Tôi Bị Trêu Đùa Bởi Npc Trong Trò Chơi Kinh Dị Ảo Tưởng
Chương 10: Chuyển trạm trong trò chơi
Xuân Phong Từ, Spring Breeze
20/04/2024
Ý đồ?
Minh Chấp ở trong lòng nghi hoặc, muốn cơ thể cậu có tính là ý đồ không?
Minh Chấp thấy hai mắt Cố Ninh cũng sắp phun ra lửa, hắn mới bừng tỉnh hiểu được, quên để Cố Ninh chìm vào "Ngủ say".
Vừa nhớ tới bộ dáng vô cùng lo lắng của mình vừa rồi, Minh Chấp dưới lớp mặt nạ khẽ cong môi.
Sống mũi cao thẳng khẽ nhúc nhích, hít lấy mùi thơm ngào ngạt từ trên người Cố Ninh phát ra, dần dần len lỏi ra khắp người hắn, lệ khí nồng hậu quanh thân ngày xưa, cũng dần nhạt đi.
Minh Chấp hiểu rõ tất cả khác thường này của mình là chuyện như thế nào, nhưng hiểu rõ thì hiểu rõ, vẫn là muốn tận mắt nhìn thấy mới có thể chắc chắn trăm phần trăm, người trước mắt là người yêu hắn tìm bấy lâu.
Minh Chấp há miệng thở dốc muốn giải thích, liền thấy Cố Ninh xuống giường, nắm chặt nắm tay cung về phía hắn.
Minh Chấp không né, cứ như vậy hứng một quyền của Cố Ninh, tiếng kêu rên từ bên miệng thốt ra.
Hắn che lại chỗ bị đánh, đôi mắt thâm thúy lại rất ôn hòa nhìn Cố Ninh xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không phải ăn trộm, chỉ là không cẩn thận đi nhầm phòng."
"Nếu dọa đến cậu, vậy tôi xin lỗi."
Bảo đảm lần sau sẽ không tái phạm loại sai lầm nhỏ nhoi này nữa.
Cố Ninh thu nắm tay, mí mắt khẽ nâng, từ trên xuống dưới nhìn người áo đen trước mặt.
Chung quanh người áo đen lơ lửng khí đen, khí đen này mang lại cho Cố Ninh một loại cảm giác quen thuộc.
Không chỉ là khí đen, ngay cả người áo đen cũng khiến Cố Ninh sinh ra một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, giống như bọn họ lúc trước đã từng gặp qua, hoặc là giao tình phỉ thiển chí giao hảo hữu.
Cố Ninh ngẩng đầu hỏi: "Anh biết tôi?"
Minh Chấp chỉ nhớ rõ ấn ký hoa hồng màu đỏ tươi kia, cùng với chấp niệm vô biên vô hạn, nhưng thái độ của người trước mắt nói cho Minh Chấp biết, hắn cái gì cũng không nhớ rõ.
Hắn bây giờ cái gì cũng không bằng, Minh Chấp trong nháy mắt có chút không vui, hắn nghĩ ngợi, nói: "Có lẽ biết."
"Ồ," Cố Ninh thấy thế, trong lòng hiểu rõ: "Xin lỗi, ký ức của tôi có đoạn bị thiếu, quên mất một chút chuyện."
Minh Chấp nghe vậy, truy vấn Cố Ninh: "Chuyện khi nào? Cậu sao lại mất ký ức?"
Suy nghĩ rất nhiều khả năng xuất hiện vấn đề, lệ khí trong lòng Minh Chấp mọc lan tràn, không chịu khống chế chui ra, hắn cắn chặt răng, không muốn ở trước mặt Cố Ninh mất khống chế.
Minh Chấp nhắm mắt, nhịn lệ khí tùy ý làm bậy xuống ngực, nhẹ giọng hỏi Cố Ninh: "Có người làm hại cậu không [Hay không có người thương ngươi]?"
—— có người, trước khi ta tìm thấy cậu, làm cậu bị thương.
Minh Chấp thực sự nhịn không được lửa giận trong lòng.
Hắn tìm người lâu như vậy, người lại ở chỗ hắn không biết bị bắt nạt.
Tưởng tượng đến hình ảnh Cố Ninh bị bắt nạt đến đáng thương, đại não Minh Chấp trong chớp mắt chỗ trống, quần áo màu đen không gió tự động lay, đây là điềm báo hắn sắp sửa phát cuồng.
Minh Chấp muốn Cố Ninh trả lời.
Hắn áp xuống thô bạo trong lòng, lại lần nữa hỏi Cố Ninh: "Có người, làm hại cậu không?"
Cố Ninh kinh ngạc với sự tức giận của Minh Chấp, nhưng anh vẫn lắc đầu nói: "Không có người bắt nạt tôi."
Cố Ninh khẽ nâng cằm, quả nhiên vẫn là một bộ tư thái lãnh khốc: "Người bắt nạt tôi, đều bị tôi hung hăng giáo huấn trở về, tôi cái gì cũng ăn được, nhưng không có bị hại."
Sau đó anh nhìn Minh Chấp, ánh mắt không rõ chua xót: "Anh đừng nóng giận, thật sự không có người làm hại tôi, ký ức tôi mất đoạn, là ngoài ý muốn."
"Ngoài ý muốn?"
Minh Chấp hung tợn nhấn mạnh ba chữ này.
Hắn hận nhất "Ngoài ý muốn".
Một lần ngoài ý muốn, hắn mất đi người mình yêu.
Tìm kiếm mấy năm, cũng không tìm được người hắn yêu, ở trong trò chơi sinh tồn mấy năm, không biết có bao nhiêu người giả tên tuổi người yêu hắn tới tìm hắn.
Nhưng Minh Chấp biết, trong những người này, không có một người là người yêu của hắn.
Dù cho ký ức không có, nhưng tiềm thức sẽ không làm bộ.
Đối mặt với Cố Ninh, Minh Chấp sẽ từ đáy lòng sinh ra tình yêu, muốn cùng cậu thân cận.
Ngay cả hóa thân của mình, hay chính mình thuần túy nhất đều nguyện ý thân cận với Cố Ninh, Minh Chấp nghĩ, Cố Ninh chính là người yêu hắn tìm kiếm mấy năm.
Xem xét ấn ký hoa hồng.
Chỉ là vì cho công sức mình tìm kiếm nhiều năm như vậy, có công đạo.
Minh Chấp điên cuồng tìm kiếm người có chứa ấn ký, thứ này ở trong game sinh tồn cũng không phải bí mật gì.
Rất nhiều người chơi muốn đi lối tắt, nhưng đều bị Minh Chấp đuổi đi, những người đó tâm tư pha tạp, sao có thể là ái nhân của hắn chứ?
Minh Chấp hé miệng muốn nói cái gì, đúng lúc này, một luồng sức mạnh thuộc về chủ thần dao động truyền đến, ánh mắt Minh Chấp thay đổi, lệ khí như lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, hung hăng thứ hướng về thứ sức mạnh kia.
Âm thanh Chủ Thần lạnh băng, ở bên tai Minh Chấp vang lên.
【Trở lại nơi thuộc về ngươi đi 】
Minh Chấp ánh mắt sắc bén, không chịu rời đi.
"Ta thật vất vả tìm được người, ngươi bảo ta cứ như vậy mà rời đi?"
Hắn cười nhạo một tiếng: "Vọng tưởng."
Minh Chấp giương mắt, đôi mắt đen nhánh xuyên qua vách tường, nhìn về phía Chủ Thần trong hư không.
"Nếu muốn đánh, ngươi chưa chắc là đối thủ của ta." Minh Chấp thân là ảo ảnh cảnh chủ tiêu tan, thực lực sâu không lường được, nếu muốn phát điên, Chủ Thần cũng rất khó giải quyết.
Đối cầm hồi lâu, Chủ Thần vẫn là chịu thua.
【 Minh Chấp, nếu không phải ta giúp ngươi, ngươi hiện tại không nhất định có thể tìm được ái nhân, ngươi xác định muốn cùng ta xé rách mặt nhau sao 】
Minh Chấp thấy được ngữ khí của Chủ Thần thay đổi, tin tưởng gấp trăm lần nói: "Chỉ cần ta tồn tại, luôn có một ngày tìm được cậu ấy, nhưng cúng chỉ là sớm hay mượn thôi."
Chủ Thần rất khó hiểu rõ ý nghĩ của Minh Chấp.
Nó không rõ loại sinh vật cường đại như Minh Chấp, cư nhiên sẽ bởi vì ái nhân mà mất đi lý trí, rồi hỏng mất.
Nó cũng không rõ, Cố Ninh với Minh Chấp, rốt cuộc là dạng tồn tại gì.
Nhưng Chủ Thần nhìn Minh Chấp vì ái nhân mà điên cuồng mấy năm, tự nhiên sẽ không đi nhằm vào ái nhân của hắn.
Minh Chấp phát điên cũng không dễ khống chế, Chủ Thần cũng không muốn chọc giận hắn, nó chỉ muốn bảo Minh Chấp trở lại chỗ hắn nên ở, để tránh phó bản xuất hiện vấn đề.
【Chúng ta làm một giao dịch 】
Minh Chấp giương mắt: "Giao dịch gì?"
Chủ Thần lạnh nhạt nói.
【 Nếu hiện tại ngươi rời đi, ta có thể mở quyền hạn cho ngươi, để ngươi có thể đi theo ái nhân của ngươi cùng tiến phó bản, hơn nữa không bị ý chí của thế giới phó bản bài xích 】
Ánh mắt Minh Chấp lập loè không ngừng, lúc trước phó bản thí luyện bởi vì hắn bị ý chí của thế giới phó bản bài xích, chỉ có thể vào lúc cuối cùng dùng hóa thân tiến vào.
Giao dịch của Chủ Thần rất có lời, Minh Chấp không nghĩ nhiều liền đồng ý.
Minh Chấp nói: "Cho ta một phút."
Chủ Thần lạnh giọng thúc giục.
【Nhanh lên, ta không muốn lại vì ngươi mà tiếp thêm cục diện rối rắm đâu】
Minh Chấp liếc mắt Chủ Thần, dời ánh mắt, đặt lên Cố Ninh đang ở một bên nghi hoặc nhìn hắn.
Minh Chấp thật sự rất muốn hôn Cố Ninh, nhưng vì không muốn chọc Cố Ninh không vui, hắn vẫn là chọn ôm một cái.
Hắn nhẹ giọng ở bên vành tai trắng nõn của Cố Ninh nói: "Cậu nhanh nhớ lại đấy." Tôi không có nhiều kiên nhẫn.
Minh Chấp ôm vài phút, buông Cố Ninh ra, thân ảnh chậm rãi tiêu tán.
Trước khi tiêu tán, hắn ôn hòa mỉm cười với Cố Ninh, ngữ khí mềm nhẹ: "Tôi sẽ đi tìm cậu, chúng ta ở phó bản sau gặp mặt."
Lúc Cố Ninh còn chưa kịp phản ứng lại, Minh Chấp liền đã biến mất ở trong phòng anh, hóa thành một đám khí đen, chậm rãi tiêu tán.
Cố Ninh xuất thần nhìn nơi Minh Chấp biến mất, ngốc nửa ngày mới lấy lại tinh thần, anh hỏi 009: "Ta cùng hắn, có phải quen nhau không?"
009 ấp úng, nói vậy hả.
Tình lữ mấy trăm năm, hẳn là rất quen thuộc.
Cố Ninh ánh mắt mê mang ngồi ở trên giường, buồn ngủ sau khi trải qua đoạn nhạc đệm vừa rồi, đã hoàn toàn biến mất, anh hiện tại không có buồn ngủ chút.
Qua hồi lâu, ngay lúc 009 cho rằng Cố Ninh đã ngủ rồi, đang muốn đi ra ngoài đắp cho anh cái chăn, đột nhiên nghe thấy Cố Ninh mở miệng nói chuyện, 009 thiếu chút nữa không bị dọa hét lên [phi].
009 chột dạ, vội vàng trở lại chỗ sâu trong ý thức của Cố Ninh.
Cố Ninh ngẩng đầu nhìn ánh trăng giả lập ngoài cửa sổ, giọng điệu bang quơ hỏi 009: "009, ký ức của ta thứ gì mới có thể khôi phục được?"
Vừa rồi người kia nói, bảo anh nhanh nhớ lại.
Nhưng trong đầu của Cố Ninh, thật sự không có chút ít ký ức gì về người vừa rồi.
Nhưng tiềm thức lại nói anh biết, người này rất quan trọng đối với anh.
Thể ý thức của con người cực kỳ phức tạp, cho dù ký ức không ở đây, tiềm thức cũng sẽ chặt chẽ nhớ kỹ, cũng nói cho ngươi biết —— hắn rất quan trọng với ngươi.
Cố Ninh mâu thuẫn không thôi, giọng điệu cũng có chút bực bội: "009 mi cho ta một câu lời chắc chắn, rốt cuộc khi nào mới có thể khôi phục ký ức?"
Cố Ninh dựa vào đầu giường, ánh mắt mờ mịt, vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng 009 lại từ trong đó nghe ra một chút cô đơn.
"Ta thật sự, rất muốn nhớ lại, ta cảm thấy hắn rất quan trọng với ta......"
009 không đành lòng nhìn chủ nhân khổ sở, liền căng da đầu nói: "Vậy nhanh nhanh lên, chỉ cần Ninh Ninh hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, tui liền có thể giúp cậu khôi phục ký ức và sức mạnh."
Cố Ninh khó hiểu hỏi: "Sức mạnh?"
009 lỡ lời, vì không để Cố Ninh hoài nghi nó, bắt đầu vô nghĩa: "Tui nói sai rồi, là tăng cường sức mạnh."
Cố Ninh "Ồ" một tiếng, chưa nói tin cũng chưa nói không tin.
009 thầm nghĩ món ăn thối, chủ nhân nhà nó nhạy bén như vậy, chủ nói được vài lời liền đã biết có chỗ không đúng.
009 quyết định giả chết, chỉ cần nó cắn chết không nói, Cố Ninh cho dù hoài nghi cũng không có cách nào khác!
Nhưng vấn đề tiếp theo của Cố Ninh, lại khiến cho 009 ủ rũ cụp đuôi.
Cố Ninh hỏi: "Vạy vì sao ở phó bản kia, mi không tuyên bố nhiệm vụ?"
009 cứng đờ, không biết nên trả lời như thế nào.
Cố Ninh chỉ trích nói: "Thời khắc mấu chốt rớt dây xích, 009 mi không đáng tin."
00-cức kỳ đáng tin cậy-9 cảm thấy nó oan uổng muốn chết, một vị chủ nhân khác không phải bản thể, cho dù nó tuyên bố nhiệm vụ, sức mạnh lấy được cũng là ít ỏi không có mấy, còn không bằng để hai vị chủ nhân bồi dưỡng tình cảm, như vậy việc khôi phục sức mạnh sau này của nó mới có thể nhanh chóng.
009 lại lần nữa phun tào một vị chủ nhân khác.
Vì sao lại thiết trí nó thành như vậy, một hai phải để hai người bọn họ ép ra giá trị thân mật mới có thể tăng cường sức mạnh, còn giả thiết bất cứ loại cảnh tượngthân mật nào cũng có thể tăng lên chỉ số.
009 cảm thấy nó quá mệt mỏi, có một tên chủ nhân không đáng tin như vậy, này quả thực là tra tấn!
Đương nhiên, 009 cũng không biết, lúc ban đầu nó ra đời, một vị chủ nhân khác của nó, chính là vì để mê hoặc Cố Ninh làm ra chuyện thân mật, mới có thể hao hết tâm tư đi tạo ra nó.
Vẻ ngoài 009 rất đẹp, năng lực cũng không nhỏ.
Đương nhiên, năng lực của nó lớn hay nhỏ, có quan hệ không thể nào bỏ với giá trị thân mật của hai vị chủ nhân kia.
Giá trị thân mật càng lớn, sức mạnh nó phát huy lại càng mạnh.
Cho nên mới nói, 009 chính là một cái công cụ LIU manh.
009 châm chước hồi lâu, mới thật cẩn thận nói: "Bởi vì sức mạnh ở phó bnả trước của tôi không ổn định, không có cách nào tuyên bố nhiệm vụ."
Nó cam đoan nói: "Ninh Ninh yên tâm, phó bản sau tôi nhất định sẽ tuyên bố nhiệm vụ, để cậu mau chóng khôi phục ký ức!"
Một vị chủ nhân khác của nó, cũng có ý tưởng giống như nó.
Cố Ninh được 009 trả lời, cực kỳ vừa lòng, không đến một lát liền tiến vào mộng đẹp.
009 thấy thế, cũng đã ngủ rồi.
Ba ngày rất nhanh đã trôi qua.
Cố Ninh quyết định hôm nay tiến phó bản, anh liên hệ hảo Triệu Dương, bởi vì hai người cùng đẳng cấp, có thể cùng tiến vào phó bản.
Trương Châu lại không được, bởi vì hắn nhiều hơn một bậc với Cố Ninh và Triệu Dương.
Nhấn vào vòng tay, thân ảnh hai người bị Truyền Tống Trận dưới chân cắn nuốt.
Cố Ninh cảm thấy một luồng sáng trắng hiện lên, khi lần nữa mở mắt ra, đã tới một chỗ có vẻ là trong rừng cây rậm rạp.
Anh còn chưa hoàn toàn mở mắt ra, liền nghe thấy tiếng trào phúng chói tai.
"Thời buổi này người chơi thật là càng ngày càng kém, cư nhiên loại tiểu bạch kiểm này đều cũng có thể tiến vào."
"Ai nói không phải đâu, vẫn là Hùng ca của chúng ta uy vũ!"
"Đúng vậy, một quyền của tôi có thể ném ngã cả ba tên tiểu bạch kiểm như vậy!"
"Hùng ca, nếu không chúng ta giáo huấn nó một chút đi?"
"Được đó, êy, tiểu bạch kiểm bên kia, lại chỗ này cả ông đây, để ông mày thưởng cho mày một quyền."
- -------------DFY-------------
Minh Chấp ở trong lòng nghi hoặc, muốn cơ thể cậu có tính là ý đồ không?
Minh Chấp thấy hai mắt Cố Ninh cũng sắp phun ra lửa, hắn mới bừng tỉnh hiểu được, quên để Cố Ninh chìm vào "Ngủ say".
Vừa nhớ tới bộ dáng vô cùng lo lắng của mình vừa rồi, Minh Chấp dưới lớp mặt nạ khẽ cong môi.
Sống mũi cao thẳng khẽ nhúc nhích, hít lấy mùi thơm ngào ngạt từ trên người Cố Ninh phát ra, dần dần len lỏi ra khắp người hắn, lệ khí nồng hậu quanh thân ngày xưa, cũng dần nhạt đi.
Minh Chấp hiểu rõ tất cả khác thường này của mình là chuyện như thế nào, nhưng hiểu rõ thì hiểu rõ, vẫn là muốn tận mắt nhìn thấy mới có thể chắc chắn trăm phần trăm, người trước mắt là người yêu hắn tìm bấy lâu.
Minh Chấp há miệng thở dốc muốn giải thích, liền thấy Cố Ninh xuống giường, nắm chặt nắm tay cung về phía hắn.
Minh Chấp không né, cứ như vậy hứng một quyền của Cố Ninh, tiếng kêu rên từ bên miệng thốt ra.
Hắn che lại chỗ bị đánh, đôi mắt thâm thúy lại rất ôn hòa nhìn Cố Ninh xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không phải ăn trộm, chỉ là không cẩn thận đi nhầm phòng."
"Nếu dọa đến cậu, vậy tôi xin lỗi."
Bảo đảm lần sau sẽ không tái phạm loại sai lầm nhỏ nhoi này nữa.
Cố Ninh thu nắm tay, mí mắt khẽ nâng, từ trên xuống dưới nhìn người áo đen trước mặt.
Chung quanh người áo đen lơ lửng khí đen, khí đen này mang lại cho Cố Ninh một loại cảm giác quen thuộc.
Không chỉ là khí đen, ngay cả người áo đen cũng khiến Cố Ninh sinh ra một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, giống như bọn họ lúc trước đã từng gặp qua, hoặc là giao tình phỉ thiển chí giao hảo hữu.
Cố Ninh ngẩng đầu hỏi: "Anh biết tôi?"
Minh Chấp chỉ nhớ rõ ấn ký hoa hồng màu đỏ tươi kia, cùng với chấp niệm vô biên vô hạn, nhưng thái độ của người trước mắt nói cho Minh Chấp biết, hắn cái gì cũng không nhớ rõ.
Hắn bây giờ cái gì cũng không bằng, Minh Chấp trong nháy mắt có chút không vui, hắn nghĩ ngợi, nói: "Có lẽ biết."
"Ồ," Cố Ninh thấy thế, trong lòng hiểu rõ: "Xin lỗi, ký ức của tôi có đoạn bị thiếu, quên mất một chút chuyện."
Minh Chấp nghe vậy, truy vấn Cố Ninh: "Chuyện khi nào? Cậu sao lại mất ký ức?"
Suy nghĩ rất nhiều khả năng xuất hiện vấn đề, lệ khí trong lòng Minh Chấp mọc lan tràn, không chịu khống chế chui ra, hắn cắn chặt răng, không muốn ở trước mặt Cố Ninh mất khống chế.
Minh Chấp nhắm mắt, nhịn lệ khí tùy ý làm bậy xuống ngực, nhẹ giọng hỏi Cố Ninh: "Có người làm hại cậu không [Hay không có người thương ngươi]?"
—— có người, trước khi ta tìm thấy cậu, làm cậu bị thương.
Minh Chấp thực sự nhịn không được lửa giận trong lòng.
Hắn tìm người lâu như vậy, người lại ở chỗ hắn không biết bị bắt nạt.
Tưởng tượng đến hình ảnh Cố Ninh bị bắt nạt đến đáng thương, đại não Minh Chấp trong chớp mắt chỗ trống, quần áo màu đen không gió tự động lay, đây là điềm báo hắn sắp sửa phát cuồng.
Minh Chấp muốn Cố Ninh trả lời.
Hắn áp xuống thô bạo trong lòng, lại lần nữa hỏi Cố Ninh: "Có người, làm hại cậu không?"
Cố Ninh kinh ngạc với sự tức giận của Minh Chấp, nhưng anh vẫn lắc đầu nói: "Không có người bắt nạt tôi."
Cố Ninh khẽ nâng cằm, quả nhiên vẫn là một bộ tư thái lãnh khốc: "Người bắt nạt tôi, đều bị tôi hung hăng giáo huấn trở về, tôi cái gì cũng ăn được, nhưng không có bị hại."
Sau đó anh nhìn Minh Chấp, ánh mắt không rõ chua xót: "Anh đừng nóng giận, thật sự không có người làm hại tôi, ký ức tôi mất đoạn, là ngoài ý muốn."
"Ngoài ý muốn?"
Minh Chấp hung tợn nhấn mạnh ba chữ này.
Hắn hận nhất "Ngoài ý muốn".
Một lần ngoài ý muốn, hắn mất đi người mình yêu.
Tìm kiếm mấy năm, cũng không tìm được người hắn yêu, ở trong trò chơi sinh tồn mấy năm, không biết có bao nhiêu người giả tên tuổi người yêu hắn tới tìm hắn.
Nhưng Minh Chấp biết, trong những người này, không có một người là người yêu của hắn.
Dù cho ký ức không có, nhưng tiềm thức sẽ không làm bộ.
Đối mặt với Cố Ninh, Minh Chấp sẽ từ đáy lòng sinh ra tình yêu, muốn cùng cậu thân cận.
Ngay cả hóa thân của mình, hay chính mình thuần túy nhất đều nguyện ý thân cận với Cố Ninh, Minh Chấp nghĩ, Cố Ninh chính là người yêu hắn tìm kiếm mấy năm.
Xem xét ấn ký hoa hồng.
Chỉ là vì cho công sức mình tìm kiếm nhiều năm như vậy, có công đạo.
Minh Chấp điên cuồng tìm kiếm người có chứa ấn ký, thứ này ở trong game sinh tồn cũng không phải bí mật gì.
Rất nhiều người chơi muốn đi lối tắt, nhưng đều bị Minh Chấp đuổi đi, những người đó tâm tư pha tạp, sao có thể là ái nhân của hắn chứ?
Minh Chấp hé miệng muốn nói cái gì, đúng lúc này, một luồng sức mạnh thuộc về chủ thần dao động truyền đến, ánh mắt Minh Chấp thay đổi, lệ khí như lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, hung hăng thứ hướng về thứ sức mạnh kia.
Âm thanh Chủ Thần lạnh băng, ở bên tai Minh Chấp vang lên.
【Trở lại nơi thuộc về ngươi đi 】
Minh Chấp ánh mắt sắc bén, không chịu rời đi.
"Ta thật vất vả tìm được người, ngươi bảo ta cứ như vậy mà rời đi?"
Hắn cười nhạo một tiếng: "Vọng tưởng."
Minh Chấp giương mắt, đôi mắt đen nhánh xuyên qua vách tường, nhìn về phía Chủ Thần trong hư không.
"Nếu muốn đánh, ngươi chưa chắc là đối thủ của ta." Minh Chấp thân là ảo ảnh cảnh chủ tiêu tan, thực lực sâu không lường được, nếu muốn phát điên, Chủ Thần cũng rất khó giải quyết.
Đối cầm hồi lâu, Chủ Thần vẫn là chịu thua.
【 Minh Chấp, nếu không phải ta giúp ngươi, ngươi hiện tại không nhất định có thể tìm được ái nhân, ngươi xác định muốn cùng ta xé rách mặt nhau sao 】
Minh Chấp thấy được ngữ khí của Chủ Thần thay đổi, tin tưởng gấp trăm lần nói: "Chỉ cần ta tồn tại, luôn có một ngày tìm được cậu ấy, nhưng cúng chỉ là sớm hay mượn thôi."
Chủ Thần rất khó hiểu rõ ý nghĩ của Minh Chấp.
Nó không rõ loại sinh vật cường đại như Minh Chấp, cư nhiên sẽ bởi vì ái nhân mà mất đi lý trí, rồi hỏng mất.
Nó cũng không rõ, Cố Ninh với Minh Chấp, rốt cuộc là dạng tồn tại gì.
Nhưng Chủ Thần nhìn Minh Chấp vì ái nhân mà điên cuồng mấy năm, tự nhiên sẽ không đi nhằm vào ái nhân của hắn.
Minh Chấp phát điên cũng không dễ khống chế, Chủ Thần cũng không muốn chọc giận hắn, nó chỉ muốn bảo Minh Chấp trở lại chỗ hắn nên ở, để tránh phó bản xuất hiện vấn đề.
【Chúng ta làm một giao dịch 】
Minh Chấp giương mắt: "Giao dịch gì?"
Chủ Thần lạnh nhạt nói.
【 Nếu hiện tại ngươi rời đi, ta có thể mở quyền hạn cho ngươi, để ngươi có thể đi theo ái nhân của ngươi cùng tiến phó bản, hơn nữa không bị ý chí của thế giới phó bản bài xích 】
Ánh mắt Minh Chấp lập loè không ngừng, lúc trước phó bản thí luyện bởi vì hắn bị ý chí của thế giới phó bản bài xích, chỉ có thể vào lúc cuối cùng dùng hóa thân tiến vào.
Giao dịch của Chủ Thần rất có lời, Minh Chấp không nghĩ nhiều liền đồng ý.
Minh Chấp nói: "Cho ta một phút."
Chủ Thần lạnh giọng thúc giục.
【Nhanh lên, ta không muốn lại vì ngươi mà tiếp thêm cục diện rối rắm đâu】
Minh Chấp liếc mắt Chủ Thần, dời ánh mắt, đặt lên Cố Ninh đang ở một bên nghi hoặc nhìn hắn.
Minh Chấp thật sự rất muốn hôn Cố Ninh, nhưng vì không muốn chọc Cố Ninh không vui, hắn vẫn là chọn ôm một cái.
Hắn nhẹ giọng ở bên vành tai trắng nõn của Cố Ninh nói: "Cậu nhanh nhớ lại đấy." Tôi không có nhiều kiên nhẫn.
Minh Chấp ôm vài phút, buông Cố Ninh ra, thân ảnh chậm rãi tiêu tán.
Trước khi tiêu tán, hắn ôn hòa mỉm cười với Cố Ninh, ngữ khí mềm nhẹ: "Tôi sẽ đi tìm cậu, chúng ta ở phó bản sau gặp mặt."
Lúc Cố Ninh còn chưa kịp phản ứng lại, Minh Chấp liền đã biến mất ở trong phòng anh, hóa thành một đám khí đen, chậm rãi tiêu tán.
Cố Ninh xuất thần nhìn nơi Minh Chấp biến mất, ngốc nửa ngày mới lấy lại tinh thần, anh hỏi 009: "Ta cùng hắn, có phải quen nhau không?"
009 ấp úng, nói vậy hả.
Tình lữ mấy trăm năm, hẳn là rất quen thuộc.
Cố Ninh ánh mắt mê mang ngồi ở trên giường, buồn ngủ sau khi trải qua đoạn nhạc đệm vừa rồi, đã hoàn toàn biến mất, anh hiện tại không có buồn ngủ chút.
Qua hồi lâu, ngay lúc 009 cho rằng Cố Ninh đã ngủ rồi, đang muốn đi ra ngoài đắp cho anh cái chăn, đột nhiên nghe thấy Cố Ninh mở miệng nói chuyện, 009 thiếu chút nữa không bị dọa hét lên [phi].
009 chột dạ, vội vàng trở lại chỗ sâu trong ý thức của Cố Ninh.
Cố Ninh ngẩng đầu nhìn ánh trăng giả lập ngoài cửa sổ, giọng điệu bang quơ hỏi 009: "009, ký ức của ta thứ gì mới có thể khôi phục được?"
Vừa rồi người kia nói, bảo anh nhanh nhớ lại.
Nhưng trong đầu của Cố Ninh, thật sự không có chút ít ký ức gì về người vừa rồi.
Nhưng tiềm thức lại nói anh biết, người này rất quan trọng đối với anh.
Thể ý thức của con người cực kỳ phức tạp, cho dù ký ức không ở đây, tiềm thức cũng sẽ chặt chẽ nhớ kỹ, cũng nói cho ngươi biết —— hắn rất quan trọng với ngươi.
Cố Ninh mâu thuẫn không thôi, giọng điệu cũng có chút bực bội: "009 mi cho ta một câu lời chắc chắn, rốt cuộc khi nào mới có thể khôi phục ký ức?"
Cố Ninh dựa vào đầu giường, ánh mắt mờ mịt, vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng 009 lại từ trong đó nghe ra một chút cô đơn.
"Ta thật sự, rất muốn nhớ lại, ta cảm thấy hắn rất quan trọng với ta......"
009 không đành lòng nhìn chủ nhân khổ sở, liền căng da đầu nói: "Vậy nhanh nhanh lên, chỉ cần Ninh Ninh hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, tui liền có thể giúp cậu khôi phục ký ức và sức mạnh."
Cố Ninh khó hiểu hỏi: "Sức mạnh?"
009 lỡ lời, vì không để Cố Ninh hoài nghi nó, bắt đầu vô nghĩa: "Tui nói sai rồi, là tăng cường sức mạnh."
Cố Ninh "Ồ" một tiếng, chưa nói tin cũng chưa nói không tin.
009 thầm nghĩ món ăn thối, chủ nhân nhà nó nhạy bén như vậy, chủ nói được vài lời liền đã biết có chỗ không đúng.
009 quyết định giả chết, chỉ cần nó cắn chết không nói, Cố Ninh cho dù hoài nghi cũng không có cách nào khác!
Nhưng vấn đề tiếp theo của Cố Ninh, lại khiến cho 009 ủ rũ cụp đuôi.
Cố Ninh hỏi: "Vạy vì sao ở phó bản kia, mi không tuyên bố nhiệm vụ?"
009 cứng đờ, không biết nên trả lời như thế nào.
Cố Ninh chỉ trích nói: "Thời khắc mấu chốt rớt dây xích, 009 mi không đáng tin."
00-cức kỳ đáng tin cậy-9 cảm thấy nó oan uổng muốn chết, một vị chủ nhân khác không phải bản thể, cho dù nó tuyên bố nhiệm vụ, sức mạnh lấy được cũng là ít ỏi không có mấy, còn không bằng để hai vị chủ nhân bồi dưỡng tình cảm, như vậy việc khôi phục sức mạnh sau này của nó mới có thể nhanh chóng.
009 lại lần nữa phun tào một vị chủ nhân khác.
Vì sao lại thiết trí nó thành như vậy, một hai phải để hai người bọn họ ép ra giá trị thân mật mới có thể tăng cường sức mạnh, còn giả thiết bất cứ loại cảnh tượngthân mật nào cũng có thể tăng lên chỉ số.
009 cảm thấy nó quá mệt mỏi, có một tên chủ nhân không đáng tin như vậy, này quả thực là tra tấn!
Đương nhiên, 009 cũng không biết, lúc ban đầu nó ra đời, một vị chủ nhân khác của nó, chính là vì để mê hoặc Cố Ninh làm ra chuyện thân mật, mới có thể hao hết tâm tư đi tạo ra nó.
Vẻ ngoài 009 rất đẹp, năng lực cũng không nhỏ.
Đương nhiên, năng lực của nó lớn hay nhỏ, có quan hệ không thể nào bỏ với giá trị thân mật của hai vị chủ nhân kia.
Giá trị thân mật càng lớn, sức mạnh nó phát huy lại càng mạnh.
Cho nên mới nói, 009 chính là một cái công cụ LIU manh.
009 châm chước hồi lâu, mới thật cẩn thận nói: "Bởi vì sức mạnh ở phó bnả trước của tôi không ổn định, không có cách nào tuyên bố nhiệm vụ."
Nó cam đoan nói: "Ninh Ninh yên tâm, phó bản sau tôi nhất định sẽ tuyên bố nhiệm vụ, để cậu mau chóng khôi phục ký ức!"
Một vị chủ nhân khác của nó, cũng có ý tưởng giống như nó.
Cố Ninh được 009 trả lời, cực kỳ vừa lòng, không đến một lát liền tiến vào mộng đẹp.
009 thấy thế, cũng đã ngủ rồi.
Ba ngày rất nhanh đã trôi qua.
Cố Ninh quyết định hôm nay tiến phó bản, anh liên hệ hảo Triệu Dương, bởi vì hai người cùng đẳng cấp, có thể cùng tiến vào phó bản.
Trương Châu lại không được, bởi vì hắn nhiều hơn một bậc với Cố Ninh và Triệu Dương.
Nhấn vào vòng tay, thân ảnh hai người bị Truyền Tống Trận dưới chân cắn nuốt.
Cố Ninh cảm thấy một luồng sáng trắng hiện lên, khi lần nữa mở mắt ra, đã tới một chỗ có vẻ là trong rừng cây rậm rạp.
Anh còn chưa hoàn toàn mở mắt ra, liền nghe thấy tiếng trào phúng chói tai.
"Thời buổi này người chơi thật là càng ngày càng kém, cư nhiên loại tiểu bạch kiểm này đều cũng có thể tiến vào."
"Ai nói không phải đâu, vẫn là Hùng ca của chúng ta uy vũ!"
"Đúng vậy, một quyền của tôi có thể ném ngã cả ba tên tiểu bạch kiểm như vậy!"
"Hùng ca, nếu không chúng ta giáo huấn nó một chút đi?"
"Được đó, êy, tiểu bạch kiểm bên kia, lại chỗ này cả ông đây, để ông mày thưởng cho mày một quyền."
- -------------DFY-------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.