Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công
Chương 135: Tuyến hợp nhất(9)
Miêu Bát Tiên Sinh
27/08/2021
Lộ Nhậm nhanh chóng tỉnh táo lại, phát hiện điều không thích hợp trong đó.
Mọi thứ xung quanh, đều là hư ảo, đây là tâm ma cảnh của cậu. Sau khi Lộ Nhậm phát hiện bản thân suýt chút nữa bị tâm ma mê hoặc, cơ chế tu sửa cốt truyện cũng không từ bỏ, mà là sắp đặt thêm cái bẫy thứ hai.
Nó đang dụ dỗ Lộ Nhậm giết chết bốn khí vận chi tử bên trong tâm ma kiếp, đây là cách duy nhất có thể đột phá tâm ma kiếp.
Ban đầu Lộ Nhậm cũng cho là như vậy, chỉ khi Vạn vật kiếm rơi vào lòng bàn tay. Cậu cảm nhận được sự kháng cự truyền đến từ sâu trong đáy lòng.
Kiếm của cậu, không phải dùng để chĩa vào bọn họ.
Kỷ Kiêu, Thịnh Cảnh, Thời Diễn và Nghiêm Chỉ, ở trong thế giới này, là người quan trọng nhất với Lộ Nhậm. Cho dù đây là tâm ma, cậu cũng không thể làm được chuyện lạnh lùng vô tình giết chết mấy người kia bằng kiếm của mình.
Khi hiểu rõ được điều này, Lộ Nhậm lập tức nhìn rõ cạm bẫy ẩn giấu bên trong. Đây là bản tâm cậu nói cho cậu biết, tuyệt đối không thể đụng vào giới hạn này.
Nếu chỉ là vì muốn đột phá tâm ma kiếp mà phá vỡ điểm giới hạn này, điều này chỉ khiến cho cậu hình thành tâm ma mới. Lộ Nhậm nhanh chóng tìm ra cách rời khỏi đây, cơ chế tu sửa cốt truyện ở trong cơ thể cậu, vậy thì chỉ có tìm đường sống trong cái chết.
Đây chẳng qua chỉ là thế giới hư ảo, chỉ cần đủ kiên định, cho dù cùng nhau chết ở đây, Lộ Nhậm vẫn có thể tỉnh lại ở thế giới hiện thực. Cậu sẽ không dễ dàng từ bỏ tính mạng, không giống như cậu lúc ban đầu nữa.
Khi mới kí kết hiệp nghị với Tiểu Quân, sống lại vô số lần và một cuộc đời cứ mãi giống nhau, khiến Lộ Nhậm cảm thấy trên đời này không còn gì vui vẻ nữa. Nguy hiểm hay là kỳ ngộ đối với cậu, chẳng qua đều là một ván cược khổng lồ mà thôi.
Cậu cảm thấy, cuộc đời lặp đi lặp lại, cho dù mất đi cũng không có gì đáng để tiếc nuối. Cũng chỉ là ngủ say mãi mãi mà thôi, có lẽ có thể có được sự yên bình trong tâm hồn.
Bây giờ thì khác, Lộ Nhậm có thể nắm giữ cuộc đời của mình, mọi thứ của cậu vừa mới bắt đầu. Cậu tuyệt đối sẽ không vào lúc mới bắt đầu đã từ bỏ tính mạng.
Ý chí Lộ Nhậm cũng đủ kiên định, cậu thắng. Cơ chế tu sửa cốt truyện hoàn toàn biến mất, Lộ Nhậm có thể cảm nhận được, tuy rằng không rõ cảm giác này từ đâu mà đến.
Nhưng cậu có thể xác định, từ khoảnh khắc đột phá tâm ma kiếp, thế giới này đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của cơ chế tu sửa cốt truyện. Mọi người, đều đã có cuộc sống thuộc về chính mình.
Khi Lộ Nhậm kể lại, kể rất chậm, thậm chí có rất nhiều chỗ không thể xác định. Cậu không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt ra cảm nhận của bản thân. Cũng may Thương Hành dường như có thể có thể hiểu được, từ đầu tới cuối hắn đều chăm chú nhìn Lộ Nhậm.
Không cần giao lưu bằng ngôn ngữ, Lộ Nhậm cũng biết hắn có thể hiểu được ý của mình, cảm giác xa cách lặng lẽ biến mất.
Lộ Nhậm thậm chí cảm thấy, Thương Hành đã làm bạn bên cạnh cậu từ rất lâu rồi...... Có lẽ còn nhiều hơn thế. Vốn nên như vậy, Thương Hành và bốn khí vận chi tử là một thể.
Lộ Nhậm nhìn Thương Hành, nhìn rất lâu.
Vẻ mặt Thương Hành không đổi, đang chờ Lộ Nhậm chấp nhận sự tồn tại của mình.
Sau một lúc lâu, Lộ Nhậm thở dài, nói tiếp.
"Tôi chỉ là không hiểu, cơ chế tu sửa cốt truyện sao vẫn còn trong ý thức của tôi, rõ ràng lần trước đã kịp thời phát hiện Tiểu Quân bị ký sinh, hơn nữa những cái kén bên dưới Tiềm Long Các, bọn họ, không, anh đã giải quyết hết toàn bộ rồi mà."
Thương Hành nhìn sang, ánh mắt dịu dàng: "Vấn đề này, đề cập đến bản chất của thế giới này."
"Hả?" Lộ Nhậm rất tò mò, "Là cái gì?"
Không nghĩ tới, Thương Hành không trực tiếp trả lời, mà là chớp chớp mắt, lộ ra một nụ cười.
"Nhưng chúng ta cần phải làm một giao dịch trước."
Nụ cười này, giống hệt Thịnh Cảnh. Cậu theo bản năng có chút xúc động muốn đánh người: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
"Em có từng nghĩ tới, tại sao khi ở trong tâm ma kiếp, lại nhìn thấy cảnh tượng cùng lúc kết hôn với bốn người hay không?"
"Điều này rất quan trọng sao?"
Thương Hành: "Ít nhất là đối với ta, nó rất quan trọng, em từng đồng ý, sau khi đột phá cảnh giới tông sư sẽ cho ta một câu trả lời."
Lộ Nhậm bỗng nhiên nhớ ra, mấy lời giống như là thổ lộ của bốn người kia lúc ở Vùng trung tâm. Lộ Nhậm lúc đó, theo bản năng lựa chọn trốn tránh.
Bởi vì cậu phát hiện tình cảm nơi đáy lòng đối bốn người gần như là một. Lộ Nhậm không giải thích được, nếu chỉ là tình bạn, thì hình như lại nhiều thêm một thứ gì đó.
Nếu là tình yêu, sao cậu có thể có tình cảm giống nhau với cả bốn người được?
Cậu đột nhiên cảm thấy mặt có hơi nóng, cái cớ không còn nữa, bây giờ phải trực tiếp trả lời.
Lộ Nhậm có chút trốn tránh, rũ mắt, nhìn vào tay mình.
"Đó...đó không phải "chuyện tốt" do cơ chế tu sửa cốt truyện làm chuyện ra sao? Buff cuồng yêu gì đó."
Lộ Nhậm cảm thấy mình nói có sách mách có chứng, chính cậu cũng tin tưởng, cảnh tượng cuối cùng hoàn toàn là do cơ chế tu sửa cốt truyện quấy phá, không liên quan gì tới cậu hết.
Không nghĩ tới, cậu vừa nói ra những lời này thì nghe thấy tiếng cười trầm thấp.
Lộ Nhậm ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Thương Hành che mắt, cười run cả hai vai.
Không thể không nói, từ khi Thương Hành tỉnh lại, trước sau có loại cảm giác không chân thực. Tiếng cười này, làm Lộ Nhậm bùng lên lửa giận, giơ tay đấm.
"Cười cái gì mà cười!"
Một đấm này, nện mạnh vào vai đối phương, không hề có chút lưu tình, hoàn toàn là hình thức "giao lưu thân thiện" giữa Lộ Nhậm và Nghiêm Chỉ.
Thương Hành buông tay xuống, thu lại nụ cười, khi mở miệng, giọng nói còn mang theo ý cười.
"Ta chỉ là không nghĩ tới, em từ trước đến nay không hề lùi bước, trong thời khắc này, lại trốn tránh như vậy."
Lộ Nhậm không phục, nói: "Tôi trốn tránh hồi nào, đây là sự thật."
"Chắc hẳn là em biết, buff cuồng yêu chỉ là phóng đại hiệu quả mà thôi, chỉ khi em động lòng, nó mới có hiệu quả." Thương Hành dừng một chút, "Nói đơn giản, chính là bội số, nếu là số 0, gấp bội bao nhiêu đi chăng nữa, cũng là 0."
Lộ Nhậm dời tầm mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Thương Hành cũng không tức giận, nhưng cũng không để Lộ Nhậm trốn tránh như vậy tiếp nữa. Hắn tiếp tục nói: "Giống như khi ta là Kỷ Kiêu, khi bị kích hoạt buff cuồng yêu tại sao lại chọn làm ra chuyện không lý trí với em, mà không phải là Mục Thanh Đồng?"
Lộ Nhậm: "......, tôi thật sự không ngờ tới, lúc ấy anh đã có suy nghĩ này."
Thương Hành cười nhẹ, nói: "Việc này sau này em sẽ biết nguyên nhân, nhân quả bên trong không đơn giản như vậy."
Sau khi nói xong, Thương Hành không mở miệng nữa, hắn đứng dậy, nói: "Ta ra bên ngoài chờ em, không cần phải gấp gáp, cứ từ từ."
Trong nhà trúc yên tĩnh lại, Lộ Nhậm thuận thế nằm xuống.
Trên giường trúc toả ra một hơi thở ôn nhuận, rất giống cảm giác mà Thương Hành mang tới cho người khác. Thương Hành cho người ta cảm giác như là một khối ngọc, bên ngoài nhìn như lạnh lùng và khó tiếp cận, đến gần rồi, thì lại dịu dàng và ấm áp.
Vào lúc này, vô số kí ức ập tới mãnh liệt, cuối cùng tụ thành một câu.
Hỏi bản tâm của chính mình.
Lộ Nhậm mở mắt, xoay người đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Thương Hành đứng bên cạnh rừng trúc, quay đầu nhìn lại đây, hắn đang đợi Lộ Nhậm mở miệng.
Lộ Nhậm nói: "Tôi đã nghĩ kĩ rồi, anh nói rất đúng, có lẽ bởi vì trong vô số lần sống lại, tôi có chút tâm lý trốn tránh với chuyện tình cảm, vốn là một đáp án rất rõ ràng, tôi......"
Cậu còn chưa nói hết, lại thấy Thương Hành đi tới, giơ ngón tay lên đè lên môi cậu.
"Còn có một việc, cần em sau khi hiểu rõ mới ra quyết định."
Lộ Nhậm không hiểu, cảm thấy người trước mắt rất là phân liệt. Rõ ràng vừa rồi còn ép cậu phải đưa ra một quyết định, bây giờ lại bảo không vội.
Dường như cảm nhận được cảm xúc của Lộ Nhậm, Thương Hành giải thích: "Ta...... quả thực là có chút phân liệt, suy cho cùng linh hồn tồn tại với thân thể độc lập ở bên ngoài lâu như vậy, rất khó hoàn toàn dung hợp lại làm một thể."
"Em...... có thể quen với nó không?"
Lộ Nhậm nghĩ lại, người vừa rồi hùng hổ doạ người kia rõ ràng là phong cách của Thời Diễn, mà người lúc này lý trí hơn, đó là Kỷ Kiêu.
Như vậy, cậu ngược lại sinh ra cảm giác thân thiết hơn.
Kỷ Kiêu làm việc, luôn có kết cấu và lý do, Lộ Nhậm gật đầu: "Anh nói đi."
"Về lai lịch của em."
Thương Hành ngừng lại, nói: "Vẫn là để Tiểu Quân tới nói đi."
Tiểu Quân?
Mắt Lộ Nhậm sáng lên, thật sự có hơi nhớ cái khí linh ngốc nghếch này.
Thương Hành xoay người, đi vào nơi sương trắng đang chuyển động, cũng không biết hắn làm cái gì, những sương mù màu trắng kia như bị dính chất kích thích, đột nhiên cuồn cuộn lên.
Sương mù trắng kích động, tụ lại với nhau, cuối cùng ngưng tụ thành một cục trắng tròn quen thuộc.
Cục bông tròn vặn vẹo, lộ ra một đôi mắt sũng nước, ngay sau đó nhào ngay tới cậu.
Lộ Nhậm còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy thân hình Thương Hành chuyển động, xuất hiện trước mặt cậu, giơ tay chặn Tiểu Quân lại.
Tiểu Quân tủi thân, vô cùng đáng thương, nói: "Chủ nhân, ngài thật keo kiệt. Còn chưa lập khế ước bạn đời đâu, ngài mà cứ như vậy, Lộ Nhậm không chịu nổi đâu."
Lộ Nhậm: "......"
"Hơn nữa, ngài không cho ta tới gần Lộ Nhậm, sao ta có thể trả kí ức cơ chế tu sửa cốt truyện đã cướp mất cho cậu ấy chứ."
Ký ức bị cơ chế tu sửa cốt truyện cướp mất?
Lộ Nhậm nhìn về phía Tiểu Quân.
Sắc mặt Thương Hành không đổi, vô cùng bình tĩnh. Hắn giơ tay, rút một sợi tơ màu trắng từ thân thể mềm bông của Tiểu Quân.
Tiểu Quân lắc lắc thân thể mũm mĩm, rất không vui, nhưng cũng không động đậy, chỉ chớp chớp đôi mắt cầu cứu Lộ Nhậm.
Lộ Nhậm đang muốn nói gì đó, thì nghe Thương Hành mở miệng.
"Đây là lai lịch của em, và toàn bộ bí mật." Hắn nắm lấy một tay của Lộ Nhậm, một tay khác nắm lấy sợi tơ màu trắng ấn lên ngực Lộ Nhậm.
"Yên tâm, ta sẽ ở cạnh em."
Ý thức của Lộ Nhậm đột nhiên chìm vào trong một cảnh giới không thể giải thích.
Bốn phía trống rỗng, ngoài nguyên tố ngũ hành đang chuyển động thì không có bất cứ vật gì khác. Cậu mờ mịt nhìn xung quanh, lại thấy được bản chất thế giới, Đạo và nguyên tố ngũ hành.
Sợi tơ trắng nối với ngực cậu đột nhiên toả ra ánh sáng mãnh liệt.
Hoá ra, cậu mới là......
Thiên Đạo của thế giới này.
Lộ Nhậm biết được tất cả.
Khi thế giới trò chơi diễn sinh ra một thế giới, Thiên Đạo cũng theo đó mà được sinh ra. Nhưng, một người chơi đến từ thế giới kia xuyên tới đây, phá vỡ cân bằng yếu ớt của thế giới mới sinh.
Người chơi tên là Mục Thanh Đồng kia, bị đột tử khi đang chơi trò chơi, mang theo khuôn mẫu trình tự vận hành của trò chơi, xuyên đến thế giới này.
Linh hồn và trình tự gốc kết hợp thành cơ chế tu sửa cốt truyện, giống như virus vậy, ký sinh trong cơ thể Thiên Đạo của thế giới mới sinh này.
Dẫn thế giới này đi theo hướng rập khuôn, vĩnh viễn không thể đi lên con đường độc lập vận chuyển, cứ thế cứ thế mãi, cái thế giới mới sinh sẽ bị biến mất như thế.
Thiên Đạo vì cứu vớt thế giới bị nhiễm virus, ra sức chống lại. Cậu vì mạnh mẽ tách khỏi cơ chế tu sửa cốt truyện, từ bỏ toàn bộ sức mạnh thuộc về Thiên Đạo, trở thành một người bình thường trong vô vàn người của thế giới này.
Cơ chế tu sửa cốt truyện trước khi chưa hoàn toàn cắn nuốt Thiên Đạo, thay thế Thiên Đạo, tất nhiên sẽ không bỏ qua cậu.
Thế là, Lộ Nhậm bị sắp xếp trở thành pháo hôi trong bốn tuyến cốt truyện, trong vòng tròn chết đi và sống lại lặp đi lặp lại, tiêu hao ý chí và năng lượng của cậu.
Cơ chế tu sửa cốt truyện suýt chút nữa đã thành công, mãi đến khi một thứ ngoài ý muốn xuất hiện.
Một linh hồn xa lạ và mạnh mẽ, phá vỡ xiềng xích của cơ chế tu sửa cốt truyện, tiến vào thế giới nhỏ này. Lộ Nhậm đã sắp mất đi ý thức bản thân, dưới sự kích thích mãnh liệt đã thức tỉnh.
Lộ Nhậm mở mắt ra, nhìn nguyên tố ngũ hành nhảy nhót xung quanh người. Cậu biết, đây là thứ đại biểu cho sức mạnh Thiên Đạo bị bản thân cậu tách ra ngoài.
Chỉ cần cậu bằng lòng, vươn tay ra, là có thể lấy lại những sức mạnh này, lần nữa trở thành Thiên Đạo của thế giới này.
Lộ Nhậm nâng lên tay, rồi lại dừng lại.
Thiên Đạo, không chỉ đại biểu cho sức mạnh.
Cùng lúc đó, Tiểu Quân còn đang ở trong không gian, gấp đến đứng ngồi không yên.
Nó không hiểu hỏi Thương Hành một câu: "Chủ nhân, sao ngài lại quyết đoán trả ký ức cho Lộ Nhậm, rõ ràng ngài biết, nếu cậu ấy lấy lại những sức mạnh đó, sau khi trở thành Thiên Đạo, cậu ấy sẽ không còn là Lộ Nhậm nữa!"
Thương Hành không nói gì cả, chỉ đứng im tại chỗ, nhìn nơi Lộ Nhậm biến mất.
Mọi thứ xung quanh, đều là hư ảo, đây là tâm ma cảnh của cậu. Sau khi Lộ Nhậm phát hiện bản thân suýt chút nữa bị tâm ma mê hoặc, cơ chế tu sửa cốt truyện cũng không từ bỏ, mà là sắp đặt thêm cái bẫy thứ hai.
Nó đang dụ dỗ Lộ Nhậm giết chết bốn khí vận chi tử bên trong tâm ma kiếp, đây là cách duy nhất có thể đột phá tâm ma kiếp.
Ban đầu Lộ Nhậm cũng cho là như vậy, chỉ khi Vạn vật kiếm rơi vào lòng bàn tay. Cậu cảm nhận được sự kháng cự truyền đến từ sâu trong đáy lòng.
Kiếm của cậu, không phải dùng để chĩa vào bọn họ.
Kỷ Kiêu, Thịnh Cảnh, Thời Diễn và Nghiêm Chỉ, ở trong thế giới này, là người quan trọng nhất với Lộ Nhậm. Cho dù đây là tâm ma, cậu cũng không thể làm được chuyện lạnh lùng vô tình giết chết mấy người kia bằng kiếm của mình.
Khi hiểu rõ được điều này, Lộ Nhậm lập tức nhìn rõ cạm bẫy ẩn giấu bên trong. Đây là bản tâm cậu nói cho cậu biết, tuyệt đối không thể đụng vào giới hạn này.
Nếu chỉ là vì muốn đột phá tâm ma kiếp mà phá vỡ điểm giới hạn này, điều này chỉ khiến cho cậu hình thành tâm ma mới. Lộ Nhậm nhanh chóng tìm ra cách rời khỏi đây, cơ chế tu sửa cốt truyện ở trong cơ thể cậu, vậy thì chỉ có tìm đường sống trong cái chết.
Đây chẳng qua chỉ là thế giới hư ảo, chỉ cần đủ kiên định, cho dù cùng nhau chết ở đây, Lộ Nhậm vẫn có thể tỉnh lại ở thế giới hiện thực. Cậu sẽ không dễ dàng từ bỏ tính mạng, không giống như cậu lúc ban đầu nữa.
Khi mới kí kết hiệp nghị với Tiểu Quân, sống lại vô số lần và một cuộc đời cứ mãi giống nhau, khiến Lộ Nhậm cảm thấy trên đời này không còn gì vui vẻ nữa. Nguy hiểm hay là kỳ ngộ đối với cậu, chẳng qua đều là một ván cược khổng lồ mà thôi.
Cậu cảm thấy, cuộc đời lặp đi lặp lại, cho dù mất đi cũng không có gì đáng để tiếc nuối. Cũng chỉ là ngủ say mãi mãi mà thôi, có lẽ có thể có được sự yên bình trong tâm hồn.
Bây giờ thì khác, Lộ Nhậm có thể nắm giữ cuộc đời của mình, mọi thứ của cậu vừa mới bắt đầu. Cậu tuyệt đối sẽ không vào lúc mới bắt đầu đã từ bỏ tính mạng.
Ý chí Lộ Nhậm cũng đủ kiên định, cậu thắng. Cơ chế tu sửa cốt truyện hoàn toàn biến mất, Lộ Nhậm có thể cảm nhận được, tuy rằng không rõ cảm giác này từ đâu mà đến.
Nhưng cậu có thể xác định, từ khoảnh khắc đột phá tâm ma kiếp, thế giới này đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của cơ chế tu sửa cốt truyện. Mọi người, đều đã có cuộc sống thuộc về chính mình.
Khi Lộ Nhậm kể lại, kể rất chậm, thậm chí có rất nhiều chỗ không thể xác định. Cậu không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt ra cảm nhận của bản thân. Cũng may Thương Hành dường như có thể có thể hiểu được, từ đầu tới cuối hắn đều chăm chú nhìn Lộ Nhậm.
Không cần giao lưu bằng ngôn ngữ, Lộ Nhậm cũng biết hắn có thể hiểu được ý của mình, cảm giác xa cách lặng lẽ biến mất.
Lộ Nhậm thậm chí cảm thấy, Thương Hành đã làm bạn bên cạnh cậu từ rất lâu rồi...... Có lẽ còn nhiều hơn thế. Vốn nên như vậy, Thương Hành và bốn khí vận chi tử là một thể.
Lộ Nhậm nhìn Thương Hành, nhìn rất lâu.
Vẻ mặt Thương Hành không đổi, đang chờ Lộ Nhậm chấp nhận sự tồn tại của mình.
Sau một lúc lâu, Lộ Nhậm thở dài, nói tiếp.
"Tôi chỉ là không hiểu, cơ chế tu sửa cốt truyện sao vẫn còn trong ý thức của tôi, rõ ràng lần trước đã kịp thời phát hiện Tiểu Quân bị ký sinh, hơn nữa những cái kén bên dưới Tiềm Long Các, bọn họ, không, anh đã giải quyết hết toàn bộ rồi mà."
Thương Hành nhìn sang, ánh mắt dịu dàng: "Vấn đề này, đề cập đến bản chất của thế giới này."
"Hả?" Lộ Nhậm rất tò mò, "Là cái gì?"
Không nghĩ tới, Thương Hành không trực tiếp trả lời, mà là chớp chớp mắt, lộ ra một nụ cười.
"Nhưng chúng ta cần phải làm một giao dịch trước."
Nụ cười này, giống hệt Thịnh Cảnh. Cậu theo bản năng có chút xúc động muốn đánh người: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
"Em có từng nghĩ tới, tại sao khi ở trong tâm ma kiếp, lại nhìn thấy cảnh tượng cùng lúc kết hôn với bốn người hay không?"
"Điều này rất quan trọng sao?"
Thương Hành: "Ít nhất là đối với ta, nó rất quan trọng, em từng đồng ý, sau khi đột phá cảnh giới tông sư sẽ cho ta một câu trả lời."
Lộ Nhậm bỗng nhiên nhớ ra, mấy lời giống như là thổ lộ của bốn người kia lúc ở Vùng trung tâm. Lộ Nhậm lúc đó, theo bản năng lựa chọn trốn tránh.
Bởi vì cậu phát hiện tình cảm nơi đáy lòng đối bốn người gần như là một. Lộ Nhậm không giải thích được, nếu chỉ là tình bạn, thì hình như lại nhiều thêm một thứ gì đó.
Nếu là tình yêu, sao cậu có thể có tình cảm giống nhau với cả bốn người được?
Cậu đột nhiên cảm thấy mặt có hơi nóng, cái cớ không còn nữa, bây giờ phải trực tiếp trả lời.
Lộ Nhậm có chút trốn tránh, rũ mắt, nhìn vào tay mình.
"Đó...đó không phải "chuyện tốt" do cơ chế tu sửa cốt truyện làm chuyện ra sao? Buff cuồng yêu gì đó."
Lộ Nhậm cảm thấy mình nói có sách mách có chứng, chính cậu cũng tin tưởng, cảnh tượng cuối cùng hoàn toàn là do cơ chế tu sửa cốt truyện quấy phá, không liên quan gì tới cậu hết.
Không nghĩ tới, cậu vừa nói ra những lời này thì nghe thấy tiếng cười trầm thấp.
Lộ Nhậm ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Thương Hành che mắt, cười run cả hai vai.
Không thể không nói, từ khi Thương Hành tỉnh lại, trước sau có loại cảm giác không chân thực. Tiếng cười này, làm Lộ Nhậm bùng lên lửa giận, giơ tay đấm.
"Cười cái gì mà cười!"
Một đấm này, nện mạnh vào vai đối phương, không hề có chút lưu tình, hoàn toàn là hình thức "giao lưu thân thiện" giữa Lộ Nhậm và Nghiêm Chỉ.
Thương Hành buông tay xuống, thu lại nụ cười, khi mở miệng, giọng nói còn mang theo ý cười.
"Ta chỉ là không nghĩ tới, em từ trước đến nay không hề lùi bước, trong thời khắc này, lại trốn tránh như vậy."
Lộ Nhậm không phục, nói: "Tôi trốn tránh hồi nào, đây là sự thật."
"Chắc hẳn là em biết, buff cuồng yêu chỉ là phóng đại hiệu quả mà thôi, chỉ khi em động lòng, nó mới có hiệu quả." Thương Hành dừng một chút, "Nói đơn giản, chính là bội số, nếu là số 0, gấp bội bao nhiêu đi chăng nữa, cũng là 0."
Lộ Nhậm dời tầm mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Thương Hành cũng không tức giận, nhưng cũng không để Lộ Nhậm trốn tránh như vậy tiếp nữa. Hắn tiếp tục nói: "Giống như khi ta là Kỷ Kiêu, khi bị kích hoạt buff cuồng yêu tại sao lại chọn làm ra chuyện không lý trí với em, mà không phải là Mục Thanh Đồng?"
Lộ Nhậm: "......, tôi thật sự không ngờ tới, lúc ấy anh đã có suy nghĩ này."
Thương Hành cười nhẹ, nói: "Việc này sau này em sẽ biết nguyên nhân, nhân quả bên trong không đơn giản như vậy."
Sau khi nói xong, Thương Hành không mở miệng nữa, hắn đứng dậy, nói: "Ta ra bên ngoài chờ em, không cần phải gấp gáp, cứ từ từ."
Trong nhà trúc yên tĩnh lại, Lộ Nhậm thuận thế nằm xuống.
Trên giường trúc toả ra một hơi thở ôn nhuận, rất giống cảm giác mà Thương Hành mang tới cho người khác. Thương Hành cho người ta cảm giác như là một khối ngọc, bên ngoài nhìn như lạnh lùng và khó tiếp cận, đến gần rồi, thì lại dịu dàng và ấm áp.
Vào lúc này, vô số kí ức ập tới mãnh liệt, cuối cùng tụ thành một câu.
Hỏi bản tâm của chính mình.
Lộ Nhậm mở mắt, xoay người đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Thương Hành đứng bên cạnh rừng trúc, quay đầu nhìn lại đây, hắn đang đợi Lộ Nhậm mở miệng.
Lộ Nhậm nói: "Tôi đã nghĩ kĩ rồi, anh nói rất đúng, có lẽ bởi vì trong vô số lần sống lại, tôi có chút tâm lý trốn tránh với chuyện tình cảm, vốn là một đáp án rất rõ ràng, tôi......"
Cậu còn chưa nói hết, lại thấy Thương Hành đi tới, giơ ngón tay lên đè lên môi cậu.
"Còn có một việc, cần em sau khi hiểu rõ mới ra quyết định."
Lộ Nhậm không hiểu, cảm thấy người trước mắt rất là phân liệt. Rõ ràng vừa rồi còn ép cậu phải đưa ra một quyết định, bây giờ lại bảo không vội.
Dường như cảm nhận được cảm xúc của Lộ Nhậm, Thương Hành giải thích: "Ta...... quả thực là có chút phân liệt, suy cho cùng linh hồn tồn tại với thân thể độc lập ở bên ngoài lâu như vậy, rất khó hoàn toàn dung hợp lại làm một thể."
"Em...... có thể quen với nó không?"
Lộ Nhậm nghĩ lại, người vừa rồi hùng hổ doạ người kia rõ ràng là phong cách của Thời Diễn, mà người lúc này lý trí hơn, đó là Kỷ Kiêu.
Như vậy, cậu ngược lại sinh ra cảm giác thân thiết hơn.
Kỷ Kiêu làm việc, luôn có kết cấu và lý do, Lộ Nhậm gật đầu: "Anh nói đi."
"Về lai lịch của em."
Thương Hành ngừng lại, nói: "Vẫn là để Tiểu Quân tới nói đi."
Tiểu Quân?
Mắt Lộ Nhậm sáng lên, thật sự có hơi nhớ cái khí linh ngốc nghếch này.
Thương Hành xoay người, đi vào nơi sương trắng đang chuyển động, cũng không biết hắn làm cái gì, những sương mù màu trắng kia như bị dính chất kích thích, đột nhiên cuồn cuộn lên.
Sương mù trắng kích động, tụ lại với nhau, cuối cùng ngưng tụ thành một cục trắng tròn quen thuộc.
Cục bông tròn vặn vẹo, lộ ra một đôi mắt sũng nước, ngay sau đó nhào ngay tới cậu.
Lộ Nhậm còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy thân hình Thương Hành chuyển động, xuất hiện trước mặt cậu, giơ tay chặn Tiểu Quân lại.
Tiểu Quân tủi thân, vô cùng đáng thương, nói: "Chủ nhân, ngài thật keo kiệt. Còn chưa lập khế ước bạn đời đâu, ngài mà cứ như vậy, Lộ Nhậm không chịu nổi đâu."
Lộ Nhậm: "......"
"Hơn nữa, ngài không cho ta tới gần Lộ Nhậm, sao ta có thể trả kí ức cơ chế tu sửa cốt truyện đã cướp mất cho cậu ấy chứ."
Ký ức bị cơ chế tu sửa cốt truyện cướp mất?
Lộ Nhậm nhìn về phía Tiểu Quân.
Sắc mặt Thương Hành không đổi, vô cùng bình tĩnh. Hắn giơ tay, rút một sợi tơ màu trắng từ thân thể mềm bông của Tiểu Quân.
Tiểu Quân lắc lắc thân thể mũm mĩm, rất không vui, nhưng cũng không động đậy, chỉ chớp chớp đôi mắt cầu cứu Lộ Nhậm.
Lộ Nhậm đang muốn nói gì đó, thì nghe Thương Hành mở miệng.
"Đây là lai lịch của em, và toàn bộ bí mật." Hắn nắm lấy một tay của Lộ Nhậm, một tay khác nắm lấy sợi tơ màu trắng ấn lên ngực Lộ Nhậm.
"Yên tâm, ta sẽ ở cạnh em."
Ý thức của Lộ Nhậm đột nhiên chìm vào trong một cảnh giới không thể giải thích.
Bốn phía trống rỗng, ngoài nguyên tố ngũ hành đang chuyển động thì không có bất cứ vật gì khác. Cậu mờ mịt nhìn xung quanh, lại thấy được bản chất thế giới, Đạo và nguyên tố ngũ hành.
Sợi tơ trắng nối với ngực cậu đột nhiên toả ra ánh sáng mãnh liệt.
Hoá ra, cậu mới là......
Thiên Đạo của thế giới này.
Lộ Nhậm biết được tất cả.
Khi thế giới trò chơi diễn sinh ra một thế giới, Thiên Đạo cũng theo đó mà được sinh ra. Nhưng, một người chơi đến từ thế giới kia xuyên tới đây, phá vỡ cân bằng yếu ớt của thế giới mới sinh.
Người chơi tên là Mục Thanh Đồng kia, bị đột tử khi đang chơi trò chơi, mang theo khuôn mẫu trình tự vận hành của trò chơi, xuyên đến thế giới này.
Linh hồn và trình tự gốc kết hợp thành cơ chế tu sửa cốt truyện, giống như virus vậy, ký sinh trong cơ thể Thiên Đạo của thế giới mới sinh này.
Dẫn thế giới này đi theo hướng rập khuôn, vĩnh viễn không thể đi lên con đường độc lập vận chuyển, cứ thế cứ thế mãi, cái thế giới mới sinh sẽ bị biến mất như thế.
Thiên Đạo vì cứu vớt thế giới bị nhiễm virus, ra sức chống lại. Cậu vì mạnh mẽ tách khỏi cơ chế tu sửa cốt truyện, từ bỏ toàn bộ sức mạnh thuộc về Thiên Đạo, trở thành một người bình thường trong vô vàn người của thế giới này.
Cơ chế tu sửa cốt truyện trước khi chưa hoàn toàn cắn nuốt Thiên Đạo, thay thế Thiên Đạo, tất nhiên sẽ không bỏ qua cậu.
Thế là, Lộ Nhậm bị sắp xếp trở thành pháo hôi trong bốn tuyến cốt truyện, trong vòng tròn chết đi và sống lại lặp đi lặp lại, tiêu hao ý chí và năng lượng của cậu.
Cơ chế tu sửa cốt truyện suýt chút nữa đã thành công, mãi đến khi một thứ ngoài ý muốn xuất hiện.
Một linh hồn xa lạ và mạnh mẽ, phá vỡ xiềng xích của cơ chế tu sửa cốt truyện, tiến vào thế giới nhỏ này. Lộ Nhậm đã sắp mất đi ý thức bản thân, dưới sự kích thích mãnh liệt đã thức tỉnh.
Lộ Nhậm mở mắt ra, nhìn nguyên tố ngũ hành nhảy nhót xung quanh người. Cậu biết, đây là thứ đại biểu cho sức mạnh Thiên Đạo bị bản thân cậu tách ra ngoài.
Chỉ cần cậu bằng lòng, vươn tay ra, là có thể lấy lại những sức mạnh này, lần nữa trở thành Thiên Đạo của thế giới này.
Lộ Nhậm nâng lên tay, rồi lại dừng lại.
Thiên Đạo, không chỉ đại biểu cho sức mạnh.
Cùng lúc đó, Tiểu Quân còn đang ở trong không gian, gấp đến đứng ngồi không yên.
Nó không hiểu hỏi Thương Hành một câu: "Chủ nhân, sao ngài lại quyết đoán trả ký ức cho Lộ Nhậm, rõ ràng ngài biết, nếu cậu ấy lấy lại những sức mạnh đó, sau khi trở thành Thiên Đạo, cậu ấy sẽ không còn là Lộ Nhậm nữa!"
Thương Hành không nói gì cả, chỉ đứng im tại chỗ, nhìn nơi Lộ Nhậm biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.