Chương 377: Cạnh nhà cô
Mai Can Thái Thiếu Bính
26/09/2017
Khi bàn tay bé nhỏ kia đụng chạm khiến Tần Xuyên lập tức chào cờ, cuối cùng Tần Xuyên đã ý thức được, chuyện gì đang xảy ra!
- Em... là Bạch Dạ kia?
Cô nàng hơi chu miệng,
- Bạch Dạ nào? Trên đời này chẳng phải có một Bạch Dạ là em sao?
Tần Xuyên nhìn biểu hiện mê người này, xác định chắc chắn phán đoán của mình không hề sai, cô nàng này lại trở về nhân cách lúc hai người xảy ra lần đầu tiên trong rừng cây rồi!
Tần Xuyên nuốt một ngụm nước bọt, tim đập nhanh hơn, cười hì hì nói:
- Đúng đúng, em là Bạch Dạ, là Tiểu Dạ Dạ của anh.
Dù là nhân cách nào của Bạch Dạ, điểm tương đồng duy nhất là, “các cô” đều kiên trì cho rằng, mình mới là Bạch Dạ thật sự.
Tần Xuyên cũng lười tranh luận với “các cô” rốt cuộc ai mới là Bạch Dạ, mấy vấn đề đau đầu này, cứ để cho người phụ nữ của mình suy nghĩ đi.
- Hí hí,
Bạch Dạ cười vui vẻ, một tay sờ nắn bên dưới của Tần Xuyên, híp mắt phượng ranh mãnh nói:
- Honey, anh cứu em từ địa lao ra, em vẫn chưa báo đáp cho anh đúng không nào, hôm nay hãy để chúng ta vui vẻ một ngày được không nào?
Trong lòng Tần Xuyên mừng như điên,
- Một... một ngày? Cả một ngày sao?
Bạch Dạ gật đầu,
- Đúng vậy, honey, anh thấy được không?
- Được! Là đàn ông có gì mà không được chứ?!
Tần Xuyên lập tức gật đầu, nhưng lại nhớ ra ngay, hình như hôm nay phải về Tần gia một chuyến.
Thật ra thì với hắn chẳng để tâm lắm, so với việc gặp mặt đám người Tần gia, thà rằng hắn “chơi” với Bạch Dạ cả ngày còn hơn!
Bạch Dạ bỗng nhiên xoay người, cặp đùi trắng như tuyết cưỡi lên người Tần Xuyên, cúi người xuống, dùng đầu lưỡi thơm tho của cô liêm đôi má Tần Xuyên, thậm chí là liếm cả tai Tần Xuyên.
- Honey, thực ra ngày đó sau khi anh chinh phục em, em cũng đã thành người phụ nữ của anh rồi, em có thể gọi anh là chồng chứ?
- Chô... chồng?
Tần Xuyên ngẩn người, cô nàng này quá hấp dẫn rồi.
Kể ra, Liễu Hàn Yên đường đường chính chính kết hôn với hắn còn chưa từng gọi hắn là chồng, không ngờ, cô nàng này lại gọi mình bằng từ này, vậy mà lại rất có lực sát thương!
- Đương nhiên là được, Tiểu Dạ Dạ thích gọi thế nào cũng được.
Dù sao Tần Xuyên cũng chỉ mới nếm mùi đời, bị nhân cách gợi cảm này của Bạch Dạ dụ dỗ, lập tức không có chút sức kháng cự nào.
Từ nhỏ thứ mà Bạch Dạ học, không chỉ bao gồm những kiến thức về cổ võ, lễ tiết quý tộc và kinh doanh, cô còn học cách sử dụng sắc đẹp của mình mê hoặc đàn ông, đạt được lợi ích cho mình.
Tuy bình thường với tư cách là nữ cường nhân Bạch Dạ khinh thường việc sử dụng sắc đẹp của mình, nhưng không có nghĩa sâu thẳm trong nội tâm của cô không biết những việc này.
Nhân cách hiện tại, đã đem toàn bộ những cách mê hoặc đàn ông đã được học từ nhỏ giấu trong đáy lòng cô ra.
Mỗi ánh mắt, mỗi biểu hiện, mỗi cử chỉ, thậm chí ngay cả hơi thở mang theo sự yếu ớt, đều được tính toán kỹ, để nhanh chóng khiến đàn ông phát điên vì cô.
Tần Xuyên biết, chắc chắn là Bạch Dạ đã được huấn luyện qua nên mới như vậy, nhưng hắn biết, cơ thể Bạch Dạ trong sạch, như vậy là đủ, hơn nữa, ai lại không thích phụ nữ bề ngoài cao quý lạnh lùng, lúc lên giường lại nhiệt tình như lửa chứ?
Bạch Dạ vừa xấu hổ lại vui mừng, dùng mặt cọ cọ vào ngực Tần Xuyên, ngọt ngào gọi:
- Chồng ơi, cả đời này em sẽ là người của anh, anh phải đối xử với em tốt một chút đấy nhé!
- Ừ... ừ!
Tần Xuyên ngay cả nói cũng không nên lời rồi, vì bên dưới của hắn, đã bị bàn tay bé nhỏ của Bạch Dạ, giữ lấy!
Tay Bạch Dạ như có một cỗ ma lực, mỗi một ngón tay mềm mại nhỏ nhắn vừa động, đã khiến Tần Xuyên cảm thấy như có luồng điện truyền từ phía dưới thân mình đi ngược lên!
- Híz-khà-zzz...
Tần Xuyên cảm thấy mình sắp không xong rồi, run giọng nói:
- Tiểu Dạ Dạ, em... em cởi quần anh ra trước đã nhé, tí nữa làm dơ quần thì phiền phức lắm.
Bạch Dạ ngẩng đầu, tóc xanh như thác nước chảy xuống, đôi mắt như hồ ly chín đuôi nháy một cái.
- Không đâu, em đảm bảo sẽ không để nó lãng phí đâu...
Không đợi Tần Xuyên nghĩ xem cô muốn nói gì thì đã thấy cả người Bạch Dạ mềm mại trượt ra phía sau.
Rất nhanh, Tần Xuyên đã hiểu được ý cô...
Tuy không phải lần đầu Tần Xuyên nếm trải chuyện này, trước kia Đường Vi và Freyja đều đã là như vậy cho hắn, nhưng so với Bạch Dạ,kỹ thuật của Freyja thua rất xa!
Tuy nói đều tiến vào cảm giác mềm mại thoải mái, nhưng Bạch Dạ sử dụng đầu lưỡi của mình, với lực tấn công mạnh, khiến cho Tần Xuyên cảm thấy rất sung sướng.
Tần Xuyên cứ nghĩ mình sẽ chống đỡ được trong chốc lát, nhưng chẳng bao lâu đã bị tước vũ khí rồi, đương nhiên, điều này cũng liên quan đến việc hàng bị tích trữ trong thời gian quá lâu.
Trước mặt hắn, Bạch Dạ nuốt sạch tất cả không để sót một giọt nào, điều này càng khiến máu của Tần Xuyên xông thẳng lên não, không kìm được nữa, lao về phía cô nàng!
- Chồng à! Anh... anh lợi hại quá! A...
Bạch Dạ kêu lên một tiếng, không ngờ Tần Xuyên khôi phục sức chiến đấu nhanh như vậy, khả năng khôi phục của thần mộc thật kinh người, bao gồm cả phương diện này cũng vậy.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng rên khe khẽ của chim hoàng anh, hoan ái vô biên.
Freyja đang đi lên để mời ông bà chủ xuống ăn cơm, nhưng chưa lên đến lầu trên, đã nghe thấy tiếng rên của Bạch Dạ.
Freyja rất thấu hiểu mỉm cười, không quấy rầy thêm nữa.
Hai tiếng sau, Bạch Dạ mồ hôi đầm đìa, toàn thân xụi lơ mềm như cọng bún, tuy thiên, thể lực của cô cũng rất dồi dào, thấy tinh lực của Tần Xuyên dường như chưa dùng hết, trong đôi mắt đẹp của cô lại hừng hực hỏa diễm.
- Chồng à, em sẽ cho anh thấy, em thu thập anh thế nào!
Lại thêm một lần mây mưa cuồng nhiệt, Bạch Dạ tiện tay cầm khăn tay lau phía dưới ướt sũng, sau đó lắc mông, đi xuống giường.
Cô đi đến trước tủ quần áo phòng ngủ, mở cửa ra.
Tần Xuyên lập tức choáng váng, thấy bên trong sắp xếp rất gọn gàng, mấy chục bộ quần áo, trừ những bộ trang phụ thời thượng, còn có hán phục thuần khiết ưu nhã, quần áo đời Đường hoa lệ, kimono Nhật Bản, sườn xám cận đại, còn có áo quần nữ nô tỳ, nữ cảnh sát, y tá...
- Chồng à, anh thích bộ nào, em mặc vào rồi hầu hạ anh tiếp nhé.
Bạch Dạ dịu dàng hỏi.
Tần Xuyên không biết thiên đường trong truyền thuyết là như thế nào, nhưng hắn cảm thấy, thiên đường cũng chẳng thể nào hơn được căn phòng riêng này của Bạch Dạ!
- Vậy... vậy thì... bộ đồ nữ cảnh sát nhé.
Tần Xuyên ngại ngùng cười, hắn chưa có cơ hội tiếp xúc với nữ cảnh sát xinh đẹp mà.
- Hì hì... hóa ra chồng lại thích loại này, được.
Bạch Dạ lập tức lấy bộ đồ đó xuống, bắt đầu mặc ngay trước mặt Tần Xuyên.
Không lâu sau, Bạch Dạ mặc tất đen, cúc áo trước ngực mở ra để lộ áo lót viền ren, đội mũ cảnh sát, bước đến trước mặt Tần Xuyên.
- Chồng ơi, chúng ta chơi trò đóng kịch nhé?
Bạch Dạ mong chờ hỏi.
- Chơi cái khỉ gì! anh không nhịn được nữa rồi!
Tần Xuyên ôm chầm lấy cô, đặt trên giường, vì Bạch Dạ căn bản không mặc quần lót, cho nên Tần Xuyên có thể đâm thẳng vào từ phía sau!
Bạch Dạ vừa thở gấp, vừa quay đầu lại giả vờ tức giận phàn nàn:
- Bại hoại, em... em sẽ bắt anh...
Tần Xuyên nghe thấy vậy da đầu run lên, lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ—có phải chết trên chiếc giường này hắn cảm thấy cũng đáng!
Đang làm đến đoạn cao trào nhất, có người gọi vào di động Tần Xuyên!
Tần Xuyên buồn bực liếc nhìn điện thoại, đang định bấm tắt, nhưng nhìn thấy số gọi đến, cơ thể liền dừng lại.
Bạch Dạ cũng chú ý đến, mặt cô đỏ bừng, nhìn thấy cái tên trên điện thoại, mất hứng chu miệng.
- Đáng ghét, cô ta gọi đến làm gì.
Nói xong, Bạch Dạ định cúp máy.
Tần Xuyên vội giành lại, căng thẳng nói:
- Tiểu Dạ Dạ, ngoan nào, để anh nghe máy đã, không nghe máy không hay lắm đâu.
Người gọi dĩ nhiên là Liễu Hàn Yên, chắc là cô đã về đến nhà, nên muốn gọi hắn về Tần gia.
Liễu Hàn Yên rất coi trọng chuyện này, nếu như không giải thích đàng hoàng, Tần Xuyên sợ sau này lại xảy ra chiến tranh lạnh, vất vả lắm quan hệ vợ chồng mới xích gần lại được một chút, hắn không muốn mất trắng như vậy.
- Ưm. Tiểu Dạ Dạ ngoan, em đừng lên tiếng nhé.
Tần Xuyên phát hiện mình cũng hơi sợ vợ.
Thấy Bạch Dạ gật đầu, Tần Xuyên mới nghe máy, hắng giọng nói:
- Vợ à, về nhà rồi à?
- Ừ, em đã chuẩn bị xong, anh đang ở đâu?
Liễu Hàn Yên nhàn nhạt hỏi.
- Anh...
Không đợi Tần Xuyên nói tiếp, Bạch Dạ đột nhiên dịu dàng hét lên:
- Chồng đang ở trên giường với tôi! Sát nhà cô í!
Tần Xuyên như hóa đá, miệng mở to, tay cầm điện thoại run lên sút nữa thì làm rơi mất điện thoại.
Đáng chết hơn, là bên dưới của hắn lập tức mềm nhũn!
- Hì hì...
Bạch Dạ cười như một tiểu ác ma, hất mái tóc dài, liếc nhìn nói:
- Chồng làm gì mà sợ vậy, không phải anh nói Liễu tiểu thư không quan tâm anh có người phụ nữ khác sao? Bọn em cùng phục vụ anh không tốt à?
Tần Xuyên khóc không ra nước mắt, không kìm được đánh “bốp” một cái vào mông Bạch Dạ.
Nhưng đánh xong hắn lại hối hận, Bạch Dạ nũng nịu “ớ” một tiếng.
Thính lực của Liễu Hàn Yên rất tốt, chắc chắn đã nghe hết những âm thanh này không sót chút nào.
- Á...
Tần Xuyên thấy đầu bên kia điện thoại không hề nói tiếng nào, hoàn toàn trầm măc, đành miễn cưỡng cười nhỏ giọng nói:
- Vợ à.. cái đó... anh...
Tần Xuyên lời vừa đến miệng, lại bị nghẹn chẳng biết nói gì, đành lén trừng mắt nhìn Bạch Dạ, cũng vì tiểu hồ ly này làm hại!
- Em... là Bạch Dạ kia?
Cô nàng hơi chu miệng,
- Bạch Dạ nào? Trên đời này chẳng phải có một Bạch Dạ là em sao?
Tần Xuyên nhìn biểu hiện mê người này, xác định chắc chắn phán đoán của mình không hề sai, cô nàng này lại trở về nhân cách lúc hai người xảy ra lần đầu tiên trong rừng cây rồi!
Tần Xuyên nuốt một ngụm nước bọt, tim đập nhanh hơn, cười hì hì nói:
- Đúng đúng, em là Bạch Dạ, là Tiểu Dạ Dạ của anh.
Dù là nhân cách nào của Bạch Dạ, điểm tương đồng duy nhất là, “các cô” đều kiên trì cho rằng, mình mới là Bạch Dạ thật sự.
Tần Xuyên cũng lười tranh luận với “các cô” rốt cuộc ai mới là Bạch Dạ, mấy vấn đề đau đầu này, cứ để cho người phụ nữ của mình suy nghĩ đi.
- Hí hí,
Bạch Dạ cười vui vẻ, một tay sờ nắn bên dưới của Tần Xuyên, híp mắt phượng ranh mãnh nói:
- Honey, anh cứu em từ địa lao ra, em vẫn chưa báo đáp cho anh đúng không nào, hôm nay hãy để chúng ta vui vẻ một ngày được không nào?
Trong lòng Tần Xuyên mừng như điên,
- Một... một ngày? Cả một ngày sao?
Bạch Dạ gật đầu,
- Đúng vậy, honey, anh thấy được không?
- Được! Là đàn ông có gì mà không được chứ?!
Tần Xuyên lập tức gật đầu, nhưng lại nhớ ra ngay, hình như hôm nay phải về Tần gia một chuyến.
Thật ra thì với hắn chẳng để tâm lắm, so với việc gặp mặt đám người Tần gia, thà rằng hắn “chơi” với Bạch Dạ cả ngày còn hơn!
Bạch Dạ bỗng nhiên xoay người, cặp đùi trắng như tuyết cưỡi lên người Tần Xuyên, cúi người xuống, dùng đầu lưỡi thơm tho của cô liêm đôi má Tần Xuyên, thậm chí là liếm cả tai Tần Xuyên.
- Honey, thực ra ngày đó sau khi anh chinh phục em, em cũng đã thành người phụ nữ của anh rồi, em có thể gọi anh là chồng chứ?
- Chô... chồng?
Tần Xuyên ngẩn người, cô nàng này quá hấp dẫn rồi.
Kể ra, Liễu Hàn Yên đường đường chính chính kết hôn với hắn còn chưa từng gọi hắn là chồng, không ngờ, cô nàng này lại gọi mình bằng từ này, vậy mà lại rất có lực sát thương!
- Đương nhiên là được, Tiểu Dạ Dạ thích gọi thế nào cũng được.
Dù sao Tần Xuyên cũng chỉ mới nếm mùi đời, bị nhân cách gợi cảm này của Bạch Dạ dụ dỗ, lập tức không có chút sức kháng cự nào.
Từ nhỏ thứ mà Bạch Dạ học, không chỉ bao gồm những kiến thức về cổ võ, lễ tiết quý tộc và kinh doanh, cô còn học cách sử dụng sắc đẹp của mình mê hoặc đàn ông, đạt được lợi ích cho mình.
Tuy bình thường với tư cách là nữ cường nhân Bạch Dạ khinh thường việc sử dụng sắc đẹp của mình, nhưng không có nghĩa sâu thẳm trong nội tâm của cô không biết những việc này.
Nhân cách hiện tại, đã đem toàn bộ những cách mê hoặc đàn ông đã được học từ nhỏ giấu trong đáy lòng cô ra.
Mỗi ánh mắt, mỗi biểu hiện, mỗi cử chỉ, thậm chí ngay cả hơi thở mang theo sự yếu ớt, đều được tính toán kỹ, để nhanh chóng khiến đàn ông phát điên vì cô.
Tần Xuyên biết, chắc chắn là Bạch Dạ đã được huấn luyện qua nên mới như vậy, nhưng hắn biết, cơ thể Bạch Dạ trong sạch, như vậy là đủ, hơn nữa, ai lại không thích phụ nữ bề ngoài cao quý lạnh lùng, lúc lên giường lại nhiệt tình như lửa chứ?
Bạch Dạ vừa xấu hổ lại vui mừng, dùng mặt cọ cọ vào ngực Tần Xuyên, ngọt ngào gọi:
- Chồng ơi, cả đời này em sẽ là người của anh, anh phải đối xử với em tốt một chút đấy nhé!
- Ừ... ừ!
Tần Xuyên ngay cả nói cũng không nên lời rồi, vì bên dưới của hắn, đã bị bàn tay bé nhỏ của Bạch Dạ, giữ lấy!
Tay Bạch Dạ như có một cỗ ma lực, mỗi một ngón tay mềm mại nhỏ nhắn vừa động, đã khiến Tần Xuyên cảm thấy như có luồng điện truyền từ phía dưới thân mình đi ngược lên!
- Híz-khà-zzz...
Tần Xuyên cảm thấy mình sắp không xong rồi, run giọng nói:
- Tiểu Dạ Dạ, em... em cởi quần anh ra trước đã nhé, tí nữa làm dơ quần thì phiền phức lắm.
Bạch Dạ ngẩng đầu, tóc xanh như thác nước chảy xuống, đôi mắt như hồ ly chín đuôi nháy một cái.
- Không đâu, em đảm bảo sẽ không để nó lãng phí đâu...
Không đợi Tần Xuyên nghĩ xem cô muốn nói gì thì đã thấy cả người Bạch Dạ mềm mại trượt ra phía sau.
Rất nhanh, Tần Xuyên đã hiểu được ý cô...
Tuy không phải lần đầu Tần Xuyên nếm trải chuyện này, trước kia Đường Vi và Freyja đều đã là như vậy cho hắn, nhưng so với Bạch Dạ,kỹ thuật của Freyja thua rất xa!
Tuy nói đều tiến vào cảm giác mềm mại thoải mái, nhưng Bạch Dạ sử dụng đầu lưỡi của mình, với lực tấn công mạnh, khiến cho Tần Xuyên cảm thấy rất sung sướng.
Tần Xuyên cứ nghĩ mình sẽ chống đỡ được trong chốc lát, nhưng chẳng bao lâu đã bị tước vũ khí rồi, đương nhiên, điều này cũng liên quan đến việc hàng bị tích trữ trong thời gian quá lâu.
Trước mặt hắn, Bạch Dạ nuốt sạch tất cả không để sót một giọt nào, điều này càng khiến máu của Tần Xuyên xông thẳng lên não, không kìm được nữa, lao về phía cô nàng!
- Chồng à! Anh... anh lợi hại quá! A...
Bạch Dạ kêu lên một tiếng, không ngờ Tần Xuyên khôi phục sức chiến đấu nhanh như vậy, khả năng khôi phục của thần mộc thật kinh người, bao gồm cả phương diện này cũng vậy.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng rên khe khẽ của chim hoàng anh, hoan ái vô biên.
Freyja đang đi lên để mời ông bà chủ xuống ăn cơm, nhưng chưa lên đến lầu trên, đã nghe thấy tiếng rên của Bạch Dạ.
Freyja rất thấu hiểu mỉm cười, không quấy rầy thêm nữa.
Hai tiếng sau, Bạch Dạ mồ hôi đầm đìa, toàn thân xụi lơ mềm như cọng bún, tuy thiên, thể lực của cô cũng rất dồi dào, thấy tinh lực của Tần Xuyên dường như chưa dùng hết, trong đôi mắt đẹp của cô lại hừng hực hỏa diễm.
- Chồng à, em sẽ cho anh thấy, em thu thập anh thế nào!
Lại thêm một lần mây mưa cuồng nhiệt, Bạch Dạ tiện tay cầm khăn tay lau phía dưới ướt sũng, sau đó lắc mông, đi xuống giường.
Cô đi đến trước tủ quần áo phòng ngủ, mở cửa ra.
Tần Xuyên lập tức choáng váng, thấy bên trong sắp xếp rất gọn gàng, mấy chục bộ quần áo, trừ những bộ trang phụ thời thượng, còn có hán phục thuần khiết ưu nhã, quần áo đời Đường hoa lệ, kimono Nhật Bản, sườn xám cận đại, còn có áo quần nữ nô tỳ, nữ cảnh sát, y tá...
- Chồng à, anh thích bộ nào, em mặc vào rồi hầu hạ anh tiếp nhé.
Bạch Dạ dịu dàng hỏi.
Tần Xuyên không biết thiên đường trong truyền thuyết là như thế nào, nhưng hắn cảm thấy, thiên đường cũng chẳng thể nào hơn được căn phòng riêng này của Bạch Dạ!
- Vậy... vậy thì... bộ đồ nữ cảnh sát nhé.
Tần Xuyên ngại ngùng cười, hắn chưa có cơ hội tiếp xúc với nữ cảnh sát xinh đẹp mà.
- Hì hì... hóa ra chồng lại thích loại này, được.
Bạch Dạ lập tức lấy bộ đồ đó xuống, bắt đầu mặc ngay trước mặt Tần Xuyên.
Không lâu sau, Bạch Dạ mặc tất đen, cúc áo trước ngực mở ra để lộ áo lót viền ren, đội mũ cảnh sát, bước đến trước mặt Tần Xuyên.
- Chồng ơi, chúng ta chơi trò đóng kịch nhé?
Bạch Dạ mong chờ hỏi.
- Chơi cái khỉ gì! anh không nhịn được nữa rồi!
Tần Xuyên ôm chầm lấy cô, đặt trên giường, vì Bạch Dạ căn bản không mặc quần lót, cho nên Tần Xuyên có thể đâm thẳng vào từ phía sau!
Bạch Dạ vừa thở gấp, vừa quay đầu lại giả vờ tức giận phàn nàn:
- Bại hoại, em... em sẽ bắt anh...
Tần Xuyên nghe thấy vậy da đầu run lên, lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ—có phải chết trên chiếc giường này hắn cảm thấy cũng đáng!
Đang làm đến đoạn cao trào nhất, có người gọi vào di động Tần Xuyên!
Tần Xuyên buồn bực liếc nhìn điện thoại, đang định bấm tắt, nhưng nhìn thấy số gọi đến, cơ thể liền dừng lại.
Bạch Dạ cũng chú ý đến, mặt cô đỏ bừng, nhìn thấy cái tên trên điện thoại, mất hứng chu miệng.
- Đáng ghét, cô ta gọi đến làm gì.
Nói xong, Bạch Dạ định cúp máy.
Tần Xuyên vội giành lại, căng thẳng nói:
- Tiểu Dạ Dạ, ngoan nào, để anh nghe máy đã, không nghe máy không hay lắm đâu.
Người gọi dĩ nhiên là Liễu Hàn Yên, chắc là cô đã về đến nhà, nên muốn gọi hắn về Tần gia.
Liễu Hàn Yên rất coi trọng chuyện này, nếu như không giải thích đàng hoàng, Tần Xuyên sợ sau này lại xảy ra chiến tranh lạnh, vất vả lắm quan hệ vợ chồng mới xích gần lại được một chút, hắn không muốn mất trắng như vậy.
- Ưm. Tiểu Dạ Dạ ngoan, em đừng lên tiếng nhé.
Tần Xuyên phát hiện mình cũng hơi sợ vợ.
Thấy Bạch Dạ gật đầu, Tần Xuyên mới nghe máy, hắng giọng nói:
- Vợ à, về nhà rồi à?
- Ừ, em đã chuẩn bị xong, anh đang ở đâu?
Liễu Hàn Yên nhàn nhạt hỏi.
- Anh...
Không đợi Tần Xuyên nói tiếp, Bạch Dạ đột nhiên dịu dàng hét lên:
- Chồng đang ở trên giường với tôi! Sát nhà cô í!
Tần Xuyên như hóa đá, miệng mở to, tay cầm điện thoại run lên sút nữa thì làm rơi mất điện thoại.
Đáng chết hơn, là bên dưới của hắn lập tức mềm nhũn!
- Hì hì...
Bạch Dạ cười như một tiểu ác ma, hất mái tóc dài, liếc nhìn nói:
- Chồng làm gì mà sợ vậy, không phải anh nói Liễu tiểu thư không quan tâm anh có người phụ nữ khác sao? Bọn em cùng phục vụ anh không tốt à?
Tần Xuyên khóc không ra nước mắt, không kìm được đánh “bốp” một cái vào mông Bạch Dạ.
Nhưng đánh xong hắn lại hối hận, Bạch Dạ nũng nịu “ớ” một tiếng.
Thính lực của Liễu Hàn Yên rất tốt, chắc chắn đã nghe hết những âm thanh này không sót chút nào.
- Á...
Tần Xuyên thấy đầu bên kia điện thoại không hề nói tiếng nào, hoàn toàn trầm măc, đành miễn cưỡng cười nhỏ giọng nói:
- Vợ à.. cái đó... anh...
Tần Xuyên lời vừa đến miệng, lại bị nghẹn chẳng biết nói gì, đành lén trừng mắt nhìn Bạch Dạ, cũng vì tiểu hồ ly này làm hại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.