Truyện KhácNgôn TìnhXuyên KhôngTruyện CườiTrọng SinhThám HiểmTruyện SủngNữ CườngGia ĐấuHài HướcĐiền VănHiện Đại
Dịch giả: YooAhin
21,100
Đang cập nhật
22:38:39 23/11/2024
Toàn Thôn Xuyên Đến Thập Niên 90
Đánh giá: 10/10 từ 341 lượt
Thể loại: Điền văn, Bình đạm sinh hoạt, Ngôn tình, HE, Xuyên đàn…
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Văn án:
Khô hạn, nạn châu chấu, sưu cao thuế nặng, nạn binh lửa.
Già trẻ lớn bé cả thôn họ Điền bước lên con đường chạy nạn, một đường trèo núi vượt non không biết nơi nào là nhà, cắn rễ cây, ăn con sâu, đến lúc thật sự cùng đường thì họ lại gặp động đất, toàn thôn ngã xuống khe sâu.
Khi tỉnh lại từ hôn mê, bọn họ ở trong một chỗ thần kỳ, nơi này có núi, có nước, có rừng cây. Bọn họ dựng nhà ở, chia đất ruộng. Bọn họ biết, chỗ này là năm 1990, nghe nói tình huống của họ được gọi là xuyên việt.
Bọn họ còn chưa kịp bối rối thì đã nhanh chóng đi vào thời đại mới, cuộc sống mới tràn đầy náo nhiệt.
Nơi đây có chiếc hộp to kỳ lạ sẽ bỏ người vào trong đó, diễn ‘anh yêu em, em yêu anh’ khiến người xấu hổ.
Nơi đây có hộp sắt lắp bốn bánh xe, người chui vào trong, bánh xe lăn, thứ gọi là ‘xe hơi’ này nhanh còn hơn ngựa.
Nơi đó có dạ minh châu kéo một cái liền sáng, ban đêm mà sáng như ban ngày, nó gọi là ‘đèn điện’.
Nơi đây các động vật không ở dã ngoại, mà là bị nhốt ở nơi gọi là vườn bách thú, có con cọp trông như mèo to.
Nơi đây những đứa trẻ không cần ra ngoài nhặt củi, đào rau dại, trích trái cây rừng, các bạn nhỏ phải đến trường, con trai hay con gái đều giống nhau.
Cháu nội gái nhà trưởng thôn, Điền Điềm, thậm chí không biết viết tên, với ‘lớn đầu’ mười ba tuổi thành một chuẩn học sinh tiểu học.
Anh trai Điền Đông không biết chữ của cô, ‘lớn đầu’ mười lăm tuổi cũng thành học sinh tiểu học.
Cha ruột ba mươi hai tuổi của cô, mẹ ruột ba mươi tuổi, ông nội năm mươi mấy tuổi, các cô chú bác dì phụ lão hương thân đều vào lớp xóa nạn mù chữ.
1990, chúng tôi đến đây!
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Văn án:
Khô hạn, nạn châu chấu, sưu cao thuế nặng, nạn binh lửa.
Già trẻ lớn bé cả thôn họ Điền bước lên con đường chạy nạn, một đường trèo núi vượt non không biết nơi nào là nhà, cắn rễ cây, ăn con sâu, đến lúc thật sự cùng đường thì họ lại gặp động đất, toàn thôn ngã xuống khe sâu.
Khi tỉnh lại từ hôn mê, bọn họ ở trong một chỗ thần kỳ, nơi này có núi, có nước, có rừng cây. Bọn họ dựng nhà ở, chia đất ruộng. Bọn họ biết, chỗ này là năm 1990, nghe nói tình huống của họ được gọi là xuyên việt.
Bọn họ còn chưa kịp bối rối thì đã nhanh chóng đi vào thời đại mới, cuộc sống mới tràn đầy náo nhiệt.
Nơi đây có chiếc hộp to kỳ lạ sẽ bỏ người vào trong đó, diễn ‘anh yêu em, em yêu anh’ khiến người xấu hổ.
Nơi đây có hộp sắt lắp bốn bánh xe, người chui vào trong, bánh xe lăn, thứ gọi là ‘xe hơi’ này nhanh còn hơn ngựa.
Nơi đó có dạ minh châu kéo một cái liền sáng, ban đêm mà sáng như ban ngày, nó gọi là ‘đèn điện’.
Nơi đây các động vật không ở dã ngoại, mà là bị nhốt ở nơi gọi là vườn bách thú, có con cọp trông như mèo to.
Nơi đây những đứa trẻ không cần ra ngoài nhặt củi, đào rau dại, trích trái cây rừng, các bạn nhỏ phải đến trường, con trai hay con gái đều giống nhau.
Cháu nội gái nhà trưởng thôn, Điền Điềm, thậm chí không biết viết tên, với ‘lớn đầu’ mười ba tuổi thành một chuẩn học sinh tiểu học.
Anh trai Điền Đông không biết chữ của cô, ‘lớn đầu’ mười lăm tuổi cũng thành học sinh tiểu học.
Cha ruột ba mươi hai tuổi của cô, mẹ ruột ba mươi tuổi, ông nội năm mươi mấy tuổi, các cô chú bác dì phụ lão hương thân đều vào lớp xóa nạn mù chữ.
1990, chúng tôi đến đây!