Toàn Thôn Đều Biết Nàng Là Hòn Ngọc Quý Trên Tay Thủ Phụ
Chương 1:
Song Lí Ngư
01/08/2024
Tục ngữ có câu, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. Ấy vậy mà một ngày cơ cực của nữ tử xuyên không Trương Châu Châu lại bắt đầu từ trước khi mặt trời mọc.
Nhà họ Trương nuôi hai con heo, đến Tết thì thịt một con, bán một con. Trương Châu Châu phải dậy từ lúc trời chưa sáng để đi cắt cỏ về cho heo ăn.
Nàng cũng có thể không cắt, nhưng nếu nàng không cắt thì heo sẽ bị người nhà họ Trương nhốt trong... nhà xí! Rồi cho ăn thứ... ấy!
Người khác có thể nuốt trôi thịt heo như vậy, chứ Trương Châu Châu nàng đây nuốt không trôi!
Trương Châu Châu cố gắng tranh luận, cuối cùng đành bất đắc dĩ nhận trách nhiệm cho heo ăn.
Nghĩ đến bản thân từng sống hai mươi lăm năm trong xã hội hiện đại với khoa học công nghệ phát triển rực rỡ, nước mắt nàng lại lã chã rơi.
Hôm ấy, trên đường tan làm, nàng bị xe say rượu tông phải, chết ngay tại chỗ.
Mở mắt ra, nàng đã trở thành Trương Châu Châu sáu tuổi, con gái thứ ba của nhà địa chủ Trương gia trong thôn. Nàng có hai tỷ tỷ là Trương Kim Kim và Trương Ngân Ngân, cùng một đệ đệ là Trương Bảo Bối.
Bốn đứa con, vừa vặn đủ bộ kim ngân châu báu.
Lúc đó nàng còn may mắn cho rằng vận khí của mình không tệ, dù sao nhà địa chủ luôn có chút lương thực dư dả, chắc chắn có thể ăn no mặc ấm.
Nhưng nàng đã sai, sai vô cùng.
Cuộc sống này thật sự quá gian nan.
Khổ quá!
Thật sự quá khổ!
Trương Châu Châu "hu hu" khóc lớn, vừa cắt cỏ vừa khóc, nước mắt rơi xuống lưỡi hái sáng loáng.
Đang khóc ngon lành thì nàng bỗng nghe thấy phía sau có tiếng động, giống như thứ gì đó ngã xuống đất.
Trương Châu Châu vội vàng lau mặt, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bãi cỏ cao ngang người phía sau bị đè bẹp, một thiếu niên đang ngồi trên đất.
Ánh nắng ban mai le lói, gương mặt tuấn tú của thiếu niên trắng bệch, còn có chút run rẩy, chắc là do hoảng sợ.
Trương Châu Châu chưa từng gặp thiếu niên này, chắc là người nhà hôm qua mới chuyển về thôn.
Nàng đảo mắt, giơ cao lưỡi hái, cười khẽ: "Tiểu ca ca thơm quá, da thịt mềm mại, mang lên hấp một chút là được rồi."
Nói rồi, Trương Châu Châu chậm rãi bước tới, bốn mắt nhìn thẳng thiếu niên.
Thiếu niên kia vội vàng bò dậy, mặt mày tái mét, quay đầu bỏ chạy.
Bóng lưng chạy trối chết của hắn khiến Trương Châu Châu không nhịn được cười phá lên, tâm trạng u ám cũng vơi đi phần nào.
Phải nói, dung mạo hắn thật sự rất tuấn tú, trắng trẻo cao lớn, mười dặm tám thôn cũng chẳng ai bằng, chỉ là hơi nhát gan một chút.
Nghe thấy tiếng cười, bước chân chạy trốn của thiếu niên khựng lại. Chắc hắn đã hiểu ra điều gì đó nhưng vẫn không quay đầu, cứ thế chạy thẳng.
Trương Châu Châu nhìn sắc trời, vừa ngâm nga vừa gánh hai bó cỏ về nhà.
Mấy năm trời cho heo ăn, hai cánh tay nàng đã trở nên thật rắn chắc.
Nàng vừa bước vào cửa, đệ đệ Trương Bảo Bối tám tuổi đã chạy ra đón, vừa chạy vừa hét: "Tam tỷ, đệ đói chết mất!"
Trương Châu Châu uể oải ném lưỡi hái và cỏ xuống đất, đáp: "Ừ."
Cậu bé nhặt lưỡi hái, kéo theo bó cỏ, nói: "Tam tỷ, để đệ đi cho heo ăn, tỷ mau đi nấu cơm đi."
Chuyện nấu cơm do ba chị em nhà họ Trương thay phiên nhau làm, mỗi người mười ngày. Chỉ khi đến lượt Trương Châu Châu, Trương Bảo Bối mới mong chờ đến vậy.
Lửa trong bếp đã được nhóm sẵn, Trương Châu Châu đổ bột mì ra, sau đó nhanh tay lấy hũ mỡ heo, dùng muôi múc một muỗng lớn, lại một muỗng lớn nữa, thả vào trong nồi sắt. Tiếng mỡ nóng lép bép vang lên, mùi thơm béo ngậy lan tỏa khắp sân.
Trong lúc chờ mỡ tan, Trương Châu Châu rất thuần thục bịt chặt hai tai.
Ngay sau đó, tiếng quát của cha nàng, Trương Đại Xuân, vang lên như sấm dậy đất, xé toạc cả một góc trời Trương gia thôn: "Con nha đầu kia, lại dám múc hai muỗng mỡ heo! Cái đồ phá gia chi tử!"
Ngô thị ở bên cạnh vừa đuổi theo vừa la: "Lão gia, ông đang mang giày của tôi kìa!"
Trương Đại Xuân giật lấy đôi giày trên tay Ngô thị, tự mình xỏ vào rồi chạy như bay về phía bếp.
Chỉ cần ông ta chạy đủ nhanh thì vẫn có thể đổ chỗ mỡ heo trong nồi ra.
Nhưng ngay khi Trương Đại Xuân chạy vào, bánh nhân rau dại đã được dán vào nồi, mỡ sôi xèo xèo, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.
Đây chính là thời khắc ngập tràn dầu mỡ nhất trong một tháng của nhà họ Trương.
Hai tay Trương Đại Xuân run rẩy, trước mắt tối sầm: "Ngươi... ngươi..."
Chỗ mỡ heo đó, đáng lẽ có thể ăn trong một năm, vậy mà từ khi Châu Châu xuống bếp, nó chỉ còn đủ ăn trong nửa năm!
Nhà địa chủ cũng không thể ăn hoang như vậy!
Trương Châu Châu cười hỏi: "Cha, thơm không?"
Thơm cái con khỉ! Trương Đại Xuân đau lòng muốn chết nhưng ngoài đau lòng ra cũng chẳng làm gì được.
Ông ta chưa từng đánh con cái, có những người đàn ông khác đánh vợ mắng con, còn Trương Đại Xuân chỉ coi bốn đứa con như trâu ngựa mà sai khiến.
Trương Kim Kim và Trương Ngân Ngân đứng nép ở cửa bếp, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cùng nhau len lén cười trộm.
Nhà họ Trương nuôi hai con heo, đến Tết thì thịt một con, bán một con. Trương Châu Châu phải dậy từ lúc trời chưa sáng để đi cắt cỏ về cho heo ăn.
Nàng cũng có thể không cắt, nhưng nếu nàng không cắt thì heo sẽ bị người nhà họ Trương nhốt trong... nhà xí! Rồi cho ăn thứ... ấy!
Người khác có thể nuốt trôi thịt heo như vậy, chứ Trương Châu Châu nàng đây nuốt không trôi!
Trương Châu Châu cố gắng tranh luận, cuối cùng đành bất đắc dĩ nhận trách nhiệm cho heo ăn.
Nghĩ đến bản thân từng sống hai mươi lăm năm trong xã hội hiện đại với khoa học công nghệ phát triển rực rỡ, nước mắt nàng lại lã chã rơi.
Hôm ấy, trên đường tan làm, nàng bị xe say rượu tông phải, chết ngay tại chỗ.
Mở mắt ra, nàng đã trở thành Trương Châu Châu sáu tuổi, con gái thứ ba của nhà địa chủ Trương gia trong thôn. Nàng có hai tỷ tỷ là Trương Kim Kim và Trương Ngân Ngân, cùng một đệ đệ là Trương Bảo Bối.
Bốn đứa con, vừa vặn đủ bộ kim ngân châu báu.
Lúc đó nàng còn may mắn cho rằng vận khí của mình không tệ, dù sao nhà địa chủ luôn có chút lương thực dư dả, chắc chắn có thể ăn no mặc ấm.
Nhưng nàng đã sai, sai vô cùng.
Cuộc sống này thật sự quá gian nan.
Khổ quá!
Thật sự quá khổ!
Trương Châu Châu "hu hu" khóc lớn, vừa cắt cỏ vừa khóc, nước mắt rơi xuống lưỡi hái sáng loáng.
Đang khóc ngon lành thì nàng bỗng nghe thấy phía sau có tiếng động, giống như thứ gì đó ngã xuống đất.
Trương Châu Châu vội vàng lau mặt, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bãi cỏ cao ngang người phía sau bị đè bẹp, một thiếu niên đang ngồi trên đất.
Ánh nắng ban mai le lói, gương mặt tuấn tú của thiếu niên trắng bệch, còn có chút run rẩy, chắc là do hoảng sợ.
Trương Châu Châu chưa từng gặp thiếu niên này, chắc là người nhà hôm qua mới chuyển về thôn.
Nàng đảo mắt, giơ cao lưỡi hái, cười khẽ: "Tiểu ca ca thơm quá, da thịt mềm mại, mang lên hấp một chút là được rồi."
Nói rồi, Trương Châu Châu chậm rãi bước tới, bốn mắt nhìn thẳng thiếu niên.
Thiếu niên kia vội vàng bò dậy, mặt mày tái mét, quay đầu bỏ chạy.
Bóng lưng chạy trối chết của hắn khiến Trương Châu Châu không nhịn được cười phá lên, tâm trạng u ám cũng vơi đi phần nào.
Phải nói, dung mạo hắn thật sự rất tuấn tú, trắng trẻo cao lớn, mười dặm tám thôn cũng chẳng ai bằng, chỉ là hơi nhát gan một chút.
Nghe thấy tiếng cười, bước chân chạy trốn của thiếu niên khựng lại. Chắc hắn đã hiểu ra điều gì đó nhưng vẫn không quay đầu, cứ thế chạy thẳng.
Trương Châu Châu nhìn sắc trời, vừa ngâm nga vừa gánh hai bó cỏ về nhà.
Mấy năm trời cho heo ăn, hai cánh tay nàng đã trở nên thật rắn chắc.
Nàng vừa bước vào cửa, đệ đệ Trương Bảo Bối tám tuổi đã chạy ra đón, vừa chạy vừa hét: "Tam tỷ, đệ đói chết mất!"
Trương Châu Châu uể oải ném lưỡi hái và cỏ xuống đất, đáp: "Ừ."
Cậu bé nhặt lưỡi hái, kéo theo bó cỏ, nói: "Tam tỷ, để đệ đi cho heo ăn, tỷ mau đi nấu cơm đi."
Chuyện nấu cơm do ba chị em nhà họ Trương thay phiên nhau làm, mỗi người mười ngày. Chỉ khi đến lượt Trương Châu Châu, Trương Bảo Bối mới mong chờ đến vậy.
Lửa trong bếp đã được nhóm sẵn, Trương Châu Châu đổ bột mì ra, sau đó nhanh tay lấy hũ mỡ heo, dùng muôi múc một muỗng lớn, lại một muỗng lớn nữa, thả vào trong nồi sắt. Tiếng mỡ nóng lép bép vang lên, mùi thơm béo ngậy lan tỏa khắp sân.
Trong lúc chờ mỡ tan, Trương Châu Châu rất thuần thục bịt chặt hai tai.
Ngay sau đó, tiếng quát của cha nàng, Trương Đại Xuân, vang lên như sấm dậy đất, xé toạc cả một góc trời Trương gia thôn: "Con nha đầu kia, lại dám múc hai muỗng mỡ heo! Cái đồ phá gia chi tử!"
Ngô thị ở bên cạnh vừa đuổi theo vừa la: "Lão gia, ông đang mang giày của tôi kìa!"
Trương Đại Xuân giật lấy đôi giày trên tay Ngô thị, tự mình xỏ vào rồi chạy như bay về phía bếp.
Chỉ cần ông ta chạy đủ nhanh thì vẫn có thể đổ chỗ mỡ heo trong nồi ra.
Nhưng ngay khi Trương Đại Xuân chạy vào, bánh nhân rau dại đã được dán vào nồi, mỡ sôi xèo xèo, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.
Đây chính là thời khắc ngập tràn dầu mỡ nhất trong một tháng của nhà họ Trương.
Hai tay Trương Đại Xuân run rẩy, trước mắt tối sầm: "Ngươi... ngươi..."
Chỗ mỡ heo đó, đáng lẽ có thể ăn trong một năm, vậy mà từ khi Châu Châu xuống bếp, nó chỉ còn đủ ăn trong nửa năm!
Nhà địa chủ cũng không thể ăn hoang như vậy!
Trương Châu Châu cười hỏi: "Cha, thơm không?"
Thơm cái con khỉ! Trương Đại Xuân đau lòng muốn chết nhưng ngoài đau lòng ra cũng chẳng làm gì được.
Ông ta chưa từng đánh con cái, có những người đàn ông khác đánh vợ mắng con, còn Trương Đại Xuân chỉ coi bốn đứa con như trâu ngựa mà sai khiến.
Trương Kim Kim và Trương Ngân Ngân đứng nép ở cửa bếp, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cùng nhau len lén cười trộm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.