Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)
Chương 25
Vũ Lạc Khinh Trần
27/10/2020
Từ sau lần ăn cơm kia, Sở Tự duy trì trạng thái liên lạc hằng ngày với Viên Tiệp. Bất quá hiện giờ cậu không còn gửi tin nhắn nữa, nếu có điều kiện, bọn họ sẽ trực tiếp gọi video.
Bởi vì nhìn gương mặt phong thần tuấn lãng như tranh thủy mặc của Viên Tiệp, Sở Tự cảm thấy cho dù chủ đề nhàm chán thế nào mình cũng có thể duy trì.
Hơn nữa tính tình Viên Tiệp rất tốt, cho dù hơi nhạt nhưng nói chuyện nhiều, Sở Tự dần dần cảm thấy nói chuyện phiếm với đối phương là một chuyện thực vui vẻ, thoải mái, có thể tùy ý nói cái mình thích. Có thể là vì xuất thân nên ngoại trừ những từ ngữ mới mẻ làm Viên Tiệp khó hiểu, cái nhìn của bọn họ trong các vấn đề rất giống nhau… Hơn nữa, Sở Tự bắt đầu hồi tưởng lại, trước kia vì sao mình cùng Viên Tiệp lại không có tiếng nói chung…
Có lẽ là vì bây giờ lớn rồi nên cái nhìn cũng thay đổi đi.
Cũng có lẽ khi xưa cậu quá bài xích Viên Tiệp nên cự tuyệt câu thông, cự tuyệt lý giải.
Cuối cùng Sở Tự kết luận như vậy.
“Anh Viên, tôi cảm thấy anh chính là hình tượng cán bộ kỳ cựu rất được yêu thích bây giờ.” Hiện giờ công việc Sở Tự làm nhiều nhất mỗi ngày chính là trêu ghẹo Viên Tiệp.
Lại từ miệng Sở Tự nghe thấy một từ ngữ mới mẻ, Viên Tiệp quả nhiên sửng sốt: “Cán bộ kỳ cựu?”
“Ừm ~” Sở Tự thời thời khắc khắc không quên chuyện phổ cập tri thức mới cho Viên Tiệp.
Chân mày Viên Tiệp hơi nhíu lại, nửa ngày cũng không nói năng gì, qua hồi lâu mới có chút buồn bực thông qua màn hình quang não nhìn bộ dáng của chính mình: “Chẳng lẽ em cảm thấy anh già lắm à, Tiểu Tự?”
Anh rõ ràng chỉ lớn hơn Sở Tự ba tuổi mà thôi.
Vì sao Sở Tự lại nói vậy chứ.
“Phốc ha ha ha~” Mỗi ngày Sở Tự đều tìm được không ít điều thú vị trên người Viên Tiệp, quả nhiên đối phương lại không làm cậu thất vọng.
Nhìn Sở Tự cười vui vẻ như vậy, Viên Tiệp có chút ngây ngốc.
Sở Tự cười một hồi tới đau cả bụng mới ngừng lại được, mở miệng liền khen ngợi: “Anh Viên, sao anh lại ngốc manh tới vậy a, cười chết mất.”
Viên Tiệp khó hiểu nhìn Sở Tự, hoàn toàn không thể hiểu vì sao đối phương lại cười.
Đợi đến khi hai người chấm dứt cuộc gọi video, Viên Tiệp thương tâm khổ sở lẳng lặng ngồi trong phòng làm việc. Thẳng tới khi nhân viên cần vụ Tiểu Trương phát hiện Viên Tiệp có chút không thích hợp mới cẩn thận hỏi: “Tướng quân, ngài làm sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì à?”
“… đối tượng cũ của tôi nói tôi già, còn nói tôi ngốc.” Qua hồi lâu, Viên Tiệp mới chịu nói.
Anh chưa từng nghĩ trong lòng Sở Tự mình lại kém cỏi tới vậy…
Tiểu Trương đau lòng nhìn Viên Tiệp: “A?”
“Tướng quân, đối tượng cũ của ngài nhỏ hơn ngài nhiều lắm à?” Không ngờ tướng quân nhà bọn họ cư nhiên lại bị người ta chê già chê ngốc, hai chữ này nghĩ thế nào cũng không dính dáng tới tướng quân a.
Miệng của vị kia sao lại độc địa như vậy?
Viên Tiệp nhẹ giọng nói: “Em ấy nhỏ hơn tôi ba tuổi.”
Anh thực không hiểu, rõ ràng chỉ kém có ba tuổi thôi, sao cách biệt tư tưởng giữa anh và Sở Tự lại lớn tới vậy.
“Chỉ có ba tuổi thôi a, chênh lệch không phải quá lớn. Kia tướng quân, lần sau khi nói chuyện với đối phương, ngài cứ trực tiếp tỏ ra mình mất hứng. Phải để đối phương biết mình không thích như vậy, có vài lời không thể nào nói lung tung!” Tiểu Trương tận lực ra chủ ý.
Viên Tiệp lập tức nắm bắt được mấu chốt: “Nếu em ấy không phát hiện tôi mất hứng thì sao?”
“Nếu vậy thì đừng liên lạc nữa, người như vậy không biết quan tâm hay tôn trọng người khác đâu, nếu sau này thực sự tiến tới, ngài nhất định sẽ bị khi dễ.” Tiểu Trương sợ vị tướng quân khiếm khuyết tình cảm nhà mình chịu thiệt.
Viên Tiệp không tính toán cắt đứt liên lạc với Sở Tự nên không tiếp thu ý kiến này. Bất quá tối đó khi nói chuyện với Sở Tự, anh vẫn biểu lộ mình không vui.
Sở Tự cảm giác được tình tự Viên Tiệp không thích hợp, liền hỏi: “Anh Viên, anh sao vậy? Có chuyện gì không vui à?”
Viên Tiệp thực cao hứng vì Sở Tự chú ý tới tình tự của mình, bất quá nghĩ tới ban sáng Sở Tự nói anh già, còn nói anh ngốc, Viên Tự lại khổ sở.
“Là như vầy a Tiểu Tự… em nói anh già, còn nói anh ngốc, anh không vui.” Viên Tiệp dứt khoát nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Sở Tự sửng sốt: “Tôi nói anh già nói anh ngốc khi nào?”
“Sáng nay em nói anh là cán bộ kỳ cựu, còn nói anh ngốc manh.” Tuy cảm thấy nói như vậy Sở Tự rất có thể sẽ nghĩ anh hẹp hòi, bất quá Viên Tiệp vẫn nói.
Sở Tự nghe vậy thì sửng sốt một chốc, sau đó bắt đầu cười tới rút gân.
Này quả thực là manh tới không tưởng tượng được.
Thấy Sở Tự cười mình, Viên Tiệp cảm thấy thực bi thương: “Tiểu Tự, em như vậy anh sẽ thương tâm đó.”
“Bé cưng không cần thương tâm, anh thương cưng.” Sở Tự lại càng cười dữ hơn.
Lần này tới lượt Viên Tiệp sửng sốt, nhìn Sở Tự cười tới không thể ngừng lại, anh nghĩ trong mắt đối phương mình chính là một trò cười nên em ấy mới cười như vậy: “Tiểu Tự, anh lớn hơn em.”
Lập tức lại càng bi thương hơn.
“Không, không phải như vậy a anh Viên, anh hiểu nhầm rồi…” Sở Tự cười tới thở không nổi, qua một lúc lâu mới cố chống đỡ không cười nữa, giải thích: “Tôi nói cán bộ kỳ cựu cùng ngốc manh không phải nói anh già hay ngốc gì cả, ý là… ý là khen anh, khen anh đáng yêu.”
Viên Tiệp mờ mịt: “Khen anh đáng yêu?”
“….anh không đáng yêu.” Hiểu được ý Sở Tự, anh liền sửa lại.
Bắt đầu từ đó, Viên Tiệp trong mắt Sở Tự chính là biểu tượng của manh vật: “Không, anh đáng yêu muốn chết.”
“Tiểu Tự, em cảm thấy anh đáng yêu à?” Tuy không hiểu Sở Tự nói cái gì, thế nhưng sau khi biết đối phương đang khen chứ không phải chê mình, Viên Tiệp lập tức cảm thấy vui vẻ hơn hẳn, nghiêm túc hỏi.
Sở Tự lập tức trả lời khẳng định: “Đáng yêu.”
Đời này cậu chưa từng gặp ai đáng yêu hơn Viên Tiệp.
Viên Tiệp mờ mịt nhìn Sở Tự, tuy không thể lý giải vì sao Sở Tự vui vẻ như vậy, bất quá chỉ cần em ấy vui là tốt rồi…
Từ đó, bởi vì phản ứng hài hước của Viên Tiệp, mỗi ngày Sở Tự bắt đầu công cuộc trêu đùa đối phương. Bất quá đáng tiếc là ngoại trừ lần đó ra, Viên Tiệp không còn lộ ra phản ứng thú vị như vậy nữa, sau này mặc kệ Sở Tự nói những từ mới mẻ gì, cười thành bộ dáng gì, Viên Tiệp đều dùng biểu tình ’em vui là tốt rồi’ nhìn cậu… Bất quá từ chỗ Sở Tự, anh cũng học được không ít từ ngữ mới mẻ của giới trẻ…
****
Lâm Khinh Vũ diễn nam ba, là đứa em trai không được thừ nhận của nam chính, cũng là chàng kỵ sĩ thầm lặng bảo hộ nữ chính khi quan hệ của cô và nam chính căng thẳng.
Bởi vậy, Lâm Khinh Vũ tiến tổ muộn hơn nhóm Tô Khuyết cả một tháng.
Sở Tự cùng Tô Khuyết không những đoạt đi vai nam chính cùng vị trí thành viên cố định trong chương trình Pikachu, hơn nữa còn tống phụ tá đắc lực của mình vào tù, Lâm Khinh Vũ thực sự hận thấu xương thế nhưng cố tình lại không có cách nào.
Bởi vì phần diễn của Lâm Khinh Vũ đại đa số đều quay chung với nữ chính nên không có cơ hội gặp Tô Khuyết.
Đối với tình huống này Tô Khuyết cũng thực vui vẻ, cậu mới không thích diễu võ dương oai như Lâm Khinh Vũ, cũng không muốn nhìn thấy đối phương.
Cậu không muốn gặp Lâm Khinh Vũ, cực kỳ không muốn.
Trừ những cảnh quay bắt buộc, Tô Khuyết vẫn luôn né tránh Lâm Khinh Vũ, thế nhưng ngày nọ sau khi quay xong, Lâm Khinh Vũ lại cố ý tìm tới, dây dưa không thôi: “Lâu rồi không gặp a Tô tiền bối, thoạt nhìn gần nhất anh rất tốt.”
“Có chuyện gì không?” Tô Khuyết không hiểu loại người như Lâm Khinh Vũ.
Lâm Khinh Vũ khoe khoang khiêu khích vươn tay mình tới trước mặt Tô Khuyết, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ mới tinh: “Này là Tề Dự mới tặng cho tôi, tôi nói không cần mà anh cứ ép nhận, gần nhất anh ta đang theo đuổi tôi ráo riết a…”
Cậu ta tới đây, mục đích là muốn chọc giận Tô Khuyết.
Theo kí ức đời trước, Tô Khuyết thực lòng yêu Tề Dự, sau khi bị vứt bỏ, Tô Khuyết liền phát điên không muốn sống nữa…
Hiện giờ Tô Khuyết một lần nữa nổi tiếng, hệ thống bức bách Lâm Khinh Vũ phải đá Tô Khuyết rớt xuống đài… bằng không kỹ năng của cậu ta sẽ dần dần yếu đi.
“Chuyện này liên quan gì tới tôi?” Tô Khuyết lạnh lùng nhìn Lâm Khinh Vũ, cảm thấy người này thực kỳ quái.
Cậu với Tề Dự bây giờ không còn quan hệ gì nữa, Tề Dự theo đuổi ai thì kệ anh ta, chạy tới nói với cậu làm gì?
Lâm Khinh Vũ thấy sắc mặt Tô Khuyết không hề biến đổi thì có chút bối rối, Tô Khuyết không phải rất yêu Tề Dự sao? Vì sao mình nói Tề Dự đang theo đuổi mình mà một kẻ bị vứt bỏ như Tô Khuyết lại không hề tức giận?
Này không đúng… tình huống phát triển hoàn toàn không giống với dự đoán của Lâm Khinh Vũ…
“Tề Dự còn nói anh bất quá chỉ là món đồ chơi, là thứ gọi thì tới đuổi thì đi, chỉ cần anh ta muốn thì có thể tùy tiện vứt bỏ.” Lâm Khinh Vũ muốn khơi mào lửa giận của Tô Khuyết.
Mà Tô Khuyết thì thực hoài nghi người này có bệnh: “Đó là chuyện của anh ta với cậu, nói với tôi làm gì?”
Chuyện về Tề Dự, Tô Khuyết bây giờ căn bản không muốn nghe xíu xiu nào… trong lòng thầm mắng một câu ‘vớ vẩn’ rồi xoay người bỏ đi, cậu cảm thấy mình không muốn nói thêm câu nào với Lâm Khinh Vũ nữa.
Lâm Khinh Vũ thấy Tô Khuyết muốn đi thì sốt ruột kéo Tô Khuyết lại, thấy Tề Dự không thể dùng, lập tức tung chiêu khác, tự dưng gào lớn lên: “Tô Khuyết, anh là đồ dơ bẩn chỉ biết dùng quy tắc ngầm, Tề Dự không cần anh, anh liền dây dưa đeo bám đòi hỏi tài nguyên, chẳng lẽ anh không cảm thấy nhục nhã, không thấy xấu hổ à?”
Bẫy rập cậu đã bố trí xong, tuyệt đối không thể để Tô Khuyết rời đi, nhất định phải làm đối phương nảy sinh xung đột với mình.
Quả nhiên Lâm Khinh Vũ vừa lớn tiếng nói vậy thì có không ít nhân viên tới lui trong trường quay nhìn về phía này.
Bởi vì Tề Dự ra nghiêm lệnh nên mọi người không hề hay biết chuyện phát sinh vào ngày thử kính, cho dù biết cũng sẽ không nói ra. Hiện giờ trong đoàn phim không có mấy người biết chuyện ám sát kia, ngược lại chuyện Tô Khuyết dùng quy tắc ngầm giành lấy vai diễn của Lâm Khinh Vũ thì lại rất nhiều.
Hiện giờ Tô Khuyết đang là nam một, Lâm Khinh Vũ nam ba… bọn họ vừa lớn tiếng ồn ào thì lập tức thu hút không ít sự chú ý…
Tô Khuyết mờ mịt: “….”
Căn bản không hiểu tình huống là thế nào.
Bởi vì nhìn gương mặt phong thần tuấn lãng như tranh thủy mặc của Viên Tiệp, Sở Tự cảm thấy cho dù chủ đề nhàm chán thế nào mình cũng có thể duy trì.
Hơn nữa tính tình Viên Tiệp rất tốt, cho dù hơi nhạt nhưng nói chuyện nhiều, Sở Tự dần dần cảm thấy nói chuyện phiếm với đối phương là một chuyện thực vui vẻ, thoải mái, có thể tùy ý nói cái mình thích. Có thể là vì xuất thân nên ngoại trừ những từ ngữ mới mẻ làm Viên Tiệp khó hiểu, cái nhìn của bọn họ trong các vấn đề rất giống nhau… Hơn nữa, Sở Tự bắt đầu hồi tưởng lại, trước kia vì sao mình cùng Viên Tiệp lại không có tiếng nói chung…
Có lẽ là vì bây giờ lớn rồi nên cái nhìn cũng thay đổi đi.
Cũng có lẽ khi xưa cậu quá bài xích Viên Tiệp nên cự tuyệt câu thông, cự tuyệt lý giải.
Cuối cùng Sở Tự kết luận như vậy.
“Anh Viên, tôi cảm thấy anh chính là hình tượng cán bộ kỳ cựu rất được yêu thích bây giờ.” Hiện giờ công việc Sở Tự làm nhiều nhất mỗi ngày chính là trêu ghẹo Viên Tiệp.
Lại từ miệng Sở Tự nghe thấy một từ ngữ mới mẻ, Viên Tiệp quả nhiên sửng sốt: “Cán bộ kỳ cựu?”
“Ừm ~” Sở Tự thời thời khắc khắc không quên chuyện phổ cập tri thức mới cho Viên Tiệp.
Chân mày Viên Tiệp hơi nhíu lại, nửa ngày cũng không nói năng gì, qua hồi lâu mới có chút buồn bực thông qua màn hình quang não nhìn bộ dáng của chính mình: “Chẳng lẽ em cảm thấy anh già lắm à, Tiểu Tự?”
Anh rõ ràng chỉ lớn hơn Sở Tự ba tuổi mà thôi.
Vì sao Sở Tự lại nói vậy chứ.
“Phốc ha ha ha~” Mỗi ngày Sở Tự đều tìm được không ít điều thú vị trên người Viên Tiệp, quả nhiên đối phương lại không làm cậu thất vọng.
Nhìn Sở Tự cười vui vẻ như vậy, Viên Tiệp có chút ngây ngốc.
Sở Tự cười một hồi tới đau cả bụng mới ngừng lại được, mở miệng liền khen ngợi: “Anh Viên, sao anh lại ngốc manh tới vậy a, cười chết mất.”
Viên Tiệp khó hiểu nhìn Sở Tự, hoàn toàn không thể hiểu vì sao đối phương lại cười.
Đợi đến khi hai người chấm dứt cuộc gọi video, Viên Tiệp thương tâm khổ sở lẳng lặng ngồi trong phòng làm việc. Thẳng tới khi nhân viên cần vụ Tiểu Trương phát hiện Viên Tiệp có chút không thích hợp mới cẩn thận hỏi: “Tướng quân, ngài làm sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì à?”
“… đối tượng cũ của tôi nói tôi già, còn nói tôi ngốc.” Qua hồi lâu, Viên Tiệp mới chịu nói.
Anh chưa từng nghĩ trong lòng Sở Tự mình lại kém cỏi tới vậy…
Tiểu Trương đau lòng nhìn Viên Tiệp: “A?”
“Tướng quân, đối tượng cũ của ngài nhỏ hơn ngài nhiều lắm à?” Không ngờ tướng quân nhà bọn họ cư nhiên lại bị người ta chê già chê ngốc, hai chữ này nghĩ thế nào cũng không dính dáng tới tướng quân a.
Miệng của vị kia sao lại độc địa như vậy?
Viên Tiệp nhẹ giọng nói: “Em ấy nhỏ hơn tôi ba tuổi.”
Anh thực không hiểu, rõ ràng chỉ kém có ba tuổi thôi, sao cách biệt tư tưởng giữa anh và Sở Tự lại lớn tới vậy.
“Chỉ có ba tuổi thôi a, chênh lệch không phải quá lớn. Kia tướng quân, lần sau khi nói chuyện với đối phương, ngài cứ trực tiếp tỏ ra mình mất hứng. Phải để đối phương biết mình không thích như vậy, có vài lời không thể nào nói lung tung!” Tiểu Trương tận lực ra chủ ý.
Viên Tiệp lập tức nắm bắt được mấu chốt: “Nếu em ấy không phát hiện tôi mất hứng thì sao?”
“Nếu vậy thì đừng liên lạc nữa, người như vậy không biết quan tâm hay tôn trọng người khác đâu, nếu sau này thực sự tiến tới, ngài nhất định sẽ bị khi dễ.” Tiểu Trương sợ vị tướng quân khiếm khuyết tình cảm nhà mình chịu thiệt.
Viên Tiệp không tính toán cắt đứt liên lạc với Sở Tự nên không tiếp thu ý kiến này. Bất quá tối đó khi nói chuyện với Sở Tự, anh vẫn biểu lộ mình không vui.
Sở Tự cảm giác được tình tự Viên Tiệp không thích hợp, liền hỏi: “Anh Viên, anh sao vậy? Có chuyện gì không vui à?”
Viên Tiệp thực cao hứng vì Sở Tự chú ý tới tình tự của mình, bất quá nghĩ tới ban sáng Sở Tự nói anh già, còn nói anh ngốc, Viên Tự lại khổ sở.
“Là như vầy a Tiểu Tự… em nói anh già, còn nói anh ngốc, anh không vui.” Viên Tiệp dứt khoát nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Sở Tự sửng sốt: “Tôi nói anh già nói anh ngốc khi nào?”
“Sáng nay em nói anh là cán bộ kỳ cựu, còn nói anh ngốc manh.” Tuy cảm thấy nói như vậy Sở Tự rất có thể sẽ nghĩ anh hẹp hòi, bất quá Viên Tiệp vẫn nói.
Sở Tự nghe vậy thì sửng sốt một chốc, sau đó bắt đầu cười tới rút gân.
Này quả thực là manh tới không tưởng tượng được.
Thấy Sở Tự cười mình, Viên Tiệp cảm thấy thực bi thương: “Tiểu Tự, em như vậy anh sẽ thương tâm đó.”
“Bé cưng không cần thương tâm, anh thương cưng.” Sở Tự lại càng cười dữ hơn.
Lần này tới lượt Viên Tiệp sửng sốt, nhìn Sở Tự cười tới không thể ngừng lại, anh nghĩ trong mắt đối phương mình chính là một trò cười nên em ấy mới cười như vậy: “Tiểu Tự, anh lớn hơn em.”
Lập tức lại càng bi thương hơn.
“Không, không phải như vậy a anh Viên, anh hiểu nhầm rồi…” Sở Tự cười tới thở không nổi, qua một lúc lâu mới cố chống đỡ không cười nữa, giải thích: “Tôi nói cán bộ kỳ cựu cùng ngốc manh không phải nói anh già hay ngốc gì cả, ý là… ý là khen anh, khen anh đáng yêu.”
Viên Tiệp mờ mịt: “Khen anh đáng yêu?”
“….anh không đáng yêu.” Hiểu được ý Sở Tự, anh liền sửa lại.
Bắt đầu từ đó, Viên Tiệp trong mắt Sở Tự chính là biểu tượng của manh vật: “Không, anh đáng yêu muốn chết.”
“Tiểu Tự, em cảm thấy anh đáng yêu à?” Tuy không hiểu Sở Tự nói cái gì, thế nhưng sau khi biết đối phương đang khen chứ không phải chê mình, Viên Tiệp lập tức cảm thấy vui vẻ hơn hẳn, nghiêm túc hỏi.
Sở Tự lập tức trả lời khẳng định: “Đáng yêu.”
Đời này cậu chưa từng gặp ai đáng yêu hơn Viên Tiệp.
Viên Tiệp mờ mịt nhìn Sở Tự, tuy không thể lý giải vì sao Sở Tự vui vẻ như vậy, bất quá chỉ cần em ấy vui là tốt rồi…
Từ đó, bởi vì phản ứng hài hước của Viên Tiệp, mỗi ngày Sở Tự bắt đầu công cuộc trêu đùa đối phương. Bất quá đáng tiếc là ngoại trừ lần đó ra, Viên Tiệp không còn lộ ra phản ứng thú vị như vậy nữa, sau này mặc kệ Sở Tự nói những từ mới mẻ gì, cười thành bộ dáng gì, Viên Tiệp đều dùng biểu tình ’em vui là tốt rồi’ nhìn cậu… Bất quá từ chỗ Sở Tự, anh cũng học được không ít từ ngữ mới mẻ của giới trẻ…
****
Lâm Khinh Vũ diễn nam ba, là đứa em trai không được thừ nhận của nam chính, cũng là chàng kỵ sĩ thầm lặng bảo hộ nữ chính khi quan hệ của cô và nam chính căng thẳng.
Bởi vậy, Lâm Khinh Vũ tiến tổ muộn hơn nhóm Tô Khuyết cả một tháng.
Sở Tự cùng Tô Khuyết không những đoạt đi vai nam chính cùng vị trí thành viên cố định trong chương trình Pikachu, hơn nữa còn tống phụ tá đắc lực của mình vào tù, Lâm Khinh Vũ thực sự hận thấu xương thế nhưng cố tình lại không có cách nào.
Bởi vì phần diễn của Lâm Khinh Vũ đại đa số đều quay chung với nữ chính nên không có cơ hội gặp Tô Khuyết.
Đối với tình huống này Tô Khuyết cũng thực vui vẻ, cậu mới không thích diễu võ dương oai như Lâm Khinh Vũ, cũng không muốn nhìn thấy đối phương.
Cậu không muốn gặp Lâm Khinh Vũ, cực kỳ không muốn.
Trừ những cảnh quay bắt buộc, Tô Khuyết vẫn luôn né tránh Lâm Khinh Vũ, thế nhưng ngày nọ sau khi quay xong, Lâm Khinh Vũ lại cố ý tìm tới, dây dưa không thôi: “Lâu rồi không gặp a Tô tiền bối, thoạt nhìn gần nhất anh rất tốt.”
“Có chuyện gì không?” Tô Khuyết không hiểu loại người như Lâm Khinh Vũ.
Lâm Khinh Vũ khoe khoang khiêu khích vươn tay mình tới trước mặt Tô Khuyết, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ mới tinh: “Này là Tề Dự mới tặng cho tôi, tôi nói không cần mà anh cứ ép nhận, gần nhất anh ta đang theo đuổi tôi ráo riết a…”
Cậu ta tới đây, mục đích là muốn chọc giận Tô Khuyết.
Theo kí ức đời trước, Tô Khuyết thực lòng yêu Tề Dự, sau khi bị vứt bỏ, Tô Khuyết liền phát điên không muốn sống nữa…
Hiện giờ Tô Khuyết một lần nữa nổi tiếng, hệ thống bức bách Lâm Khinh Vũ phải đá Tô Khuyết rớt xuống đài… bằng không kỹ năng của cậu ta sẽ dần dần yếu đi.
“Chuyện này liên quan gì tới tôi?” Tô Khuyết lạnh lùng nhìn Lâm Khinh Vũ, cảm thấy người này thực kỳ quái.
Cậu với Tề Dự bây giờ không còn quan hệ gì nữa, Tề Dự theo đuổi ai thì kệ anh ta, chạy tới nói với cậu làm gì?
Lâm Khinh Vũ thấy sắc mặt Tô Khuyết không hề biến đổi thì có chút bối rối, Tô Khuyết không phải rất yêu Tề Dự sao? Vì sao mình nói Tề Dự đang theo đuổi mình mà một kẻ bị vứt bỏ như Tô Khuyết lại không hề tức giận?
Này không đúng… tình huống phát triển hoàn toàn không giống với dự đoán của Lâm Khinh Vũ…
“Tề Dự còn nói anh bất quá chỉ là món đồ chơi, là thứ gọi thì tới đuổi thì đi, chỉ cần anh ta muốn thì có thể tùy tiện vứt bỏ.” Lâm Khinh Vũ muốn khơi mào lửa giận của Tô Khuyết.
Mà Tô Khuyết thì thực hoài nghi người này có bệnh: “Đó là chuyện của anh ta với cậu, nói với tôi làm gì?”
Chuyện về Tề Dự, Tô Khuyết bây giờ căn bản không muốn nghe xíu xiu nào… trong lòng thầm mắng một câu ‘vớ vẩn’ rồi xoay người bỏ đi, cậu cảm thấy mình không muốn nói thêm câu nào với Lâm Khinh Vũ nữa.
Lâm Khinh Vũ thấy Tô Khuyết muốn đi thì sốt ruột kéo Tô Khuyết lại, thấy Tề Dự không thể dùng, lập tức tung chiêu khác, tự dưng gào lớn lên: “Tô Khuyết, anh là đồ dơ bẩn chỉ biết dùng quy tắc ngầm, Tề Dự không cần anh, anh liền dây dưa đeo bám đòi hỏi tài nguyên, chẳng lẽ anh không cảm thấy nhục nhã, không thấy xấu hổ à?”
Bẫy rập cậu đã bố trí xong, tuyệt đối không thể để Tô Khuyết rời đi, nhất định phải làm đối phương nảy sinh xung đột với mình.
Quả nhiên Lâm Khinh Vũ vừa lớn tiếng nói vậy thì có không ít nhân viên tới lui trong trường quay nhìn về phía này.
Bởi vì Tề Dự ra nghiêm lệnh nên mọi người không hề hay biết chuyện phát sinh vào ngày thử kính, cho dù biết cũng sẽ không nói ra. Hiện giờ trong đoàn phim không có mấy người biết chuyện ám sát kia, ngược lại chuyện Tô Khuyết dùng quy tắc ngầm giành lấy vai diễn của Lâm Khinh Vũ thì lại rất nhiều.
Hiện giờ Tô Khuyết đang là nam một, Lâm Khinh Vũ nam ba… bọn họ vừa lớn tiếng ồn ào thì lập tức thu hút không ít sự chú ý…
Tô Khuyết mờ mịt: “….”
Căn bản không hiểu tình huống là thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.