Tôi Cùng Sáu Alpha Trùng Khớp 100%
Chương 33: Vợ của bọn hắn
Cố Tranh
28/01/2023
Tần Ý nghiêm túc suy tư một hồi, hiện tại đổi ý nói lại, hôm qua tôi vừa mới bóp chết con tôi rồi còn kịp không?
...À, mà nếu giờ nói vậy, thứ chờ đợi cậu tiếp theo sẽ là cái còng số tám kia mất.
Thế giới này thực sự quá tệ.
Tần Ý mặt không đổi sắc nghĩ.
" Ngài có lẽ sẽ không để ý chuyện đấy, nhưng..ngài muốn kết hôn cùng tôi sao? " Tần Ý nhìn tổng quản, lên tiếng hỏi cắt ngang giọng nói kích động của y.
Tổng quản lý sửng sốt, vội vàng phủ nhận: " Không, không, đương nhiên không phải! Cậu thuộc về Vương... "
" Vậy ngài đã hỏi ý kiến của Vương chưa? " Tần Ý lại nhìn về phía nam nhân sau màn pha lê.
Cái này còn phải hỏi sao? Tổng quản nghĩ thầm.
Nếu vị Vương đáng kính của họ nguyện ý yêu đương thì bọn họ cũng không phải đối mặt với nguy cơ suy giảm chủng tộc như vậy, thậm chí là sắp theo hướng diệt vong.
Nam nhân trên ngai vàng vẫn im lặng không nói.
Hắn tựa hồ còn đang xem kỹ Tần Ý.
Tổng quản thật ra không đợi được nữa, gấp gáp nói: " Hay là như vậy đi. Cậu là người nước ngoài đúng không? Ta không nghĩ cậu là người dân thường trú ở đây. À cậu còn người nhà khác không? Ta sẽ đưa cậu về nhà trước nhé, sau đó cậu hãy thảo luận với gia đình của mình xem sao, được không? "
Ôi thế thì tuyệt quá rồi còn gì.
Vậy thì ngày mai các người sẽ không còn thấy tôi nữa đâu.
Tần Ý khẽ mỉm cười: " Ừm, phiền toái anh rồi. "
Tổng quản đích thân đưa Tần Ý ra ngoài.
Cho đến khi bước ra khỏi cửa cung, Tần Ý vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của nam nhân vẫn dán chặt lên người mình.
Bên ngoài cung điện, các vị nam nữ kia còn đang ôm chặt thư mời. Tất cả đều có vẻ nôn nóng, ai không biết nhìn vào còn nghĩ rằng mình đang gặp phải cảnh tượng tiếp thị đa cấp dạng mới ở tinh tế.
" Cậu ta được Vương chọn rồi sao? "
" Chúng ta còn có cơ hội không? "
Tổng quản không trả lời, tự mình hộ tống Tần Ý vào trong xe ngựa.
Chỉ cần một hành động như vậy cũng thể hiện rõ được đáp án cuối cùng.
Các ứng cử viên "cô dâu" còn lại đành ngậm ngùi chán nản ra về.
Tần Ý từ trong xe thò đầu ra: " Xin hãy đem giường và toilet của tôi trả lại sớm a. " Bằng không, cậu phải đền tiền bồi thường cho khách sạn mất.
" Cậu yên tâm! "
Tổng quản không hề biết rằng Tần Ý là bị những tên hầu khiêng ra khỏi khách sạn.
Y bảo một tên hầu đưa Tần Ý trở về, còn mình thì xoa xoa ngón tay, xoay người đi chọn một chiếc giường lớn sang trọng cùng một cái bồn cầu dát vàng nạm kim cương cho Tần Ý.
Tần Ý trở lại khách sạn, vừa mới nhảy xuống xe ngựa, "To con" hai mắt đỏ hoe chạy vọt về phía cậu.
" Ngài rốt cục cũng bình an vô sự trở về... " Hắn thở phào nhẹ nhõm: " Tôi còn tưởng rằng ngài bị bắt cóc. "
Tần Ý hỏi: " Anh mua cơ giáp xong chưa? "
"To con" khựng lại, không nghĩ tới Tần Ý sẽ quan tâm chuyện của hắn trước. "To con" vội vàng gật đầu, ánh mắt có chút cảm động, thấp giọng nói: " Cơ giáp nơi này rất kỳ lạ... "
Tần Ý: " Kỳ lạ? "
" Toàn bộ cơ giáp ở đây đều chỉ có thể vận hành thủ công, kỹ thuật tương đối lạc hậu, muốn tùy ý cất giữ lâu cũng khó. Nhưng là...tất cả đều được thiết kế rất tinh xảo. "
Tần Ý: " Cũng không có gì kỳ lạ đâu, vì chúng ta đang ở thời đại mấy vạn năm trước, nhưng chính xác là bao nhiêu thì tôi vẫn chưa đoán được, thậm chí có khả năng... " Tần Ý đang nói bỗng ngừng một chút: " Cái vũ trụ này, cùng đế quốc, liên minh tọa lạc tinh vực, có khi cách xa mấy trăm triệu năm ánh sáng. "
"To con" hoảng hồn trợn to hai mắt: " Cái gì?! "
Tần Ý đi bộ đến khách sạn.
"To con"đi theo phía sau, đầu óc vẫn còn mê man, chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần.
Sau khi trở về phòng.
Tần Ý nhìn chỗ để đặt giường vẫn trống không.
Tần Ý: "... "
Tâm mệt rồi, phải chuồn đi nhanh thôi.
Tần Ý lập tức phân phó "To con" đi ra ngoài mua bản đồ.
Ngay khi "To con" rời đi, các vị khách trong khách sạn liền xôn xoa bàn tán.
Mọi người tranh nhau kinh ngạc cảm thán: " Đó là nhóm người hầu của cung điện kìa! Sao bọn họ lại ở đây? "
" Trời đất ơi. " Ông chủ khách sạn trố mắt nhìn chiếc giường lớn sang trọng được nhóm người hầu khiêng đến trước cổng nhà mình.
Rốt cuộc thì ai rảnh rổi sinh nông nổi mà đi đặt một chiếc giường lớn dô khách sạn vậy trời?
Tần Ý đứng từ trên lầu nhìn xuống.
Tần Ý: "... "
Cậu đang định đi xuống yêu cầu bên kia trả lại chiếc giường ban đầu mà gặp cảnh này cái tự nhiên sựng ngang.
Chủ khách sạn bên dưới hít một hơi thật sâu, tức khắc cất cao giọng: " Người đâu! Đập cửa! "
"Rầm"
Hai cánh cửa khách sạn nhanh chóng nói lời tạm biệt với tấm then chốt.
Sau đó Tần Ý liếc thấy ông chủ xoay người lại, vui vui vẻ vẻ cùng những người khác tám chuyện: " Ha ha, cô dâu của Vương đang ở đây đó, ngài ấy đang ở trong nhà của ta! Các ngươi có thấy ngài ấy chưa? Ngài ấy lớn lên cực kỳ xinh đẹp! "
" Hôm qua lúc thấy ngài ấy vô thuê phòng là ta đã đã biết ngay ngài ấy là một đại nhân vật khó lương rồi. Thậm chí ta còn giảm giá cho ngài ấy nữa đó. Ồ không, lẽ ra tôi nên miễn phí luôn cho ngài ấy mới phải... "
" Cái gì? Ngươi dự định muốn đặt trước căn phòng nơi ngài ấy từng ngủ hả?... Ta e là không ổn lắm đâu. "
Tần Ý: "... "
Bây giờ cậu đã hoàn toàn hiểu rõ được tầm quan trọng về cô dâu của Vương trong thành bang này rồi.
Nhờ có ông chủ khách sạn to mồm.
Tin tức cô dâu của Vương đang sống trong tòa khách sạn này đã sớm lan truyền khắp thành bang.
Tần Ý sau khi lấy được bản đồ, chưa từ bỏ ý định đi thăm thú xung quanh nơi đây một chút.
Trước tiên, cậu đi đến một tiệm cơm.
Phía trên cửa tiệm treo một tấm bảng - "Óc heo nướng"
Tần Ý còn chưa kịp kinh ngạc vì thức ăn của thời đại này quá sức kinh người, thì tất cả người trong tiệm cơm đột nhiên đầy bất ngờ và hoảng hốt nhìn cậu, sau đó đồng loạt đứng dậy, cung kính hành lễ.
" Hoan nghênh quý ngài đã đến với nơi đây. "
" Cửa tiệm nhỏ bé bần hèn này, sợ sẽ vấy bẩn giày của ngài, xin mời ngài hãy đến Tụ Tinh Các dùng bữa. "
Tần Ý khẽ thở dài, quay đầu rời đi.
"To con" không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn mờ mịt lên tiếng: " Dân ở đây có vẻ khá...khách sáo? "
Lát sau, hai người còn gặp được nhiều dân khách sáo hơn.
Ven đường có một cô gái với cặp mắt to tròn đuổi theo, trên tay cô đang ôm một cây "vũ khí" dài kỳ lạ làm bằng rơm, chẳng lẽ là vũ khí chiến đấu thật sao? Tần Ý không chắc chắn lắm. Bên trên mặt rơm được cắm những cây que nhỏ xiên vào các hạt tròn tròn màu đỏ bóng lưỡng.
Cô gái chớp chớp đôi mắt to tròn, từ phía trên lấy xuống một que, đưa cho Tần Ý: " Quý ngài, xin mời nếm thử. "
Tần Ý chợt hiểu ra.
Hóa ra là thức ăn.
Tần Ý nhận lấy, ôn hòa hỏi: " Cái này gọi là gì? "
Cô gái mắt to nói: " Thần Minh đặt tên cho nó là kẹo đường hồ lô. "
Tần Ý cầm lấy que kẹo rồi bước đi.
Cô gái mắt to quay lại, vô cùng hào hứng giống y như ông chủ khách sạn nói: " Trời ạ, ngài ấy ôn nhu quá đi... "
Tần Ý mím môi dưới.
Được rồi.
Phải nhanh chóng chạy trốn thôi.
- ---------------
Tổng quản lúc này mới biết rằng "cô dâu" vẫn đang sống trong khách sạn!
Như thế làm sao được?
" Có lẽ, chúng ta nên cân nhắc trực tiếp mời cậu ấy đến sống trong cung, ta có thể dẫn cậu ấy đi nhà trẻ xem bọn nhỏ... " Tổng quản lải nhải.
Một nữ tử dịu dàng khác tay bưng mâm ngọc chậm rãi đi vào, nhỏ giọng hỏi: " Ngài vì sao cứ chấp nhất phải chọn bằng được người này cho Vương vậy? "
Tổng quản: " Vì cậu ấy đẹp. "
Nữ nhân kia: "... "
Tổng quản: " Cậu ấy lớn lên thật sự quá mức kinh diễm động lòng. "
Nam nhân đang ngồi trên vương tọa kia bấy giờ mới khẽ nhướng mày.
Đôi mắt xanh lam của hắn trong suốt đẹp tựa như viên saphier quý giá.
Nữ tử khom người hành lễ, quỳ xuống dâng lên mâm ngọc, thấp giọng hỏi: " Ý của ngài như thế nào, thưa Vương đáng kính? "
" Ta nghĩ ta đối với cậu ấy...nhất kiến chung tình."
- ---------------
Ở một hành tinh xa xôi khác. Chu Dịch Kình thành công trở lại Viêm Hoàng đế quốc
Chu lão gia vừa đi vòng quanh hắn ba vòng vừa tức giận nói: " Rõ ràng là Tòa án Trưởng lão nắm trong tay bản tư liệu trùng khớp tỉ mỉ hơn, nhưng bọn họ lại thẳng thừng phủ nhận. Ta nghĩ rằng có kẻ phản bội trong Tòa án Trưởng lão, bọn họ tính toán muốn chia rẽ quyền lợi của ngươi! "
Chu Dịch Kình chỉ bình tĩnh đáp lại.
Hắn đang bận xử lý đống công cụ chồng chất trên quang não.
Chu lão gia cũng ngừng đề cập đến Tòa án Trưởng lão, bắt đầu hỏi một câu khác: " Vị hôn thê của ngươi đâu rồi? "
Chu Dịch Kình dừng tay lại một chút, nhẹ giọng nói: " Chạy rồi. "
" Chạy rồi?! Ngươi nói cho ta là cậu ấy chạy rồi?! Mẹ nó câu trả lời này của ngươi so với cái báo cáo vừa rồi của Tòa án Trưởng lão còn lộng ngôn hơn gấp ngàn đó, ngươi biết không hả! "
Chu lão gia ước gì mình có thể xông lên, túm lấy cổ thằng con trai trời đánh lắc mạnh cho đến khi hắn gãy cổ mới vừa lòng.
Nhưng ngang lúc này, ánh mắt đang nhìn trên quang não của Chu Dịch Kình đột nhiên cứng đờ.
Hắn đột ngột đứng dậy.
" Xảy ra cái gì hả? Chẳng lẽ là ở đâu đó lại có đánh nhau? " Chu lão gia nghiến răng nghiến lợi hỏi: " Ta thấy ngươi sốt ruột như thế làm chi? Lúc vợ ngươi mất tích, sao ngươi không sốt ruột như vậy đi? "
Giọng nói của Chu Dịch Kình vẫn bình đạm như cũ.
Nhưng âm điệu của hắn lại nhẹ quá mức, đến nỗi, tựa hồ có thể khiến người ta nghe thấy một chút lo lắng cùng tâm tình không xong.
Hắn lẩm bẩm: " Lần cuối cùng cậu ấy xuất hiện là ở gần trùng động. "
" Cái gì? Ai chứ? " Trước khi Chu lão gia kịp phản ứng, Chu Dịch Kình đã bước ra khỏi cửa.
Cùng lúc đó, tin tức cũng truyền đến cung điện của Mục đế quốc.
Ngay cả Trịnh Nhất An ở liên minh cũng nhận được tin.
Đây là một sự thúc đẩy đến toàn thế giới, khắp Tinh Võng đều đưa tin.
【--Các nhà khoa học đã đến gần trùng động, thu thập các vật liệu gần đó và đã xác định rằng trùn động đã trải qua quá trình phân hạch vật chất. Chúng tôi cũng tìm thấy một số mảnh vỡ phi thuyền ở đây. Có thể là một du khách đi ngang qua đây và không may bị hút vào trùng động.】
Đính kèm bên dưới là một đoạn phỏng vấn với một người đã chứng kiến được cảnh tượng trên:
【Tôi nhìn thấy một chiếc tinh tế hạm khổng lồ, bị vòng xoáy màu đen kia nuốt chửng, thậm chí còn nhìn thấy một viên ngôi sao bị dòng cuốn kia xé nát thành mảnh nhỏ...】
Mục Hoàng đế hạ giọng hỏi: " Nếu các nhà khoa học của chúng ta có thể ưu tiên nắm bắt được lõi hạt nhân của vật chất tối và thu được năng lượng từ nó rồi, thì có lẽ Mục đế quốc sẽ càng tiến xa hơn... "
Halls không trả lời.
Hoàng đế không khỏi hơi nghiêng đầu nhìn qua. Ông biết tâm trạng của con trai mình gần đây không được tốt, không, phải nói là tâm trạng vô cùng tệ.
Hai đại đế quốc không thể trực tiếp khai chiến được.
Tất thảy vẫn cần triển khai một kế hoạch cụ thể và bố trí mọi thứ cần thiết.
Nhưng Halls lại rất ghét sự chậm chạp hiệu suất kém như này.
Halls đăng nhập vào tài khoản Tinh Võng của mình.
Đã ba năm kể từ lần cuối hắn đăng một tin lên đây.
Ba năm trước, dưới bài đăng trên blog của Tinh Võng, có người để lại bình luận: 【Xin hỏi Điện hạ một câu, là ngài sẽ phát sóng trực tiếp công khai hôn lễ của mình chứ?】
【Tại sao Mục đế quốc đến giờ còn chưa tiết lộ tin tức về Thái tử phi vậy?】
Thái tử phi thì có liên quan gì đến hắn?
Dưới sự phẫn nộ cực độ và không cam lòng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa liền đăng một bài viết mới.
【Vợ, chạy rồi.】
- ---------------
Ở một phía khác, Lục Tế gần như cũng làm điều tương tự.
Tài khoản Tinh Võng của hắn đã lâu lắm rồi không còn được hắn sử dụng nữa. Kể từ khi hắn đổi nghề sang làm hải tặc, hắn đã không còn lên xem nó nữa.
Nhưng lúc này hắn lại nghiến răng đăng một bài viết lên.
【Có thằng ngu nào đó đã đem vợ tôi bắt cóc đi.】
Nếu Chu Dịch Kình có bản lĩnh, thì ngon đừng có trốn trong đế tinh.
Hắn muốn giết chết Chu Dịch Kình!!!
Hai bài đăng của Lục Tế và Halls lập tức gây bão trên toàn Tinh Võng.
【Thái tử phi chạy trốn sao? Vãi!!!】
【Tin này nghe qua cũng quá bất hạnh đi.】
【Tôi nhớ hình như Điện hạ có nói...vĩnh viễn không bao giờ kết hôn mà? Có lẽ vợ tôi đã chạy trốn và ngã vào vòng tay của Điện hạ chăng? 】
Phát ngôn cái rắm gì đấy?
Halls nhịn xuống ý nghĩ muốn chửi thề, sau đó thả một biểu tượng cảm xúc vào bình luận phía trên: 【:(】
【!!!】
【?Tôi bị hoa mắt sao? Điện hạ có vẻ như không vui lắm.】
【Không thể không hỏi, Chu Thượng tướng đã tìm thấy vị hôn thê của mình chưa?】
Vị hôn thê của hắn thì có.
Vợ của ta thì không.
Vậy mà ngươi còn hỏi tên kia đã tìm được vị hôn thê chưa à?
Halls liền block luôn tên vừa bình luận câu trên.
【Hôm nay là ngày quái quỷ gì a? Cả vợ của Lục Tế cũng biến mất luôn!】
【Mẹ kiếp! Lục Tế có vợ khi nào thế???】
【Không phải hắn là một con sói đơn độc lang thang khắp các thiên hà sao?】
【Vợ của Lục Tế thực sự bị bắt cóc hả? Bây giờ đi báo công an thì có muộn quá không?】
Mọi người ở trên Tinh Võng đều bày tỏ trạng thái sốc nặng và hoang mang.
Lúc này, một tin tức chính trị không nhận được nhiều sự quan tâm của dư luận cũng được đưa lên Tinh Võng.
【Thượng tướng Chu Dịch Kình bất ngờ dẫn quân đi đến vùng lân cận trùng động ngay trong đêm.】
Trịnh Nhất An tức khắc liền chú ý đến tin tức này. Sao đột nhiên Chu Dịch Kình lại đến đó? Không phải Tần Ý đã ở trong tay hắn rồi sao? Trịnh Nhất An ánh mắt lấp lóe mấy lần, cuối cùng xoay người nói: " Đã đến lúc chúng ta lại xuất phát, trạm dừng kế tiếp, chúng ta sẽ tới vùng lân cận trùng động. "
- ---------------
Ở một viên ngôi sao xa xôi khác.
Một tên hầu đang hầu hạ nam nhân chậm rãi đứng dậy.
Cho dù hàng vạn năm trôi qua, khuôn mặt của nam nhân này vẫn không có chút thay đổi nào.
Trông hắn vẫn tuấn mỹ, lạnh lẽo như băng sương.
Đôi mắt lấp lánh đẹp tựa như đại dương sâu thẳm.
Nhìn thoáng qua, dường như không cách nào nhìn thấy đáy.
Tổng quản A tháo kính một mắt trên mặt ra, hơi nheo mắt lại, cẩn thận đọc từng tin tức trên Tinh Võng.
" Hai người như Halls và Lục Tế vậy mà cũng đã có vợ rồi. " A Lâm ngữ khí bình đạm nói.
Nhưng chờ đến khi y thốt ra câu tiếp theo, giọng điệu của y xen lẫn chút phấn khích.
" A, nhưng vợ của bọn họ đều đã biến mất! " A Lâm nói: " Ta đã nói mà, những Alpha như Vương, Halls và Lục Tế, cả đời này tuyệt đối sẽ không có vợ đâu... "
Nam nhân ngồitrên trường kỷ bỗng dưng ngừng động tác.
Hắn giơ tay vén tấm màn pha lê, lộ ra khuôn mặt không chút biểu cảm đằng sau. Nhưng hôm nay khác hẳn ngày thường.
Nếu nhìn kỹ vào khuôn mặt hắn lúc này, sẽ phát hiện ra một tia bối rối sâu dưới đáy mắt hắn.
" Ta đã có một giấc mơ rất dài, A Lâm. " Hắn thì thầm.
" Vậy thì ngài đã mơ thấy gì? " A Lâm quay lại, khom người trước hắn.
Nam nhân không nói.
Hắn vẫn bất động thanh sắc, cố tiêu hóa hết đống ký ức đột ngột xuất hiện trong tâm trí mình.
Lúc đó hắn đã hơn một ngàn tuổi, ngồi sau tấm màn pha lê, rũ mắt nhìn thiếu niên mỹ lệ.
Cặp mắt đẹp đẽ kia đã in sâu vào tâm trí hắn.
Sau đó...không còn có sau đó nữa.
Ký ức của hắn tới đây thì chợt tắt.
Lúc này, người hầu mới tiến đến hầu hạ hắn thay trường bào màu lam.
Một nhóm người đi theo phía sau đưa hắn đến rìa khu vực biển riêng.
Vùng biển này có diện tích 400.000 km2.
Nam nhân từ tốn bước vào, mặt không biến sắc.
Sau đó, nước biển nhanh chóng dâng lên, thủy triều hoàn toàn nhấn chìm nam nhân.
Người trên bờ không hề tỏ vẻ sợ hãi, hiển nhiên đã sớm quen thuộc cảnh tượng này.
Khoảng ba bốn phút trôi qua.
Trong nước biển, một con thủy quái to lớn chậm rãi bơi tới, nó nổi lên, lộ ra đoạn vây lưng màu lam nhạt.
Vô số loài nhuyễn thể đáp xuống lên nó, hóa thành những mảng màu xanh dương, nhẹ nhàng nhảy động.
Con thủy quái khổng lổ từ từ ló đầu ra.
Cơ thể của nó rất lớn, gần như chiếm hơn phân nửa diện tích biển, chỉ riêng cái đầu của nó thôi đã trông giống như một loại cự thú nào đó rồi.
Khiến người nhìn thấy không khỏi kinh hãi.
Đó là một con cá voi cổ đại khổng lồ.
Nó đột nhiên kêu một tiếng, là ngôn ngữ của nhân loại, âm thanh trầm thấp: " Ta có một cô dâu của riêng ta. "
" Ta đã phải lòng cậu ấy. "
Vì cơ thể quá to lớn thế nên giọng nói của hắn bây giờ giống như một tiếng sấm lớn, ầm ầm rơi xuống, đinh tai nhức óc.
Tổng quản A Lâm:?
Y ngước mắt nhìn trời: " Vương đáng kính, sắc trời còn chưa tối, bây giờ còn quá sớm để ngài nằm mơ. "
...À, mà nếu giờ nói vậy, thứ chờ đợi cậu tiếp theo sẽ là cái còng số tám kia mất.
Thế giới này thực sự quá tệ.
Tần Ý mặt không đổi sắc nghĩ.
" Ngài có lẽ sẽ không để ý chuyện đấy, nhưng..ngài muốn kết hôn cùng tôi sao? " Tần Ý nhìn tổng quản, lên tiếng hỏi cắt ngang giọng nói kích động của y.
Tổng quản lý sửng sốt, vội vàng phủ nhận: " Không, không, đương nhiên không phải! Cậu thuộc về Vương... "
" Vậy ngài đã hỏi ý kiến của Vương chưa? " Tần Ý lại nhìn về phía nam nhân sau màn pha lê.
Cái này còn phải hỏi sao? Tổng quản nghĩ thầm.
Nếu vị Vương đáng kính của họ nguyện ý yêu đương thì bọn họ cũng không phải đối mặt với nguy cơ suy giảm chủng tộc như vậy, thậm chí là sắp theo hướng diệt vong.
Nam nhân trên ngai vàng vẫn im lặng không nói.
Hắn tựa hồ còn đang xem kỹ Tần Ý.
Tổng quản thật ra không đợi được nữa, gấp gáp nói: " Hay là như vậy đi. Cậu là người nước ngoài đúng không? Ta không nghĩ cậu là người dân thường trú ở đây. À cậu còn người nhà khác không? Ta sẽ đưa cậu về nhà trước nhé, sau đó cậu hãy thảo luận với gia đình của mình xem sao, được không? "
Ôi thế thì tuyệt quá rồi còn gì.
Vậy thì ngày mai các người sẽ không còn thấy tôi nữa đâu.
Tần Ý khẽ mỉm cười: " Ừm, phiền toái anh rồi. "
Tổng quản đích thân đưa Tần Ý ra ngoài.
Cho đến khi bước ra khỏi cửa cung, Tần Ý vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của nam nhân vẫn dán chặt lên người mình.
Bên ngoài cung điện, các vị nam nữ kia còn đang ôm chặt thư mời. Tất cả đều có vẻ nôn nóng, ai không biết nhìn vào còn nghĩ rằng mình đang gặp phải cảnh tượng tiếp thị đa cấp dạng mới ở tinh tế.
" Cậu ta được Vương chọn rồi sao? "
" Chúng ta còn có cơ hội không? "
Tổng quản không trả lời, tự mình hộ tống Tần Ý vào trong xe ngựa.
Chỉ cần một hành động như vậy cũng thể hiện rõ được đáp án cuối cùng.
Các ứng cử viên "cô dâu" còn lại đành ngậm ngùi chán nản ra về.
Tần Ý từ trong xe thò đầu ra: " Xin hãy đem giường và toilet của tôi trả lại sớm a. " Bằng không, cậu phải đền tiền bồi thường cho khách sạn mất.
" Cậu yên tâm! "
Tổng quản không hề biết rằng Tần Ý là bị những tên hầu khiêng ra khỏi khách sạn.
Y bảo một tên hầu đưa Tần Ý trở về, còn mình thì xoa xoa ngón tay, xoay người đi chọn một chiếc giường lớn sang trọng cùng một cái bồn cầu dát vàng nạm kim cương cho Tần Ý.
Tần Ý trở lại khách sạn, vừa mới nhảy xuống xe ngựa, "To con" hai mắt đỏ hoe chạy vọt về phía cậu.
" Ngài rốt cục cũng bình an vô sự trở về... " Hắn thở phào nhẹ nhõm: " Tôi còn tưởng rằng ngài bị bắt cóc. "
Tần Ý hỏi: " Anh mua cơ giáp xong chưa? "
"To con" khựng lại, không nghĩ tới Tần Ý sẽ quan tâm chuyện của hắn trước. "To con" vội vàng gật đầu, ánh mắt có chút cảm động, thấp giọng nói: " Cơ giáp nơi này rất kỳ lạ... "
Tần Ý: " Kỳ lạ? "
" Toàn bộ cơ giáp ở đây đều chỉ có thể vận hành thủ công, kỹ thuật tương đối lạc hậu, muốn tùy ý cất giữ lâu cũng khó. Nhưng là...tất cả đều được thiết kế rất tinh xảo. "
Tần Ý: " Cũng không có gì kỳ lạ đâu, vì chúng ta đang ở thời đại mấy vạn năm trước, nhưng chính xác là bao nhiêu thì tôi vẫn chưa đoán được, thậm chí có khả năng... " Tần Ý đang nói bỗng ngừng một chút: " Cái vũ trụ này, cùng đế quốc, liên minh tọa lạc tinh vực, có khi cách xa mấy trăm triệu năm ánh sáng. "
"To con" hoảng hồn trợn to hai mắt: " Cái gì?! "
Tần Ý đi bộ đến khách sạn.
"To con"đi theo phía sau, đầu óc vẫn còn mê man, chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần.
Sau khi trở về phòng.
Tần Ý nhìn chỗ để đặt giường vẫn trống không.
Tần Ý: "... "
Tâm mệt rồi, phải chuồn đi nhanh thôi.
Tần Ý lập tức phân phó "To con" đi ra ngoài mua bản đồ.
Ngay khi "To con" rời đi, các vị khách trong khách sạn liền xôn xoa bàn tán.
Mọi người tranh nhau kinh ngạc cảm thán: " Đó là nhóm người hầu của cung điện kìa! Sao bọn họ lại ở đây? "
" Trời đất ơi. " Ông chủ khách sạn trố mắt nhìn chiếc giường lớn sang trọng được nhóm người hầu khiêng đến trước cổng nhà mình.
Rốt cuộc thì ai rảnh rổi sinh nông nổi mà đi đặt một chiếc giường lớn dô khách sạn vậy trời?
Tần Ý đứng từ trên lầu nhìn xuống.
Tần Ý: "... "
Cậu đang định đi xuống yêu cầu bên kia trả lại chiếc giường ban đầu mà gặp cảnh này cái tự nhiên sựng ngang.
Chủ khách sạn bên dưới hít một hơi thật sâu, tức khắc cất cao giọng: " Người đâu! Đập cửa! "
"Rầm"
Hai cánh cửa khách sạn nhanh chóng nói lời tạm biệt với tấm then chốt.
Sau đó Tần Ý liếc thấy ông chủ xoay người lại, vui vui vẻ vẻ cùng những người khác tám chuyện: " Ha ha, cô dâu của Vương đang ở đây đó, ngài ấy đang ở trong nhà của ta! Các ngươi có thấy ngài ấy chưa? Ngài ấy lớn lên cực kỳ xinh đẹp! "
" Hôm qua lúc thấy ngài ấy vô thuê phòng là ta đã đã biết ngay ngài ấy là một đại nhân vật khó lương rồi. Thậm chí ta còn giảm giá cho ngài ấy nữa đó. Ồ không, lẽ ra tôi nên miễn phí luôn cho ngài ấy mới phải... "
" Cái gì? Ngươi dự định muốn đặt trước căn phòng nơi ngài ấy từng ngủ hả?... Ta e là không ổn lắm đâu. "
Tần Ý: "... "
Bây giờ cậu đã hoàn toàn hiểu rõ được tầm quan trọng về cô dâu của Vương trong thành bang này rồi.
Nhờ có ông chủ khách sạn to mồm.
Tin tức cô dâu của Vương đang sống trong tòa khách sạn này đã sớm lan truyền khắp thành bang.
Tần Ý sau khi lấy được bản đồ, chưa từ bỏ ý định đi thăm thú xung quanh nơi đây một chút.
Trước tiên, cậu đi đến một tiệm cơm.
Phía trên cửa tiệm treo một tấm bảng - "Óc heo nướng"
Tần Ý còn chưa kịp kinh ngạc vì thức ăn của thời đại này quá sức kinh người, thì tất cả người trong tiệm cơm đột nhiên đầy bất ngờ và hoảng hốt nhìn cậu, sau đó đồng loạt đứng dậy, cung kính hành lễ.
" Hoan nghênh quý ngài đã đến với nơi đây. "
" Cửa tiệm nhỏ bé bần hèn này, sợ sẽ vấy bẩn giày của ngài, xin mời ngài hãy đến Tụ Tinh Các dùng bữa. "
Tần Ý khẽ thở dài, quay đầu rời đi.
"To con" không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn mờ mịt lên tiếng: " Dân ở đây có vẻ khá...khách sáo? "
Lát sau, hai người còn gặp được nhiều dân khách sáo hơn.
Ven đường có một cô gái với cặp mắt to tròn đuổi theo, trên tay cô đang ôm một cây "vũ khí" dài kỳ lạ làm bằng rơm, chẳng lẽ là vũ khí chiến đấu thật sao? Tần Ý không chắc chắn lắm. Bên trên mặt rơm được cắm những cây que nhỏ xiên vào các hạt tròn tròn màu đỏ bóng lưỡng.
Cô gái chớp chớp đôi mắt to tròn, từ phía trên lấy xuống một que, đưa cho Tần Ý: " Quý ngài, xin mời nếm thử. "
Tần Ý chợt hiểu ra.
Hóa ra là thức ăn.
Tần Ý nhận lấy, ôn hòa hỏi: " Cái này gọi là gì? "
Cô gái mắt to nói: " Thần Minh đặt tên cho nó là kẹo đường hồ lô. "
Tần Ý cầm lấy que kẹo rồi bước đi.
Cô gái mắt to quay lại, vô cùng hào hứng giống y như ông chủ khách sạn nói: " Trời ạ, ngài ấy ôn nhu quá đi... "
Tần Ý mím môi dưới.
Được rồi.
Phải nhanh chóng chạy trốn thôi.
- ---------------
Tổng quản lúc này mới biết rằng "cô dâu" vẫn đang sống trong khách sạn!
Như thế làm sao được?
" Có lẽ, chúng ta nên cân nhắc trực tiếp mời cậu ấy đến sống trong cung, ta có thể dẫn cậu ấy đi nhà trẻ xem bọn nhỏ... " Tổng quản lải nhải.
Một nữ tử dịu dàng khác tay bưng mâm ngọc chậm rãi đi vào, nhỏ giọng hỏi: " Ngài vì sao cứ chấp nhất phải chọn bằng được người này cho Vương vậy? "
Tổng quản: " Vì cậu ấy đẹp. "
Nữ nhân kia: "... "
Tổng quản: " Cậu ấy lớn lên thật sự quá mức kinh diễm động lòng. "
Nam nhân đang ngồi trên vương tọa kia bấy giờ mới khẽ nhướng mày.
Đôi mắt xanh lam của hắn trong suốt đẹp tựa như viên saphier quý giá.
Nữ tử khom người hành lễ, quỳ xuống dâng lên mâm ngọc, thấp giọng hỏi: " Ý của ngài như thế nào, thưa Vương đáng kính? "
" Ta nghĩ ta đối với cậu ấy...nhất kiến chung tình."
- ---------------
Ở một hành tinh xa xôi khác. Chu Dịch Kình thành công trở lại Viêm Hoàng đế quốc
Chu lão gia vừa đi vòng quanh hắn ba vòng vừa tức giận nói: " Rõ ràng là Tòa án Trưởng lão nắm trong tay bản tư liệu trùng khớp tỉ mỉ hơn, nhưng bọn họ lại thẳng thừng phủ nhận. Ta nghĩ rằng có kẻ phản bội trong Tòa án Trưởng lão, bọn họ tính toán muốn chia rẽ quyền lợi của ngươi! "
Chu Dịch Kình chỉ bình tĩnh đáp lại.
Hắn đang bận xử lý đống công cụ chồng chất trên quang não.
Chu lão gia cũng ngừng đề cập đến Tòa án Trưởng lão, bắt đầu hỏi một câu khác: " Vị hôn thê của ngươi đâu rồi? "
Chu Dịch Kình dừng tay lại một chút, nhẹ giọng nói: " Chạy rồi. "
" Chạy rồi?! Ngươi nói cho ta là cậu ấy chạy rồi?! Mẹ nó câu trả lời này của ngươi so với cái báo cáo vừa rồi của Tòa án Trưởng lão còn lộng ngôn hơn gấp ngàn đó, ngươi biết không hả! "
Chu lão gia ước gì mình có thể xông lên, túm lấy cổ thằng con trai trời đánh lắc mạnh cho đến khi hắn gãy cổ mới vừa lòng.
Nhưng ngang lúc này, ánh mắt đang nhìn trên quang não của Chu Dịch Kình đột nhiên cứng đờ.
Hắn đột ngột đứng dậy.
" Xảy ra cái gì hả? Chẳng lẽ là ở đâu đó lại có đánh nhau? " Chu lão gia nghiến răng nghiến lợi hỏi: " Ta thấy ngươi sốt ruột như thế làm chi? Lúc vợ ngươi mất tích, sao ngươi không sốt ruột như vậy đi? "
Giọng nói của Chu Dịch Kình vẫn bình đạm như cũ.
Nhưng âm điệu của hắn lại nhẹ quá mức, đến nỗi, tựa hồ có thể khiến người ta nghe thấy một chút lo lắng cùng tâm tình không xong.
Hắn lẩm bẩm: " Lần cuối cùng cậu ấy xuất hiện là ở gần trùng động. "
" Cái gì? Ai chứ? " Trước khi Chu lão gia kịp phản ứng, Chu Dịch Kình đã bước ra khỏi cửa.
Cùng lúc đó, tin tức cũng truyền đến cung điện của Mục đế quốc.
Ngay cả Trịnh Nhất An ở liên minh cũng nhận được tin.
Đây là một sự thúc đẩy đến toàn thế giới, khắp Tinh Võng đều đưa tin.
【--Các nhà khoa học đã đến gần trùng động, thu thập các vật liệu gần đó và đã xác định rằng trùn động đã trải qua quá trình phân hạch vật chất. Chúng tôi cũng tìm thấy một số mảnh vỡ phi thuyền ở đây. Có thể là một du khách đi ngang qua đây và không may bị hút vào trùng động.】
Đính kèm bên dưới là một đoạn phỏng vấn với một người đã chứng kiến được cảnh tượng trên:
【Tôi nhìn thấy một chiếc tinh tế hạm khổng lồ, bị vòng xoáy màu đen kia nuốt chửng, thậm chí còn nhìn thấy một viên ngôi sao bị dòng cuốn kia xé nát thành mảnh nhỏ...】
Mục Hoàng đế hạ giọng hỏi: " Nếu các nhà khoa học của chúng ta có thể ưu tiên nắm bắt được lõi hạt nhân của vật chất tối và thu được năng lượng từ nó rồi, thì có lẽ Mục đế quốc sẽ càng tiến xa hơn... "
Halls không trả lời.
Hoàng đế không khỏi hơi nghiêng đầu nhìn qua. Ông biết tâm trạng của con trai mình gần đây không được tốt, không, phải nói là tâm trạng vô cùng tệ.
Hai đại đế quốc không thể trực tiếp khai chiến được.
Tất thảy vẫn cần triển khai một kế hoạch cụ thể và bố trí mọi thứ cần thiết.
Nhưng Halls lại rất ghét sự chậm chạp hiệu suất kém như này.
Halls đăng nhập vào tài khoản Tinh Võng của mình.
Đã ba năm kể từ lần cuối hắn đăng một tin lên đây.
Ba năm trước, dưới bài đăng trên blog của Tinh Võng, có người để lại bình luận: 【Xin hỏi Điện hạ một câu, là ngài sẽ phát sóng trực tiếp công khai hôn lễ của mình chứ?】
【Tại sao Mục đế quốc đến giờ còn chưa tiết lộ tin tức về Thái tử phi vậy?】
Thái tử phi thì có liên quan gì đến hắn?
Dưới sự phẫn nộ cực độ và không cam lòng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa liền đăng một bài viết mới.
【Vợ, chạy rồi.】
- ---------------
Ở một phía khác, Lục Tế gần như cũng làm điều tương tự.
Tài khoản Tinh Võng của hắn đã lâu lắm rồi không còn được hắn sử dụng nữa. Kể từ khi hắn đổi nghề sang làm hải tặc, hắn đã không còn lên xem nó nữa.
Nhưng lúc này hắn lại nghiến răng đăng một bài viết lên.
【Có thằng ngu nào đó đã đem vợ tôi bắt cóc đi.】
Nếu Chu Dịch Kình có bản lĩnh, thì ngon đừng có trốn trong đế tinh.
Hắn muốn giết chết Chu Dịch Kình!!!
Hai bài đăng của Lục Tế và Halls lập tức gây bão trên toàn Tinh Võng.
【Thái tử phi chạy trốn sao? Vãi!!!】
【Tin này nghe qua cũng quá bất hạnh đi.】
【Tôi nhớ hình như Điện hạ có nói...vĩnh viễn không bao giờ kết hôn mà? Có lẽ vợ tôi đã chạy trốn và ngã vào vòng tay của Điện hạ chăng? 】
Phát ngôn cái rắm gì đấy?
Halls nhịn xuống ý nghĩ muốn chửi thề, sau đó thả một biểu tượng cảm xúc vào bình luận phía trên: 【:(】
【!!!】
【?Tôi bị hoa mắt sao? Điện hạ có vẻ như không vui lắm.】
【Không thể không hỏi, Chu Thượng tướng đã tìm thấy vị hôn thê của mình chưa?】
Vị hôn thê của hắn thì có.
Vợ của ta thì không.
Vậy mà ngươi còn hỏi tên kia đã tìm được vị hôn thê chưa à?
Halls liền block luôn tên vừa bình luận câu trên.
【Hôm nay là ngày quái quỷ gì a? Cả vợ của Lục Tế cũng biến mất luôn!】
【Mẹ kiếp! Lục Tế có vợ khi nào thế???】
【Không phải hắn là một con sói đơn độc lang thang khắp các thiên hà sao?】
【Vợ của Lục Tế thực sự bị bắt cóc hả? Bây giờ đi báo công an thì có muộn quá không?】
Mọi người ở trên Tinh Võng đều bày tỏ trạng thái sốc nặng và hoang mang.
Lúc này, một tin tức chính trị không nhận được nhiều sự quan tâm của dư luận cũng được đưa lên Tinh Võng.
【Thượng tướng Chu Dịch Kình bất ngờ dẫn quân đi đến vùng lân cận trùng động ngay trong đêm.】
Trịnh Nhất An tức khắc liền chú ý đến tin tức này. Sao đột nhiên Chu Dịch Kình lại đến đó? Không phải Tần Ý đã ở trong tay hắn rồi sao? Trịnh Nhất An ánh mắt lấp lóe mấy lần, cuối cùng xoay người nói: " Đã đến lúc chúng ta lại xuất phát, trạm dừng kế tiếp, chúng ta sẽ tới vùng lân cận trùng động. "
- ---------------
Ở một viên ngôi sao xa xôi khác.
Một tên hầu đang hầu hạ nam nhân chậm rãi đứng dậy.
Cho dù hàng vạn năm trôi qua, khuôn mặt của nam nhân này vẫn không có chút thay đổi nào.
Trông hắn vẫn tuấn mỹ, lạnh lẽo như băng sương.
Đôi mắt lấp lánh đẹp tựa như đại dương sâu thẳm.
Nhìn thoáng qua, dường như không cách nào nhìn thấy đáy.
Tổng quản A tháo kính một mắt trên mặt ra, hơi nheo mắt lại, cẩn thận đọc từng tin tức trên Tinh Võng.
" Hai người như Halls và Lục Tế vậy mà cũng đã có vợ rồi. " A Lâm ngữ khí bình đạm nói.
Nhưng chờ đến khi y thốt ra câu tiếp theo, giọng điệu của y xen lẫn chút phấn khích.
" A, nhưng vợ của bọn họ đều đã biến mất! " A Lâm nói: " Ta đã nói mà, những Alpha như Vương, Halls và Lục Tế, cả đời này tuyệt đối sẽ không có vợ đâu... "
Nam nhân ngồitrên trường kỷ bỗng dưng ngừng động tác.
Hắn giơ tay vén tấm màn pha lê, lộ ra khuôn mặt không chút biểu cảm đằng sau. Nhưng hôm nay khác hẳn ngày thường.
Nếu nhìn kỹ vào khuôn mặt hắn lúc này, sẽ phát hiện ra một tia bối rối sâu dưới đáy mắt hắn.
" Ta đã có một giấc mơ rất dài, A Lâm. " Hắn thì thầm.
" Vậy thì ngài đã mơ thấy gì? " A Lâm quay lại, khom người trước hắn.
Nam nhân không nói.
Hắn vẫn bất động thanh sắc, cố tiêu hóa hết đống ký ức đột ngột xuất hiện trong tâm trí mình.
Lúc đó hắn đã hơn một ngàn tuổi, ngồi sau tấm màn pha lê, rũ mắt nhìn thiếu niên mỹ lệ.
Cặp mắt đẹp đẽ kia đã in sâu vào tâm trí hắn.
Sau đó...không còn có sau đó nữa.
Ký ức của hắn tới đây thì chợt tắt.
Lúc này, người hầu mới tiến đến hầu hạ hắn thay trường bào màu lam.
Một nhóm người đi theo phía sau đưa hắn đến rìa khu vực biển riêng.
Vùng biển này có diện tích 400.000 km2.
Nam nhân từ tốn bước vào, mặt không biến sắc.
Sau đó, nước biển nhanh chóng dâng lên, thủy triều hoàn toàn nhấn chìm nam nhân.
Người trên bờ không hề tỏ vẻ sợ hãi, hiển nhiên đã sớm quen thuộc cảnh tượng này.
Khoảng ba bốn phút trôi qua.
Trong nước biển, một con thủy quái to lớn chậm rãi bơi tới, nó nổi lên, lộ ra đoạn vây lưng màu lam nhạt.
Vô số loài nhuyễn thể đáp xuống lên nó, hóa thành những mảng màu xanh dương, nhẹ nhàng nhảy động.
Con thủy quái khổng lổ từ từ ló đầu ra.
Cơ thể của nó rất lớn, gần như chiếm hơn phân nửa diện tích biển, chỉ riêng cái đầu của nó thôi đã trông giống như một loại cự thú nào đó rồi.
Khiến người nhìn thấy không khỏi kinh hãi.
Đó là một con cá voi cổ đại khổng lồ.
Nó đột nhiên kêu một tiếng, là ngôn ngữ của nhân loại, âm thanh trầm thấp: " Ta có một cô dâu của riêng ta. "
" Ta đã phải lòng cậu ấy. "
Vì cơ thể quá to lớn thế nên giọng nói của hắn bây giờ giống như một tiếng sấm lớn, ầm ầm rơi xuống, đinh tai nhức óc.
Tổng quản A Lâm:?
Y ngước mắt nhìn trời: " Vương đáng kính, sắc trời còn chưa tối, bây giờ còn quá sớm để ngài nằm mơ. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.