Chương 859: Chương 899: Oan oan tương báo khi nào mới dứt (1)
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Tô Tín toàn lực thi triển Phong Thần Thối chạy về hướng thành Thịnh Kinh, nửa đường lại thay đổi phương hướng vài lần, cố ý lưu lại một chút ít dấu vết, cuối cùng hắn nấp trong rừng rậm khôi phục chân khí, bởi như vậy người Tô gia không có khả năng tìm được hắn.
Kỳ thật Tô Tín đã nghĩ nhiều, người Tô gia vốn không có đuổi theo hắn.
Chỉ có điều Tô Tín vừa bước vào Tô gia cũng đã có một cái lưới lớn đang bao phủ lấy hắn.
Càng nhiều tháng trước, Huyền Minh giao thủ với Thiết Ngạo tại thành Thịnh Kinh liền rời khỏi thành Thịnh Kinh, tin tức đã truyền khắp giang hồ.
Dù sao võ lâm Trung Nguyên hiện tại xem như bình tĩnh, rất ít cường giả Dương Thần Cảnh giao thủ với nhau, lần này một phương là thủ tọa La Hán đường, một phương là tổng bộ đầu Lục Phiến Môn, vấn đề này đương nhiên sẽ làm giang hồ chấn động.
Vì chuyện Giác Nghiêm, Huyền Minh đường đường cường giả Dương Thần Cảnh ra tay đủ cho thấy thái độ của Thiếu Lâm tự, kỳ thật không có mang lại uy hiếp mang tính thực chất với Tô Tín.
Trong Tàng Kinh Các, Huyền Minh nhìn Huyền Quan như già đi mấy tuổi, thở dài nói:
- Tạm thời đặt chuyện Tô Tín xuống, Thiết Ngạo lần này bị thương cũng có lĩnh ngộ, hắn bây giờ cách Chân Vũ chỉ một bước ngắn, ta không phải đối thủ của hắn.
- Huống chi cho dù không có Thiết Ngạo, mấy cao thủ Đại Chu cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm tới.
Lông mày trắng như tuyết của Huyền Quan rủ xuống, thấp giọng nói với Huyền Minh:
- Sư đệ, đa tạ ngươi ra tay lần này, sau này ngươi không cần tham dự nữa.
Huyền Minh cau mày nói:
- Sư huynh, ngươi còn không muốn buông tha sao? Phương Trượng sẽ không cho phép, dùng tình huống Thiếu Lâm tự bây giờ, không cách nào chết dập đầu tới cùng với triều đình.
- Chuyện này ta tự mình giải quyết, Thiếu Lâm tự không cần tham dự vào.
Huyền Quan thản nhiên nói, lão tăng này bàn về giết Tô Tín báo thù nhưng trong mắt hắn không có hận ý nào.
Huyền Minh cau mày nói:
- Sư huynh, ngươi là người Thiếu Lâm tự, nếu ngươi xảy ra chuyện, Thiếu Lâm tự làm sao có thể không tham dự? Nhẫn nhất thời, nếu có cơ hội, Thiếu Lâm tự ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Tô Tín, sớm muộn gì cũng sẽ báo thù cho Giác Nghiêm, không vội nhất thời.
Huyền Quan thở dài một hơi nói:
- Đồ đệ của ta đơn đả độc đấu với Tô Tín và bị giết chết, trong chùa không thể tìm cái cớ tốt, cho nên phương trượng không muốn đi cứng đối cứng với triều đình, điểm ấy ta biết rõ, cũng hiểu.
- Cho nên ta chuẩn bị tự mình động thủ, có thể giết Tô Tín hay không đều thỉnh sư đệ ngươi bẩm báo phương trượng giúp ta, khai trừ ta khỏi Thiếu Lâm tự.
Huyền Quan ngây ngốc trong Thiếu Lâm tự cả đời, Thiếu Lâm tự chính là tất cả của hắn, là tồn tại trọng yếu nhất sau Phật.
Lúc trước Thiếu Lâm tự dựa vào cái gì làm võ lâm chí tôn? Cũng chỉ là vì một chữ ‘ lý ’ mà thôi.
Ngươi làm ác, ta liền trấn áp ngươi, ngươi giết người Thiếu Lâm tự ta, Thiếu Lâm tự ta cũng không mang lòng từ bi với ngươi, đồng thời sẽ giết ngươi.
Thiếu Lâm tự sẽ dùng lý phục người trước, nếu nói lý không xong, vậy thì dùng lực áp người.
Nhưng chuyện lần này Thiếu Lâm tự không thể tìm lý, dù sao Giác Nghiêm bị Tô Tín giết trong trận đấu tay đôi.
Như vậy bọn họ lấy cái gì đòi người từ triều đình? Nói Tô Tín không có hạ thủ lưu tình sao?
Nếu thật nói như vậy, Thiếu Lâm tự bọn họ thật biến thành trò cười trên giang hồ.
Chính vì không đủ lý do, cho nên phương trượng Thiếu Lâm Huyền Khổ không muốn vì Giác Nghiêm dẫn tới Thiếu Lâm tự đi cưỡng bức triều đình giao ra Tô Tín, huống chi quan hệ đến mặt mũi, triều đình cũng chưa chắc sẽ giao.
Mời Huyền Minh ra tay, Huyền Quan nhắc tới tình cảm ngày xưa, hiện tại hắn không muốn liên lụy đến Thiếu Lâm tự.
Oan oan tương báo khi nào mới dứt? Huyền Quan tu phật cả đời, đáng tiếc hắn không hiểu điểm này.
Huyền Quan cũng biết rõ, nhưng hắn vẫn không thể thờ ơ, cho nên hắn muốn dùng tất cả một tia khí lực cả đời làm cái gì đó.
Một ngày là sư cả đời là phụ, những lời này không phải chỉ nói với đồ đệ.
Nhìn thấy đồ đệ như con ruột bị giết, không ai có thể nhịn được.
Huyền Minh có biểu lộ lạnh nhạt nhưng nhìn thấy Huyền Quan tâm ý đã quyết vẫn đau đầu xoa xoa đầu.
Đầu óc người nhất mạch Huyền Quan đều ngay thẳng.
Tô Tín giết Giác Nghiêm không chỉ là giết đồ đệ, còn đánh mặt mũi Thiếu Lâm tự, khoản nợ này sớm muộn gì cũng có ngày thanh toán, ngươi cần gì phải gấp?
Huyền Minh khuyên can nói:
- Sư huynh, không được động nộ niệm, ta nói rồi, trong chùa sớm muộn gì cũng tính sổ chuyện Tô Tín.
- Huống chi nói không dễ nghe, cho dù ngươi động thủ cũng có nguy hiểm nhất định.
- Ngươi đã gần mười năm chưa từng động thủ một lần, Giác Nghiêm tu hành Kim Cương Bất Phôi Thần Công đại thành, chắc hẳn ngươi cũng biết thực lực của hắn.
- Cho dù với thực lực của ngươi hiện tại, ngươi liền có thể bảo chứng mình nhất định có thể phá vỡ Kim Cương Bất Phôi Thần Công của Giác Nghiêm và giết hắn sao?
- Ngươi không thể nhưng Tô Tín có thể, cho nên hiện tại hắn đứng hàng Địa Bảng.
- Thiếu Lâm tự ta đã có một võ giả Nguyên Thần Cảnh chết trong tay Tô Tín, cho nên ta không muốn ngươi là thứ hai.
Huyền Quan đứng lên nói:
- Nộ niệm? Ta vẫn có thứ này, hiện tại muốn tiêu trừ nó cũng chậm rồi.
- Sư đệ ngươi không cần lo lắng, bản thân ta biết chuyện của ta, khả năng sau khi giao thủ với Tô Tín, ta còn không có giết hắn, như vậy ta sẽ chết già, cho nên ta chuẩn bị đi tìm một ít người khác hỗ trợ.
- Trong đó cần mượn thanh danh Thiếu Lâm tự, không có sao, chờ sau khi sư đệ báo cáo phương trượng, đổ tất cả tội danh lên người của ta, hơn nữa bảo phương trượng khai trừ ta khỏi Thiếu Lâm tự là được.
Kỳ thật Tô Tín đã nghĩ nhiều, người Tô gia vốn không có đuổi theo hắn.
Chỉ có điều Tô Tín vừa bước vào Tô gia cũng đã có một cái lưới lớn đang bao phủ lấy hắn.
Càng nhiều tháng trước, Huyền Minh giao thủ với Thiết Ngạo tại thành Thịnh Kinh liền rời khỏi thành Thịnh Kinh, tin tức đã truyền khắp giang hồ.
Dù sao võ lâm Trung Nguyên hiện tại xem như bình tĩnh, rất ít cường giả Dương Thần Cảnh giao thủ với nhau, lần này một phương là thủ tọa La Hán đường, một phương là tổng bộ đầu Lục Phiến Môn, vấn đề này đương nhiên sẽ làm giang hồ chấn động.
Vì chuyện Giác Nghiêm, Huyền Minh đường đường cường giả Dương Thần Cảnh ra tay đủ cho thấy thái độ của Thiếu Lâm tự, kỳ thật không có mang lại uy hiếp mang tính thực chất với Tô Tín.
Trong Tàng Kinh Các, Huyền Minh nhìn Huyền Quan như già đi mấy tuổi, thở dài nói:
- Tạm thời đặt chuyện Tô Tín xuống, Thiết Ngạo lần này bị thương cũng có lĩnh ngộ, hắn bây giờ cách Chân Vũ chỉ một bước ngắn, ta không phải đối thủ của hắn.
- Huống chi cho dù không có Thiết Ngạo, mấy cao thủ Đại Chu cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm tới.
Lông mày trắng như tuyết của Huyền Quan rủ xuống, thấp giọng nói với Huyền Minh:
- Sư đệ, đa tạ ngươi ra tay lần này, sau này ngươi không cần tham dự nữa.
Huyền Minh cau mày nói:
- Sư huynh, ngươi còn không muốn buông tha sao? Phương Trượng sẽ không cho phép, dùng tình huống Thiếu Lâm tự bây giờ, không cách nào chết dập đầu tới cùng với triều đình.
- Chuyện này ta tự mình giải quyết, Thiếu Lâm tự không cần tham dự vào.
Huyền Quan thản nhiên nói, lão tăng này bàn về giết Tô Tín báo thù nhưng trong mắt hắn không có hận ý nào.
Huyền Minh cau mày nói:
- Sư huynh, ngươi là người Thiếu Lâm tự, nếu ngươi xảy ra chuyện, Thiếu Lâm tự làm sao có thể không tham dự? Nhẫn nhất thời, nếu có cơ hội, Thiếu Lâm tự ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Tô Tín, sớm muộn gì cũng sẽ báo thù cho Giác Nghiêm, không vội nhất thời.
Huyền Quan thở dài một hơi nói:
- Đồ đệ của ta đơn đả độc đấu với Tô Tín và bị giết chết, trong chùa không thể tìm cái cớ tốt, cho nên phương trượng không muốn đi cứng đối cứng với triều đình, điểm ấy ta biết rõ, cũng hiểu.
- Cho nên ta chuẩn bị tự mình động thủ, có thể giết Tô Tín hay không đều thỉnh sư đệ ngươi bẩm báo phương trượng giúp ta, khai trừ ta khỏi Thiếu Lâm tự.
Huyền Quan ngây ngốc trong Thiếu Lâm tự cả đời, Thiếu Lâm tự chính là tất cả của hắn, là tồn tại trọng yếu nhất sau Phật.
Lúc trước Thiếu Lâm tự dựa vào cái gì làm võ lâm chí tôn? Cũng chỉ là vì một chữ ‘ lý ’ mà thôi.
Ngươi làm ác, ta liền trấn áp ngươi, ngươi giết người Thiếu Lâm tự ta, Thiếu Lâm tự ta cũng không mang lòng từ bi với ngươi, đồng thời sẽ giết ngươi.
Thiếu Lâm tự sẽ dùng lý phục người trước, nếu nói lý không xong, vậy thì dùng lực áp người.
Nhưng chuyện lần này Thiếu Lâm tự không thể tìm lý, dù sao Giác Nghiêm bị Tô Tín giết trong trận đấu tay đôi.
Như vậy bọn họ lấy cái gì đòi người từ triều đình? Nói Tô Tín không có hạ thủ lưu tình sao?
Nếu thật nói như vậy, Thiếu Lâm tự bọn họ thật biến thành trò cười trên giang hồ.
Chính vì không đủ lý do, cho nên phương trượng Thiếu Lâm Huyền Khổ không muốn vì Giác Nghiêm dẫn tới Thiếu Lâm tự đi cưỡng bức triều đình giao ra Tô Tín, huống chi quan hệ đến mặt mũi, triều đình cũng chưa chắc sẽ giao.
Mời Huyền Minh ra tay, Huyền Quan nhắc tới tình cảm ngày xưa, hiện tại hắn không muốn liên lụy đến Thiếu Lâm tự.
Oan oan tương báo khi nào mới dứt? Huyền Quan tu phật cả đời, đáng tiếc hắn không hiểu điểm này.
Huyền Quan cũng biết rõ, nhưng hắn vẫn không thể thờ ơ, cho nên hắn muốn dùng tất cả một tia khí lực cả đời làm cái gì đó.
Một ngày là sư cả đời là phụ, những lời này không phải chỉ nói với đồ đệ.
Nhìn thấy đồ đệ như con ruột bị giết, không ai có thể nhịn được.
Huyền Minh có biểu lộ lạnh nhạt nhưng nhìn thấy Huyền Quan tâm ý đã quyết vẫn đau đầu xoa xoa đầu.
Đầu óc người nhất mạch Huyền Quan đều ngay thẳng.
Tô Tín giết Giác Nghiêm không chỉ là giết đồ đệ, còn đánh mặt mũi Thiếu Lâm tự, khoản nợ này sớm muộn gì cũng có ngày thanh toán, ngươi cần gì phải gấp?
Huyền Minh khuyên can nói:
- Sư huynh, không được động nộ niệm, ta nói rồi, trong chùa sớm muộn gì cũng tính sổ chuyện Tô Tín.
- Huống chi nói không dễ nghe, cho dù ngươi động thủ cũng có nguy hiểm nhất định.
- Ngươi đã gần mười năm chưa từng động thủ một lần, Giác Nghiêm tu hành Kim Cương Bất Phôi Thần Công đại thành, chắc hẳn ngươi cũng biết thực lực của hắn.
- Cho dù với thực lực của ngươi hiện tại, ngươi liền có thể bảo chứng mình nhất định có thể phá vỡ Kim Cương Bất Phôi Thần Công của Giác Nghiêm và giết hắn sao?
- Ngươi không thể nhưng Tô Tín có thể, cho nên hiện tại hắn đứng hàng Địa Bảng.
- Thiếu Lâm tự ta đã có một võ giả Nguyên Thần Cảnh chết trong tay Tô Tín, cho nên ta không muốn ngươi là thứ hai.
Huyền Quan đứng lên nói:
- Nộ niệm? Ta vẫn có thứ này, hiện tại muốn tiêu trừ nó cũng chậm rồi.
- Sư đệ ngươi không cần lo lắng, bản thân ta biết chuyện của ta, khả năng sau khi giao thủ với Tô Tín, ta còn không có giết hắn, như vậy ta sẽ chết già, cho nên ta chuẩn bị đi tìm một ít người khác hỗ trợ.
- Trong đó cần mượn thanh danh Thiếu Lâm tự, không có sao, chờ sau khi sư đệ báo cáo phương trượng, đổ tất cả tội danh lên người của ta, hơn nữa bảo phương trượng khai trừ ta khỏi Thiếu Lâm tự là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.