Tôi Cầm Kịch Bản Nữ Chính Truyện Ngọt

Chương 1: Đỗ Minh Trà

Đa Lê

04/09/2021

“Vân Trà đau dạ dày, tôi đưa em ấy đến bệnh viện, muộn chút mới về cùng cô.”

Đỗ Minh Trà vừa ngồi lên xe thì nhận được tin nhắn này.

Người gửi là Thẩm Thiếu Hàn, vị “bạn trai” được người lớn trong nhà tỉ mỉ chọn lựa cho cô.

Ngoài cửa sổ xe, gió bắc thổi qua lá cây bạch quả vẫn còn xanh. Bầu trời hiện lên màu xanh tinh khiết sau khi được rửa sạch bằng làn nước trong veo. Dưới bầu trời xanh biếc, vành đai xanh hoa cúc cùng các cây xanh khác nhau tạo thành các dòng chữ “Chào mừng Quốc khánh” hoặc “Quốc thái dân an”.

Cái nóng cuối hè vẫn chưa lùi xa, cái lạnh còn không đến.

Đúng lúc là cuối hè đầu thu.

Bác Vương tài xế đang tán gẫu với Đỗ Minh Trà: “… Muốn đến Hương Sơn à? Vậy thì tốt nhất là cô nên đợi đến giữa tháng 10. Không phải có Lễ hội lá đỏ Hương Sơn gì đó sao? Thật ra tôi cảm thấy, nếu cô muốn yên tĩnh thì tốt nhất là đến dãy núi Bát Đạt, khe núi Mộ Điền ở bên kia, hoặc là núi Bách Vọng cũng được…”

Đỗ Minh Trà nói: “Cảm ơn bác ạ.”

Bác Vương nhìn cô qua gương chiếu hậu. Tuy ở trong xe nhưng mà Đỗ Minh Trà vẫn đeo khẩu trang, dáng người cô nhỏ gầy, khuôn mặt cũng nhỏ, chỉ to bằng lòng bàn tay. Chiếc khẩu trang đeo trên khuôn mặt nhỏ như vậy có vẻ lớn hơn rất nhiều, vẫn luôn che đến dưới mắt, lúc cụp mắt lông mi sẽ quét qua viền khẩu trang. Cô chỉ để lộ ra một đôi mắt sáng ngời an tĩnh, như nho đen treo một tầng sương mỏng.

Còn nhỏ mà đã không có cha mẹ ở bên cạnh, mặt còn bị thương do gặp một vụ tai nạn xe hơi gần đây, đến bây giờ vẫn phải đeo khẩu trang vì sợ để lại sẹo.

Đáng tiếc.

Bác Vương là tài xế của Thẩm Thiếu Hàn, ông vốn định đón Đỗ Minh Trà và Thẩm Thiếu Hàn đến bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Đặng, nhưng không may nhất thời gặp chuyện bất ngờ. Tiểu bạch hoa Biệt Vân Trà – đối tượng có quan hệ mập mờ với Thẩm Thiếu Hàn ôm ngực nói không thoải mái, chỉ một cuộc điện thoại đã gọi Thẩm Thiếu Hàn đi mất.

Bác Vương lo Đỗ Minh Trà sẽ buồn nên dọc đường toàn chọn lời hay để nói.

Ông biết đây là lần đầu tiên Đỗ Minh Trà đến Đế Đô nên nhiệt tình đề cử, muốn làm cho cô gái này vui vẻ lên một chút.



Đỗ Minh Trà cất điện thoại đi.

Thẩm Thiếu Hàn hơn Đỗ Minh Trà hai tuổi, cao hơn một bậc.

Cha của bọn họ cùng mặc quần thủng đáy mà lớn lên, cùng nhau đi tiểu cùng nhau nghịch bùn, cùng nhau đập kính, rồi cùng bị treo lên đánh.

Thời kỳ phản nghịch, hai người học uống máu ăn thề trong phim, cả hai người họ thề không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Ai ngờ máu kia lại là máu gà toi bị bệnh dịch, hai người thiếu chút nữa vừa mới kết nghĩa đã ngỏm củ tỏi.

Nhờ sự tiến bộ của y học hiện đại mới giúp họ không thể thực hiện được lời thề chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.

Hai người đại nạn không chết, trịnh trọng hứa hẹn nếu mai này con của hai người đều là nam thì làm anh em, đều là nữ thì làm chị em. Còn nếu là một nam một nữ thì kết thành vợ chồng.

Đỗ Minh Trà và Thẩm Thiếu Hàn không may mắn khi bị xếp vào hàng “Thông gia từ bé”.

Trong mười tám năm đầu đời, Đỗ Minh Trà luôn sống ở một thị trấn nhỏ tuyến 18. Cha mẹ cô mở một cửa hàng nhỏ bán trái cây, cuộc sống yên bình mà hạnh phúc.

Năm cô mười tám tuổi, cha mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn. Mặt Đỗ Minh Trà bị thương, còn chưa xử lý xong tang lễ của cha mẹ đã được một chiếc Maybach đón về Đế Đô.

Ông cụ Đặng với mái tóc hoa râm, tinh thần còn khỏe mạnh nói với cô rằng cha cô vì yêu mà bỏ trốn, bỏ lại gia sản bạc triệu.

Người kia đã qua đời, ông cụ Đặng lựa chọn buông bỏ quá khứ, lúc này mới đón cô về nhà.

Sau khi biết mình còn có “Thông gia từ bé”, Đỗ Minh Trà còn tưởng rằng mình đang cầm kịch bản . Ông nội phú hào vung tiền như rác để tỉ mỉ lựa chọn vị hôn phu cho mình, kể từ đó bắt đầu ăn sung mặc sướng gì gì đó —— cái rắm.

Trên thực tế thì ông cụ Đặng say mê sự nghiệp, không nóng không lạnh với Đỗ Minh Trà.

Hầu hết thời gian Đỗ Minh Trà sống nhờ ở nhà của chú. Người anh họ không thích tính khí bướng bỉnh của cô, chú thím thì thích con gái nuôi hơn.



Cô không hợp với cả gia đình, thân phận còn bấp bênh hơn cả Lâm Đại Ngọc, hoàn cảnh còn đáng thương hơn cả Huyên Huyên vừa vào cung.

Hơn nữa, vị “Bạn trai lý tưởng” Thẩm Thiếu Hàn trong mắt người lớn trong nhà lại có mối quan hệ không rõ ràng với một tiểu bạch hoa* nào đó.

(*) Tiểu bạch hoa: Hơi tí rơi nước mắt, có vẻ rất mong manh dễ vỡ nhưng thực tế cực kỳ âm hiểm.

Đỗ Minh Trà: Ồ, wow.

—— Giả như cuộc sống kế tiếp đi theo con đường kia thì Đỗ Minh Trà sẽ là một nữ phụ hào môn độc ác, tận sức chèn ép tiểu bạch hoa.

Hất rượu, hất nước, hắt canh thịt bò, cãi nhau, vả mặt, kéo tóc.

Giăng bẫy khắp nơi, chỉ để tóm lấy một “Nam chính” quá nhu nhược đến mức không thể cãi lời của cha mẹ, để rồi cuối cùng phải chán nản rời khỏi sân khấu để thành toàn cho tình yêu tuyệt mỹ kia.

—— Nếu như Thẩm Thiếu Hàn đi theo con đường truy thê hỏa táng tràng, vậy thì Đỗ Minh Trà sẽ bị tiểu bạch hoa trong tối ngoài sáng hãm hại nhiều lần. Thiếu thận, thiếu gan, thiếu mắt, giác mạc, nói không chừng còn sẽ thiếu cánh tay, thiếu chân, lại còn bị moi tim nữa chứ.

Cuối cùng, Thẩm Thiếu Hàn hoàn toàn tỉnh ngộ và nhìn rõ trái tim của mình.

Sau đó lại chọn một đêm khuya mưa lớn, rót một đống rượu, cầm chân gà với hành tây sát đỏ mắt, quỳ gối trước mặt Đỗ Minh Trà cầu xin tha thứ.

Chẳng qua là Đỗ Minh Trà không có hứng thú với tên đàn ông rác rưởi lay chuyển này.

Cô không phải là một trạm thu hồi phế phẩm.

Trong lúc nói chuyện, xe đến khách sạn Bạch Tửu đúng giờ.

Ánh mặt trời chiếu chói lọi lên tấm kính bên ngoài tòa cao ốc. Cao ốc cao chót vót, khách sạn được đặt trước này nằm ở khu trung tâm thương mại CBD, nơi tấc đất tấc vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Cầm Kịch Bản Nữ Chính Truyện Ngọt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook