Chương 996: Chương 1036: Không nể tình (2)
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Cho nên cho dù Tư Mã Viêm không ủng hộ hành vi của Thôi gia nhưng hắn vẫn phải ngăn cản Thôi Phán Quan đại khai sát giới trong Thôi gia.
Nhìn khí thế ngập trời quanh người Thôi Phán Quan, Tư Mã Viêm thở dài một hơi nói:
- Thôi huynh, ta đã nghe qua chuyện của ngươi, ngươi đã có thực lực Dung Thần Cảnh, đã trở thành Địa phủ Thôi Phán Quan, tại sao lại xoắn xuýt chấp niệm hiện tại?
- Hiện tại ngươi đã có thực lực như thế, người Thôi gia đã già cả cổ hủ, tương lai ngươi có thể thành Dương Thần, Thôi gia không có ánh mắt, chẳng lẽ không thể buông tha thù hận này hay sao?
- Huống chi Thôi gia thực xin lỗi ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng họ Thôi, trong cơ thể chảy huyết mạch Thôi gia, phụ thân ngươi lúc trước không cam lòng mà chết nhưng hắn với tư cách gia chủ Thôi gia ngày xưa, cũng thật tâm muốn Thôi gia có thể quật khởi, chỉ có điều thực lực không đủ nên không thể làm được thôi.
- Những năm qua ngươi trải qua trong Thôi gia làm trái tim ngươi băng giá, ngươi không muốn giúp Thôi gia là đương nhiên, nhưng nếu như ngươi diệt Thôi gia như vậy, phụ thân ngươi trên trời có linh thiêng sẽ không được nghỉ ngơi.
- Trên trời có linh thiêng? Thật có lỗi, ta không quản người chết suy nghĩ như thế nào, huống chi trước khi hắn chết cũng không tưởng tượng nổi, hắn không chỉ bị tước đoạt vị trí gia chủ, ngay cả người nhất mạch của hắn cũng sắp chết sạch.
Thôi Phán Quan không có lựa chọn phương thức tàn nhẫn như Tô Tín đối phó Thôi gia, nguyên nhân rất lớn là bởi vì phụ thân của hắn.
Khi Thôi Phán Quan còn bé, phụ thân hắn vẫn muốn chấn hưng Thôi gia, nhưng đáng tiếc thực lực hắn không đủ, hắn không chỉ không thể chấn hưng Thôi gia, thậm chí không thể bảo tồn vị trí gia chủ của mình.
Những chuyện này không còn ý nghĩa gì với Thôi Phán Quan, thứ mục nát đã mục nát, như vậy mình dứt khoát hủy nó đi!
Nhìn Tư Mã Viêm, trên mặt Thôi Phán Quan lộ ra vẻ trào phúng:
- Tư Mã tiền bối, ngươi đã sớm quen đi làm người hòa giải, chuyện gì ngươi cũng dám đến giải, đợi đến ngày võ công của ngươi bị phế cũng không lo chết đói, ngươi là hảo thủ công phu miệng lưỡi.
- Những năm gần đây ngươi bất kể đúng sai, chỉ cần hai tông môn có mâu thuẫn ngươi sẽ đi điều giải, nhưng ngươi phải biết rằng có chút thù hận không phải ngươi có thể giải được.
- Oan oan tương báo khi nào mới dứt? Rất đơn giản, chỉ khi một phương chết sạch thì thù oán này mới dứt.
Trong mắt Tư Mã Viêm lộ ra một tia tức giận, đã không cách nào khuyên can thì chỉ có thể động thủ.
Trước mắt bên phía bọn họ có năm võ giả Dung Thần Cảnh, dùng năm địch một còn không ngăn cản được Thôi Phán Quan, vậy uổng cho bọn họ tu luyện nhiều năm như vậy.
Thôi Phán Quan quay đầu nhìn con gái Thôi Nguyệt Linh, trong mắt lộ ra vẻ nhu hòa, nói:
- Nguyệt Linh ngươi yên tâm, phụ thân sẽ mang ngươi đi.
Trên gương mặt thanh tú của Thôi Nguyệt Linh chảy nước mắt.
Những năm gần đây người Thôi thị dùng giễu cợt nhục nhã phụ thân nàng làm vui, nhưng trong mắt nàng, phụ thân vẫn là nam nhân che mưa chắn gió vững chải khi nàng còn bé.
Nhìn thấy Thôi Phán Quan khôi phục thân thể thẳng tắp, cho dù hắn mang mặt nạ tà dị nhưng Thôi Nguyệt Linh nhìn thấy lại có cảm giác an toàn.
Tô Tín dưới đài thở dài một hơi, hắn có thể không tham dự chuyện này hay sao/
Đám người các môn phái xem lễ nhìn thấy hai bên chuẩn bị ra tay nên liên tục rời khỏi sân của Thôi gia, chỉ dám đứng xa quan sát.
Thân thể Tô Tín biến mất trong đám người không thấy đâu nữa, xuất hiện trong một góc vắng vẻ, thay đổi hắc kim hoa phục của Địa phủ, còn mang mặt nạ Sở Giang Vương dữ tợn.
Lúc này trong sân của Thôi thị, Thôi gia chủ Thôi Nam Đình trực tiếp quát lên:
- Động thủ!
Đã không cách nào khuyên bảo Thôi Phán Quan lui bước, như vậy hôm nay chỉ có thể bức lui hoặc chém giết Thôi Phán Quan.
Nếu không hôm nay việc vui của Thôi gia sẽ biến thành tang sự.
Năm tên võ giả Dung Thần Cảnh ra tay uy thế kinh người, Thôi Phán Quan vẫn cười lạnh lùng, phán quan bút điểm ra, một gợn sóng khắc vào trong hư không.
Khi phán quan bút rơi xuống, không gian bị xé nứt, gây dựng lại, tan rã, cuối cùng tân sinh.
Ngòi bút giống như có luân hồi, sinh tử tuần hoàn không ngớt.
Dưới một chiêu này, sắc mặt năm tên võ giả Dung Thần Cảnh thay đổi.
Đều là Dung Thần Cảnh, thực lực Thôi Phán Quan đã vượt qua bọn họ tưởng tượng.
Hiện tại bọn họ cũng biết vì cái gì Địa phủ chỉ có vài chục người nhưng có thể xếp trước Phật môn tam tự.
Loại thực lực này rất thực tế, tuyệt đối có thể tiến vào hàng ngũ tốp ba mươi Địa Bảng, có thể so với bài danh Dương Thần Cảnh!
Năm người liên thủ mới miễn cưỡng ngăn cản một kích của Thôi Phán Quan, đặc biệt là ba người Thôi gia, trong nội tâm càng kinh hãi không thôi.
Kỳ thật huyết mạch Thôi gia rất mạnh, độ rộng kinh mạch vượt qua võ giả cùng giai, lúc đối địch còn mạnh tới kinh người.
Ngày xưa Thôi gia bọn họ có thể đứng trong hàng lục đại thế gia là dựa vào huyết mạch của bọn họ.
Loại huyết mạch có khuyết điểm duy nhất chính là dựa vào thực lực chèo chống.
Nếu không chất lượng chân khí của ngươi bình thường, cho dù bộc phát lực lượng cường đại nhưng chỉ cần bộc phát vài lần là kiệt sức, huyết mạch Thôi gia cũng phế.
Những năm gần đây huyết mạch Thôi gia trợ giúp Thôi gia rất thấp, bây giờ Thôi Phán Quan bộc phát lực lượng cường đại chính là sức chiến đấu của vị tiền bối Thôi gia cuối cùng ghi chép trong điển tịch Thôi gia, tâm tình của người Thôi gia rất phức tạp.
Nhìn khí thế ngập trời quanh người Thôi Phán Quan, Tư Mã Viêm thở dài một hơi nói:
- Thôi huynh, ta đã nghe qua chuyện của ngươi, ngươi đã có thực lực Dung Thần Cảnh, đã trở thành Địa phủ Thôi Phán Quan, tại sao lại xoắn xuýt chấp niệm hiện tại?
- Hiện tại ngươi đã có thực lực như thế, người Thôi gia đã già cả cổ hủ, tương lai ngươi có thể thành Dương Thần, Thôi gia không có ánh mắt, chẳng lẽ không thể buông tha thù hận này hay sao?
- Huống chi Thôi gia thực xin lỗi ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng họ Thôi, trong cơ thể chảy huyết mạch Thôi gia, phụ thân ngươi lúc trước không cam lòng mà chết nhưng hắn với tư cách gia chủ Thôi gia ngày xưa, cũng thật tâm muốn Thôi gia có thể quật khởi, chỉ có điều thực lực không đủ nên không thể làm được thôi.
- Những năm qua ngươi trải qua trong Thôi gia làm trái tim ngươi băng giá, ngươi không muốn giúp Thôi gia là đương nhiên, nhưng nếu như ngươi diệt Thôi gia như vậy, phụ thân ngươi trên trời có linh thiêng sẽ không được nghỉ ngơi.
- Trên trời có linh thiêng? Thật có lỗi, ta không quản người chết suy nghĩ như thế nào, huống chi trước khi hắn chết cũng không tưởng tượng nổi, hắn không chỉ bị tước đoạt vị trí gia chủ, ngay cả người nhất mạch của hắn cũng sắp chết sạch.
Thôi Phán Quan không có lựa chọn phương thức tàn nhẫn như Tô Tín đối phó Thôi gia, nguyên nhân rất lớn là bởi vì phụ thân của hắn.
Khi Thôi Phán Quan còn bé, phụ thân hắn vẫn muốn chấn hưng Thôi gia, nhưng đáng tiếc thực lực hắn không đủ, hắn không chỉ không thể chấn hưng Thôi gia, thậm chí không thể bảo tồn vị trí gia chủ của mình.
Những chuyện này không còn ý nghĩa gì với Thôi Phán Quan, thứ mục nát đã mục nát, như vậy mình dứt khoát hủy nó đi!
Nhìn Tư Mã Viêm, trên mặt Thôi Phán Quan lộ ra vẻ trào phúng:
- Tư Mã tiền bối, ngươi đã sớm quen đi làm người hòa giải, chuyện gì ngươi cũng dám đến giải, đợi đến ngày võ công của ngươi bị phế cũng không lo chết đói, ngươi là hảo thủ công phu miệng lưỡi.
- Những năm gần đây ngươi bất kể đúng sai, chỉ cần hai tông môn có mâu thuẫn ngươi sẽ đi điều giải, nhưng ngươi phải biết rằng có chút thù hận không phải ngươi có thể giải được.
- Oan oan tương báo khi nào mới dứt? Rất đơn giản, chỉ khi một phương chết sạch thì thù oán này mới dứt.
Trong mắt Tư Mã Viêm lộ ra một tia tức giận, đã không cách nào khuyên can thì chỉ có thể động thủ.
Trước mắt bên phía bọn họ có năm võ giả Dung Thần Cảnh, dùng năm địch một còn không ngăn cản được Thôi Phán Quan, vậy uổng cho bọn họ tu luyện nhiều năm như vậy.
Thôi Phán Quan quay đầu nhìn con gái Thôi Nguyệt Linh, trong mắt lộ ra vẻ nhu hòa, nói:
- Nguyệt Linh ngươi yên tâm, phụ thân sẽ mang ngươi đi.
Trên gương mặt thanh tú của Thôi Nguyệt Linh chảy nước mắt.
Những năm gần đây người Thôi thị dùng giễu cợt nhục nhã phụ thân nàng làm vui, nhưng trong mắt nàng, phụ thân vẫn là nam nhân che mưa chắn gió vững chải khi nàng còn bé.
Nhìn thấy Thôi Phán Quan khôi phục thân thể thẳng tắp, cho dù hắn mang mặt nạ tà dị nhưng Thôi Nguyệt Linh nhìn thấy lại có cảm giác an toàn.
Tô Tín dưới đài thở dài một hơi, hắn có thể không tham dự chuyện này hay sao/
Đám người các môn phái xem lễ nhìn thấy hai bên chuẩn bị ra tay nên liên tục rời khỏi sân của Thôi gia, chỉ dám đứng xa quan sát.
Thân thể Tô Tín biến mất trong đám người không thấy đâu nữa, xuất hiện trong một góc vắng vẻ, thay đổi hắc kim hoa phục của Địa phủ, còn mang mặt nạ Sở Giang Vương dữ tợn.
Lúc này trong sân của Thôi thị, Thôi gia chủ Thôi Nam Đình trực tiếp quát lên:
- Động thủ!
Đã không cách nào khuyên bảo Thôi Phán Quan lui bước, như vậy hôm nay chỉ có thể bức lui hoặc chém giết Thôi Phán Quan.
Nếu không hôm nay việc vui của Thôi gia sẽ biến thành tang sự.
Năm tên võ giả Dung Thần Cảnh ra tay uy thế kinh người, Thôi Phán Quan vẫn cười lạnh lùng, phán quan bút điểm ra, một gợn sóng khắc vào trong hư không.
Khi phán quan bút rơi xuống, không gian bị xé nứt, gây dựng lại, tan rã, cuối cùng tân sinh.
Ngòi bút giống như có luân hồi, sinh tử tuần hoàn không ngớt.
Dưới một chiêu này, sắc mặt năm tên võ giả Dung Thần Cảnh thay đổi.
Đều là Dung Thần Cảnh, thực lực Thôi Phán Quan đã vượt qua bọn họ tưởng tượng.
Hiện tại bọn họ cũng biết vì cái gì Địa phủ chỉ có vài chục người nhưng có thể xếp trước Phật môn tam tự.
Loại thực lực này rất thực tế, tuyệt đối có thể tiến vào hàng ngũ tốp ba mươi Địa Bảng, có thể so với bài danh Dương Thần Cảnh!
Năm người liên thủ mới miễn cưỡng ngăn cản một kích của Thôi Phán Quan, đặc biệt là ba người Thôi gia, trong nội tâm càng kinh hãi không thôi.
Kỳ thật huyết mạch Thôi gia rất mạnh, độ rộng kinh mạch vượt qua võ giả cùng giai, lúc đối địch còn mạnh tới kinh người.
Ngày xưa Thôi gia bọn họ có thể đứng trong hàng lục đại thế gia là dựa vào huyết mạch của bọn họ.
Loại huyết mạch có khuyết điểm duy nhất chính là dựa vào thực lực chèo chống.
Nếu không chất lượng chân khí của ngươi bình thường, cho dù bộc phát lực lượng cường đại nhưng chỉ cần bộc phát vài lần là kiệt sức, huyết mạch Thôi gia cũng phế.
Những năm gần đây huyết mạch Thôi gia trợ giúp Thôi gia rất thấp, bây giờ Thôi Phán Quan bộc phát lực lượng cường đại chính là sức chiến đấu của vị tiền bối Thôi gia cuối cùng ghi chép trong điển tịch Thôi gia, tâm tình của người Thôi gia rất phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.