Chương 1107: Bẫy rập (1)
Phong Thất Nguyệt
30/05/2018
Tô Tín giao thủ với Sầm Vệ Trang mấy chiêu, kết quả không chỉ không bị đối phương đánh chết, thậm chí còn có thể ép hắn lui lại.
Tuy mọi người biết rõ đây là kết quả Tô Tín dùng hết toàn lực, hơn nữa Sầm Vệ Trang còn không có bị trọng thương, nhưng loại chiến tích này cũng đầy đủ kinh người.
Hà Hưu đứng nhìn Tô Tín có thể dồn ép cường giả Dương Thần Cảnh thì trên mặt sinh ra một tia phức tạp.
Hà Hưu là một người rất kiêu ngạo, trở thành tồn tại mạnh nhất trong cùng thế hệ chính là một trong những mục tiêu truy cầu của hắn.
Chỉ tiếc hắn sinh không gặp thời, cho dù Nhân Bảng thế hệ trước hay Nhân Bảng thế hệ sau, dùng thực lực Hà Hưu hoàn toàn có thể đứng thứ nhất, thậm chí thực lực của hắn có thể miểu sát người thứ hai.
Nhưng kết quả hắn lại cung thế hệ với Lâm Trường Hà và Tô Tín, chỉ có thể nói là hắn không may.
Ban đầu ở cảnh giới Tiên Thiên, Hà Hưu cố ý áp chế cảnh giới, dốc sức liều mạng đuổi theo Lâm Trường Hà, khiêu chiến hắn vô số lần, kết quả không một lần đánh thắng đối phương.
Hiện tại Tô Tín áp hắn một đầu, Hà Hưu cũng muốn tìm cơ hội đánh với Tô Tín một trận, kết quả hiện tại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chiến ý trong nội tâm Hà Hưu đã tan thành mây khói, chỉ có thể cười khổ bất đắc dĩ.
Hà Hưu có nhận rõ thực lực của mình, cũng có tự tin rất mạnh.
Nhưng cho dù hắn có tự tin hơn nữa cũng không tự tin tới mức có thể đánh cường giả Dương Thần Cảnh bị thương, thậm chí áp chế đối phương.
Đây không phải chiến đấu cùng cấp bậc.
Ngày xưa Hà Hưu đối mặt Lâm Trường Hà còn nghĩ đuổi theo, nhưng tới hôm nay nhìn thấy trận chiến này, hắn không có dũng khí đuổi theo Tô Tín.
Thời điểm một người còn mạnh hơn ngươi một ít thì có lẽ ngươi sẽ ghen ghét, có lẽ sẽ cố gắng đuổi kịp hắn.
Nhưng chờ tới khi người nọ mạnh hơn ngươi mấy lần thậm chí là gấp mấy chục thì ngươi chỉ có thể thở dài nhìn đối phương, bởi vì song phương đã không cùng cấp độ.
Hiện tại Hà Hưu đối mặt Tô Tín lại có cảm giác này.
Trong chiến đấu, một chỉ Thiên Địch của Tô Tín vô cùng kinh diễm, một chỉ Thiên Địch của Tô Tín hội tụ lực lượng đỉnh phong của mình, trong cùng giai không ai có thể ngăn cản, càng không cần nói đang đối mặt với võ giả Dương Thần Cảnh, tinh khí thần của Tô Tín cũng đã phát triển đến trình độ đỉnh phong, uy năng một chỉ này còn mạnh hơn nữa.
Cho dù Sầm Vệ Trang đã tránh lui nhưng lực lượng một chỉ này đuổi theo không bỏ như giòi bọ trong xương, phong tỏa không gian, hư không vỡ vụn, trong nháy mắt một chỉ này đã tới trước mặt Sầm Vệ Trang!
Trên mặt Sầm Vệ Trang lộ ra sắc mặt lạnh lùng, hai tay của hắn hóa thành kiếm, lực lượng tứ linh bộc phát, lực lượng địa phong thủy hỏa ngưng tụ kiếm thuẫn dọc trên người hắn, muốn ngăn cản một kích này.
Nhưng một chỉ Thiên Địch của Tô Tín chính là vũ kỹ cực đoan, dùng lực bản thân đối địch với thiên địa, lực lượng địa phong thủy hỏa xây dựng thế giới, một chỉ Thiên Địch có thể phá diệt vạn vật!
Lực lượng cường giả Dương Thần Cảnh va chạm với lực lượng bản thân Tô Tín, chung quy vẫn là lực lượng cường giả Dương Thần Cảnh, muốn càng tốt hơn, Tô Tín sử dụng một chỉ Thiên Địch đánh nát kiếm thuẫn do địa phong thuỷ hỏa xây dựng thành, cho dù đánh nát cũng không còn bao nhiêu lực lượng, kết quả Tô Tín quả quyết lui về phía sau.
Sắc mặt Sầm Vệ Trang hơi tái nhợt, một chỉ vừa rồi tuyệt đối có lực lượng đánh võ giả Dương Thần Cảnh bị thương, nếu hắn không phòng ngự và bị Tô Tín đánh lén thì chắc chắn sẽ bị thương.
Nhưng ngay cả như vậy, hắn không có đạo kiếm vẫn phải dùng toàn lực ngăn cản một chỉ của Tô Tín.
Tô Tín đang không ngừng thở hào hển, hắn đang toàn lực khôi phục thực lực bản thân.
Thời điểm sử dụng một chỉ Thiên Địch đã tiêu hao lực lượng bản thân quá lớn, trực tiếp rút sạch lực lượng toàn thân hắn.
Cũng may mắn hắn nuốt thiên hỏa tinh hoa nên thực lực tăng lên Hóa Thần Cảnh đỉnh phong, nếu không cho dù lực lượng Đoạt Mệnh Thập Ngũ Kiếm hay một chỉ Thiên Địch sẽ cắn trả làm bản thân hắn bị thương.
Ánh mắt Sầm Vệ Trang lạnh lùng nhìn Tô Tín:
- Động thủ đi? Tiếp tục đánh đi? Hiện tại không đánh sao? Ngươi đánh đủ rồi, hiện tại nên đến phiên ta đi!
Hôm nay Sầm Vệ Trang hắn mất mặt đủ lớn, có thể nói thanh danh anh hùng cả đời của hắn, tất cả mặt mũi hơn hai trăm năm qua đều mất hết!
Với tư cách đại trưởng lão Thanh Thành kiếm phái, nhân vật đỉnh phong trên giang hồ, kết quả lại là bị một tiểu bối Hóa Thần Cảnh ép phải tạm thời tránh lui, bản thân chật vật không chịu nổi, thậm chí Thiên binh đạo kiếm uẩn dưỡng vài chục năm đều hủy diệt, thế gian này còn có chuyện gì mất mặt hơn thế?
Bên ngoài nhắc tới chênh lệch Hóa Thần Cảnh và Dương Thần Cảnh, tất cả chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là voi và con sâu cái kiến.
Trong mắt võ giả Tiên Thiên bình thường, võ giả Hóa Thần Cảnh chính là tồn tại có thể khai tông lập phái, cao thủ cấp bậc võ đạo tông sư, nhưng trong mắt võ giả Dương Thần Cảnh đó chính là con sâu cái kiến, tùy tiện một cái tát cũng có thể chụp chết.
Kết quả hiện tại Sầm Vệ Trang lại bị nhân vật con sâu cái kiến như thế ép lui về phía sau, hắn mất thể diện có thể nghĩ.
Võ giả đến địa vị và tu vi như Sầm Vệ Trang sẽ không dễ dàng động thủ với người khác, sợ một khi thua thì mặt mũi ném sạch sẽ không còn thừa lại gì.
Kết quả hắn bị Tô Tín ép tới mức này, cho dù giấu mặt trong chăn hay quần lót thì Sầm Vệ Trang cũng có thể tưởng tượng được sau khi rời khỏi Cửu Trọng Kiếm Các, chỉ sợ bản thân hắn sẽ biến thành trò cười trên giang hồ.
Tuy mọi người biết rõ đây là kết quả Tô Tín dùng hết toàn lực, hơn nữa Sầm Vệ Trang còn không có bị trọng thương, nhưng loại chiến tích này cũng đầy đủ kinh người.
Hà Hưu đứng nhìn Tô Tín có thể dồn ép cường giả Dương Thần Cảnh thì trên mặt sinh ra một tia phức tạp.
Hà Hưu là một người rất kiêu ngạo, trở thành tồn tại mạnh nhất trong cùng thế hệ chính là một trong những mục tiêu truy cầu của hắn.
Chỉ tiếc hắn sinh không gặp thời, cho dù Nhân Bảng thế hệ trước hay Nhân Bảng thế hệ sau, dùng thực lực Hà Hưu hoàn toàn có thể đứng thứ nhất, thậm chí thực lực của hắn có thể miểu sát người thứ hai.
Nhưng kết quả hắn lại cung thế hệ với Lâm Trường Hà và Tô Tín, chỉ có thể nói là hắn không may.
Ban đầu ở cảnh giới Tiên Thiên, Hà Hưu cố ý áp chế cảnh giới, dốc sức liều mạng đuổi theo Lâm Trường Hà, khiêu chiến hắn vô số lần, kết quả không một lần đánh thắng đối phương.
Hiện tại Tô Tín áp hắn một đầu, Hà Hưu cũng muốn tìm cơ hội đánh với Tô Tín một trận, kết quả hiện tại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chiến ý trong nội tâm Hà Hưu đã tan thành mây khói, chỉ có thể cười khổ bất đắc dĩ.
Hà Hưu có nhận rõ thực lực của mình, cũng có tự tin rất mạnh.
Nhưng cho dù hắn có tự tin hơn nữa cũng không tự tin tới mức có thể đánh cường giả Dương Thần Cảnh bị thương, thậm chí áp chế đối phương.
Đây không phải chiến đấu cùng cấp bậc.
Ngày xưa Hà Hưu đối mặt Lâm Trường Hà còn nghĩ đuổi theo, nhưng tới hôm nay nhìn thấy trận chiến này, hắn không có dũng khí đuổi theo Tô Tín.
Thời điểm một người còn mạnh hơn ngươi một ít thì có lẽ ngươi sẽ ghen ghét, có lẽ sẽ cố gắng đuổi kịp hắn.
Nhưng chờ tới khi người nọ mạnh hơn ngươi mấy lần thậm chí là gấp mấy chục thì ngươi chỉ có thể thở dài nhìn đối phương, bởi vì song phương đã không cùng cấp độ.
Hiện tại Hà Hưu đối mặt Tô Tín lại có cảm giác này.
Trong chiến đấu, một chỉ Thiên Địch của Tô Tín vô cùng kinh diễm, một chỉ Thiên Địch của Tô Tín hội tụ lực lượng đỉnh phong của mình, trong cùng giai không ai có thể ngăn cản, càng không cần nói đang đối mặt với võ giả Dương Thần Cảnh, tinh khí thần của Tô Tín cũng đã phát triển đến trình độ đỉnh phong, uy năng một chỉ này còn mạnh hơn nữa.
Cho dù Sầm Vệ Trang đã tránh lui nhưng lực lượng một chỉ này đuổi theo không bỏ như giòi bọ trong xương, phong tỏa không gian, hư không vỡ vụn, trong nháy mắt một chỉ này đã tới trước mặt Sầm Vệ Trang!
Trên mặt Sầm Vệ Trang lộ ra sắc mặt lạnh lùng, hai tay của hắn hóa thành kiếm, lực lượng tứ linh bộc phát, lực lượng địa phong thủy hỏa ngưng tụ kiếm thuẫn dọc trên người hắn, muốn ngăn cản một kích này.
Nhưng một chỉ Thiên Địch của Tô Tín chính là vũ kỹ cực đoan, dùng lực bản thân đối địch với thiên địa, lực lượng địa phong thủy hỏa xây dựng thế giới, một chỉ Thiên Địch có thể phá diệt vạn vật!
Lực lượng cường giả Dương Thần Cảnh va chạm với lực lượng bản thân Tô Tín, chung quy vẫn là lực lượng cường giả Dương Thần Cảnh, muốn càng tốt hơn, Tô Tín sử dụng một chỉ Thiên Địch đánh nát kiếm thuẫn do địa phong thuỷ hỏa xây dựng thành, cho dù đánh nát cũng không còn bao nhiêu lực lượng, kết quả Tô Tín quả quyết lui về phía sau.
Sắc mặt Sầm Vệ Trang hơi tái nhợt, một chỉ vừa rồi tuyệt đối có lực lượng đánh võ giả Dương Thần Cảnh bị thương, nếu hắn không phòng ngự và bị Tô Tín đánh lén thì chắc chắn sẽ bị thương.
Nhưng ngay cả như vậy, hắn không có đạo kiếm vẫn phải dùng toàn lực ngăn cản một chỉ của Tô Tín.
Tô Tín đang không ngừng thở hào hển, hắn đang toàn lực khôi phục thực lực bản thân.
Thời điểm sử dụng một chỉ Thiên Địch đã tiêu hao lực lượng bản thân quá lớn, trực tiếp rút sạch lực lượng toàn thân hắn.
Cũng may mắn hắn nuốt thiên hỏa tinh hoa nên thực lực tăng lên Hóa Thần Cảnh đỉnh phong, nếu không cho dù lực lượng Đoạt Mệnh Thập Ngũ Kiếm hay một chỉ Thiên Địch sẽ cắn trả làm bản thân hắn bị thương.
Ánh mắt Sầm Vệ Trang lạnh lùng nhìn Tô Tín:
- Động thủ đi? Tiếp tục đánh đi? Hiện tại không đánh sao? Ngươi đánh đủ rồi, hiện tại nên đến phiên ta đi!
Hôm nay Sầm Vệ Trang hắn mất mặt đủ lớn, có thể nói thanh danh anh hùng cả đời của hắn, tất cả mặt mũi hơn hai trăm năm qua đều mất hết!
Với tư cách đại trưởng lão Thanh Thành kiếm phái, nhân vật đỉnh phong trên giang hồ, kết quả lại là bị một tiểu bối Hóa Thần Cảnh ép phải tạm thời tránh lui, bản thân chật vật không chịu nổi, thậm chí Thiên binh đạo kiếm uẩn dưỡng vài chục năm đều hủy diệt, thế gian này còn có chuyện gì mất mặt hơn thế?
Bên ngoài nhắc tới chênh lệch Hóa Thần Cảnh và Dương Thần Cảnh, tất cả chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là voi và con sâu cái kiến.
Trong mắt võ giả Tiên Thiên bình thường, võ giả Hóa Thần Cảnh chính là tồn tại có thể khai tông lập phái, cao thủ cấp bậc võ đạo tông sư, nhưng trong mắt võ giả Dương Thần Cảnh đó chính là con sâu cái kiến, tùy tiện một cái tát cũng có thể chụp chết.
Kết quả hiện tại Sầm Vệ Trang lại bị nhân vật con sâu cái kiến như thế ép lui về phía sau, hắn mất thể diện có thể nghĩ.
Võ giả đến địa vị và tu vi như Sầm Vệ Trang sẽ không dễ dàng động thủ với người khác, sợ một khi thua thì mặt mũi ném sạch sẽ không còn thừa lại gì.
Kết quả hắn bị Tô Tín ép tới mức này, cho dù giấu mặt trong chăn hay quần lót thì Sầm Vệ Trang cũng có thể tưởng tượng được sau khi rời khỏi Cửu Trọng Kiếm Các, chỉ sợ bản thân hắn sẽ biến thành trò cười trên giang hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.