Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 86: Dịch Kiếm Môn

Phong Thất Nguyệt

04/05/2018

Chưởng quầy Thịnh Long lâu lúc này ở vào tình thế rất bất đắc dĩ.

Hôm nay hắn để Tô Tín bao hết vì vốn chỉ muốn kết thiện duyên mà thôi.

Hiện tại đám người Tô Tín chưa rời đi mà hắn lại dẫn người khác tới thì hành động phá hỏng quy định của hắn đã uổng phí rồi!

Cho nên chưởng quầy Thịnh Long lâu chỉ cười khổ nói:

- Các vị, thực không phải ta cố ý đuổi các vị khách nhân đi mà là tửu lâu hôm nay bị đặt bao hết. Nếu không thì làm phiền ngài chờ một lát, bữa cơm hôm nay ta không nhận một phân tiền nào.

Chưởng quầy Thịnh Long lâu không nói những lời này thì không sao, hắn vừa nói thì tính tình của tên thiếu niên bộc phát, lập tức chỉ vào chưởng quầy Thịnh Long lâu quát lớn:

- Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ chúng ta không trả nổi tiền ăn cơm sao?

Chưởng quầy Thịnh Long lâu vội vàng khoát tay nói:

- Không phải không phải, ta đương nhiên không phải có ý này.

- Được rồi tiểu Thất, đừng làm loạn. Chúng ta đi nơi khác là được.

Nữ tử áo vàng đeo kiếm nói.

Nữ tử áo vàng có uy vọng cực cao trong đám thiếu niên nam nữ kia, nghe nàng vừa nói như vậy tên thiếu niên tiểu Thất cho dù không cam lòng cũng đành phải hừ lạnh một tiếng.

- Lưu chưởng quỹ, ngươi nên chuẩn bị thức ăn cho mấy vị này đi. Nếu ông chủ của Thịnh Long lâu biết ngươi đuổi khách ra ngoài, ta đoán chừng kết cục của ngươi sẽ rất thảm.

Tô Tín dẫn người đi xuống, lại chắp tay nói với thiếu nữ áo vàng:

- Vị này chắc là thiên nữ của Dịch Kiếm môn, Tạ Chỉ Yến Tạ nữ hiệp phải không? Các vị là thiếu niên tuấn tài của Dịch Kiếm môn, đều ngồi xuống cả đi. Lưu chưởng quỹ đã vô tình mạo phạm các vị, hắn chỉ không biết thân phận các vị mà thôi.

Khóe miệng Tạ Chỉ Yến lúc này tươi cười vui vẻ, nói:

- Nữ hiệp thì không dám nhận, ngươi trực tiếp gọi tên ta là được rồi.

Chưởng quầy Thịnh Long lâu lúc này đổ mồ hôi lạnh.

Tuy hắn không phải người trong giang hồ nhưng thân là chưởng quầy Thịnh Long lâu nên quan trọng nhất phải có mắt nhìn, không thể đắc tội với người, hắn càng hiểu những võ lâm đại phái kia.

Lưu chưởng quỹ đoán được mấy người kia lai lịch bất phàm nhưng không nghĩ tới là người của Dịch Kiếm môn.

Tuy Thịnh Long lâu rất nổi danh trong Thường Ninh phủ nhưng hắn không phải là Thiết Vô Tình, cũng không phải người đứng đầu một bang như Tô Tín mà có thể nhanh chóng biết tin tức trong Thường Ninh phủ.

Nếu tổng lâu biết hắn đuổi đệ tử của Dịch Kiếm môn là một trong ngũ phái cầm kiếm ra ngoài thì chỉ sợ hắn không chết thì cũng bị lột da.

Nghĩ tới đây, Lưu chưởng quỹ cảm kích nhìn qua Tô Tín. Nếu không có hắn nhắc nhở thì lần này mình thảm rồi.

- Mời các vị lên lầu, ta sẽ đi sắp xếp rượu và thức ăn.

Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng:

- Đi xa như vậy đã sớm mệt chết rồi, làm gì còn có tâm tư chờ lâu! Lên lầu một lát.

Nói xong tiểu Thất còn lạnh lùng nhìn Tô Tín:

- Ngươi chính là gia hỏa bao toàn bộ tửu lâu này sao? Mấy người ăn cơm mà bao toàn bộ tửu lâu, sợ người khác không biết ngươi có tiền sao?

- Tiểu Thất, không được vô lễ.

Tạ Chỉ Yến quát lớn một tiếng, nàng áy náy nói với Tô Tín:

- Tiểu Thất tính tình như trẻ con, ngươi chớ chấp nhặt với hắn.

Tô Tín cười ha hả nói:

- Không sao, Tạ cô nương, các ngươi từ từ ăn, ta đi trước.

- Chờ một chút, Tô bang chủ xin dừng bước.

Tạ Chỉ Yến bỗng nhiên hô.

Tô Tín sững sờ:

- Ngươi nhận ra ta?

Tạ Chỉ Yến cười nói:

- Ngươi đã biết ta thì vì sao ta không thể biết ngươi?



Nụ cười của nàng thanh lệ như tranh, thanh nhã mà yên lặng. Dù là Tô Tín cũng phải thất thần.

Tô Tín ở đây có bang chúng báo tin, mà đám người Tạ Chỉ Yến vừa đi vào Thường Ninh phủ khẳng định cũng muốn nghe ngóng tin tức đại bang phái có máu mặt tại Thường Ninh phủ này.

Người cầm quyền của năm đại bang phái cũng chỉ có Tô Tín dễ nhận ra nhất, bởi vì Tô Tín quá trẻ tuổi.

Tạ Chỉ Yến dùng giọng điệu thanh nhã nói:

- Tô bang chủ, ta tin ngươi cũng biết ý định của chúng ta nên ta hi vọng trong khoảng thời gian này ngươi có thể giúp ta tìm kiếm tin tức bảo tàng của cuồng cư Đỗ Nguyên Thánh.

- À, vậy ta có thể có được cái gì?

Tô Tín hỏi.

Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng, nói:

- Lòng tham không đáy! Dịch Kiếm môn tìm ngươi hỗ trợ chính là cho ngươi thể diện, ngươi còn muốn cái gì?

Páp! Tạ Chỉ Yến dùng chuôi kiếm sau lưng gõ đầu tiểu Thất một cái, lập tức làm hắn không hiểu ra làm sao.

- Sư tỷ, vì sao lại đánh ta?

Tiểu Thất vẻ mặt ấm ức.

Thần sắc Tạ Chỉ Yến nghiêm túc nói:

- Tiểu Thất, ngươi phải nhớ kỹ một việc, tông môn là tông môn, ngươi là ngươi, ngươi dùng tên tuổi của Dịch Kiếm môn áp chế đối phương, đối phương phục là phục Dịch Kiếm môn chứ không phải ngươi.

Huống hồ Tô bang chủ nói đúng, có trả giá mới có hồi báo. Nếu chúng ta không đưa ra đồ vật thì người ta dựa vào cái gì tận tâm tận lực giúp chúng ta? Không âm thầm làm chuyện xấu đã là phúc hậu rồi.

Có bỏ mới có được. Nếu ngươi còn không rõ việc này, vậy sau này ngươi cũng đừng nghĩ đến việc xuống núi rèn luyện. Lúc nào suy nghĩ cẩn thận thì lúc đó mới có tư cách bước chân vào giang hồ.

- Biết rõ sư tỷ.

Tiểu Thất lập tức ỉu xìu.

Tô Tín sinh ra hứng thú nhìn tất cả. Dịch Kiếm môn không hổ là một trong ngũ phái cầm kiếm, cách giáo dục đệ tử rất không tồi.

Tuy tuổi của Tạ Chỉ Yến không lớn hơn hắn nhưng lại không phải là tân thủ mới vào đời, cách xử sự khiến người ta thoải mái.

Mặc dù tính cách của tiểu Thất hơi cao ngạo một chút nhưng lại được ở điểm tuổi không lớn và nghe lời. Nếu giáo dục hẳn hoi một chút thì rốt cuộc bản thân trưởng thành có thực lực gì còn chưa biết, hiện tại hắn vẫn chỉ là tiểu gia hỏa chỉ biết dựa vào danh tiếng sư môn làm càn mà thôi.

Tạ Chỉ Yến xoay đầu nói xin lỗi Tô Tín:

- Tiểu Thất tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, làm Tô bang chủ ngươi chê cười rồi.

Tô Tín lắc lắc đầu nói:

- Không sao, Tạ cô nương ngươi cũng đừng gọi ta là Tô bang chủ. Trước mặt đệ tử của Dịch Kiếm môn, cái thanh danh bang chủ của ta là chê cười mà thôi.

Tại hạ Tô Tín, Tạ cô nương không chê thì có thể gọi tên ta là được.

Tạ Chỉ Yến cũng không sĩ diện cãi láo, nàng lấy ra một lọ đan dược nói:

- Đây là một bình Kiếm Tâm Dưỡng Khí Đan bí truyền của Dịch Kiếm môn, nó có tác dụng trợ giúp võ giả Hậu Thiên và Tiên Thiên tu luyện.

Trong khoảng thời gian này ta chỉ cần ngươi tìm hiểu một vài tin tình báo trong Thường Ninh phủ về bảo tàng cuồng sư Đỗ Nguyên Thánh là được. Ngươi là người ở đây, những chuyện này hẳn không thành vấn đề chứ?

Tô Tín nhận lấy đan dược, hệ thống liền phán định đan dược là đẳng cấp nhị tinh bán. Xem như không tồi cho nên Tô Tín đồng ý ngay.

- Không vấn đề, ta đồng ý.

Tô Tín và Tạ Chỉ Yến bên này nói chuyện với nhau, bên kia tiểu Thất rãnh rỗi nhàm chán muốn tâm sự với sư huynh đệ khác.

Bọn họ vừa nhìn thấy tiểu Thất bị sư tỷ quở mắng một trận nên tránh hắn xa xa, sợ bị hắn liên lụy. Lúc này tiểu Thất bực mình liền qoay đầu lại thì tiểu Thất nhìn thấy Hinh Nhi đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cầm kiếm mảnh do Lý Phôi tặng nàng và nghe Tô Tín nói chuyện. Hắn cảm thấy thú vị nên trêu chọc Hinh Nhi.

- Tiểu muội muội, binh khí của ngươi không nên như thế, gây chuyện không tốt sẽ bị thương.

- Tô Tín là ca ca ngươi sao? Hắn thật không biết quan tâm mà, lại để tiểu cô nương ngươi chơi kiếm như thế.

Hinh Nhi vênh mặt nói:

- Hừ, từ khi ta tập kiếm đến nay còn chưa bao giờ bị thương đấy.

Nghe Hinh Nhi nói lời này, tiểu Thất lập tức bật cười.



Nếu lời này do võ giả lâu năm nói thì không có gì nhưng một đứa trẻ bảy, tám tuổi, nhu thuận đáng yêu lại nói một câu: từ khi ta tập kiếm đến nay thì nghe thật thú vị.

- Ngươi còn biết kiếm pháp?

Hinh Nhi kiêu ngạo giương gương mặt nhỏ nhắn lên, nói:

- Đương nhiên, kiếm pháp của ta rất lợi hại đó.

Tiểu Thất rút một chiếc đũa trên bàn rồi cười hắc hắc nói:

- Như vậy đi, chúng ta đấu một trận. Ta dùng đũa thay kiếm, nếu trong mười chiêu ta làm ngươi mất kiếm thì ta thắng.

Nếu như không làm mất thì ngươi thắng. Nếu ngươi thắng ta sẽ tặng ngươi một lễ vật, thế nào?

Vừa nghe đến lễ vật, Hinh Nhi liền lập tức hào hứng:

- Tốt lắm tốt lắm. Ngươi cẩn thận một chút là được. Kiếm này là Lý đại thúc tặng ta, rất sắc bén.

Tiểu Thất âm thầm cười cười. Đừng thấy hắn tuổi không lớn lắm nhưng đã có thực lực Hậu Thiên trung kỳ, nếu còn bị tiểu cô nương làm bị thương chẳng khác gì trò cười.

Cầm lấy chiếc đũa, tiểu Thất lắc lư trước mặt Hinh Nhi sau đó nói:

- Chuẩn bị xong chưa? Ta sắp bắt đầu đấy.

Hinh Nhi gật gật đầu:

- Chuẩn bị xong rồi.”

Tiểu Thất xuất ra chiếc đũa, hắn dùng kiếm pháp nhập môn của Dịch Kiếm môn điểm vào chuôi kiếm của Hinh Nhi.

Nhưng kiếm mảnh trong tay Hinh Nhi hơi di động, nàng thi triển Đại Tu Di Kiếm Thức và múa kiếm mảnh không khe hở, suýt nữa liền gọt đũa trong tay tiểu Thất thành hai nửa.

Tiểu Thất há hốc mồm.

Đại Tu Di Kiếm Thức vốn phòng thủ nổi danh nên hắn chủ động tiến công, đừng nói mười chiêu, cho dù là một trăm chiêu cũng không thể phá được kiếm thức của Hinh Nhi.

Hinh Nhi đã tu luyện môn kiếm pháp này trong vài tháng, thậm chí còn luyện Đại Tu Di Kiếm Thức thuần thục hơn cả Tô Tín đấy.

Tiểu Thất ngược lại có thể dùng nội lực trực tiếp bắn ngược kiếm của Hinh Nhi nhưng hắn chơi với tiểu cô nương còn dùng nội lực thủ thắng, tiểu Thất không làm được chuyện mất mặt như thế.

Lúc này đã quá mười chiêu, Hinh Nhi thu hồi kiếm hưng phấn hô lớn:

- A! Ta thắng rồi!

Tiểu Thất xấu hổ, mặt đỏ bừng. Lúc này có cảm giác không mặt mũi gặp người, nhưng lúc này Tạ Chỉ Yến lại đứng lên và dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hinh Nhi.

Vốn nhìn thấy tiểu Thất cùng Hinh Nhi chơi đùa Tạ Chỉ Yến cũng không để ý.

Nhưng nhìn thấy Hinh Nhi sử dụng kiếm pháp, Tạ Chỉ Yến lập tức kinh ngạc.

- Trời sinh kiếm tâm! Dĩ nhiên là trời sinh kiếm tâm!

Tạ Chỉ Yến thì thào một câu rồi quay đầu nhìn về phía Tô Tín:

- Nàng là muội muội của ngươi sao?

Tô Tín gật gật đầu:

- Đúng, muội muội ruột.

- Để muội muội của ngươi gia nhập Dịch Kiếm môn được chứ? Ta sẽ bẩm báo sư môn, trực tiếp thu muội muội của ngươi trở thành đệ tử đích truyền của Dịch Kiếm môn.

Tô Tín nhìn Tạ Chỉ Yến, xác định nàng không có trêu đùa mình. Lúc này hắn nghi ngờ nói:

- Tạ cô nương, ngươi không phải đang nói đùa chứ? Dịch Kiếm môn các ngươi thu đồ đệ chẳng lẽ cứ qua loa như vậy sao?

- Đương nhiên không phải!

Tạ Chỉ Yến nhìn Hinh Nhi với ánh mắt tỏa sáng giống như nhìn thấy trân bảo hiếm thấy.

- Muội muội của ngươi chính là kiếm tâm trời sinh trăm năm khó gặp một lần, cho dù tu luyện kiếm pháp gì cũng tiến bộ thần tốc.

Kiếm pháp vừa rồi hẳn là ngươi dạy cho nàng phải không? Mặc dù môn kiếm pháp này yêu cầu người sử dụng rất thấp, thậm chí không có nội lực cũng có thể sử dụng nhưng kiếm chiêu phức tạp, muốn học không dễ.

Cho dù là võ giả trưởng thành có căn cơ võ đạo cũng rất tốn sức, nhưng muội muội của ngươi học lại rất nhẹ nhàng.

Đây là uy lực của kiếm tâm trời sinh, nàng trời sinh nên học kiếm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook