Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 120: Bí mật của tổ ong

Miêu Bát Tiên Sinh

12/08/2021

Edit - beta: Axianbuxian12

Ngay lúc này, Lộ Nhậm lại nghe thấy âm thanh kỳ dị truyền đến.

Cậu lắng tai nghe, phát hiện âm thanh kia dường như là đến từ dưới đất. Nghiêm Chỉ cũng phát hiện không đúng, kéo Lộ Nhậm, ý bảo nhanh chóng rời đi.

Hai người nhanh chóng chạy về hướng đường rút lui, chỉ là đã không còn kịp rồi. Ở lối vào của hai đường hầm thông với nơi này đều đã xuất hiện những con ong thợ thân hình to lớn.

Trên đỉnh đường hầm, còn xuất hiện mấy con ong đực với thân hình nhỏ và đôi cánh dài, nhìn qua thì khó đối phó hơn đám ong thợ kia một chút.

Lộ Nhậm lật tay, Vạn vật kiếm thành hình, đã làm xong chuẩn bị chiến đấu. Bên kia Nghiêm Chỉ cũng đeo Phật châu lên cổ tay, ngưng tụ ra một đôi móng vuốt.

Trừ cái này ra, đôi móng vuốt còn dài hơn lúc trước, nửa người phía trên của Nghiêm Chỉ được bao phủ một tầng áo giáp mỏng.

Xem ra đây là đặc tính mới của vũ khí ngũ hành sau khi Nghiêm Chỉ đột phá đến cảnh giới tông sư. Một khi đã như vậy, Lộ Nhậm nói thẳng một câu: "Những con cánh dài kia giao cho cậu."

Nghiêm Chỉ gật đầu, quay người đạp một cái lên vách đá, thân hình xuất hiện ở giữa không trung, ngăn đón những ong đực cánh dài kia.

Lộ Nhậm cũng không chậm trễ, thế kiếm biến đổi, cắt vào những chỗ nối giữa các khớp chân của mấy con ong thợ. Đây là cách săn thú có hiệu quả cao nhất, mục đích của cậu không phải giết chết đám ong thợ này, chỉ là làm đám ong thợ mất đi sức chiến đấu trong thời gian ngắn.

Số lượng côn trùng rất lớn, đấu lâu với bọn chúng cũng không có ý nghĩa gì.

Lộ Nhậm và Nghiêm Chỉ rời vào trận xa luân chiến, cũng may hai người hợp tác ăn ý, mắt thấy không còn có ong thợ bay về hướng này nữa.

Lộ Nhậm chưa từng mệt như vậy, cậu không biết lúc này là lúc nào, trong đan điền gần như không rút ra thêm được một tia chân khí nào nữa.

Một kiếm cậu hạ xuống, chém chết con ong thợ cuối cùng.

Ngay lúc này Vạn vật kiếm cũng biến thành mảnh nhỏ, phiêu tán trong không trung. Lộ Nhậm loạng choạng, ngã về phía sau. Lúc này, có người ở phía sau đỡ lấy cậu.

"Cẩn thận."

Lộ Nhậm biết đây là ai, trong hoảng hốt lại không khỏi cảm khái, Nghiêm Chỉ đúng là cái đồ quái dị. Rõ ràng là...

Lúc này, cậu lại nghe thấy tiếng lòng của Nghiêm Chỉ.

【 Sắc mặt Lộ Nhậm kém như vậy, không biết có nghiêm trọng lắm không, vẫn là mình không đủ mạnh, nếu không......】

Lộ Nhậm xoay người, trừng mắt nhìn Nghiêm Chỉ một cái: "Liên quan quái gì đến cậu!"

Nghiêm Chỉ: "?"

Lộ Nhậm không giải thích, nói: "Mau đi thôi, đám ong này rõ ràng là đã phát hiện sự tồn tại của chúng ta......"

Cậu còn chưa dứt lời thì cảm nhận được tiếng "ầm ầm ầm" dữ dội truyền đến từ lòng bàn chân

Toàn bộ mặt đất sụp xuống, y như núi lở đất nứt vậy.

Trong một trận tiếng rơi ầm ầm, gậy chiếu sáng trong tay Lộ Nhậm không biết đã rơi đến chỗ nào.

Điều duy nhất cậu có thể cảm nhận được, là có người ôm chặt lấy cậu, trong hơi thở cậu, đều xen lẫn với mùi của rừng rậm sau cơn mưa có trên thân người kia.

Chờ khi mọi thứ yên tĩnh lại, Lộ Nhậm cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bốn phía. Lúc này mới lôi một cây gậy chiếu sáng nhỏ từ balo tuỳ thân ra, cậu lắc nhẹ gậy chiếu sáng.

Ánh sáng yếu ớt chiếu sáng những thứ không biết bên cạnh.

Đây cũng là một buồng ong, Lộ Nhậm không kịp nhìn nhiều thì đã đi xem tình trạng của Nghiêm Chỉ.

Tất cả những xung kích vừa rồi, cậu đều được Nghiêm Chỉ che ở bên dưới.

Chân khí của Lộ Nhậm đã hao hết, trước đó gần như không có chút năng lực tự bảo vệ mình, nếu không phải Nghiêm Chỉ dùng hết toàn lực che chở cậu, nói không chừng thật dự sẽ bị thương vì cái ngoài ý muốn này.

"Nghiêm Chỉ, cậu vẫn ổn chứ?"

Lộ Nhậm thấy mắt Nghiêm Chỉ nhắm chặt, trên má bị đá vụn quẹt qua để lại một miệng vết thương rất dài, không khỏi có chút hoảng hốt. Cho dù Nghiêm Chỉ đã đến cảnh giới tông sư, nhưng hắn mới đột phá không bao lâu, vừa rồi xa luân chiến cũng tiêu hao không ít chân khí......



【 Ưm —— may mà Lộ Nhậm không sao......】

Lộ Nhậm vừa nghe thấy ý thức mơ hồ Nghiêm Chỉ truyền đến, thì lập tức thấy hắn mở mắt.

Cậu nhíu mày nhìn về phía Nghiêm Chỉ, càng cảm thấy không thích hợp. Rõ ràng quan hệ trước đây của hai người cũng không được hòa thuận, tiếng lòng của Nghiêm Chỉ sao mà có cảm giác như hai người là bạn bè thân thiết từ nhỏ vậy.

Cái này làm cho cậu rất không quen, thậm chí còn hoài nghi Nghiêm Chỉ có phải vì bị cơ chế tu sửa cốt truyện ảnh hưởng nên trở nên không bình thường hay không.

Nghiêm Chỉ vừa mở mắt ra thì thấy Lộ Nhậm nhìn mình bằng một ánh mắt kỳ lạ, giống như đang thương hại hắn vì đầu hắn bị đụng hỏng vậy.

Hắn đang muốn hỏi gì đó, thì thấy Lộ Nhậm đứng dậy, đi cách hắn khoảng nửa mét.

Lộ Nhậm qua ánh mắt của Nghiêm Chỉ biết đối phương đang nghi hoặc, cậu cũng không tiện giải thích là vì lúc nãy nghe thấy quá nhiều âm thanh, cứ nghe nữa thì rất không thích hợp, lúc này mới rời đi.

Lộ Nhậm mở miệng hỏi: "Đây là chỗ nào?"

Nghiêm Chỉ lại đột nhiên che kín miệng cậu, hai người nằm sấp xuống đất.

"Quy Tức Pháp."

Nghiêm Chỉ nhẹ giọng nói một câu, hơi thở gần như là quét qua vành tai Lộ Nhậm.

Lộ Nhậm chỉ cảm thấy một trận tê dại truyền thẳng từ vành tai đến xương cụt, chỉ là bản năng cổ võ giả làm cậu không rảnh lo nghĩ nhiều, trực tiếp vận Quy Tức Pháp.

Ngay lúc này, từ trong bóng đêm xa xa, truyền đến thanh âm rất nhỏ. Đó là tiếng chân côn trùng ma sát trên mặt đất tạo nên, từ nơi xa, có một con ong màu đen to lớn xuất hiện.

Ong Chúa.

Ong Chúa kéo thân thể to lớn chậm rãi đi về hướng này, râu của nó hơi rung rung trên không. Một đôi cánh đã thoái hóa, so sánh với thân thể thì vô cùng nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ một cái, dường như không rõ buồng ong ở đây sao lại sập.

Sau một lúc lâu, cánh của Ong Chúa vội đập mạnh, tần số cực cao.

Lộ Nhậm không nghe thấy tiếng vang với tần số cực cao này, nhưng cũng biết là, Ong Chúa đang gọi ong thợ tới dọn dẹp hiện trường.

Lộ Nhậm và Nghiêm Chỉ liếc nhìn nhau, không cần giao lưu ngôn ngữ thì đã hiểu là nhất trí kế hoạch.

Hiện tại đan điền bọn họ đã trống rỗng, tuyệt đối không thể chờ đám ong thợ nhiều không kể xiết kia tới làm thịt, không bằng......

Đi theo Ong Chúa đi.

Thân thể Ong Chúa rất lớn, hơn nữa dưới sự bảo vệ của tất cả ong thợ, xung quanh nó ngược lại khá an toàn.

Hai người bọn họ, trong nháy mắt Ong Chúa kéo thân thể cồng kềnh xoay người, nhanh chóng đi theo.

Ong Chúa hàng năm ở sâu trong tổ ong tối tăm, các cảm quan vốn đã thoái hóa, tất nhiên cũng không cảm nhận được sự tồn tại của hai người.

Hơn nữa Nghiêm Chỉ và Lộ Nhậm đều là cao thủ đứng đầu, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng, khi dừng trên lưng Ong Chúa còn nhẹ hơn cả cọng lông vũ.

Bọn họ cứ như vậy ngồi ở trên lưng Ong Chúa, tiến sâu vào trong tổ ong.

Dọc theo đường đi, quả nhiên vô cùng an toàn.

Những con ong thợ khi gặp phải Ong Chúa thân hình to lớn, vì sợ làm bị thương nó, đều chủ động tránh ra một con đường, tất nhiên cũng sẽ không phát hiện ra hai con người bé nhỏ trốn trong lông tơ của Ong Chúa.

Khoảng chừng qua hơn một tiếng, Ong Chúa mới dừng lại, tốc độ của nó thật sự là quá chậm.

Hai người thậm chí đã đả tọa vận khí xong một vòng, khôi phục được mấy phần chân khí.

Đích đến của Ong Chúa là một buồng ong vô cùng lớn, buồng ong lục giác ở chỗ này đã dùng sáp ong đậy lại, xem ra là đã đẻ trứng xong.

Vừa rồi Ong Chúa muốn chuyển đến chỗ buồng ong kia để đẻ trứng, lại phát hiện buồng ong đã bị hỏng. Thế là chỉ có thể trở lại nơi này.

Ong Chúa chiếm cứ vị trí trung tâm, dường như rơi vào trạng thái ngủ đông. Toàn bộ năng lượng của nó, đều phải dùng để đẻ trứng, sẽ không tiêu hao vào việc vô dụng.

Lộ Nhậm và Nghiêm Chỉ tay chân nhẹ nhàng nhảy từ người Ong Chúa xuống, như làn khói nhẹ vọt đến một góc.



Bọn họ đang yên lặng chờ Ong Chúa rời đi.

Quả nhiên, sau một lúc lâu, Ong Chúa lại động đậy, bò về một đường hầm khác. Mãi đến khi động tĩnh của Ong Chúa hoàn toàn biến mất, Lộ Nhậm và Nghiêm Chỉ mới đi ra khỏi chỗ ẩn thân.

Chỗ buồng ong này có lẽ là do vừa mới đẻ trứng xong, sau khi ong thợ ở đậy sáp ong lên buồng ong hình lục giác, cách một đoạn thời gian mới lại tới đây tuần tra, xác định tiến độ nở của trứng ong.

Tóm lại, chỗ buồng ong này tạm thời rất an toàn.

Sau khi Lộ Nhậm mở ngũ cảm rõ ràng Plus, xác nhận tạm thời không có ong thợ tới gần nơi này thì bắt đầu quan sát kỹ tình huống bốn phía.

Trên vách động ở đây vẫn là sáp ong màu trắng, mỗi một gian buồng ong hình lục giác đều bị đậy kín mít, không thấy rõ tình huống bên trong.

Cậu không chút do dự, rút dao găm bên hông ra, trực tiếp cạy sáp ong ra.

Quả nhiên, một gương mặt xuất hiện ở trong buồng ong.

Lộ Nhậm nhíu mày, thật ra đã không cảm thấy kinh nhạc nữa, đây đã là chuyện nằm trong dự đoán.

Nghiêm Chỉ giơ tay, dò xét mạch đập của người không biết tên này một chút, nói: "Còn sống, nhưng mà cũng đã chết."

Lộ Nhậm gật đầu, không có ý mang người này xuống. Tập tính ký sinh của loài ong đã bị nghiên cứu rất kĩ, chỉ cần sau khi bị ký sinh, những người này cũng đã bị tuyên bố là tử vong.

Chết não, chỉ là thân thể còn giữ một ít sức sống thôi.

Vấn đề bây giờ là, thi thể này là thế nào?

Bên kia, Nghiêm Chỉ lại mở ra một buồng ong khác, sau đó nói: "Lộ Nhậm, cậu lại đây xem."

Trong giọng điệu của hắn, có cảm giác cứng ngắc kì dị, giống như nhìn thấy một chuyện vô cùng kinh ngạc.

Lộ Nhậm đi qua nhìn, cũng ngây cả người.

Người ở trong buồng ong này, giống người trong buồng ong vừa nãy như đúc.

"......"

Lộ Nhậm dừng lại một chút, lại mở một buồng ong khác ra. Quả nhiên, người bên trong cũng có gương mặt giống hệt, không phải song sinh, mà là giống nhau như đúc, không có bất cứ điểm nào khác nhau.

Lộ Nhậm vốn cho rằng, cái tổ ong này cũng là âm mưu của đại gia tộc nào đó, mục đích là không muốn cho người khác biết, vi phạm quy định hiệp hội cổ võ giả định ra, bí mật buôn bán con người nuôi dưỡng đám ong này.

Tiểu Quân mở miệng: 【 Những gương mặt này, đều là số liệu NPC thông dụng......】

Lộ Nhậm đột nhiên hiểu được đây là có ý gì, từng người từng người ở đây, đều không phải là người thực sự tồn tại, hay là nói, ý nghĩa tồn tại của bọn họ, chính là để duy trì cái tổ ong khổng lồ này tiếp tục vận chuyển mà thôi.

Thế giới này, trước sau cũng chỉ là một thế giới chuyển hoá từ thế giới trò chơi, cơ sở nền tảng trước đây đều là số liệu máy tính.

Làm thế giới trò chơi, có một đặc điểm, chính là rất nhiều số liệu đều có thể phục chế với số lượng lớn, ví dụ như NPC không quan trọng, thường xuyên mang cùng một gương mặt.

Cho nên, con người làm "thức ăn chăn nuôi" bên trong tổ ong này, căn bản không phải con người thực sự tồn tại, mà là số liệu thân xác được phục chế ra.

Cái tổ ong này, đến cùng thông đến chỗ nào. Nơi này, là trung tâm dữ liệu liên quan đến nguồn gốc của thế giới?

Lộ Nhậm nhìn những đường hầm chằng chịt như mạng nhện, rơi vào bên trong suy tư hoang đường.

Ngay lúc này, Nghiêm Chỉ lên tiếng.

"Lộ Nhậm, cậu lại đây xem."

Lộ Nhậm hoàn hồn, đi về phía trước, thấy Nghiêm Chỉ chỉ một góc trên quần áo của một thi thể.

Kí hiệu bên trên, Lộ Nhậm biết, hoặc là nói, người trên toàn đại lục này đều biết.

Tiềm Long Các.

______

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook