại tất cả những bộ phim mà cô đã tham gia trong suốt ba năm đánh mất ký ức kia, khi xem đến cảnh mình đứng ở trên đường chính đưa hộp cơm cho nam chính rồi lớn tiếng tỏ tình “Âu X Thần, đây là hộp cơm tớ tự tay làm cho cậu, tớ tuyến bố* với cậu, tớ thực sự tuyên bố với cậu’’, lập tức ghét bỏ tắt video.
(*Nguyên văn: 我宣你 là một phương ngữ địa phương Đài Loan mang ý nghĩa như Anh thích em hay em thích anh.Từ Tuyên 宣 [xuān] được tạo ra bằng cách đọc liên tục từ Thích 喜欢 [xǐ·huan])
Hóa ra không chỉ người xem cảm thấy cay mắt thôi đâu, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy cay mắt.
Biên kịch nào viết ra những tình tiết và lời thoại quái quỷ thế này?
Vào thời điểm ấy làm thế nào mà cô có thể diễn được?
Lương Yên đột nhiên nhận ra những tai tiếng tồi tệ về cô trong khoảng thời gian đó không đơn thuần chỉ là do trạng thái của bản thân không tốt mà còn có một phần nguyên nhân thuộc về chất lượng kịch bản, chẳng những tình tiết cốt truyện lộn xộn không logic mà ngay cả cách xây dựng hình tượng nhân vật chính không những không hài hước mà còn vô cùng ngu ngốc, khán giả không thể nuốt nổi dĩ nhiên sẽ úp nồi lên diễn viên chính rồi.
Lương Yên tập trong nghiên cứu tỉ mỉ tất cả các kịch bản đã được đưa đến trong tay mình, cuối cùng đã chọn trúng một bộ phim về đề tài y học “Nhân tâm”. Kinh phí đầu tư của bộ phim này không lớn như các bộ phim chuyển thể thể loại nam tần* sảng văn khác, mức độ thu hút khán giả của đề tài chắc chắn cũng thấp hơn các bộ phim tình yêu đô thị hay thần tượng rất nhiều. Nhưng lại thắng ở chỗ danh tiếng của công ty sản xuất Anh Ảnh rất tốt trong giới giải trí, mặc dù doanh thu của các tác phẩm đầu tư có tốt có xấu, nhưng danh tiếng vẫn luôn luôn ổn định, thấp nhất cũng có thể đạt điểm tiêu chuẩn ở douban.
(Nam tần: Các trang web chia tiểu thuyết trực tuyến thành hai loại nam tần và nữ tần, nam tần chỉ những cuốn tiểu thuyết giả tưởng máu me tiên hiệp…mà phái nam thường thích xem trong khi nữ tần là các tiểu thuyết lãng mạn mà phái nữ thường thích xem.)
“Nhân tâm” cũng tương tự như các bộ phim hình tượng* khác, tuyến nhân vật quan trọng có mấy người, nhân vật của Lương Yên trong phim là một bác sĩ thực tập vừa mới được nhận vào bệnh viện, trong số các diễn viên nữ thì suất diễn của cô chỉ đứng sau ý tá trưởng mà thôi. Nghe nói trước kia đoàn làm phim đã từng liên lạc với một diễn viên khác, người này dường như cũng rất hứng thú với thể loại bác sĩ này, nhưng cuối cùng lại vì vấn đề phim hình tượng và suất diễn trong bộ phim mà từ chối, cho nên lúc này lời mời mới rơi vào trong tay Lương Yên.
(*Phim hình tượng [群像戏] tên tiếng Anh: Ensemble Cast – Dàn diễn viên: Là một thể loại phim mà dàn diễn viên chính được lên hình trong thời lượng bằng nhau và có độ quan trọng như nhau trong khâu sản xuất, kiểu lựa chọn này đặc biệt phổ biến trong các bộ phim truyền hình vì nó cho phép biên kịch và đạo diễn linh hoạt trong việc xây dựng hình tượng và tính cách của tuyến nhân vật.)
Điều khiến cho Lương Yên động lòng chính là bộ phim này không chỉ dựa vào mức độ tin cậy của các thành viên nòng cốt Anh Ảnh mà còn có nam nữ chính có suất diễn nặng nhất là Đồng Lôi và Vương Nhất Lỵ đều là Thị Đế Thị Hậu cà phê lớn của làng giải trí, bất cứ một bộ phim nào có tên một trong hai người bọn họ thì phim đó đã có thể đảm bảo về truyền hình số vệ tinh*.
Truyền hình số vệ tinh ở đây có nghĩa là được phủ sóng trên các kênh truyền hình quốc gia. Tỉ suất phủ sóng truyền hình ở Trung Quốc rất rộng rãi, một bộ phim bao trùm rộng rãi khắp, với một bộ phim truyền hình gặt hái được nhiều thành công như vậy, số lượng người xem cũng có thể treo đánh* một bộ phim chiếu mạng ăn khách khác. Hơn nữa truyền hình số vệ tinh còn có một ưu thế mà các bộ phim chiếu mạng không thể so sánh được đó chính là được tham gia vào các các hạng mục bình chọn cho các giải thưởng truyền hình và điện ảnh, nói cách khác là có thể nhận thưởng.
(*Truyền hình số vệ tinh: Một số bộ phim truyền hình sẽ được phát sóng trên truyền hình số vệ tinh và thuộc bản quyền quốc gia. Một trong những chương trình phát sóng quốc gia là mua bản quyền phát sóng quốc gia, các đài truyền hình khác không thể phát trong khi phát bản quyền, nếu không, nó là phát sóng bất hợp pháp, đó là phát sóng bản quyền độc quyền. Ngoài ra còn có một tình huống trong chương trình phát sóng quốc gia, đó là, một số đài truyền hình có quyền phát sóng cùng nhau và có thể phát cùng lúc.)
(Treo đánh 吊打:Một ngôn ngữ mạng thể hiện sự tự tin với ưu thế vượt trội và diễn tả sự khác biệt rất hơn giữa hai bên, dễ dàng chiến thắng đối thủ mà không cần phải bỏ nhiều công sức.)
Lương Yên nhanh chóng phản hồi nguyện vọng của mình với nhà sản xuất, thuận lợi thông qua hai phân cảnh thử vai rồi đi đến ký kết hợp đồng cùng với đoàn làm phim.
Lúc Lương Yên nhìn thấy nhà sản xuất mới càng thêm thấm thía câu nói tâm sinh tướng của cha ông, gã đàn ông béo phì ghê tởm Chu Chí Ba vừa nhìn đã biết không phải là loại người tốt lành gì, mà nhà sản xuất “Nhân tâm” này khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người gầy gầy cao cao, lúc nói chuyện trên khuôn mặt luôn nở nụ cười hiền hòa.
Sau khi ký hợp đồng xong xuôi, Lương Yên vẫn còn cảm thấy hốt hoảng không chân thực, không nhịn được hỏi: “Tại sao lại là tôi?’’
Cô chỉ là một diễn viên dòng phim thần tượng với danh tiếng xoàng xĩnh chẳng ra sao cả,vậy mà lại nhận được lời mời tham gia vào tác phẩm của Anh Ảnh, có thể được diễn cùng với Thị Hậu Thị Đế, được chạm vào ranh giới của thế giới chủ lưu điện ảnh và truyền hình.
Mẹ nó, tại sao vừa mới tách khỏi thân phận bà xã của Lục Lâm Thành lại giống như trúng số thế này, chuyện gì cũng chuyển biến theo chiều hướng tích cực.
Nhà sản xuất cười cười: “Vậy để chúng tôi đổi một người khác nhé.
“Không không không cần!’’ Lương Yên vội vàng bảo vệ bản hợp đồng ở dưới cánh tay mình, dường như rất sợ nhà sản xuất sẽ đổi ý.
Nhà sản xuất: “Chúng tôi đã xem màn trình diễn của cô trong chương trình “Trên màn huỳnh quang”, quả thực không tệ, chỉ đáng tiếc cô không tiếp tục diễn các phần tiếp theo nữa, cho nên muốn để cô đến đoàn làm phim của chúng tôi thử một chút.’’
Lương Yên nghĩ đến việc người chồng trước Lục Lâm Thành lần trước muốn ép buộc mình phải rời khỏi cuộc thi, đột nhiên cảm thấy cũng không phải là chuyện buồn,
Hoạt động tiếp theo chính là chụp ảnh tạo hình, để phù hợp với thân phận bác sĩ thực tập sinh trong phim nên thợ trang điểm chỉ đánh lên mặt một lớp phấn nhẹ, còn đặc biệt chọn một chiếc kính gọng nhỏ không độ đeo lên cho cô.
“Được rồi.’’ Thợ trang điểm tạo hình xong, hài lòng nhìn “thành phẩm” của chính mình.
Lương Yên không có thói quen đeo kính, nhìn bản thân trong gương khịt khịt mũi.
“Thấy thế nào?’’ Cô quay đầu lại hỏi Khương Mộc.
Lương Yên không phải thuộc về kiểu người phụ nữ có dung mạo ướt át kiểu diễm, mà đan xen vào đó là hơi thở tươi mát trẻ trung thanh tú, chủ yếu hơn người ở chỗ tỉ lệ ngũ quan cân đối, tam đình ngũ nhạc* rất tốt, là dung mạo vừa nhìn vào đã làm cho người khác cảm thấy thoải mái dễ chịu, đây là kiểu nhan sắc mà thợ trang điểm thích nhất, ít mang theo sắc thái cá nhân, lúc tạo hình có thể dễ dàng căn cứ vào các vai diễn khác nhau mà tiến hành trang điểm.
(*Tam đình ngũ nhạc: Là một cụm từ trong nhân tướng học thể hiện tỉ lệ tiêu chuẩn về chiều ngang và chiều dài của một khuôn mặt bình thường. Dựa trên nền tảng “Tam đình ngũ nhãn” các nhà khoa học đã tính ra được tỉ lệ chuẩn hơn, mọi bộ phận trên khuôn mặt đều phải hợp lý. Tam đình từ trên mặt bao gồm Thượng đình, Trung đình và Hạ đình. Trong đó, Thượng đình là chỉ bộ vị từ đinh đầu mép tóc xuống đến 2 lông mày, Trung đình là chỉ bộ vị từ đường lông mày xuống đến mũi; Hạ đình là chỉ bộ vị từ Nhân trung ở dưới Chuẩn đầu xuống đến cằm. Tam đình là tượng trưng cho Tam tài, trong đó Thượng đình là tượng trưng cho trời, Trung đình là tượng trưng cho người, còn Hạ đình là tượng trưng cho đất.)
Khương Mộc chăm chú quan sát Lương Yên với mái tóc đuôi ngựa buộc thấp, đôi mắt nhỏ nhắn ẩn sau gọng kính mỏng, trang điểm nhẹ nhàng, khí chất điềm đạm nho nhã, cả người từ trên xuống dưới chỉ thiếu một quyển sách ôm vào trong ngực.
“Nhìn cô bây giờ nói là sinh viên trường Thanh Hoa tôi cũng tin.’’
Chẳng trách có những cô gái nhỏ rõ ràng không bị cận thị nhưng các bậc cha mẹ vẫn cho con mang thêm một chiếc mắt kính, rất giống với dáng vẻ Lương Yên đeo kính như lúc này, ra dáng là một học sinh ngoan ngoãn giỏi giang.
Lương Yên tựa như một sinh viên nghệ thuật bình thường trong lớp học văn hóa, sau khi nghe Khương Mộc nói vậy thì xấu hổ đỏ mặt.
Stylist nhanh chóng mang áo blouse trắng của bác sĩ đến đưa cho Lương Yên.
Lúc Lương Yên mang thêm một mắt kính còn cảm thấy không có gì, nhưng vừa nhận được áo blouse trắng trong tay, sự nghiêm nghị lẫm liệt trong lòng nhất thời trỗi dậy.
Vai diễn sắp tới của cô chính là một thiên sứ áo trắng với sứ mệnh thiêng liêng dùng tài năng của mình để cứu người, không phải vai nữ chính ngốc nghếch không não đứng giữa đường lớn hô to “Âu X Thần, tớ tuyến bố với cậu” nữa đâu.
Cũng nhờ Lục Lâm Thành đã ép cô rời khỏi cuộc thi trong chương trình “Trên màn huỳnh quang” kia mà Anh Ảnh mới đồng ý cho cô một cơ hội thể hiện bản thân.
Bây giờ Lương Yên thực sự chỉ muốn mang ảnh Lục Lâm Thành đặt trên trường cúng vái.
****************
Đoàn làm phim “Nhân tâm” lần này quay ở một bệnh viện lớn hàng đầu và mời Phó viện trưởng bệnh viện thành phố đến với tư cách là một cố vấn y tế. Trước kia trong các bộ phim cùng đề tài thường xuất hiện rất nhiều sai lầm cơ bản trong phương pháp điều trị bệnh thông thường, quay những cảnh quay nhân vật chính phẫu thuật nhưng ngay cả khái niệm vô khuẩn tiệt trùng cũng không có. Những bộ phim của Anh Ảnh từ trước đến nay vẫn luôn dựa theo theo tiêu chí cẩn thận đến từng chi tiết dẫu là nhỏ nhặt nhất, vì thế một tháng trước khi khai máy, đoàn làm phim đã cố ý mời bác sĩ của bệnh viện thành phố đến thảo luận chuyên môn cùng với dàn diễn viên chính và biên kịch, phổ cập những kiến thức và thao tác cơ bản có liên quan trong quá trình quay phim.
Đồng Lôi và Vương Nhất Lỵ đều là người bận rộn với lịch trình làm việc dày đặc, số lần đến rất ít, đoàn làm phim cũng không thể yêu cầu hai vị tai to mặt lớn trong giới tốn thêm một tháng để luyện tập trước khi bắt đầu quay được. Nhưng Lương Yên lại rất rảnh rỗi, đi theo mấy diễn viên trong đoàn và biên kịch học tập không bỏ sót một buổi nào, từ cách phục hồi tim phổi đến công nghệ vô trùng*, còn đặc biệt mang theo một cuốn sổ nhỏ bên người, nghiêm túc ghi chép vô cùng cẩn thận.
(*Công nghệ vô trùng: Là một loạt các kỹ thuật vận hành nhằm duy trì các vật dụng vô trùng, các khu vực vô trùng không bị ô nhiễm và ngăn chặn các vi sinh vật gây bệnh xâm nhập cơ thể con người trong các hoạt động chăm sóc y tế.)
Mỗi ngày Khương Mộc đều đưa Lương Yên đi học, đón Lương Yên về nhà, khiến hắn có một cảm giác như đang đưa đón đứa nhỏ nhà mình tan học trở về.
Chỉ là hôm nay Lương Yên vừa lên xa đã liên tục nhìn điện thoại di động lẩm bẩm.
Khương Mộc hỏi: “Có chuyện gì vậy?’’
Lương Yên nhìn một dãy số diện thoại xa lạ gọi nhớ không biết bao nhiêu lần kia, nói: “Khương Mộc, tôi cảm thấy mấy ngày gần đây mình đã bị sasaeng fan* theo dõi.’’
Khương Mộc sợ hết hồn: "Sa… Sasaeng fans?’’ Có thể nói saseang fan là một cái u ác tính trong giới người hâm mộ, trong khi các fan chân chính đều muốn bảo vệ thần tượng của mình thật tốt thì những saseang fan lại muốn theo dõi cuộc sống riêng tư của nghệ sĩ chỉ để thỏa mãn chính mình, thậm chí có người còn chạy vào trốn trong nhà thần tượng, quả thực rất biến thái.
Lương Yên gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày nay có người muốn thêm tôi vào WeChat rồi liên tục gọi điện thoại, nhưng mà tôi lại không cho người bất cứ người nào số WeChat hay điện thoại của mình, không biết người kia lấy được từ đâu nữa.’’
Khương Mộc nhíu mày: “Cô cũng không tìm hiểu sao? Có phải là một người quen nào đó không?’’
Lương Yên lắc đầu: “Không thể nào, nếu như là người quen thì tại sao không để lại chú thích chứ?’’
Vì thế cô đã thẳng tay kéo dãy số xa lạ kia vào danh sách đen, sau đó lại mở Weibo ra xem một chút.
Từ khi chương trình “Bảo bối nhà ai?’’ kết thúc, Lương Yên vẫn chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, hiện tại trong “Nanh sói tụ hội” đều là những fan hâm mộ sự nghiệp của cô, mỗi ngày đều gào khóc hò hét ở trong fanclub hỏi lịch trình tiếp theo của Lương Yên là gì.
Lương Yên hiếm khi được rảnh rỗi online, đăng một hình ảnh meme đẩy mắt kính: [Trước mắt phải tạm thời giữ bí mật, nhưng mà cũng nhanh nói cho mọi người biết thôi.]
[Oa, cái gì mà phải giữ bí mật thế, Yên Yên đã nhận được một bộ phim mới ư?]
[Có cảm giác như Anh Tuấn rất vui vẻ nha, chắc chắn là có phim mới rồi.]
[Oa oa, rốt cuộc Yên Yên cũng đóng phim.]
[Mong chờ.]
[Yên Yên cố lên! Chỉ cần là chị đóng, dở tệ như thế nào đi nữa em cũng sẽ không bỏ sót một tập nào đâu.]
[Lầu trên có biết nói chuyện không vậy? Phim của Yên Yên chúng ta mà dở tệ ư? Rõ ràng là… A…]
Vị fan này cũng ấp úng không thể nói được nữa.
Ngay cả fan nhà mình cũng lúng túng không khoe khoang những bộ phim trước kia của mình, Lương Yên xấu hổ cười một tiếng, trong lòng âm thầm chuẩn bị kế hoạch cố gắng, hạ quyết tâm lần này nhất định phải diễn thật tốt mới được.
Lương Yên vừa về đến nhà đã bắt đầu ngẫm nghĩ mổ xẻ kịch bản, phía trên cuốn kịch bản chi chít những chú thích về lời loại và cảm xúc của nhân vật mà cô đã hiểu, dáng vẻ còn chịu khó hơn cả năm đó dùi mài ôn thi đại học.
Lương Yên đang mặc niệm lời thoại của mình để tìm cảm giác thì đúng lúc này điện thoại di động lại vang lên.
Người gọi đến là Trác Dương.
Trác Dương là ai? Lương Yên suy nghĩ một chút, đây không phải là người đại diện của Lục Lâm Thành nổi tiếng với cái tên “Trác thiết diện” sao? Cô ấy gọi điện cho cô làm gì?
Lương Yên mơ hồ cảm thấy quan hệ của mình trước khi mất trí nhớ với người đại diện này của Lục Lâm Thành chắc hẳn cũng chẳng ra gì, do dự một lát, cuối cùng vẫn bắt máy: “A lô.’’
“Lương Yên.’’ Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm êm tai của người đàn ông.
Lương Yên lập tức hiểu ra: “Lục Lâm Thành?’’
Số điện thoại Lương Yên quả nhiên có thể gọi được, Lục Lâm Thành nắm chặt điện thoại của Trác Dương, trầm mặt hỏi: “Lương Yên, tại sao cô không nhận điện thoại của tôi.’’ Hơn nữa không chỉ không nhận mà dường như còn kéo anh vào danh sách đen.
Lương Yên: “Điện thoại của anh? Khi nào?’’
Lục Lâm Thành: “Buổi chiều, bốn giờ.’’
Lương Yên nhớ đến dãy số xa lạ không có ghi chú bị cô treo cuộc gọi vào lúc chiều kia.
Đó là của Lục Lâm Thành gọi cho cô?
Không phải là saseang fan sao?
Lương Yên đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, ấp úng nói: “Xin… Xin lỗi nha, có chuyện gì không, lúc đó tôi còn tưởng là saseang fan nên đã cúp máy.’’
“Saseang fan?’’ Lục Lâm Thành cau mày, giọng điệu lộ vẻ không tin: “Chẳng lẽ di động của cô không hiện người gọi đến sao?’’
“Có chứ.’’ Lương Yên hơi xấu hổ, “Chỉ là hôm đó sau khi nhận giấy chứng nhận ly hôn xong tôi đã…” Cô dừng lại một chút, “Đã xóa số điện thoại của anh rồi.’’
Xóa số điện thoại của anh…
Xóa…
Đã xóa…
Xóa…
Trong danh bạ không có số điện thoại của người này, lúc anh điện tới dĩ nhiên sẽ không hiển thị tên rồi.
Lục Lâm Thành nghe thấy điều này, không nói một lời nào.
“Anh gọi cho tôi làm gì?’’ Lương Yên bĩu môi, nhận được điện thoại của chồng trước, vừa nghe đã không thích rồi.
Làm phiền cô xem kịch bản.
(*Nguyên văn: 我宣你 là một phương ngữ địa phương Đài Loan mang ý nghĩa như Anh thích em hay em thích anh.Từ Tuyên 宣 [xuān] được tạo ra bằng cách đọc liên tục từ Thích 喜欢 [xǐ·huan])
Hóa ra không chỉ người xem cảm thấy cay mắt thôi đâu, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy cay mắt.
Biên kịch nào viết ra những tình tiết và lời thoại quái quỷ thế này?
Vào thời điểm ấy làm thế nào mà cô có thể diễn được?
Lương Yên đột nhiên nhận ra những tai tiếng tồi tệ về cô trong khoảng thời gian đó không đơn thuần chỉ là do trạng thái của bản thân không tốt mà còn có một phần nguyên nhân thuộc về chất lượng kịch bản, chẳng những tình tiết cốt truyện lộn xộn không logic mà ngay cả cách xây dựng hình tượng nhân vật chính không những không hài hước mà còn vô cùng ngu ngốc, khán giả không thể nuốt nổi dĩ nhiên sẽ úp nồi lên diễn viên chính rồi.
Lương Yên tập trong nghiên cứu tỉ mỉ tất cả các kịch bản đã được đưa đến trong tay mình, cuối cùng đã chọn trúng một bộ phim về đề tài y học “Nhân tâm”. Kinh phí đầu tư của bộ phim này không lớn như các bộ phim chuyển thể thể loại nam tần* sảng văn khác, mức độ thu hút khán giả của đề tài chắc chắn cũng thấp hơn các bộ phim tình yêu đô thị hay thần tượng rất nhiều. Nhưng lại thắng ở chỗ danh tiếng của công ty sản xuất Anh Ảnh rất tốt trong giới giải trí, mặc dù doanh thu của các tác phẩm đầu tư có tốt có xấu, nhưng danh tiếng vẫn luôn luôn ổn định, thấp nhất cũng có thể đạt điểm tiêu chuẩn ở douban.
(Nam tần: Các trang web chia tiểu thuyết trực tuyến thành hai loại nam tần và nữ tần, nam tần chỉ những cuốn tiểu thuyết giả tưởng máu me tiên hiệp…mà phái nam thường thích xem trong khi nữ tần là các tiểu thuyết lãng mạn mà phái nữ thường thích xem.)
“Nhân tâm” cũng tương tự như các bộ phim hình tượng* khác, tuyến nhân vật quan trọng có mấy người, nhân vật của Lương Yên trong phim là một bác sĩ thực tập vừa mới được nhận vào bệnh viện, trong số các diễn viên nữ thì suất diễn của cô chỉ đứng sau ý tá trưởng mà thôi. Nghe nói trước kia đoàn làm phim đã từng liên lạc với một diễn viên khác, người này dường như cũng rất hứng thú với thể loại bác sĩ này, nhưng cuối cùng lại vì vấn đề phim hình tượng và suất diễn trong bộ phim mà từ chối, cho nên lúc này lời mời mới rơi vào trong tay Lương Yên.
(*Phim hình tượng [群像戏] tên tiếng Anh: Ensemble Cast – Dàn diễn viên: Là một thể loại phim mà dàn diễn viên chính được lên hình trong thời lượng bằng nhau và có độ quan trọng như nhau trong khâu sản xuất, kiểu lựa chọn này đặc biệt phổ biến trong các bộ phim truyền hình vì nó cho phép biên kịch và đạo diễn linh hoạt trong việc xây dựng hình tượng và tính cách của tuyến nhân vật.)
Điều khiến cho Lương Yên động lòng chính là bộ phim này không chỉ dựa vào mức độ tin cậy của các thành viên nòng cốt Anh Ảnh mà còn có nam nữ chính có suất diễn nặng nhất là Đồng Lôi và Vương Nhất Lỵ đều là Thị Đế Thị Hậu cà phê lớn của làng giải trí, bất cứ một bộ phim nào có tên một trong hai người bọn họ thì phim đó đã có thể đảm bảo về truyền hình số vệ tinh*.
Truyền hình số vệ tinh ở đây có nghĩa là được phủ sóng trên các kênh truyền hình quốc gia. Tỉ suất phủ sóng truyền hình ở Trung Quốc rất rộng rãi, một bộ phim bao trùm rộng rãi khắp, với một bộ phim truyền hình gặt hái được nhiều thành công như vậy, số lượng người xem cũng có thể treo đánh* một bộ phim chiếu mạng ăn khách khác. Hơn nữa truyền hình số vệ tinh còn có một ưu thế mà các bộ phim chiếu mạng không thể so sánh được đó chính là được tham gia vào các các hạng mục bình chọn cho các giải thưởng truyền hình và điện ảnh, nói cách khác là có thể nhận thưởng.
(*Truyền hình số vệ tinh: Một số bộ phim truyền hình sẽ được phát sóng trên truyền hình số vệ tinh và thuộc bản quyền quốc gia. Một trong những chương trình phát sóng quốc gia là mua bản quyền phát sóng quốc gia, các đài truyền hình khác không thể phát trong khi phát bản quyền, nếu không, nó là phát sóng bất hợp pháp, đó là phát sóng bản quyền độc quyền. Ngoài ra còn có một tình huống trong chương trình phát sóng quốc gia, đó là, một số đài truyền hình có quyền phát sóng cùng nhau và có thể phát cùng lúc.)
(Treo đánh 吊打:Một ngôn ngữ mạng thể hiện sự tự tin với ưu thế vượt trội và diễn tả sự khác biệt rất hơn giữa hai bên, dễ dàng chiến thắng đối thủ mà không cần phải bỏ nhiều công sức.)
Lương Yên nhanh chóng phản hồi nguyện vọng của mình với nhà sản xuất, thuận lợi thông qua hai phân cảnh thử vai rồi đi đến ký kết hợp đồng cùng với đoàn làm phim.
Lúc Lương Yên nhìn thấy nhà sản xuất mới càng thêm thấm thía câu nói tâm sinh tướng của cha ông, gã đàn ông béo phì ghê tởm Chu Chí Ba vừa nhìn đã biết không phải là loại người tốt lành gì, mà nhà sản xuất “Nhân tâm” này khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người gầy gầy cao cao, lúc nói chuyện trên khuôn mặt luôn nở nụ cười hiền hòa.
Sau khi ký hợp đồng xong xuôi, Lương Yên vẫn còn cảm thấy hốt hoảng không chân thực, không nhịn được hỏi: “Tại sao lại là tôi?’’
Cô chỉ là một diễn viên dòng phim thần tượng với danh tiếng xoàng xĩnh chẳng ra sao cả,vậy mà lại nhận được lời mời tham gia vào tác phẩm của Anh Ảnh, có thể được diễn cùng với Thị Hậu Thị Đế, được chạm vào ranh giới của thế giới chủ lưu điện ảnh và truyền hình.
Mẹ nó, tại sao vừa mới tách khỏi thân phận bà xã của Lục Lâm Thành lại giống như trúng số thế này, chuyện gì cũng chuyển biến theo chiều hướng tích cực.
Nhà sản xuất cười cười: “Vậy để chúng tôi đổi một người khác nhé.
“Không không không cần!’’ Lương Yên vội vàng bảo vệ bản hợp đồng ở dưới cánh tay mình, dường như rất sợ nhà sản xuất sẽ đổi ý.
Nhà sản xuất: “Chúng tôi đã xem màn trình diễn của cô trong chương trình “Trên màn huỳnh quang”, quả thực không tệ, chỉ đáng tiếc cô không tiếp tục diễn các phần tiếp theo nữa, cho nên muốn để cô đến đoàn làm phim của chúng tôi thử một chút.’’
Lương Yên nghĩ đến việc người chồng trước Lục Lâm Thành lần trước muốn ép buộc mình phải rời khỏi cuộc thi, đột nhiên cảm thấy cũng không phải là chuyện buồn,
Hoạt động tiếp theo chính là chụp ảnh tạo hình, để phù hợp với thân phận bác sĩ thực tập sinh trong phim nên thợ trang điểm chỉ đánh lên mặt một lớp phấn nhẹ, còn đặc biệt chọn một chiếc kính gọng nhỏ không độ đeo lên cho cô.
“Được rồi.’’ Thợ trang điểm tạo hình xong, hài lòng nhìn “thành phẩm” của chính mình.
Lương Yên không có thói quen đeo kính, nhìn bản thân trong gương khịt khịt mũi.
“Thấy thế nào?’’ Cô quay đầu lại hỏi Khương Mộc.
Lương Yên không phải thuộc về kiểu người phụ nữ có dung mạo ướt át kiểu diễm, mà đan xen vào đó là hơi thở tươi mát trẻ trung thanh tú, chủ yếu hơn người ở chỗ tỉ lệ ngũ quan cân đối, tam đình ngũ nhạc* rất tốt, là dung mạo vừa nhìn vào đã làm cho người khác cảm thấy thoải mái dễ chịu, đây là kiểu nhan sắc mà thợ trang điểm thích nhất, ít mang theo sắc thái cá nhân, lúc tạo hình có thể dễ dàng căn cứ vào các vai diễn khác nhau mà tiến hành trang điểm.
(*Tam đình ngũ nhạc: Là một cụm từ trong nhân tướng học thể hiện tỉ lệ tiêu chuẩn về chiều ngang và chiều dài của một khuôn mặt bình thường. Dựa trên nền tảng “Tam đình ngũ nhãn” các nhà khoa học đã tính ra được tỉ lệ chuẩn hơn, mọi bộ phận trên khuôn mặt đều phải hợp lý. Tam đình từ trên mặt bao gồm Thượng đình, Trung đình và Hạ đình. Trong đó, Thượng đình là chỉ bộ vị từ đinh đầu mép tóc xuống đến 2 lông mày, Trung đình là chỉ bộ vị từ đường lông mày xuống đến mũi; Hạ đình là chỉ bộ vị từ Nhân trung ở dưới Chuẩn đầu xuống đến cằm. Tam đình là tượng trưng cho Tam tài, trong đó Thượng đình là tượng trưng cho trời, Trung đình là tượng trưng cho người, còn Hạ đình là tượng trưng cho đất.)
Khương Mộc chăm chú quan sát Lương Yên với mái tóc đuôi ngựa buộc thấp, đôi mắt nhỏ nhắn ẩn sau gọng kính mỏng, trang điểm nhẹ nhàng, khí chất điềm đạm nho nhã, cả người từ trên xuống dưới chỉ thiếu một quyển sách ôm vào trong ngực.
“Nhìn cô bây giờ nói là sinh viên trường Thanh Hoa tôi cũng tin.’’
Chẳng trách có những cô gái nhỏ rõ ràng không bị cận thị nhưng các bậc cha mẹ vẫn cho con mang thêm một chiếc mắt kính, rất giống với dáng vẻ Lương Yên đeo kính như lúc này, ra dáng là một học sinh ngoan ngoãn giỏi giang.
Lương Yên tựa như một sinh viên nghệ thuật bình thường trong lớp học văn hóa, sau khi nghe Khương Mộc nói vậy thì xấu hổ đỏ mặt.
Stylist nhanh chóng mang áo blouse trắng của bác sĩ đến đưa cho Lương Yên.
Lúc Lương Yên mang thêm một mắt kính còn cảm thấy không có gì, nhưng vừa nhận được áo blouse trắng trong tay, sự nghiêm nghị lẫm liệt trong lòng nhất thời trỗi dậy.
Vai diễn sắp tới của cô chính là một thiên sứ áo trắng với sứ mệnh thiêng liêng dùng tài năng của mình để cứu người, không phải vai nữ chính ngốc nghếch không não đứng giữa đường lớn hô to “Âu X Thần, tớ tuyến bố với cậu” nữa đâu.
Cũng nhờ Lục Lâm Thành đã ép cô rời khỏi cuộc thi trong chương trình “Trên màn huỳnh quang” kia mà Anh Ảnh mới đồng ý cho cô một cơ hội thể hiện bản thân.
Bây giờ Lương Yên thực sự chỉ muốn mang ảnh Lục Lâm Thành đặt trên trường cúng vái.
****************
Đoàn làm phim “Nhân tâm” lần này quay ở một bệnh viện lớn hàng đầu và mời Phó viện trưởng bệnh viện thành phố đến với tư cách là một cố vấn y tế. Trước kia trong các bộ phim cùng đề tài thường xuất hiện rất nhiều sai lầm cơ bản trong phương pháp điều trị bệnh thông thường, quay những cảnh quay nhân vật chính phẫu thuật nhưng ngay cả khái niệm vô khuẩn tiệt trùng cũng không có. Những bộ phim của Anh Ảnh từ trước đến nay vẫn luôn dựa theo theo tiêu chí cẩn thận đến từng chi tiết dẫu là nhỏ nhặt nhất, vì thế một tháng trước khi khai máy, đoàn làm phim đã cố ý mời bác sĩ của bệnh viện thành phố đến thảo luận chuyên môn cùng với dàn diễn viên chính và biên kịch, phổ cập những kiến thức và thao tác cơ bản có liên quan trong quá trình quay phim.
Đồng Lôi và Vương Nhất Lỵ đều là người bận rộn với lịch trình làm việc dày đặc, số lần đến rất ít, đoàn làm phim cũng không thể yêu cầu hai vị tai to mặt lớn trong giới tốn thêm một tháng để luyện tập trước khi bắt đầu quay được. Nhưng Lương Yên lại rất rảnh rỗi, đi theo mấy diễn viên trong đoàn và biên kịch học tập không bỏ sót một buổi nào, từ cách phục hồi tim phổi đến công nghệ vô trùng*, còn đặc biệt mang theo một cuốn sổ nhỏ bên người, nghiêm túc ghi chép vô cùng cẩn thận.
(*Công nghệ vô trùng: Là một loạt các kỹ thuật vận hành nhằm duy trì các vật dụng vô trùng, các khu vực vô trùng không bị ô nhiễm và ngăn chặn các vi sinh vật gây bệnh xâm nhập cơ thể con người trong các hoạt động chăm sóc y tế.)
Mỗi ngày Khương Mộc đều đưa Lương Yên đi học, đón Lương Yên về nhà, khiến hắn có một cảm giác như đang đưa đón đứa nhỏ nhà mình tan học trở về.
Chỉ là hôm nay Lương Yên vừa lên xa đã liên tục nhìn điện thoại di động lẩm bẩm.
Khương Mộc hỏi: “Có chuyện gì vậy?’’
Lương Yên nhìn một dãy số diện thoại xa lạ gọi nhớ không biết bao nhiêu lần kia, nói: “Khương Mộc, tôi cảm thấy mấy ngày gần đây mình đã bị sasaeng fan* theo dõi.’’
Khương Mộc sợ hết hồn: "Sa… Sasaeng fans?’’ Có thể nói saseang fan là một cái u ác tính trong giới người hâm mộ, trong khi các fan chân chính đều muốn bảo vệ thần tượng của mình thật tốt thì những saseang fan lại muốn theo dõi cuộc sống riêng tư của nghệ sĩ chỉ để thỏa mãn chính mình, thậm chí có người còn chạy vào trốn trong nhà thần tượng, quả thực rất biến thái.
Lương Yên gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày nay có người muốn thêm tôi vào WeChat rồi liên tục gọi điện thoại, nhưng mà tôi lại không cho người bất cứ người nào số WeChat hay điện thoại của mình, không biết người kia lấy được từ đâu nữa.’’
Khương Mộc nhíu mày: “Cô cũng không tìm hiểu sao? Có phải là một người quen nào đó không?’’
Lương Yên lắc đầu: “Không thể nào, nếu như là người quen thì tại sao không để lại chú thích chứ?’’
Vì thế cô đã thẳng tay kéo dãy số xa lạ kia vào danh sách đen, sau đó lại mở Weibo ra xem một chút.
Từ khi chương trình “Bảo bối nhà ai?’’ kết thúc, Lương Yên vẫn chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, hiện tại trong “Nanh sói tụ hội” đều là những fan hâm mộ sự nghiệp của cô, mỗi ngày đều gào khóc hò hét ở trong fanclub hỏi lịch trình tiếp theo của Lương Yên là gì.
Lương Yên hiếm khi được rảnh rỗi online, đăng một hình ảnh meme đẩy mắt kính: [Trước mắt phải tạm thời giữ bí mật, nhưng mà cũng nhanh nói cho mọi người biết thôi.]
[Oa, cái gì mà phải giữ bí mật thế, Yên Yên đã nhận được một bộ phim mới ư?]
[Có cảm giác như Anh Tuấn rất vui vẻ nha, chắc chắn là có phim mới rồi.]
[Oa oa, rốt cuộc Yên Yên cũng đóng phim.]
[Mong chờ.]
[Yên Yên cố lên! Chỉ cần là chị đóng, dở tệ như thế nào đi nữa em cũng sẽ không bỏ sót một tập nào đâu.]
[Lầu trên có biết nói chuyện không vậy? Phim của Yên Yên chúng ta mà dở tệ ư? Rõ ràng là… A…]
Vị fan này cũng ấp úng không thể nói được nữa.
Ngay cả fan nhà mình cũng lúng túng không khoe khoang những bộ phim trước kia của mình, Lương Yên xấu hổ cười một tiếng, trong lòng âm thầm chuẩn bị kế hoạch cố gắng, hạ quyết tâm lần này nhất định phải diễn thật tốt mới được.
Lương Yên vừa về đến nhà đã bắt đầu ngẫm nghĩ mổ xẻ kịch bản, phía trên cuốn kịch bản chi chít những chú thích về lời loại và cảm xúc của nhân vật mà cô đã hiểu, dáng vẻ còn chịu khó hơn cả năm đó dùi mài ôn thi đại học.
Lương Yên đang mặc niệm lời thoại của mình để tìm cảm giác thì đúng lúc này điện thoại di động lại vang lên.
Người gọi đến là Trác Dương.
Trác Dương là ai? Lương Yên suy nghĩ một chút, đây không phải là người đại diện của Lục Lâm Thành nổi tiếng với cái tên “Trác thiết diện” sao? Cô ấy gọi điện cho cô làm gì?
Lương Yên mơ hồ cảm thấy quan hệ của mình trước khi mất trí nhớ với người đại diện này của Lục Lâm Thành chắc hẳn cũng chẳng ra gì, do dự một lát, cuối cùng vẫn bắt máy: “A lô.’’
“Lương Yên.’’ Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm êm tai của người đàn ông.
Lương Yên lập tức hiểu ra: “Lục Lâm Thành?’’
Số điện thoại Lương Yên quả nhiên có thể gọi được, Lục Lâm Thành nắm chặt điện thoại của Trác Dương, trầm mặt hỏi: “Lương Yên, tại sao cô không nhận điện thoại của tôi.’’ Hơn nữa không chỉ không nhận mà dường như còn kéo anh vào danh sách đen.
Lương Yên: “Điện thoại của anh? Khi nào?’’
Lục Lâm Thành: “Buổi chiều, bốn giờ.’’
Lương Yên nhớ đến dãy số xa lạ không có ghi chú bị cô treo cuộc gọi vào lúc chiều kia.
Đó là của Lục Lâm Thành gọi cho cô?
Không phải là saseang fan sao?
Lương Yên đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, ấp úng nói: “Xin… Xin lỗi nha, có chuyện gì không, lúc đó tôi còn tưởng là saseang fan nên đã cúp máy.’’
“Saseang fan?’’ Lục Lâm Thành cau mày, giọng điệu lộ vẻ không tin: “Chẳng lẽ di động của cô không hiện người gọi đến sao?’’
“Có chứ.’’ Lương Yên hơi xấu hổ, “Chỉ là hôm đó sau khi nhận giấy chứng nhận ly hôn xong tôi đã…” Cô dừng lại một chút, “Đã xóa số điện thoại của anh rồi.’’
Xóa số điện thoại của anh…
Xóa…
Đã xóa…
Xóa…
Trong danh bạ không có số điện thoại của người này, lúc anh điện tới dĩ nhiên sẽ không hiển thị tên rồi.
Lục Lâm Thành nghe thấy điều này, không nói một lời nào.
“Anh gọi cho tôi làm gì?’’ Lương Yên bĩu môi, nhận được điện thoại của chồng trước, vừa nghe đã không thích rồi.
Làm phiền cô xem kịch bản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.